Chương 11: Chương 11
Sắc mặt Ân Nhu phức tạp nhìn tờ giấy tuyên thành trong tay.
Nên hình dung tên đội này thế nào mới chính xác nhất nhỉ.
Rất đặc biệt, đủ sức dọa dẫm, đời này nàng ta hiếm khi được thấy.
Trước đó, sự hiểu biết của nàng ta về tên đội chỉ giới hạn ở "Tru tà", "Trảm yêu", hoặc "Thanh phong tiếu" uyển chuyển hơn.
"Thế nên."
Yên lặng một lúc, cuối cùng Ân Nhu lên tiếng:
"Dùng tên này?"
"Vâng."
Thi Đại gật đầu:
"Chúng ta đã nhất trí đồng ý."
A Ly nhìn nàng, rồi lại liếc Giang Bạch Nghiễn.
Đây là lần đầu, nó có chút đồng tình với Giang Bạch Nghiễn.
"Tên này rất hay."
Thẩm Lưu Sương:
"Lộ vẻ sắc bén, sáng sủa trôi chảy, chỉ cần đọc từng chữ, sẽ có hiệu quả dọa dẫm yêu ma."
A Ly: "..."
Nó rất hiểu con người của Thẩm Lưu Sương.
Một người mê em gái cùng cực kiên định không thay đổi, hễ là tên do Thi Đại đặt, dù cực kỳ qua loa như "Đội đúng đúng", nàng ta cũng có thể khen đến nở hoa.
Không thể không nói, Thẩm Lưu Sương tổng kết rất có hiệu quả.
Diêm Thanh Hoan nghe xong, ngoan ngoãn gật đầu:
"Quả thật chấn động khắp nơi."
Tuy cứ thấy có chỗ nào đó sai sai, nhưng hắn cũng rất thích cái tên này.
"Được."
Gấp tờ giấy tuyên thành lại, cất vào tay áo.
Với chút thiện ý chẳng còn bao nhiêu trong lòng, Ân Nhu không quên nhắc nhở:
"Mất vài ngày mới khắc xong thẻ bài.
Trong thời gian đó, nếu muốn đổi tên, có thể đến tìm ta, các ngươi tiếp tục điều tr.a vụ án người điều khiển con rối đi."
Mỗi lần người điều khiển con rối giết người, đều dùng giấy tiêm thảo viết câu chuyện linh dị, dán lên nơi nào đó trong thành Trường An.
Giá thành giấy tiêm thảo đắt đỏ lại khó viết, mấy năm gần đây cũng sắp biến mất.
Giang Bạch Nghiễn tr.a ra tiểu trấn sản xuất loại giấy này là Thanh Thành.
Dẫn theo Thi Vân Thanh, nhóm người đến trấn Thanh Thành đã là một canh giờ sau.
Đây là thị trấn không có danh tiếng gì, tọa lạc dưới dãy núi.
Con đường lát đá xanh uốn lượn, nối những ngõ hẻm nhỏ hẹp cổ kính, tường trắng ngói đen.
Chỉ có một xưởng nhỏ trong trấn Thanh Thành vẫn còn sản xuất giấy tiêm thảo.
"Giấy tiêm thảo? Ta làm ra nó cũng chỉ chơi chơi thôi, giá thành cao lại không ai dùng, hoàn toàn chẳng kiếm được tiền.
Nhưng dù sao cũng là tay nghề tổ truyền, không thể vứt bỏ."
Chủ xưởng là nam nhân trung niên, nghe ý đồ của người đến, suy nghĩ nói:
"Có ai từng đến mua à? Gần đây...gần đây đúng là có một người như vậy!"
Không ngoài ý muốn, kẻ đó là người điều khiển con rối.
Thi Đại nghiêm túc lắng nghe.
"Hắn là khách quen chỗ chúng ta, bắt đầu từ mấy năm trước, thỉnh thoảng sẽ đến mua một số giấy tiêm thảo."
Chủ xưởng nói:
"Ta từng hỏi hắn mua mấy thứ này làm gì, hắn không muốn nói."
