Chương 4: Nghịch trung khó biện

"Thật là hùng tráng a!" Lần đầu tiên tham gia hội nghị của quân quan từ cấp kỳ bổn trở lên của gia tộc, La Kiệt kinh ngạc về sự nghiêm trang và hoành tráng của đại sảnh dùng để nghị sự. Đại sảnh rộng rãi khoáng đạt khiến người ta phải phát sợ đã dung nạp hơn một nghìn quân quan cao cấp mà vẫn còn thừa chỗ trống, thảm hồng cao cấp trải dưới đất, vách tường thì treo phù điêu lung linh như thật, tầng đỉnh cao vót khiến người không dám ngẩng nhìn. Vô số đèn thủy tinh trên trần giống như sao sáng đầy trên trời...


"Cái phòng hội nghị này rộng bao nhiêu vậy?" Bạch Xuyên hỏi Tư Đặc Lâm đi bên cạnh.


Tư Đặc Lâm cười: "Ta cũng không biết, nhưng mà có một truyền thuyết nói rằng có một kỳ bổn mang theo một sư đoàn bộ binh đến nơi này khai hội. Vị kỳ bổn đó đến trễ, tìm tới tìm tới tìm lui mà không thấy người nào, cho nên đành quay về. Ngày hôm sau bộ hạ báo cáo với y, kỳ thật toàn bộ sư đoàn ba nghìn người nhất mực ngồi trong hành lang cánh trái của phòng hội nghị chờ y...."


"Oa!" Minh Vũ kêu lên, "Trong cái bức ảnh cực lớn treo ở trung ương đó có một người vừa đẹp trai vừa tóc dài cực mốt ấy là ai vậy a?"
"Không được nói bậy! Đó là người sáng tạo gia tộc Tử Xuyên Vân các hạ!"
"Ơ? Tú Xuyên đại nhân của chúng ta đi đâu rồi?"


"Tú Xuyên đại nhân, ngài chui vô trong góc làm cái gì đó a?"
"Ạ, ta vốn cho rằng trang sức bằng vàng này có thể cạy ra được, ai ngờ họ khảm sao mà chắc thế...."
※※※


Tử Xuyên Tú chú ý nhìn bốn phía, hội nghị còn chưa bắt đầu, hơn một nghìn quân quan cao cấp đang vô tư tản bộ nói chuyện phiếm. Gã hỏi Tư Đặc Lâm: "Hôm nay không phải là cấm vệ quân của ngươi duy trì trật tự cho hội trường hay sao?"


available on google playdownload on app store


Tư Đặc Lâm cười cười: "Dương Minh Hoa sao lại yên tâm để chúng ta duy trì trị an chứ? Hôm nay phụ trách duy trì trật tự chính là hiến binh bộ đội của Kiểm sát thính."


Tử Xuyên Tú gật đầu, giám sát trưởng quan Tiêu Long vốn bảo trì trung lập, chỉ có y đến duy trì trật tự thì hai bên mới có thể tiếp thụ được.
Có người đến chào hỏi Tử Xuyên Tú: "Lâu quá không gặp, A Tú!"
Tử Xuyên Tú quay đầu lại: "Đức Lôi đại nhân, thật là đã lâu không gặp."


Đức Lôi là phó thống lĩnh của Hắc Kỳ quân, sáu năm trước đã sánh vai cùng Tử Xuyên Tú trong cuộc chiến phản kích Lưu Phong gia tộc.


Lão mỉm cười hàm tiếu giới thiệu con trai Đức Khoa kỳ bổn cho Tử Xuyên Tú nhận thức: "Đây là khuyển tử Đức Khoa, lần đầu tiên đến trải qua thứ trường diện cực lớn này, sau này còn cần A Tú ca ca ngươi và Tư Đặc Lâm đại nhân chỉ điểm nhiều hơn một chút."


Đức Khoa là một chú nhóc tuổi vô cùng trẻ, miệng còn vướng vài sợi lông mao tơ mảnh, nhìn có chút cả thẹn và nội hướng, sau khi kính lễ đối với Tử Xuyên Tú và Tư Đặc Lâm rồi không biết nói gì nữa, mỉm cười rất kỳ quái.


Tư Đặc Lâm khen ngợi: "Lệnh lang anh khí bộc phát, tương lại tất nhiên tiền đồ vô lượng a!"
Tử Xuyên Tú ngược lại lại cười đễu bảo: "Tiểu tử trông đẹp trai nhỉ, sắp sửa bằng ta rồi! Đức Lôi đại nhân, có phải là con do ông sinh không vậy cà? Tôi thấy không giống nghe!"


Đức Lôi cười lớn: "Khi nào cái mỏ nhọn và cái lưỡi dài của ngươi bị cắt đi mất, thì gia tộc chúng ta sẽ bớt đi một nửa khuyết đức rồi!"
"Còn một nửa nữa ở đâu vậy?"
"Đều ở chỗ tống thống lĩnh tôn quý của chúng ta ấy!"


Mọi người hội ý cười, Đức Lôi cáo từ đi gặp gỡ các quân quan khác.


Tiếng chuông vang lên, hội nghị bắt đầu, chủ tịch đài đã có sáu vị thống lĩnh ngồi: La Minh Hải, Ca Ứng Tinh, Lôi Tấn, Phương Kính, Minh Huy, Bì Cổ, nhưng ghế của tổng thống lĩnh và tổng trưởng vẫn còn trống. Tổng trưởng Tử Xuyên Tham Tinh đã lâu không tham gia đại hội toàn thể rồi, do đó lần này mọi ngừơi cũng không mong đợi ông ta sẽ tham dự.


Dương Minh Hoa đúng giờ xuất hiện trên chủ tịch đài, nhưng điều khiến Tử Xuyên Tú và Tư Đặc Lâm cả kinh đó là Đế Lâm cùng xuất hiện với lão ta, tìm một vị trí ở trung gian ngồi xuống.


Đế Lâm đã trở về, nhưng không hề liên hệ với phía mình... hai người trao nhau ánh mắt, đều nhìn thấy sự ưu tư trong mắt đối phương.
Dương Minh Hoa tự nhiên ngồi lên ghế dành riêng cho tổng trưởng dưới bức họa tượng của Tử Xuyên Vân, phảng phất như đó là điều chẳng còn gì tự nhiên hơn.


Hội trường vang lên một trận tao động bất an, các quân quan cáo cấp đều dùng ánh mắt không tin nhìn về phía Dương Minh Hoa, trong đầu cùng xuất hiện một ý nghĩ: "Ông ta điên rồi hay sao?"
Tử Xuyên Tú nhỏ giọng nói với Tư Đặc Lâm:"Ông ta đang tạo thanh thế cho sự tạo phản của mình!"


"Đúng!" Tư Đặc Lâm nói: "Đồng thời còn muốn coi xem trong các quân quan cao cấp có ai dám phản đối lão không!"
Lúc này của giữa của hội trường mở lớn, thân ảnh của Tử Xuyên Tham Tinh tổng trưởng xuất hiện ở cửa.


Hội trường nhất thời chìm ngập trong sự tĩnh lặng khiến người ta nghẹt thở. Các quân quan nhìn Tử Xuyên Tham Tinh đối với sự vũ nhục và gây hấn công nhiên này tức đến toàn thân run rẫy; rồi nhìn về phía Dương Minh Hoa thản nhiên như thường, dường như không hề có ý định đứng dậy nhường vị trí cả... Thứ yên lặng khó chịu này dường như tiếp tục mãi không có chút hạn chế gì.


