Chương 118
“Thành hôn đó.”
Thi Đại cất lời:
“Chàng không muốn thành hôn với em sao?”
Bóng đen màn lụa lay động, Giang Bạch Nghiễn buông nàng ra một chút, ánh mắt mờ mịt như có ngọn lửa cháy bỏng.
Thất thần một chốc, chàng cười:
“Muốn.”
Sao mà không muốn cho được.
Chỉ là không dám mơ tưởng xa vời.
Thi Đại nằm nghiêng nhìn chàng, cong khóe môi:
“Vậy chàng cố gắng chống chọi qua lần này nha. Nếu không em biết thành thân với ai đây?”
Dứt lời chợt thấy xấu hổ, nàng nói câu đó, chắc không tính là cầu hôn đâu nhỉ?
...Bỏ đi, cầu hôn thì cầu hôn thôi.
Bây giờ có hai câu hỏi lựa chọn khó khăn bày ra trước mặt Giang Bạch Nghiễn.
Nếu chàng tự kết liễu sẽ ngăn cản ác ma thức tỉnh.
Nếu chàng muốn thử áp chế tà khí, người bình thường rất khó chống lại ác ma xâm nhập, khả năng thất bại là chín phần thậm chí còn hơn.
Một khi thất bại, Đại Chiêu sẽ sụp đổ.
Ác ma mưu đồ ngần ấy năm, trong thế giới hiện thực, Giang Bạch Nghiễn chịu ch.ết rốt cuộc có thể ngăn cản nó thức tỉnh được hay không, Thi Đại vẫn giữ thái độ nghi ngờ.
Nhưng trong tâm ma cảnh, quả thật là lý lẽ đó.
Thi Đại nghĩ, thế nên Giang Bạch Nghiễn mới nói ra câu “nếu ta ch.ết” kia.
Áp lực nặng nề quá đỗi.
Sinh tử tồn vong của toàn thế giới đặt lên một mình chàng, dẫu là ai ở vào vị trí của Giang Bạch Nghiễn, có lẽ đều muốn ch.ết đi cho xong.
Tâm ma do ác ma tạo ra là tử cục.
Trong tình huống sống còn, tất cả nỗi lòng đều trở nên nóng bỏng thẳng thắn, chẳng có gì phải ngại ngùng cả.
Thi Đại to gan hơn nhiều, giọng điệu cũng nghiêm túc hơn bình thường:
“Chàng muốn hôn lễ thế nào?”
Giang Bạch Nghiễn yên lặng một lúc, khàn giọng nói:
“Nàng thì sao?”
“Em sao cũng được.”
Thi Đại lên tiếng:
“Em không có nhiều yêu cầu, mọi người vui vẻ tụ tập lại với nhau là tốt lắm rồi.”
Phần lớn thời gian, nàng rất dễ thỏa mãn.
Dứt lời cong mắt mỉm cười, Thi Đại ngẩng đầu nhìn chàng:
“Đến lượt chàng nha, chàng thích thế nào?”
Trước khi đi ngủ nàng đã tắm rửa, làn da sáng mịn như nhỏ ra nước, ánh nến lướt qua hàng mày, như một bức tranh sống động.
Giang Bạch Nghiễn im lặng ngắm nhìn, ôm chặt eo nàng:
“Long trọng một chút, dưới gốc cây mai.”
Thi Đại tò mò:
“Ơ?”
Giang Bạch Nghiễn nổi tiếng là tùy tính, bình thường chỉ mặc quần áo giản dị, một ngày ba bữa cực kỳ đơn giản, cái gì tiện thì làm.
Quen biết chàng lâu đến vậy, trừ gương mặt xinh đẹp ra, Thi Đại rất khó liên hệ chàng với từ “long trọng”.
Nhìn vào ánh mắt Thi Đại, sắc đêm chảy xuông nơi đáy mắt Giang Bạch Nghiễn, sạch sẽ trong vắt lại rất đỗi dịu dàng.
Chàng nói:
“Nàng thích náo nhiệt mà, đúng không?”
Thi Đại bị chàng nhìn đến mức tim đập mạnh, vành tai nóng bừng.