Diêm Thanh Hoan không nhịn được hỏi:
"Người đó có tướng mạo thế nào?"
"Mỗi lần hắn đến đều đeo mặt nạ gỗ, khoác áo choàng đen che kín toàn thân."
Chủ xưởng đáp:
"Nhưng mà...là một nam nhân, có khẩu âm bản địa khá nặng."
Quả nhiên là người bản địa.
Thi Đại phấn khích:
"Khoảng hai mươi ba mươi năm trước, trong trấn có từng xảy ra thảm án giết người cướp của nào không?
Nếu suy luận của nàng đúng, người điều khiển con rối viết tội danh của ba người ch.ết vào câu chuyện linh dị, điểm chung duy nhất là ba người từng cướp bóc, cướp đoạt tiền tài bất nghĩa.
Đọc miêu tả trong truyện, rất có thể là vụ án diệt môn.
Nếu người điều khiển con rối có thù với họ, tám phần là người bị hại trong vụ án đó.
Ngoài dự đoán, chủ xưởng sửng sốt:
"Án giết người? Không có, từ khi ta sinh ra, chưa từng nghe thấy trong trấn xảy ra chuyện này."
Diêm Thanh Hoan:
"Ơ?!"
Nhưng, nhưng thân phận người điều khiển con rối rõ ràng là người bản địa! Nếu hơn ba mươi năm nay, trấn Thanh Thành chưa từng xảy ra án mạng, sao có thể nói đến việc trả thù được?
"Trong ngọn núi sau trấn."
Giang Bạch Nghiễn yên lặng một lúc lâu mới lạnh lùng lên tiếng:
"Nếu xảy ra án mạng trong núi, người trong trấn sẽ không biết."
Trấn Thanh Thành nằm dưới chân núi, tựa lưng vào một ngọn núi cao nguy nga.
Chủ xưởng giật mình gật đầu:
"Đúng đúng đúng, có không ít gia đình sống trong núi Thính Vũ.
Nhưng đường núi khó đi, mấy người họ tự cung tự cấp, không thường xuyên qua lại với trấn chúng ta."
Thi Đại gật đầu, cau mày.
Khó xử rồi đây.
Địa hình núi Thính Vũ sau trấn Thanh Thành kéo dài chập trùng, dù có người sống ở đó cũng rải rác lẻ tẻ, rất khó tìm.
Huống hồ, họ muốn điều tr.a vụ án gần ba mươi năm trước.
"Hay là thế này."
Thẩm Lưu Sương nói:
"Người trong trấn thường xuyên lên núi hái thuốc.
Nếu lúc đầu vụ án diệt môn xảy ra trong núi, mấy năm nay hẳn sẽ có người nhìn thấy thi cốt, bia mộ mới hoặc nhà bỏ hoang.
Chi bằng chúng ta chia ra hành động, dò hỏi tin tức xung quanh."
Trấn Thanh Thành không lớn, hỏi sơ bách tính một lượt, không mất quá nhiều thời gian.
Sau khi tách ra với bốn người kia, Giang Bạch Nghiễn không hề gõ cửa lớn của bất kỳ gia đình nào.
Chàng có chỗ đến thích hợp hơn.
Tiểu trấn được sông núi bao quanh, cảnh sắc tuyệt đẹp, phía nam tiểu trấn là nghĩa trang.
Mây đen mùa đông dày đặc, mộ phần lạnh lẽo, dây leo khô héo, thỉnh thoảng có vài tiếng quạ kêu trầm khàn.
So với sự ồn ào của người sống, Giang Bạch Nghiễn quen với việc qua lại cùng yêu quỷ hơn.
Chàng rút dao găm vàng đen từ tay áo ra, thành thạo rạch vào lòng bàn tay trái.
Máu tươi nhỏ xuống, đây là món ngon tuyệt vời của lệ quỷ.
Không lâu sau, vài luồng khói đen từ từ tập trung, ngưng tụ thành bóng quỷ.
Giang Bạch Nghiễn lúc này không hề có sức uy hϊế͙p͙.