Tử Xuyên Tham Tinh dậm chân, chuyển thân đi ra ngoài cửa lớn của hội nghị.


Dường như mọi người ở hiện trường đều ngầm thở phào, cảm thấy may mắn khi không phát sinh xung đột tại đương trường, vui mừng vì hòa bình giả tạo vẫn tiếp tục được duy trì, mừng vì bản thân không cần phải lập tức bày tỏ sự lựa chọn...


Tay Tư Đặc Lâm bóp chặt đến nổi vang lên tiếng cách cách liên tục: chủ ưu thần nhục, chủ nhục thần tử, hắn thật tại không thể chịu được sự vũ nhục mà tổng trưởng phải chịu như thế, muốn lập tức xông lên cùng đồng quy vu tận với Dương Minh Hoa. Tuy nhiên, một đôi tay kiên định đã kịp thời ép xuống vai hắn, giọng nói trầm ổn của Tử Xuyên Tú vang lên bên tai hắn: "Giữ cho được thân, sau này mới còn cơ hội hữu dụng!"


Dương Minh Hoa bắt đầu phát ngôn: "Các vị đồng sự, hiện giờ bắt đầu khai mạc hội nghị toàn thể của năm nay." Lão ta làm ra vẻ chẳng có chuyện gì vừa phát sinh cả, tuyên bố khai mạc hội nghị.
"Tổng thống lĩnh các hạ, thật xin lỗi, có thể là ngài đã ngồi sai vị trí rồi..."


Quân quan tham gia hội nghị đều giật mình cả kinh, vị hảo hán nào mà lớn gan nói ra lời vốn tồn tại trong lòng họ như vậy? Mọi người đều quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, một vị kỳ bổn trẻ tuổi còn măng sữa từ từ đứng dậy, rất e dè mắc cỡ, và Tư Xuyên Tú cùng Tư Đặc Lâm đều hô lên cả kinh: gã là Đức Khoa - con trai của Đức Lôi.


"Ạ!" Dương Minh Hoa nhướn mày, chẳng hề đổi sắc bảo: "Vị đồng sự này thật mới lạ a, nói ta ngồi sai vị trí rồi sao?" Đức Khoa lần đầu tiên phát ngôn trong trường diện cực lớn này, chỉ trích nhân vật quyền cao chức trọng như vậy, nên cục xúc bất an dường như có điểm lấp bấp: "Hạ quan là... là Hắc kỳ quân kỳ bổn Đức Khoa, thỉnh tổng thống lĩnh đại nhân bất tất để ý, hạ quan không.... không ác ý, đại nhân có thể... có thể ngồi sai chỗ, nhưng mà, cách nhìn của hạ quan là, đại nhân vừa rồi nên đứng lên nhường chỗ cho tổng trưởng đại nhân, dù sao thì trên chế độ..."


Phụ thân Đức Lôi của gã lập tức đứng lên mắng: "A Khoa, ngươi điên rồi sao? Nói bậy cái gì vậy a! Còn không mau tạ tội với tổng thống lĩnh đại nhân rồi ngồi xuống!"


"Được rồi, Đức Khoa kỳ bổn, ý tứ của ngươi ta minh bạch rồi. Nhưng thỉnh ngươi không được quấy nhiễu hội nghị đang tiến hành a, đây là trường hợp rất nghiêm túc đấy!" Nói xong, Dương Minh Hoa đá mắt ra hiệu cho Đế Lâm, ý nghĩa thật rõ ràng, và rất đáng sợ.


"Dạ! Hạ quan thất lễ rồi, xin hướng đại nhân tạ tội." Đức Khoa đỏ mặt tía tai xin lỗi, ngay cả gã cũng không biết lý do là ở chỗ nào: "Hạ quan..."


Gã không còn nói tiếp được nữa, một thanh lợi kiếm nhanh như thiểm điện cắm phập vào ***g ngực ấm áp và khoan hậu của gã, rồi nhanh chóng thu hồi, mang theo một vòi máu. Gã ngơ ngẫn nhìn huyết tích từ từ lan rộng ra trên ngực mình, rồi nhìn Đế Lâm đang đứng trước mắt từ từ lau máu đang nhỏ giọt trên kiếm, không dám tin vào mắt mình, ngã vật xuống đất, đôi mắt mở to vẫn tràn đầy sự trẻ con và sức sống...


Phụ thân của gã, phó thống lĩnh Đức Lôi gầm lên một tiếng tức giận, phóng về phía Đế Lâm liều mạng, nhưng sau lưng lại dính một chưởng nặng nề, lập tức phun ra một vòi máu, ngã vật ra đất, xem ra đã không sống nỗi nữa rồi. Không biết từ lúc nào, Lôi Tấn đã bất tri bất giác lẻn đến bên cạnh ông ta, dùng "Phong lôi thần công" tặng cho ông ta một cú đánh chí mạng.


Kinh biến đột nhiên phát sinh, toàn trường vỡ òa! Các quân quan dường như không tin vào mắt họ, trong trường hợp rõ ràng như thế này, bè lũ Dương Minh Hoa không ngờ đã công khai hành hung, sát hại hai cha con nhà họ Đức, hai vị cao cấp quân quan của gia tộc!


Các quân quan của Hắc Kỳ quân đã căm phẫn đứng dậy, chợt "phình phình phình" một loạt tiếng nổ lớn như trời gầm vang vọng khắp hội nghị, chấn cho lỗ tai của mọi người phát đau, đầu óc choáng váng.


Lôi Tấn ngang nhiên đứng ở vị trí trung ương của phòng hội nghị. Thân thể của y phảng phất như một nguồn gốc của cơn bảo cực lớn, phát ra dòng khí lưu "u u" rất rõ. Dòng khí lưu cực lớn quay vòng trong phòng hội nghị, khiến cho người ở gần y đứng không vững, vội vã dãn ra.


Cửa lớn không có cách gì chịu đựng cổ lực lượng đáng sợ này, "rầm" một cái bị thổi bật ra! Điều kinh người chính là toàn thân y đột nhiên bay lên, đứng trong không trung cao cao tại thượng nhìn mọi người. Một cổ sát khí cường đại tràn ngập cả hội trường, đấy chính là "Phong lôi thần công" đáng sợ đã được vận hành đến trạng thái tối cao.


Tư Đặc Lâm lẩm bẫm nói: "Gia tộc đệ nhất cao thủ quả nhiên danh bất hư truyền!"
Tử Xuyên Tú thì chép miệng: "Chẳng khác nào kỹ xảo điện ảnh, y bay được lên không trung chắc là do dây kéo mà thôi!"
Các quân quan bị khí thế của Lôi Tấn chấn nhiếp, không dám xuất thủ.


Dương Minh Hoa đứng lên trên đài cào, dùng ánh mắt uy nghiêm nhìn khắp hội trường, phảng phất như tìm một kẻ chẳng biết sống ch.ết dám khiêu chiến với uy quyền của lão vậy. Không ái dám đối địch với ánh mắt đốt đốt bức người của lão, ngay cả Tử Xuyên Tú và Tư Đặc Lâm cũng không tự giác dời ánh mắt tránh đi...