Giang Bạch Nghiễn dụi má nàng, hơi thở mềm nhẹ:
“Những gì nàng có, phải là thứ tốt nhất.”
Cả đời này của chàng trải qua giày vò, trước giờ chưa từng sở hữu quá nhiều điều tốt đẹp, động lòng, hân hoan, khát khao, đều liên quan đến Thi Đại.
Chỉ có những thứ tốt nhất mới xứng với nàng.
Thi Đại nghe mà tim mềm nhũn:
“Vì sao lại dưới gốc cây mai?”
Tâm tư nàng linh hoạt phản ứng nhanh, hiểu ra ngay:
“Vì em từng tặng chàng hoa mai?”
Khi ấy nàng và Giang Bạch Nghiễn chưa thân lắm, vừa giải quyết xong vụ án Liên Tiên.
Sau tiệc chúc mừng, Thi Đại thấy miếng ngọc hoa bướm bị nứt của chàng, lòng biết rõ cánh bướm yêu hoa không được viên mãn, nên đã hái tặng chàng một bó hoa mai.
Vốn tưởng Giang Bạch Nghiễn khinh thường chẳng buồn để ý, về sau Thi Đại đến phòng chàng, phát hiện hoa mai được cắ m vào bình sứ.
Quà mình tặng được người ta nâng niu tỉ mỉ, khi đó nàng vui lắm.
Giang Bạch Nghiễn cười khẽ:
“Ừm.”
Chàng hơi cúi đầu, vùi mặt vào hõm cổ nàng, cảm nhận độ ấm quanh người nàng, như được bao bọc trong làn gió ấm, kiềm lòng không đậu tham lam lưu luyến hơn.
“Ta nhớ.”
Giang Bạch Nghiễn nói:
“Nàng thích nó, thường dùng túi thơm hoa mai.”
Thi Đại như có điều suy nghĩ:
“Giang Trầm Ngọc, lẽ nào bắt đầu từ lúc đó, chàng đã thích em đôi chút?”
Vậy mà Giang Bạch Nghiễn lại nhớ nàng dùng hương hoa mai?
Thi Đại híp mắt.
Nhớ lại rồi, sau khi nàng tặng hoa mai không lâu, Giang Bạch Nghiễn có thái độ khác thường, chủ động đề nghị muốn dạy nàng vung kiếm.
Khi đó nàng chỉ cảm thấy Giang Bạch Nghiễn phẩm chất đoan chính, là người tốt, về sau nữa, Giang Bạch Nghiễn tặng nàng bảo thạch cá con màu lam.
Thi Đại chọt vào gương mặt nghiêng ấm áp của chàng.
Thế nên, nàng thật sự bị cá câu đi mất?
Bị nàng chọt vào mặt, Giang Bạch Nghiễn không tránh, ngược lại chủ động phối hợp, nhẹ nhàng cọ nàng.
Hai người đều xõa tóc, mái tóc đen nhánh như thác quấn quýt nhau, chàng có gương mặt trắng tựa ngọc lạnh, như trăng sáng đượm tình.
Rèm mi khẽ run, Giang Bạch Nghiễn ngậm ngón tay nàng, cắn nhẹ:
“Ừm.”
Thi Đại: “...”
Rõ ràng là chủ đề nghiêm túc, bị động tác của chàng quấy nhiễu, bỗng nảy sinh vài phần kiều diễm.
Có lúc nàng rất muốn hỏi, rốt cuộc Giang Bạch Nghiễn là giao nhân hay là hồ ly.
“Vậy thì đợi đến mùa đông, chúng ta thành hôn dưới gốc cây mai nhé.”
Đốt ngón tay vô thức cuộn lại, Thi Đại nói:
“Lúc ấy hoa mai nở rộ, em sẽ mặc váy đỏ gả cho chàng.”
Nàng hơi xấu hổ, vành tai ửng hồng, mi dài rủ xuống như cánh quạt nhỏ, sau khi Thi Đại chớp mắt nó lại giương cao.
Rất lâu sau, Giang Bạch Nghiễn mới đáp:
“Được.”