Chàng che giấu hơi thở, tướng mạo sáng sủa ôn hòa, không nhận ra sát khí.
Khói đen ngưng tụ, vài con ác quỷ mặt mày dữ tợn, đồng loạt tấn công.
Chỉ một kiếm, Giang Bạch Nghiễn đã tiêu diệt hồn phách của chúng hơn phân nửa.
Con người Đại Chiêu chất phác, dù là quỷ cũng không nghĩ ra trên đời còn có thủ đoạn chấp pháp câu cá ác độc đến vậy.
Đám ác quỷ kêu gào, rõ ràng người đến là một kẻ ghê gớm khó trêu, vừa muốn hoảng loạn bỏ chạy, đã bị kiếm khí cản đường.
"Hôm nay làm phiền chư vị."
Giang Bạch Nghiễn khẽ cong môi:
"Ta có chuyện muốn hỏi."
Mày mắt vẫn đọng ý cười, dáng vẻ dịu dàng có lễ.
Ác quỷ nào dám phản kháng, vội vã gật đầu:
"Mời ngài nói!"
"Khoảng ba mươi năm gần đây."
Trường kiếm kề lên cổ một con ác quỷ, Giang Bạch Nghiễn hỏi:
"Núi Thính Vũ sau trấn, có xảy ra án mạng hoặc chuyện gì bất thường không?"
Nó đâu biết có án mạng gì chứ.
Cả người ác quỷ run rẩy:
"Ta, ta không biết..."
Còn chưa kịp thốt lên từ cuối, ánh kiếm quyết liệt, đâm vào cổ nó.
Thoáng chốc, ác quỷ đã tan biến mất dạng.
Mà thiếu niên áo trắng thoạt trông thờ ơ xoay nhẹ cổ tay, đè trường kiếm lên cổ họng của con quỷ khác.
Giang Bạch Nghiễn mỉm cười ấm áp:
"Ngươi có biết không?"
Khoảnh khắc đối phương lắc đầu, lưỡi kiếm đã chém nó làm đôi.
Ông trời ơi.
Dù đám lệ quỷ lòng mang ý xấu, cũng chưa từng gặp diêm vương sống đáng sợ đến vậy.
Mấy quỷ hồn còn lại mềm nhũn ngồi phịch xuống đất, ngây ra như phỗng.
"Ta, hình như ta biết!"
Cuối cùng một bóng quỷ đã ch.ết trăm năm lên tiếng với giọng nức nở:
"Hơn hai mươi năm trước, ta lang thang trong trấn vào đêm khuya, gặp phải bốn nam nhân mang mùi máu, từ núi Thính Vũ đi xuống.
Bọn họ không nhìn thấy ta, nói chuyện không kiêng kỵ, hình như là...Lần này lấy được bảo bối, chờ trở về Trường An sẽ giàu to."
Bảo bối.
Trùng khớp với vụ cướp tiền trong câu chuyện mà người điều khiển con rối đã viết.
Giang Bạch Nghiễn mỉm cười:
"Tướng mạo của bốn nam nhân kia thế nào, ngươi có biết tên họ của chúng không?"
Giọng nói dịu dàng.
Như mặt hồ gió yên sóng lặng, che giấu sóng ngầm nuốt chửng người khác.
"Ta ta ta nghĩ nghĩ đã! Một kẻ sợ hãi nhát gan, hình như bị dọa đến hoảng hốt, lẩm bẩm nói Chúng ta giết nhà đó, liệu oan hồn có đòi mạng không.
Ba người kia ta không rõ..."
Bóng quỷ sắp khóc đến nơi:
"Nam nhân bị vây ở giữa rất cao, trên trán có vết sẹo dài, hình như là đại ca của họ, dáng vẻ hung ác...đúng rồi, bọn họ gọi gã là Triệu huynh."
Giang Bạch Nghiễn lạnh nhạt hỏi:
"Còn nữa không?"