"Thì ra một khi hung tàn đến cực điểm có thể tạo thành một thứ lực lượng đầy quyền uy!" Tư Đặc Lâm thống khổ nghĩ, ánh mắt mở to của thiếu niên kia trước khi ch.ết cứ mãi hiện ra trước mắt hắn: ch.ết không nhắm mắt.
"Đế Lâm à, ngươi vì sao lại có thể làm ra sự tình như thế này chứ!"


"Được rồi, chúng ta tiếp tục tiến hành nội nghị." Dương Minh Hoa tuyên cáo.
Mọi người đều im như thóc.
Dương Minh Hoa vừa ý cười cười, thầm nghĩ: "Đám hạ tiện xấu xa này, không cho bọn chúng biết chút sắc màu, chắc chẳng khi nào biết sợ là gì!" Tiếp theo là..."


"Tôi tố cáo!" Một giọng nói của nữ nhân cắt ngang lời lão...
Tiết 2: Nhất xúc tức phát.


"Tôi tố cáo...!" Tiếng nữ nhân ngắt lời của lão: "Tôi tố cáo, Viên Đông quân phó thống lĩnh Đế Lâm có ý mưu sát Hắc kỳ quân kỳ bổn Đức Khoa! Tôi khiếu tố, Trung ương quân Thống Lĩnh Lôi Tấn rắp tâm mưu sát Hắc kỳ quân phó thống lĩnh Đức Lôi! Tôi khiếu tố, gia tộc tổng thống lĩnh Dương Minh Hoa ở sau lưng chỉ sử hai con người máu lạnh này mưu sát, ông ta phải vì tội này mà chịu trách nhiệm! Hạ quan hành chánh xứ trợ lý kỳ bổn Bạch Xuyên, hiện giờ hướng gia tộc giám sát trưởng quan Tiêu Long các hạ chính thức đề xuất khiếu tố. Nếu như có gì sai, nguyện ý chịu trách nhiệm hoàn toàn!"


Giọng nói trong trẻo của Bạch Xuyên nhân vì khẩn trương nên hơi có vẻ run run vang vọng khắp đại sảnh lặng như tờ của hội nghị.


Trong hội nghị của các quân quan cao cấp của Tử Xuyên gia tộc, hơn một nghìn nam tử đường đường tham dự hội nghị vì sự chính nghĩa và dũng khí của một nữ tử mà cảm thấy hổ thẹn không còn mặt mũi nào.


Ngày hội nghị khai mạc này chính là ngày 26 tháng 3 năm 779 Đế Quốc lịch, cũng chính là ngày hậu thế gọi là "Đế đô lưu huyết dạ" lưu vào sử sách. Ban ngày, máu nóng chảy trên hội nghị chỉ như dòng suối nhỏ, nhưng khi đêm về, nó đã biến thành dòng biển lớn, cuốn trôi hết mọi thứ...


Bi ca truyền kỳ trăm năm của Tử Xuyên gia tộc cũng từ đêm đầy máu này mà bắt đầu giai đoạn cuối.


Lúc này, lập trường của Giám sát thính trưởng quan Tiêu Long vô cùng quan trọng, không phải vì địa vị của y cao, y là vị thống lĩnh thứ 7 của gia tộc, nhưng vị trí lại cao hơn sáu vị thống lĩnh khác; Cũng không phải vì quyền lợi của y lớn, y độc lập phụ trách giám sát sự vụ, không chịu sự khống chế của thống lĩnh xứ và tổng thống lĩnh Dương Minh Hoa; Cũng không phải vì bình thường y xử sự theo công đạo, chấp pháp như sơn, đức cao vọng trọng, sâu sắc đến khiến trên dưới trong gia tộc đều tôn kính; Mà chính là vị, lúc này hơn ba ngàn hiến binh khống chế hội trường này do một mìmnh y chỉ huy! Chỉ cần khuynh hướng của y ngã về bên nào, thì mấy nghìn hiến binh tinh nhuệ sẽ đứng sang bên đó. Một khi có xung đột, cho dù ngươi thân thủ bất phàm, võ công cái thế đi chăng nữa cũng ngăn cản không nổi. Hơn nữa, khi mọi người tham gia hội nghị đều phải thông qua kiểm tr.a kỹ càng, cho nên hiện giờ trên người không một tất sắc, càng không thể là đối thủ của đội hiến binh nhiều người, vũ khí sắc bén, tổ chức có lớp lang.


Mục quang của toàn trường đều hướng về Tiêu Long đang đứng ở phía trước, xem coi y đối với sự tố cáo của Bạch Xuyên sẽ phản ứng như thế nào.


Sắc mặt của Tư Đặc Lâm trắng bệt, hắn đã đoán được lập trường của Tiêu Long rồi: kiếm của Đế Lâm chẳng hiểu làm sao mà có thể đeo vào trong hội trường được?


Gương mặt uy nghiêm của Tiêu Long sầm sì như mang một mặt nạ sắt, đối diện với sự chờ đợi của mọi người như thế, y chậm chạp và uể oải nói: "Án mạng mưu sát không tồn tại, không cần thiết phải điều tra, tố cáo không được tiếp thụ."


Rõ ràng là trước mắt y vừa phát sinh chuyện mưu sát, hai thi thể còn nằm thẳng ra đó, y lại tuyên bố là "mưu sát không tồn tại!"


Đến lúc này thì mọi người đã hiểu rõ lập trường của Tiêu Long rồi. Từ đó đến giờ giám sát trưởng quan nắm luôn hình luật và đại quyền giám đốc, chỉ cần y nói "không có mưu sát", thì dù có là chuyện động trời cũng biến thành chẳng có gì.


Trên mặt của Dương Minh Hoa hiện vẻ giận, lão thật ra là đang hận Bạch Xuyên thấu xương. Rõ ràng là mọi người đều khuất phục, thế mà bà nương không biết sống ch.ết này lại còn làm loạn! Lão hướng về phía Đế Lâm đá mắt lần thứ hai.


Đế Lâm mỉm cười ôn hòa, từ từ bước đến gần Bạch Xuyên.
Tử Xuyên Tú, La Kiệt và Minh Vũ ba người đột nhiên đứng dậy, cản đường tiến của Đế Lâm.
Đế Lâm nhìn thấy Tử Xuyên Tú, do dự dừng chân lại, có điểm không biết nên làm thế nào.


Tư Đặc Lâm thì toàn tâm toàn ý chú ý nhất cử nhất động của Lôi Tấn, sợ là y lại lập lại lần nữa chiêu đánh lén lúc nãy.


Tiêu Long quát trầm: "Người đâu!" Cửa lớn chợt mở, một đám hiến binh cầm cung tên và trường mâu tiến vào, sát khi đằng đằng vây kính Tử Xuyên Tú, Tư Đặc Lâm mấy người, mấy chục mũi tên nhắm kỹ vào mọi bộ vị trên người họ....
Cung giương nỏ bạt, chỉ cần nháy mắt là bắn ra tua tủa!