Chàng dựa vào hõm cổ, Thi Đại không thấy sắc mặt chàng, chỉ nghe tiếng khàn khàn ẩn giấu trong âm cuối.
“Đến khi đó có tuyết có mai, còn có cha mẹ, Lưu Sương tỷ tỷ, Vân Thanh, đồng liêu Trấn Ách Ti, những người thân bạn bè khác.”
Giọng Thi Đại nhỏ hơn đôi chút:
“Chắc chắn sẽ tuyệt lắm...”
Nàng khựng lại, nhớ đến lời Giang Bạch Nghiễn nói cách đó không lâu, bổ sung:
“Rất long trọng.”
Giang Bạch Nghiễn mỉm cười:
“Ta búi tóc cho nàng nhé?”
Thi Đại:
“Hả?”
Nhất thời nàng chưa phản ứng kịp:
“Ngày thành hôn sao?”
“Ừm.”
Giang Bạch Nghiễn cất lời:
“Ta sẽ học.”
Trước khi ở cùng Thi Đại, trong nhận thức của chàng chưa từng có hai chữ “thành hôn”.
Nói một cách chính xác, rất nhiều nghi thức tập tục mà thế gian này coi trọng, Giang Bạch Nghiễn đều không buồn để ý.
Có kiếm bên người, chàng một lòng trả thù là được.
Mãi đến hôm nay, đôi tay đã quen cầm kiếm này, lại vuốt tóc Thi Đại rất đỗi dịu dàng.
Thành hôn.
Một buổi nghi thức, đôi bên có tình, làm lễ ba lạy. Từ đó về sau, Thi Đại và chàng sinh tử gắn bó, không rời bỏ nhau.
Giang Bạch Nghiễn khát vọng được thân mật với nàng nhiều hơn, đáng tiếc người với người không thể dung hòa máu thịt, trải qua đại hôn, chàng cũng xem như hoàn toàn thuộc về Thi Đại.
Ngày đại hôn, tóc nàng hiển nhiên phải để chàng búi, còn về giá y của nàng...
Thi Đại không kiềm nổi nụ cười, nhìn chàng với ánh mắt lấp lánh:
“Được, em muốn kiểu...phi tiên kế! Đến lúc đó, em cũng sẽ chải tóc cho chàng.”
Đôi tân nhân chải tóc cho nhau vào ngày đại hôn, nhìn khắp Đại Chiêu, có lẽ cũng chẳng có ai làm vậy.
Nàng và Giang Bạch Nghiễn đều không phải người khắt khe chuyện lễ nghi thế tục, nếu chàng bằng lòng, Thi Đại sẽ không từ chối.
“Nghe nói trước khi thành hôn, có rất nhiều trình tự.”
Nàng mở máy hát, lải nhải:
“Cầu hôn, làm mối, định hôn...phiền lắm, chúng ta bớt được thì bớt nha.”
Nghĩ đến gì đó, hai mắt Thi Đại tỏa sáng:
“Còn đồ cưới nữa! Phải thật xinh đẹp.”
Nàng có niềm yêu thích với những sự vật xinh xắn, thành hôn là chuyện lớn, tất nhiên phải ăn vận thật vừa ý.
Đồ cưới ở Đại Chiêu mang đậm hơi hướm cổ xưa, Trường An thịnh hành phong cách xinh đẹp rực rỡ, nhớ lại vài buổi hôn lễ qua ký ức của nguyên chủ, bất kể nam nữ, đều là áo gấm lộng lẫy.
Thi Đại rất thèm.
Nàng đang tự ngẫm nghĩ, bị Giang Bạch Nghiễn cọ đầu vai.
Chừng như do dự, chàng khẽ bảo:
“Đồ cưới...”
Hơi thở kéo dài tản ra trên cổ nàng, rất ngứa.
Thi Đại rủ mắt nhìn qua, một đốm sáng nhảy nhót trên vành tai trắng nõn mỏng manh của chàng, nhuộm đỏ một vệt lả lướt.
Giang Bạch Nghiễn nói:
“Ta đang thêu cho nàng.”
Thi Đại: “?”