Còn nữa gì chứ? Ác quỷ khóc không ra nước mắt, đã là chuyện cũ rích hơn hai mươi năm trước, sở dĩ nó nhớ được một chút, hoàn toàn là do trấn Thanh Thành trăm năm chưa từng xảy ra án mạng, nó thấy mới lạ thôi.
"Thật, thật sự không nhớ nữa! Ta chỉ nhớ hai người rất dữ, hùng hổ mắng kẻ nhát gan kia, người còn lại thì ôn hòa hơn một chút, như người hòa giải."
Mục Đào ra vẻ đạo mạo, Trần Thư Chi nhu nhược quái gỡ, Tần Lễ Hòa nóng nảy dễ giận.
Hoàn toàn trùng khớp với ba người ch.ết.
Nếu người điều khiển con rối muốn giết người nữa...
Chỉ còn sót lại kẻ cầm đầu họ Triệu kia.
Suy đoán của họ không sai, đám người ch.ết từng giết một gia đình, cướp đoạt tài sản.
Nghe miêu tả, là vì bảo vật có giá trị không tầm thường.
Giang Bạch Nghiễn yên lặng không lên tiếng, mấy con ác quỷ còn lại chẳng dám động đậy.
Sau một thoáng tĩnh lặng, Giang Bạch Nghiễn cười nói:
"Đa tạ."
Cuối cùng!
Đám quỷ như trút được gánh nặng.
Chẳng ngờ ngay sau đó, kiếm khí của chàng cũng nhẹ nhàng chậm rãi như nụ cười, xẹt qua tựa chuồn chuồn lướt nước...
Còn chưa kịp lộ vẻ hoảng hốt, đám quỷ đã tan thành mây khói.
Trường kiếm chẳng chút chần chừ, chém ch.ết vô số ác quỷ.
Chàng chưa từng hứa sẽ giữ mạng cho chúng.
Giang Bạch Nghiễm cất kiếm vào vỏ, không hề quay đầu, khẽ cười:
"Thi tiểu thư, đã xem đủ chưa?"
A Ly nằm trên đầu vai Thi Đại, cùng nàng quan sát từ xa: "..."
Tên khốn này quả nhiên đã phát hiện!
Suy nghĩ của Thi Đại và Giang Bạch Nghiễn giống nhau, so với người dân trong trấn, đám quỷ hồn lang thang có lẽ sẽ biết nhiều manh mối hơn.
Nàng nghe ngóng xung quanh tìm đến nghĩa địa, trùng hợp nghe thấy ác quỷ nhớ lại chuyện năm đó nên không lên tiếng quấy rầy.
Dù không làm chuyện trái lương tâm, nhưng Giang Bạch Nghiễn hỏi vậy, Thi Đại vẫn xấu hổ vì nghe lén bị bắt tại trận, đến gần lên tiếng:
"Giang công tử, khéo quá."
Giang Bạch Nghiễn nghiêng người, ánh mắt trầm tĩnh rơi vào đáy mắt nàng.
Chàng vẫn nở nụ cười, rất nhạt rất hững hờ, như mây khói nhẹ nhàng phác họa một nét bút.
Điều này khiến Thi Đại nhớ lại dáng vẻ khi chàng vung kiếm ban nãy.
Kiếm khí hung ác, sắc mặt Giang Bạch Nghiễn thành thạo điêu luyện.
Không giống diệt quỷ mà như đang vuốt v e một cành hoa.
Gò má lại còn thấp thoáng hai lúm đồng tiền.
Ừ thì, thật sự rất đẹp.
Nhận ra vẻ chần chừ của nàng, Giang Bạch Nghiễn giễu cợt:
"Thi tiểu thư nhìn ta như vậy...có phải cảm thấy ta giết sạch bọn chúng, quá tàn nhẫn rồi không?"
Thi Đại ngỡ ngàng:
"Giang công tử nói gì vậy? Ta có thể nhìn ra, bọn chúng đều là ác quỷ ăn thịt uống máu người.
Nếu không diệt trừ, bách tính sẽ còn bị hại nhiều hơn."