Mọi cục diện nắm trọn trong tay, Dương Minh Hoa đắc ý dương dương, đột nhiên sắc mặt đại biến: Không biết từ lúc nào, Viễn Đông thống lĩnh Ca Ứng Tinh nhất mực không lên tiếng đã lẻn đến sau lưng lão, tay nhẹ đặt lên vai, sau lưng lão truyền tới sát khí băng lãnh và cường liệt, bao phủ toàn thân lão, khiến lão giống như rơi vào trong một hố băng lạnh lùng nhất.


Lão lập tức minh bạch, chỉ cần bản thân hơi động đậy bất thường, sẽ lập tức dẫn tới một chiêu công kích mãnh liệt và đáng sợ! Trong lòng lão hối hận: "Không ngờ lại chẳng đề phòng tên bệnh quỷ sắp ch.ết đến nơi rồi này!"


Lão ép giọng thấp xuống nói: "Ngươi đối với ta vô lễ như thế, chẳng sợ ta lấy cái đầu trên cổ ngươi hay sao?"
Sau lưng lão chỉ truyền lại tiếng ho khe khẽ, sát khí áp chế trên người lão không ngờ lại dày đặc hơn.


Dương Minh Hoa hiểu rõ bản thân vừa nói một câu rất thừa, đối với Ca Ứng Tinh đã từng dày dạn chiến trường, vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần thế nào, sao lại chỉ vì lời doa suông mà hoảng sợ chứ? Lão nhìn tình hình chung quanh, ở dưới, Tử Xuyên Tú, Tư Đặc Lâm đang dằn co với một nhóm hiến binh của giám sát thính, trở thủ đắc lực của lão là Đế Lâm và Lôi Tấn cũng đang ở đó. Bản thân lão bị khống chế còn chưa bị mọi người phát giác, chỉ có mấy thống lĩnh ngồi trên đài là minh bạch đã xảy ra chuyện gì. Mạc liệu trưởng La Minh Hải hừ lạnh một tiếng, muốn đến gần cứu viện, thì biên phòng quân thống lĩnh Minh Huy mỉm cười hữu ý vô ý di động ghế, vừa khéo ngăn trước mặt La Minh Hải. Hắc Kỳ quân thống lĩnh Phương Kính thì sắc mặt sậm xì, nhìn không ra biểu tình thế nào, ngay cả lão già Bì Cổ cũng dùng một thứ mục quang vô cùng phẫn nộ nhìn lão trừng trừng.


Dương Minh Hoa khẩn trương suy nghĩ: "Không xong, hiện giờ bản thân lão cô lập không người cứu viện, chẳng lẽ lên tiếng kêu cứu với Lôi Tấn và Đế Lâm sao?


Đường đường là tổng thống lĩnh mà ở trong trường hợp này bị người ta không chế, như vậy thì mặt mũi chẳng còn gì, hơn nữa bọn chúng có thể kịp thời quay lại cứu viện hay không?


Ca Ứng Tinh sau lưng lão chợt cất giọng ôn hòa và trấn định, vang vọng khắp cả đại sảnh của hội nghị, hấp dẫn sự chú ý của mọi người: "Vừa rồi liên quan sự tố cáo của Bạch kỳ bổn, giám sát trưởng Tiêu Long các hạ nhận thấy không tất yếu phải điều tra. Trong khí đó ta lại nhận thấy là ngược lại, chuyện này cần phải điều tr.a cho ra lẽ a! Ta đề nghị hay là mọi người cùng biểu quyết, nhận coi có cần thiết để điều tr.a hay không, thỉnh giơ tay biểu quyết nào!" Y nói những lời này thật là có kỹ xảo, chỉ nói để mọi người biểu quyết là "có cần thiết phải điều tr.a hay không" chứ không trực tiếp chỉ trích "Dương Minh Hoa chính là hung thủ", không ép cho Dương Minh Hoa và đồng bọn quá cấp, mà chừa cho họ chỗ trống để hạ đài.


Trong số quân quan, có người tinh minh phát giác là khí phần trên chủ tịch đài có điều gì đó không đúng, chẳng hiểu vì sao Viễn Đông thống lĩnh Ca Ứng Tinh lại đứng sau lưng tổng thống lĩnh Dương Minh Hoa, dùng thân thể của Dương Minh Hoa để ngăn chặn một nửa người của y.


Dương Minh Hoa vẫn ngồi nguyên như cũ, sắc mặt tím tái, nhưng không nói lời nào, các vị thống lĩnh còn lại thần thái dị thường, dường như đều vô cùng khẩn trương... Ai cũng đều không ngờ rằng, trong tình huống bất tri bất giác này, tổng thống lĩnh Dương Minh Hoa đã bị Ca Ứng Tinh khống chế!


Dưới đài, các quân quan đến từ Viễn Đông quân lập tức đứng phắt dậy, giơ tay tán thành Ca Ứng Tinh: bọn hộ đã sớm phẫn nộ sự bào hành của Dương Minh Hoa, chỉ là vừa rồi quần long vô thủ, không dám lên tiếng. Hiện giờ có Ca Ứng Tinh uy vọng kêu gọi, bọn họ dĩ nhiên đứng thẳng dậy bước ra.


Viễn đông quân là đệ nhất quân đoàn của gia tộc, lúc này trên hội trường chiếm một phần nhỏ nhân số trong hội trường. Lôi Tấn, Tiêu Long cùng mọi người đều biến sắc, đưa nhau quay đầu lại hướng về Dương Minh Hoa trên chủ tịch đài, kỳ quái là vì sao lão không hề thực hiện biểu kỳ ngăn cản nào.


Biên phòng quân Thống linh Minh Huy cười lạnh nhìn Dương Minh Hoa: "Tại hạ rất đồng ý với ý kiến của Ca Ứng Tinh các hạ!"


Hắc kỳ quân thống lĩnh Phương Kính chẳng nói chẳng rằng đứng lên, thần sắc âm tình bất định: người bị giết đều là thành viên của Hắc kỳ quân, là bộ hạ của lão, lão dĩ nhiên phẫn nộ cùng cực.


Ngay cả người vốn bị coi là đã già cả hồ đồ mất rồi - Cấm vệ thống lĩnh Bì Cổ cũng run rẫy đứng lên biểu hiện sự kháng nghị!


Dưới đài rầm rập tiếng đứng dậy, hầu như là toàn trường đều đứng, ánh mắt đều phẫn nộ hướng về phía Dương Minh Hoa ở trên chủ tịch đài - sự tàn bạo nghênh ngang của lão đã kích khởi niềm công phẫn của mọi người! Ngay cả Trung ương quân đoàn thuộc đích hệ của Dương Minh Hoa cũng có không ít người đứng lên biểu kỳ sự kháng nghị.


Lúc này, trên chủ tịch đài, kẻ vẫn ngồi chỉ còn lại Dương Minh Hoa và La Minh Hải thân tín của lão.


Về phía Tử Xuyên Tú ở dưới đài, rất nhiều người đều đến từ Viễn Đông quân, Hắc Kỳ quân, Biên phòng quân, Cấm vệ quân. Họ đều đua nhau đứng về phía bọn gã, chẳng hề sợ sệt gì dùng thân thể chặn đường tên của các hiến binh.


Bọn họ bài thành bức tường người, vậy trù Bạch Xuyên đoàn đoàn, không cho hiến binh đến gần.
Đối diện với cơn nộ hỏa như vậy, hiến binh của gia tộc được huấn luyện có bài bản là thế mà cũng phải lùi bước co cụm lại.