Thi Đại: “”
Lần này thật sự là ngơ ngẩn hoàn toàn, mãi một lúc sau Thi Đại mới lấy lại tinh thần.
Chờ khi ý thức được kéo về, chẳng qua nàng cũng chỉ thốt được một tiếng:
“Hả?”
Nàng không nghe nhầm chứ?
Bị phản ứng của Thi Đại chọc cười, Giang Bạch Nghiễn ngước mắt lên từ trong vòng ôm của nàng.
Như bụi gai quấn lấy nàng, vì nàng nở rộ một đóa hoa.
Giang Bạch Nghiễn dịu dàng nói:
“Ta đang thêu giá y cho nàng.”
Thi Đại: “...”
Biểu cảm của nàng giờ phút này chắc chắn là hoảng loạn đến tột độ, Thi Đại ngẩn ngơ hỏi:
“Chuyện từ lúc nào ạ?”
Nàng hiếm khi lộ vẻ mặt này, tóc rối như mây cuộn vào vành tai, ánh mắt ngây thơ mờ mịt thuần khiết.
Giang Bạch Nghiễn nhìn nàng một lúc:
“Mấy ngày trước.”
Mấy hôm trước.
Thi Đại cố gắng vận chuyển cái đầu cứng ngắc của mình.
Lúc đó Giang Bạch Nghiễn bị Thi Đại vứt bỏ, trong góc nhìn của chàng, Thi Đại là hình tượng kẻ ác chơi đùa tình cảm, khẩu phật tâm xà.
Trong tình huống ấy, Giang Bạch Nghiễn vẫn bằng lòng thêu áo cưới cho nàng?
...À phải rồi, chàng còn cố ý chuẩn bị xích sắt trong phòng tối nữa kìa.
“Khi ấy chàng...”
Tâm trạng Thi Đại phức tạp:
“Định sẽ nhốt em lại, thuận tiện thành hôn với em?”
Giang Bạch Nghiễn cong mắt:
“Không phải thuận tiện.”
Trong tiểu thuyết thường nói, thành hôn là lúc hai trái tim đồng điệu, tình ý hòa hợp.
Đây là kết cục của tất cả câu chuyện, chàng cũng muốn được cùng Thi Đại có một lần như vậy.
Thi Đại tò mò:
“Áo cưới thế nào vậy ạ?”
Thêu sống rất khó, đó là còn chưa nói tới áo cưới phức tạp. Nếu mấy ngày trước vừa thêu, hẳn vẫn chưa xong đâu nhỉ?
Giang Bạch Nghiễn lại dán sát vào nàng:
“Chờ ta thêu xong, sẽ cho nàng xem.”
Bắt đầu thừa nước đục thả câu rồi đó.
Thi Đại rúc người vào lòng chàng, mỉm cười:
“Được.”
Nàng không phủ nhận, nhu cầu của mình với tình yêu vượt xa người thường, những gì Giang Bạch Nghiễn cho nàng lại càng đong đầy, sâu sắc hơn nữa.
Nào có ai dùng từng đường kim mũi chỉ đích thân may áo cưới cho người mình yêu kia chứ.
“Quan trọng là!”
Không quên chuyện chính, Thi Đại nhéo eo chàng, nhấn mạnh:
“Đừng nghĩ đến chuyện hi sinh bản thân nữa, chàng biết chưa? Theo em thấy, dù chàng thật sự…”
Thi Đại khựng lại một chốc, không vui vẻ gì khi nói ra từ đó:
“Chàng thật sự tự s.á.t, cũng chưa chắc áp chế được ác ma. Chưa biết chừng, chờ hồn phách của chàng tan biến, vừa khéo nó có thể hoàn toàn chiếm lấy cơ thể chàng. Người ta thường bảo thỏ khôn có ba hang, đó là quái vật già sống ngàn vạn năm, sao nó bằng lòng ngoan ngoãn bó tay chịu trói cho được?”
Giang Bạch Nghiễn yên lặng một thoáng, nghe nàng nhỏ tiếng mở lời:
“Em còn chờ mặc áo cưới chàng làm nữa mà.”
Chàng bỗng mỉm cười, giọng nói cực nhẹ:
“Được.”