Dù lệ quỷ tiết lộ manh mối quan trọng trong vụ án người điều khiển con rối, cũng chẳng thay đổi được bản chất ác độc của chúng, sở dĩ bọn chúng khúm núm với Giang Bạch Nghiễn, chẳng qua là do chàng mạnh hơn mà thôi.
Nàng hiểu rất rõ chuyện này.
Không ngờ nàng lại đáp như thế, Giang Bạch Nghiễn ngơ ngác.
"Về chuyện ta nhìn huynh..."
Thi Đại gãi đầu, vì không có tâm tư kiều diễm gì, nàng rất thẳng thắn:
"Chẳng phải ta từng nói rồi ư, Giang công tử cười lên rất đẹp, kiếm khí cũng tuyệt nữa."
Giang Bạch Nghiễn: "."
Chàng lặng thinh ngắn ngủi.
Sống cùng tà tu đã lâu, bên cạnh đều là hạng người bạc tình bạc nghĩa.
Những gì chàng nhìn thấy, cảm nhận, không gì khác ngoài ác ý lạnh lẽo, nhân tính vặn vẹo.
Lời khen thẳng thắn như vậy, khiến chàng thấy không thoải mái lại thoáng bối rối.
Đẹp ư?
Hai năm lẻ loi độc hành, cũng từng có người khen chàng tuấn tú, nhưng Giang Bạch Nghiễn không buồn để ý.
Chàng đã giết quá nhiều người và yêu quỷ, theo chàng thấy, dẫu mặt mày có tinh xảo đến mấy, làn da mềm mại đến mức nào, bị chém dưỡi mũi kiếm, cũng chỉ là xương khô máu thịt.
Điểm khác biệt duy nhất là khi mũi kiếm lướt qua, da thịt của một số người như tơ lụa, số khác lại thô ráp mà thôi.
Chẳng hiểu vì sao, khi Thi Đại thốt lên hai chữ "rất đẹp", chàng lại vô thức nghĩ:
Cho nên Thi Đại đối xử với chàng như vậy, là vì tướng mạo này.
Giang Bạch Nghiễn dường như đã hiểu ra.
Ai nấy đều có nhu cầu của mình, Thi Đại cũng không ngoại lệ.
Trong mắt nàng, tướng mạo của chàng như chiếc trống bỏi trong tay đứa nhỏ, là món đồ chơi nhỏ mới lạ.
Vậy...nếu chàng mất đi khuôn mặt này thì sao nhỉ?
Hẳn Thi Đại sẽ vứt chàng như chiếc giày rách.
Nàng thậm chí còn chẳng biết, cả người chàng, giăng đầy những vết sẹo dữ tợn đáng sợ.
Thân xác thế kia, ngay cả chàng cũng cảm thấy ghê tởm.
Ác ý lại dâng lên trong lòng, Giang Bạch Nghiễn bỗng dưng rất muốn xem thử, dáng vẻ ngạc nhiên và chán ghét của nàng.
"Hóa ra Thi tiểu thư nghĩ vậy."
Bên tai truyền đến tiếng cười khẽ của Giang Bạch Nghiễn, A Ly nằm trên vai Thi Đại bỗng rùng mình.
Nó có dự cảm khó hiểu rằng Giang Bạch Nghiễn...lại sắp nổi điên mất rồi.
Giác quan thứ sáu của nó rất chính xác.
Không biết nghĩ tới chuyện gì, Giang Bạch Nghiễn hơi cong môi, động tác rút kiếm nhanh nhẹn dứt khoát...
Thoáng chốc, mũi kiếm xẹt thẳng qua gò má chàng!
...Cứu với!!!
Hoảng hồn giật thót, trong lòng phun ra một câu th ô tục, hồ ly trắng trợn to mắt.
Thi Đại phản ứng nhanh hơn nó, chỉ thoáng ngẩn ngơ, đã lập tức bước lên, nắm chặt tay phải của Giang Bạch Nghiễn.
Mũi kiếm chạm lên gò má chàng, vẫn chưa đâm sâu, chỉ rạch một vết xước nhỏ.