Tư Đặc Lâm kích động đến nhiệt lệ dâng trào, nói với Tử Xuyên Tú: "Chánh nghĩa tự tại nhân tâm!"


Tử Xuyên Tú nói với giọng trào phúng: "Đúng, chính nghĩa giống như tiểu cô nương sợ ma, phải có đồng bạn đủ nhiều thì mới dám lộ diện, chính nghĩa theo kiểu đơn thương độc mã ngược lại ta rất hiếm thấy."


Đối diện với một luồng sóng cuồng giận dữ, Dương Minh Hoa lần đầu tiên phát hiện bản thân chẳng là cái thá gì. Bị sự phẫn nộ và miệt thị khiến cho đầu óc hôn áp, lạo chẳng thèm để ý gì đến Ca Ứng Tinh ở phía sau, ra dấu cho Tiêu Long: đó là một cái dấu cắt ngang cổ, ý tứ rất rõ ràng: giết!


Giám sát trưởng Tiêu Long ngược lại lại đán đo: đây không phải là chuyện của người nào đó trong Viên Đông quân hay là Hắc kỳ quân nữa, nếu như hạ thủ đối với hơn nghìn quân quan cao cấp từ các quân đoàn - tựa hồ đại biểu cho lực lượng vũ trang toàn gia tộc - ở đây, thì hậu qua vô cùng đáng sợ, sự báo phục tiếp theo đó là cực kỳ thảm liệt. Bản thân y trở thành người chỉ huy cho cuộc đại đồ sát này, và khi đó thiên hạ tuy lớn nhưng chẳng có chỗ nào cho y dung thân. Hơn nữa, trong hơn một nghìn người ở đây, hầu hết đều là cao thủ, hiến binh bộ đội của y chưa chắc đã thắng... thật tại không cho phép y theo Dương Minh Hoa tranh ăn trong dòng nước ***c này.


Y thở dài, hạ lệnh cho hiến binh bộ đội rút lui, bản thân cũng theo sau.
Hội trường phát xuất một tràng tiếng hoan hô cực lớn, thậm chí chẳng biết là ai xuất phát, hô ta: "Dương Minh Hoa - cút đi!"


Lập tức có mấy trăm người hòa theo tiếng hét của y: "Dương Minh Hoa - cút đi!" Âm thanh của mọi người hòa vào dòng sóng thanh cực lớn, phủ trùm lên chủ tịch đài.


Tình hình bỗng chốc trở nên nghịch chuyển, Dương Minh Hoa không ngờ lại trở nên vô cùng bình tĩnh, lão từ từ hỏi người khống chế phía sau: "Ngươi muốn làm gì?"


Phía sau lưng lão truyền lại tiếng cười của Ca Ứng Tinh, nghe ra y rất thoái mái, nhưng sát khí áp chế trên người Dương Minh Hoa không hề giảm đi: "Còn ngài thì nghĩ nên thế nào, tổng thống lĩnh đại nhân?"


Dương Minh Hoa hậm hực đáp: "Đừng có làm càn! Đừng có thấy người phía dưới nhiều rồi hung, chỉ cần một câu nói của ta thôi cũng làm cho ở đây máu chảy thành sông!"


"Vậy thì đoán thử coi, người ch.ết đầu tiên là ai?" Ca Ứng Tinh chẳng hề để ý đến uy hϊế͙p͙ của Dương Minh Hoa: "Hơn nữa, đại nhân ngài nghĩ coi, giống ngừơi ti bỉ như ta, sẽ đơn thân một mình đi tham gia hội nghị sao?" Phảng phất như phối hợp với lời nói của Ca Ứng Tinh, tiếng vó ngựa rầm rập chợt truyền tới cửa đại sảnh, tiếng bước chân chỉnh tề của quân đội cùng tiếng binh khí khôi giáp chạm vào nhau vang lên rập rềnh.


Một thủ vệ của hội trường loạng choạng chạy vào kinh hoàng hô hoán: "Là Viễn Đông quân! Viễn Đông quân đã bao vây hội trường!"


Hội trường vừa rồi còn ồn ào vô bỉ tức thời an tĩnh lại, các quân quan dự hội đều đưa mục quang kinh sợ nhìn về phía Viễn Đông thống lĩnh Ca Ứng Tinh đang đứng thản nhiên như không trên chủ tịch đài. Mọi người đều kinh hải, trong đầu đều có cùng một ý niệm: "Muốn làm binh biến sao?" Dù sao thì ồn ào "Đã đảo Dương Minh Hoa" là một chuyện, còn thật sự tạo nên một trường hạng chiến máu thịt bay đầy trong Đế đô thành là một chuyện khác rồi. mọi người đều chưa hề chuẩn bị tâm lý như vậy, cho nên nhất thời không biết ứng phó như thế nào.


Sắc mặt Dương Minh Hoa chớp mắt biến thành trắng bệt: Vệ đội của Ca Ứng Tinh đã tới! Bản thân lão tuy nắm trong tay Trung ương quân có thực lực hùng hậu, nhưng lại không hề dự liệu đến tình huống này. Nước xa không thể cứu được lửa gần, nếu xảy ra xung đột thì người chịu thua thiệt đầu tiên chính là lão. Lão nhỏ giọng nói: "Giết ta, các ngươi không thể rời khỏi đế đô đâu! Trong vòng mười phút, Trung ương quân có thể khiến cho toàn bộ mấy ngàn người của ngươi diệt tuyệt!"


Thanh âm của Ca Ứng Tinh phảng phất như rất kinh sợ: "Tổng thống lĩnh đại nhân, sự hiểu lầm này quả thật là lớn a! Hạ quan không có ý nghĩ đại nghịch bất đạo đó đâu a! Những cái này đều là do bộ hạ của ta, thấy ta đã lâu không chịu quay về, cho nên đến đây rước ta thế thôi." Rồi y áp nhỏ giọng xuống nói: "Hơn nữa, thảm đỏ không thích hợp nhiễm máu a!"


Dương Minh Hoa lập tức minh bạch ý tứ của Ca Ứng Tinh: trong hoàn cảnh tập hợp toàn thể quan viên cao cấp của gia tộc như thế này, vô luận là Ca Ứng Tinh hay là lão đều không thích nghi đại khai sát giới, vì ảnh hưởng của nó sẽ xấu phi thường, thanh danh của lão sẽ bị lưu lại sự xấu xa không thể nào tẩy sạch trong lịch sử.


Dương Minh Hoa bình tĩnh suy nghĩ lại, kỳ thật hôm nay bổn ý của lão chính là muốn tạo lập uy thế mà thôi, không hề muốn giết người. Hiện giờ sự tình đã có điểm thoát khỏi sự khống chế, rất may là vừa rừa Tiêu Long không hề nghe lệnh thực hiện cuộc đại đồ sát, nếu không, chẳng khác nào đã kết mối huyết cừu chẳng thể nào hóa giải với toàn thể lực lượng vũ trang của Tử Xuyên gia tộc, cho dù có giành được vị trí tổng trưởng cũng không thể nào ngồi cho yên ổn.


Dương Minh Hoa khẽ đáp: "Minh bạch rồi. Hiện giờ hãy đã ta cung tống Ca thống lĩnh trở về phủa thôi!" Vừa nói vừa đứng dậy, lão cười một nụ cười rạng rỡ, động tác chậm phi thường, sợ nhanh quá sẽ làm cho kẻ phía sau lưng hiểu lầm, dẫn tới chiêu công kích mãnh liệt.