Thời gian không còn sớm, Thi Đại nói gần hai canh giờ, không lâu sau đã mơ màng, ngáp dài.
Trước khi ngủ vẫn hỏi theo thói quen:
“Người chàng thấy sao rồi?”
Giang Bạch Nghiễn:
“...Không có gì.”
Nghe giọng chàng như thường, không giống dáng vẻ nhịn đau, Thi Đại mới ngoan ngoãn thiếp đi.
Không ai lên tiếng, phòng tối ngăn cách với thế giới bên ngoài trở nên vắng vẻ.
Thi Đại yên tĩnh khép mắt, hô hấp Giang Bạch Nghiễn dần dần ổn định, không nói tiếng nào, rủ mắt cảm nhận hơi thở của nàng.
Hơi nóng đều đều dịu dàng đổ xuống, như linh dược đẩy lùi nôn nóng bất an trong lòng chàng.
Chẳng biết trôi qua bao lâu, Giang Bạch Nghiễn nghe nàng ậm ừ thì thào:
“Chàng ấm hơn chưa?”
Chàng khẽ cười đáp:
“Ừm.”
Vóc dáng Thi Đại nhỏ nhắn, sau khi ngủ say, mềm mại dựa trên người chàng.
Giang Bạch Nghiễn rủ mắt, nhìn lông tơ mỏng manh trên mặt nàng, và vệt ửng hồng dần loang ra sau khi được ủ ấm.
Chàng tham lam siết chặt cánh tay, dường như muốn đoạt hết hơi thở và nhịp tim của người trong lòng.
Giao nhân thể hàn, mãi đến hôm được Thi Đại ôm lần đầu tiên, Giang Bạch Nghiễn mới muộn màng nhận ra, làn da có thể nóng bỏng nhường ấy, như ngọn lửa mãnh liệt thiêu đốt cơ thể lạnh lẽo của chàng.
Lang thang đã lâu trong đêm lạnh, may mắn được ánh nắng ấm áp chiếu rọi, sao chàng nỡ buông tay.
Đèn cầy trong góc chậm rãi bùng cháy, nửa đêm giờ tý, xác nhận Thi Đại đã ngủ say, Giang Bạch Nghiễn đứng dậy rời khỏi giường.
Động tác của chàng cố ý nhẹ nhàng, không đánh thức người bên cạnh.
Đẩy cửa ra ngoài, lọt vào tầm mắt là đường ngầm tối đen.
Quen thuộc kết cấu tòa nhà trong lòng bàn tay, Giang Bạch Nghiễn đi thẳng về trước.
Đến giữa hành lang dài, chàng lấy chìa khóa mở cửa một căn phòng trong đó.
Cửa gỗ vang lên ken két, ập vào mặt là mùi mục nát tù túng, thiếu niên cúi người, đốt cháy ngọn nến cạnh cửa.
Ánh lửa nhảy nhót, soi sáng khóe mắt đuôi mày chàng, mặt không sắc máu, áo trắng như ma mị.
Đồ vật trong căn phòng nhỏ này ít ỏi, chỉ có một mảnh đỏ rực ở góc phía đông.
Bên cạnh áo đỏ là vài viên ngọc lấp lánh mượt mà.
Giang Bạch Nghiễn chậm rãi đến gần, không phát ra tiếng động.
Lòng bàn tay phải chàng trắng bệch, siết chặt áo cưới, tôn lên vải lụa đỏ thẫm như máu.
Chăm chú nhìn một thoáng, Giang Bạch Nghiễn yên tĩnh ngồi xuống, đầu ngón tay chạm vào kim may trên bàn.
Giao nhân giỏi dệt, giao tiêu nổi tiếng là do tộc giao nhân chế tạo.
Áo cưới dùng loại gấm hoa thượng hạng, tấc gấm tấc vàng, màu sắc do từng mũi kim của chàng may thành, thêu hình long phượng chim hoa.
Áo cưới của Thi Đại, phải tốt hơn tất cả mọi người trong thiên hạ.
Ánh mắt Giang Bạch Nghiễn lướt qua, nhìn những viên ngọc trên bàn.