Suýt nữa Thi Đại bị dọa cho ch.ết dở.
Vì quá vội vã, khi nàng bước lên không hề kiểm soát sức lực, gần như vùi cả người vào lòng Giang Bạch Nghiễn.
Nhưng nàng không rảnh để ý chuyện này, tim đập thình thịch, siết chặt bàn tay cầm kiếm của chàng.
"Giang công tử."
Giọng nàng run rẩy:
"Huynh đang làm gì vậy?"
Nàng đang căng thẳng, vì tiếc nuối gương mặt này chăng?
Dường như Giang Bạch Nghiễn thấy khó hiểu, đáy mắt hiện vẻ giẫu cợt và tự chán ghét khó nắm bắt:
"Chẳng qua ta chỉ tò mò...nếu gương mặt này bị rạch nát, có còn lọt vào mắt của Thi tiểu thư nữa hay không?"
Mệnh đề này.
Mí mắt A Ly co giật.
Nếu Thi Đại trả lời "Không để ý ngoại hình", e rằng người này sẽ dùng kiếm rạch mặt mình.
Nếu đáp "Ta để ý ngoại hình của huynh"...câu này có tính chất gì, chẳng cần nói nhiều nữa.
Nó điên mất thôi, trên đời sao lại có kẻ điên như Giang Bạch Nghiễn chứ?
Vết thương gò má rướm máu, Giang Bạch Nghiễn không chút cảm giác, như thể đây chẳng phải cơ thể của mình.
Chàng thấy Thi Đại khẽ hít vào.
Thi Đại ngẩng đầu, nhìn vào mắt chàng:
"Ta không chỉ thấy gương mặt Giang công tử xinh đẹp, ngay cả tay, cổ, sống lưng của Giang công tử, toàn bộ đều đẹp.
Ta nói như vậy, lẽ nào huynh muốn rạch hết cả người mình một lượt?"
Giang Bạch Nghiễn: "?"
Bị nàng hỏi như vậy, chàng không biết nên đáp lại thế nào.
Thi Đại cũng chẳng đoán được chàng đang nghĩ gì, nhớ đến thân phận con rối thế thân trước đây của Giang Bạch Nghiễn, chút ít hoảng hốt kia dần hóa thành nỗi niềm bất đắc dĩ.
Trước giờ chàng vẫn không hề thương tiếc cơ thể của mình.
Lấy kim sang dược từ tay áo ra, nàng cau màu lải nhải, dường như hơi bực bội:
"Vì một câu rất đẹp của ta mà huynh rạch mặt mình, chờ sau này nhiều người khen huynh...chẳng lẽ phải tự lăng trì? Vả lại, nếu ai cũng có thể chém một dao, huynh thành cái gì chứ?"
Giang Bạch Nghiễn cau mày:
"Họ đâu xứng."
Thi Đại:
"Lẽ nào ta lại xứng?"
Rèm mi Giang Bạch Nghiễn rung rinh.
Tất nhiên không phải, với chàng, Thi Đại không có gì đặc biệt.
Chưa đợi chàng lên tiếng chế giễu, nói câu "Tự mình đa tình", Thi Đại đã dịu giọng cười nói:
"Ta cũng không xứng.
Trên đời này, không một ai đáng để huynh phải tổn thương chính mình.
Tại sao phải để ý cách nhìn của người khác, bản thân huynh mới là quan trọng nhất.
Sau này đừng làm thế nữa nhé, đau lắm."
Giang Bạch Nghiễn nói không lại nàng.
Câu ấy quá đương nhiên, chàng khó mà hiểu được, lại chẳng thể phản bác.
Chàng thì có gì quan trọng, chẳng qua chỉ là cái xác biết đi ai cũng chán ghét.
Dẫu thấy buồn cười, nhưng ác ý điên cuồng dâng lên trong lòng lại dịu xuống một cách kỳ lạ, như đấm một quyền vào bông, không có tác dụng gì.