"Ha ha, tổng thống lĩnh đại nhân, ngày thật là quá khách khí rồi!" Thân ảnh chợt lắc, Ca Ứng Tinh đã từ sau lưng Dương Minh Hoa tránh ra, mặt cũng cười rạng rỡ.


Người ở dưới không hiểu đã phát sinh chuyện gì, nhưng các vị thống lĩnh trên chủ tịch đài đã nghe rõ ràng hết mọi lời đối đáp của Dương Minh Hoa và Ca Ứng Tinh, người nào cũng xuất hạn mồ hôi. Cục diện chỉ cần chạm một cái là tan tành như vừa rồi chỉ cần xử lý không khéo một chút, sẽ thành trường giết máu huyết bầy nhầy hiện giờ, và toàn bộ đế độ sẽ biến thành một tràng tu la nội chiến!


Rất may là hai người liên quan đều là nhân vật kiêu hùng trấn định phi thường, có thể lãnh tĩnh suy tính quyền hành lợi tệ, đạt thành hiệp nghị không thể nào hiệp, để tiếp tục duy trì thứ hòa bình hư giả này kéo dài thêm.


Ca Ứng Tinh mỉm cười nói với mọi người: "Huynh đệ thân thể không ổn, hôm nay xin cáo lui rời hội nghị trước! Không biết tổng thống lĩnh đại nhân có đồng ý hay không?"
Tổng thống lĩnh Dương Minh Hoa hòa ái thân thiện trả lời: "Thỉnh Ca thống lĩnh cứ tự tiện, thân thể của ngài không khỏa, cần phải bảo trọng cho tốt a!"


Ca Ứng Tinh mỉm cười nói: "Đại nhân một thân vì quốc vận, ngài cũng cần phải bảo trọng thân thể của mình a!"


Hai người nói nói cười cười đối đáp nhau, lễ nghi chu toàn, ai cũng không nhìn ra chỉ một phút trước đây, giữa họ đã từng tồn tại sư uy hϊế͙p͙ và đe dọa ta sống thì người ch.ết. Ca Ứng Tinh mạnh bước tiến ra khỏi cửa hội nghị sảnh, nơi đó có một lượng lớn Viễn đông quân vệ binh đang chờ. Một đám cực đông quân quan của Viên Đông quân chẳng nói chẳng rằng theo sau Ca Ứng Tinh rời khỏi hội trường. Tử Xuyên Tú và Tư Đặc Lâm đá mắt nhau, hai người dẫn theo bộ hạ cũng cùng đoàn người này rời khỏi hội nghị.


Thấy Ca Ứng Tinh đã cáo thối, Biên phòng quân thống lĩnh Minh Huy cũng đứng dậy cười hiểm thỉnh ý Dương Minh Hoa: "Tổng thống lĩnh các hạ, đầu của hạ quan tự nhiên trặc cứng vì ngó nghiêng, có thể phê chuẩn cho hạ quan trở về hưu dưỡng không?" Nói là thỉnh ý, chứ kỳ thật không chờ Dương Minh Hoa có biểu hiện gì, y đã đi thẳng ra ngoài cửa. Quân quan từ biên phòng quân cũng theo sau y rời khỏi hội trường.


Tiếp đó Cấm vệ trưởng quan Bì Cổ và Hắc kỳ trưởng quan Phương Kính căn bản chẳng nói lời nào, đã bước luôn ra ngoài, bộ hạ của họ cũng đua nhau theo bén gót. Trong chốc lát, vừa rồi còn đầu người chật đất, nhiệt náo phi thường, thế mà trong đại sảnh hội nghị cực lớn hiện giờ chỉ còn hơn trăm quân quan đến từ Trung ương quân, người nào cũng thần tình bàng hoàng, có điểm không biết nên làm gì.


Đối diện với đại sảnh trống hóac, tuy đã giải trừ uy hϊế͙p͙ phía sau lưng, nhưng Dương Minh Hoa không hề có cảm giác nhẹ nhàng, mà là trận thất lạc vô danh. Lôi tấn bước tới khẽ hỏi: "Đại nhân, Trung Ương quân vẫn còn trong tay chúng ta! Hay là chúng ta lập tức đóng cửa thành, cùng bọn chúng đóng cửa đánh cho, diệt sạch bọn chúng?"


Dương Minh Hoa mắng át: "Đồ ngu!" rồi phun một bún nước bọt đầy đàm lên tấm thảm trải sàn quý giá.
Tiết 3: Nhiệt huyết anh hùng.


Rời khỏi hội trường, nhìn lại được mây trắng trời xanh trên trời, Tử Xuyên Tú và Tư Đặc Lâm đầu cùng có cảm giác nhẹ nhàng thoải mái nhìn lại được sự sống. Tình cảm vừa rồi quá nguy hiểm!


Dưới sự vây quanh của một lượng lớn hậu vệ, Ca Ứng Tinh bước đến trước mặt Tử Xuyên Tú và Tư Đặc Lâm: "Tư Đặc Lâm, A Tú, ta cần phải nhanh chóng xuyất thành trở về Ngõa Luân. Các ngươi có muốn đi cùng ta không? Chậm chút nữa, nói không chừng Dương Minh Hoa sẽ đóng cửa thành lại à!"


Tử Xuyên Tư và Tư Đặc Lâm đối mắt nhìn nhau, Tử Xuyên Tú lắc đầu đáp: "Không, đại nhân, chúng tôi cần phải lưu lại."


Ca Ứng Tinh chẳng có điểm gì gọi là kỳ, điều này đã sớm nằm trong ý liệu của ông ta. Ông ta đưa hai tay ra về phía hai người: "Đêm này đế đô sẽ có rất nhiều người rơi đầu. Hãy bảo trọng!"


Tử Xuyên Tú và Tư Đặc Lâm nắm chặt bàn tay mệt mõi nhưng ấm áp của Ca Ứng Tinh, lòng thấy ấm áp vô cùng. Bọn họ tuy không biết sự tình phát sinh trên chủ tịch đài hôm nay cụ thể là thế nào, nhưng cũng thầm đoán được: chính là Ca Ứng Tinh hôm nay đã bảo hộ bọn họ lần nữa. Bệnh nhân suy nhược bất kham này mới chính là cây cột trụ của gia tộc, là món báu vật vô giá! Hiện giờ ông ta cần phải trở về Viễn Đông, chẳng phải là vì tham sanh quý tử, mà là để có thể nắm quân đội trong tay, có thể đấu tranh tốt hơn với Dương Minh Hoa, cũng như Tử Xuyên Tú và Tư Đặc Lâm chọn luu lại vậy, đều là vì chút nhiệt huyết trung thành với gia tộc.


"Đại nhân, dọc đường mệt nhọc, người cần phải bảo trọng thân thể!" Tử Xuyên Tú chân thành nói.
Tư Đặc Lâm cũng cảm kích thưa: "Ân cứu mạng của đại nhân không có gì hồi báo. Chỉ mong dọc đường vô cùng bảo trọng!"