Trên đời này không còn trang sức nào quý giá hơn nước mắt giao nhân.
Mấy ngày trước, lẻ loi một mình vào phòng tối, Giang Bạch Nghiễn để dành mấy chục viên nước mắt giao nhân.
Lúc ấy lòng chàng đau đớn vô ngần, rơi không ít nước mắt, số lượng không đủ để đính vào áo cưới, bèn lấy dao găm rạch lồ ng ngực.
Trong cơn nhức nhối, máu tươi và nước mắt cùng lúc rơi xuống.
Quả thật chàng có bệnh.
Trong nỗi đau đớn khắc cốt ghi tâm, Giang Bạch Nghiễn cảm nhận niềm vui khó nói nên lời.
Áo cưới của Thi Đại do chàng may, một phần thuộc về chàng được nàng dung nhập trên người.
Thế nên mới được coi là ngày đại hỉ.
Từng đường kim mũi chỉ trong tay chàng thành thạo xuyên qua gấm hoa.
Đầu ngón tay Giang Bạch Nghiễn run nhẹ.
Tà khí lại dâng lên, khiến thức hải đau âm ỷ.
D*c vọng sinh sôi, vô số lời thì thầm vang vọng, lẩm bẩm khinh thường chàng.
“Áo cưới có ích gì? Một tấm vải thôi, làm sao trói được nàng?”
“Chi bằng giết nàng.”
“Sớm muộn gì nàng cũng rời đi, giết nàng, nàng chỉ thuộc về một mình ngươi.”
“Chẳng phải ngươi muốn mãi mãi ở bên nàng sao?”
Giang Bạch Nghiễn ngoảnh mặt làm ngơ, khoảnh khắc dập tắt những suy nghĩ ấy, cong môi mỉm cười như tự giễu.
Mùa đông tuyết rơi, dưới gốc cây mai, Thi Đại khoác giá y gả cho chàng.
Giang Bạch Nghiễn rõ hơn ai hết, sẽ chẳng có ngày đó.
Tà khí không thể áp chế, ngày đêm mưu đồ phá cơ thể ra ngoài, một lúc nào đó, chàng muốn giữ tỉnh táo cũng khó.
Vì sao chàng lại thêu áo cưới?
Rõ ràng chẳng có tương lai, chàng như một con bạc cùng đường bí lối, sống ngày nào hay ngày đó.
Mỗi một ngày được ở cạnh Thi Đại, là may mắn trộm được.
Tình yêu tựa thủy triều, chẳng thể nào xả hết.
Hạt giống hư thối nở ra loài hoa dị dạng, cánh hoa lướt qua trái tim chàng, rạch nát máu thịt be bét.
Giang Bạch Nghiễn liếc nhìn ngực trái.
Chàng đã tính toán hết từ sớm, một khi tà khí quá nồng, sẽ tự mình kết liễu.
Số mệnh đã thế, sao có thể liên lụy đến nàng.
Nhưng trước mắt vẫn chưa được.
Không thể để máu tươi làm bẩn áo cưới, Thi Đại không thích máu.
Trước khi chàng mất mạng, ít nhất cũng phải đính hết nước mắt giao nhân, tặng áo cưới cho nàng.
Giang Bạch Nghiễn yên lặng, chợt nảy sinh suy nghĩ b3nh hoạn, dù chàng ch.ết, nếu Thi Đại mặc áo cưới này thành thân cùng người khác...
Cũng xem như hôn lễ của hai người họ.
Vị tanh ngọt dâng lên cổ họng, chàng lặng lẽ cười khẽ, nhưng khóe mắt lại trượt xuống hơi nước nóng rực.
Giọt nước rơi xuống đất, toát ra ánh sáng, ngưng tụ thành ngọc.
Lạ thay.
Giang Bạch Nghiễn nghĩ, Thi Đại bằng lòng gả cho chàng, lẽ ra phải là chuyện may mắn khiến người ta hân hoan.
Tại sao chàng ôm áo cưới của nàng, mà nước mắt vẫn rơi xuống?
P/S: Dịch khúc này nghẹn lòng thật sự, t thương ảnh quá...