Thi Đại ngẩng đầu nhìn chàng, chỉ vào vết xước hơi rướm máu kia:
"Vết thương trên mặt, huynh không nhìn thấy, ta giúp huynh bôi thuốc được không?"
Giang Bạch Nghiễn khẽ đáp:
"Đa tạ."
Cho nên Thi Đại đến gần hơn một bước, hương thơm thoang thoảng bay đến, lặng lẽ xâm chiếm hơi thở lạnh lẽo quanh người chàng.
Lần đầu tiên Giang Bạch Nghiễn cách nàng gần như vậy.
Vừa cúi đầu, đã có thể trông thấy đôi mắt hạnh to tròn sáng rỡ.
Nàng thu lại ý cười, đáy mắt hiện lên tia sáng.
Khi đầu ngón tay Thi Đại chạm vào gò má chàng, đầu tiên là cảm giác ngưa ngứa thoáng qua, sau đó là cơn đau châm chích.
Nỗi đau ngày càng lan rộng dưới ngón tay nàng, sắc bén lạnh lẽo, khiến chàng thoải mái.
Đau và ngứa đan xen, khiến người ta say đắm.
Rất ngứa.
Nỗi đau này, liệu có thể nhiều hơn nữa không?
Thế mà chàng lại thấy hối hận, không khiến vết thương kia sâu hơn dài hơn.
Thi Đại nghi ngờ nhìn vào mắt chàng.
Lạ quá.
"Thương Sinh Lục" từng viết, Giang Bạch Nghiễn đã quen đau đớn, bất kể bị thương nặng đến mấy, chàng cũng khinh thường chẳng màng để ý.
Nhưng hai lần bị nàng chạm vào, nàng không hề dùng sức, vết thương cũng rất nhỏ, tại sao Giang Bạch Nghiễn lại căng thẳng như vậy?
Nhất là lần này, cằm chàng căng chặt, ngay cả đuôi mắt cũng ửng hồng như búp bê sứ.
"Cái đó..."
Thi Đại cẩn thận hỏi:
"Không làm đau huynh chứ?"
Đáy mắt đen như mực đậm, Giang Bạch Nghiễn rũ hàng mi dài:
"Không sao."
Vết thương trên mặt chàng rất nông, không để lại sẹo.
Đầu ngón tay Thi Đại quẹt thuốc bôi, xoa vài cái là xong chuyện.
"Xong rồi."
Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của Giang Bạch Nghiễn, tâm trạng nàng thoải mái hơn vài phần:
"Giang công tử đã lấy được manh mối từ đám ác quỷ, chúng ta mau báo tin cho những người khác.
Nếu thuận lợi, hôm nay sẽ tr.a được thân phận của người điều khiển con rối."
Thám tử siêu cấp, nghiêm túc tr.a án.
Lần đầu lần theo manh mối tìm được nghi phạm, nghĩ thôi đã thấy kích động.
Mấy người họ đã hẹn tập trung trước cửa trấn, sắp đến giờ hẹn, Thi Đại và Giang Bạch Nghiễn cùng nhau trở về.
Bước chân nàng nhanh nhẹn nhẹ nhàng, Giang Bạch Nghiễn theo sau lưng nàng.
Gió đông lướt qua mây mù dày đặc, ánh sáng le lói chiếu vào cái ót trắng nõn của nàng.
Dần dần, có vài luồng sương quỷ bám lên người nàng.
Nơi này là nghĩa địa, sương quỷ do tử khí tạo thành, ở đâu cũng có, không hề hại người.
Giang Bạch Nghiễn bỗng cảm thấy, luồng sương đen kia rất chướng mắt.
Không hợp với nàng.
Làn gió vờn qua, thiếu niên khẽ cau mày, hờ hững duỗi tay phải, bụng ngón tay trắng bệch, phất qua mái tóc đen mượt mềm mại của Thi Đại.
Lặng lẽ, không để lại dấu vết.
Động tác của Giang Bạch Nghiễn lạnh lùng lại dịu dàng, khoảnh khắc quấn quanh lọn tóc nàng, lẳng lặng bóp nát quỷ khí u ám..