Ca Ứng Tinh cười: "Chúng ta sẽ gặp lại, nhất định đấy!" Ông ta hướng ánh mắc về phía Bạch Xuyên bên cạnh: "Vị tiểu cô nương này thật là can đảm, hôm nay các ngươi phải chiếu cố nàng ấy thật tốt!"


Anh hùng can đảm nhiệt huyết hào tình, Bách Xuyên ở cạnh bên nhìn mà lệ nóng rơi dài. Nàng chỉ biết xá Ca Ứng Tinh một cái thật dài, để biểu đạt sư cảm kích đối với ân cứu mạng.
Nhìn mã đội của Ca Ứng Tinh đã rời xa, Tử Xuyên Tú hỏi Tư Đặc Lâm: "Hiện giờ chúng ta đi đâu?"


"Đến công viên trung ương gặp Đế Lâm!" Tư Đặc Lâm hồi đáp, trên mặt đã xuất hiện sự lo lắng.


Trên đường hai người phát hiện Đế đô thành yên tĩnh ngày nào đã trở thành cảnh người người sợ bóng sợ gió, phong thanh hạc lệ rồi (Chú: Vào thời Tiên Tần, quân Phù Kiên ở phương Bắc bị quân nam Tấn đánh bại, trên đường tháo chạy nghe tiếng hạc kêu, lại ngỡ là quân Tấn truy đuổi.)


Quân đội tối lui điều động rất gấp rút, tất cả đầu mang kỳ hiệu của Trung Ương quân. Kỵ cảnh (cảnh sát cưỡi ngựa) của Trị bộ thiếu đi dọc theo đường tuyên cáo: "Phụng mệnh lệnh của Thống lĩnh xứ, đêm này từ tám giờ trở đi tiến hành giới nghiêm ở khắp đế đô! Người ra khỏi cửa nhất luật chém ch.ết, miễn bàn!" Những người bên đường tranh nhau tránh né, tình hình vô cùng hỗn loạn.


Hai người đưa mắt nhìn nhau, đều biết Dương Minh Hoa sẽ làm loạn đêm nay, tâm tư đều trầm trọng. Tử Xuyên Tú càng ngầm lo cho Ca Ứng Tinh hơn, hi vọng ông ta có thể nhanh chóng bình an rời thành.
Tại cửa công viên, Đế Lâm đã sớm đến rồi, đang đợi với bộ dạng bức rức không yên.


Nhìn khí thế hung hung muốn hưng sư vấn tội của Tư Đặc Lâm, Đế Lâm mở lời hỏi trước: "Làm sao thế? Sao mà có vẻ bực mình quá vậy?"
"Đế Lâm, ngươi quá đáng lắm mà! Ngươi sát hại một thanh niên quân quan vô cán"
"Ạ? Vậy nếu là các ngươi, thì các ngươi sẽ làm gì?"


Tử Xuyên Tú và Tư Đặc Lâm đều ngẫn ra, chẳng thể nào hồi đáp.
"Lúc đó, cửa thoát duy nhất của ta là giết ch.ết một tên kỳ bổn nhiều chuyện, nếu không Dương Minh Hoa sẽ lập tức hoài nghi ta, và nỗi khổ cực nhiều năm của ta sẽ trở nên lãng phí."


"Lúc đó chúng ta ngăn trước mặt Bạch Xuyên, ngươi sao không giết sạch cả chúng ta đi, để cho Dương Minh Hoa càng tin ngươi hơn?" Tư Đặc Lâm lạnh lùng nói.


Đế Lâm thở dài: "Chẳng lẽ tính mệnh của một tên kỳ quý giá bằng tính mệnh của ba người chúng ta hay sao, còn cả tương lại của Tử Xuyên gia tộc nữa? Vì sự an toàn của ta và mọi người, hắn phải ch.ết!"


Tư Đặc Lâm trào phúng: "Đấy chỉ là tưởng tượng của riêng ngươi thôi! Vì một chút lợi ích của ngươi, có thể lạm sát trung thần của gia tộc hay sao?"
Đế Lâm chẳng hề do dự: "Chỉ cần để sống, ta có thể giết sạch toàn thế giới!"
Hai người chẳng ai chịu ai, đều phẫn chí quay đầu đi chỗ khác: "Hừ!"


Tử Xuyên Tú không biết nên đứng về bên nào. Về lý trí hắn biết cách làm của Đế Lâm là thế bắt buộc, nhưng về tình cảm thì gã rất khó tiếp thụ dáng vẻ chẳng hề có gì và máu lạnh của Đế Lâm sau khi giết người.


Gã đành làm trung gian hòa giải: "Được rồi được rồi, hiện giờ không phải là lúc cải nhau. Tư Đặc Lâm, chúng ta mà cải tiếp, người ch.ết cũng không sống lại được, giỏi lắm là sang năm sau, ngày 15 tháng 1 mang hương đèn đi lạy lạy hương hồn của hắn là được rồi."


Tử Xuyên Tú lại nói với Đế Lâm: "Cũng tại vì ngươi gây ra họa đó! Dương Minh Hoa bảo ngươi giáo huấn Đức Khoa, sao ngươi không đi đánh đích đá mông của hắn, mà lại đâm thọc vào ngực chi vậy?"
Tư Đặc Lâm và Đế Lâm đều nhịn không được bật cười.


Đế Lâm thở dài như lấy làm tiếc: "ta có thể giết hết người trên thế giới - trừ hai người các ngươi." Đối với con người cao ngạo như y, đó là một hình thức biểu kỳ nhận thua xin lỗi rồi. Sự thật mỗi khi ba người phát sinh tranh cãi, thường là cuối cùng thì Tư Đặc Lâm thắng, hai người còn lại chịu khuất phục, nhân vì Tư Đặc Lâm thường là đứng về phía tuợng trưng cho đạo lý.


Tư Đặc Lâm thở dài, lấy bụng ta suy bụng người, nếu như hắn ở trong tình huống như vậy, thật tế là chẳng tìm thấy con đường thoát thứ hai nào.


Hắn hiểu cho nỗi khỗ tâm và khó xử của chuyện ngồi trên lưng cọp của Đế Lâm, cho nên không nhẫn tâm trách quái y nữa, chỉ hỏi: "Hiện giờ tình hình của ngươi thế nào?"


Tinh thần của Đế Lâm khẽ chấn: "Ta mang theo năm vạn Viễn đông binh sĩ trở về, bọn chúng tuyệt đối vâng lệnh tá Chỉ cần ta phát một tiếng "giết", cho dù là con của ông trời bọn chúng cũng dám nhào tới động thủ, hiện giờ chúng đang lưu trú ở ngoài thành!"
"Quân của ngươi không thể tiến thành?"


"Không thể! Thành phòng nằm trong tay Trung ương quân của Lôi Tấn, không có lý do gì cho chúng ta vào. Sự thật thì Dương Minh Hoa đã ra lệnh cho ta mang binh đuổi theo Ca Ứng Tinh rồi. Hiện giờ ta và quân của ta đáng lẽ là đang trên đường kéo tới Viễn Đông rồi."


Tư Đặc Lâm thất vọng nói: "Không thể tiến thành... như vậy là chẳng ích gì. Có thể cường hành tiến nhập không?"
Đế Lâm tức cười: "Ngươi thử dùng năm vạn người đi công đánh đế đô có 17 vạn quân tinh nhuệ thành phòng sâm nghiêm xem!"


"Không, hữu dụng," Tử Xuyên Tú lộ ra nụ cười quỷ quái: "Ta có một biện pháp, mọi người xem coi như thế nào?"
.....
"Hèn gì có người nói A Tú ngươi là tên khó chơi nhất!" Đế Lâm vừa ý gật đầu: "Cái trò quỷ này thật là hiểm nghe!"


Tư Đặc Lâm trù trừ: "Nhưng mà kế hoạch này không phù hợp với kế "Thương Kỵ Binh" của Tử Xuyên Tham Tinh đại nhân a, hơn nữa lại quá mạo hiểm, khả năng thành công không cao..."


"Cái con khỉ mốc! Hiện giờ mà còn tử thủ kế hoạch gì chứ, trước mắt đêm nay mọi người đều tiêu tùng hết rồi, một tia hi vọng cũng còn hơn là ở đó chờ bị giết thịt!?"


"Được a", Tư Đặc Lâm định hạ quyết tâm: "Như vậy chúng ta làm mẹ nó cho rồi!" Hắn ít khi nào nói tục đến cỡ như vậy.
Đế Lâm: "Thái dương vừa xuống núi, Trung ương quân sẽ đóng cửa thành. Chúng ta chọn lúc đó hành động!"


Mọi người cùng chuyển thân nhìn thái dương, dưới ánh nắng chiếu xuyên đỏ chạch đó, cả đế đô như được nhuộm lên một màu đỏ lòm....
Tư Đặc Lâm kiên định nói: "Đây là tín hiêu tốt, nghĩa sư tất thắng!"


Đế Lâm cười lạnh: "Máu của ai đêm nay sẽ nhuộm hồng đường xá của đế đô đây?"
Tử Xuyên Tú lầu bầu: "Đó khẳng định là chẳng dính gì đến ta, máu ta ít xỉn, chẳng có bao nhiêu huyết đâu mà cấp cho chúng sửa đường chỉnh xá! Nghe nói Dương Minh Hoa đang bị cao huyết áp a!"
------o0o------


"Tình cảnh của chúng ta... hiện giờ mọi người đều rõ cả chứ?" Ở nhà Tử Xuyên Trữ, Tử Xuyên Tú triệu tập La Kiệt, Bạch Xuyên, Minh Vũ cùng các bộ hạ lại nói.
Chúng bộ hạ đều khảng định gật đầu, biểu kỳ là lý giải.


"Ta và tổng thống lĩnh Dương Minh Hoa là tử địch, các ngươi tuyển chọn đứng ở bên nào?"
La Kiệt: "Chúng tôi và tổng thống lĩnh Dương Minh Hoa vốn ra là vô oán vô cừu..."
Bạch Xuyên: "Nhưng mà nếu như lão ta là cừu nhân của đại nhân ngài..."


Minh Vũ: "Thi chúng tôi đương nhiên sẽ chẳng do dự gì tuyển chọn..."
Ba người dị khẩu đồng thanh hô: "Chi trì tổng thống lĩnh, đả đảo Tử Xuyên Tú!"
"Bị chọc tức muốn ch.ết lâu quá rồi, cuối cùng thì cũng có cơ hội hồi báo!"


"Đúng vậy, đừng nói là Dương Minh Hoa, cho dù nói Tử Xuyên Tú ngài có thù với địa ngục..."
"Thì chúng tôi không hề do dự gì đầu quân cho Diêm La vương!"


"Được rồi, mọi người đừng có xung động! Ta sẽ cấp cho mọi người tự do tuyển chọn. Ta quay người lại đếm đến mười, ai không ủng hộ ta thì tự tiện ra khỏi phòng này, mọi người thích thì hợp không thích thì chia tay. Tiếng thứ mười qua đi ai còn lưu lại thì coi như kiên quyết theo cùng, trợ giúp cho ta - ê, La Kiệt, ta còn chưa xoay người lại đếm mà, sao ngươi bắt đầu chạy rồi, thiệt là không nễ mặt chút nào?"


"Được rồi, ta bắt đầu đếm đây, một, ba, năm, sáu, tám..."
"Không được, không được, ngươi đếm lẹ quá, lại còn rút ruột ăn chặn nữa! Ta còn chưa kịp chạy này! Đếm lại!"
"Một, hai, ba,...."
"Ai da, Minh Vũ, cửa này sao ta mở mãi không được vậy!"
"Bốn, năm,..."


"ch.ết cha, tên ôn nào khóa cửa rồi!"
"Chúng ta không thể ra được! Hắn căn bản không muốn cho chúng ta ra ngoài!"
"Bảy, tám..."
"Bạch Xuyên, mau lấy cái chìa khóa vạn năng ra mở cửa coi!"
"Chìa khóa trong phòng ta ấy, không còn thời gian nữa, La Kiệt, đầu ngươi bự, mau dùng đầu húc vỡ cửa coi!"


"La Kiệt, mau húc đi a, nếu không không kịp nữa đâu, chúng ta lại rơi vào tay tên xấu xa phá làng phá xóm Tử Xuyên Tú này nữa rồi!"
"Chín..."
"Bình!" Tiếng húc đầu vào cửa của La Kiệt.
"Đau ch.ết ta được, đây là cửa làm từ cái gì vậy a! Sao mà cứng quá vậy!"
"Mười!"


Tử Xuyên Tú quay đầu lại giải thích: "Đó là cửa làm từ hợp kim thép dùng làm tủ bảo hiểm đó mà. Xem ra không có người nào đi cả, thiệt là khiến ta an ủi vô cùng: nguy nan mới thấy chân tình, rối ren mới biết lòng người tận trung a. Trong thời khắc gian nguy này, các vị đối với Tử Xuyên Tú ta trung tâm cảnh cảnh, ta thật là cảm động a... nước mắt sắp chảy ra rồi!"


Tử Xuyên Tú xì xong quệt ra một đám nước mũi....
Tiết 4: Nhân quả nhãn tiền.
"Đại nhân" Thư ký gõ cửa phòng làm việc của thống lĩnh Lôi Tấn: "Phó thống lĩnh Đế Lâm cầu kiến."


"A, biết rồi." Lôi Tấn có chút không vui. Tên tiểu tử mạt còn hôi sữa Đế Lâm này càng lúc càng được Dương Minh Hoa tin dùng, đã dựa vào mấy tràng chiến thắng với ma tộc là đã coi dưới mắt không người rồi, hai chục tuổi đầu mà đã lên làm phó thống lĩnh, sau này nói không chừng địa vị còn vượt qua cả ta!


Y coi giờ, thấy đã hơn 7 giờ tối, chỉ cần nữa giờ nữa, lệnh giới nghiêm đã bắt đầu, hành động vây công tổng trưởng phủ sắp sửa diễn ra, vào lúc này mà Đế Lâm tới tìm, có chuyện gì hay sao cà?
"Mời hắn vào."


Đế Lâm tiến vào phòng làm việc, cung kính chào Lôi Tấn theo quân lệ, chẳng có vẻ gì là ngạo mạn phô trương như bình thường, khiến lòng Lôi Tấn thoải mái hơn một chút.


"Đế Lâm, hiện giờ là lúc nào rồi, ngươi đáng lẽ phải đi làm chính sự rồi! Tìm ta làm gì?" Cái gọi là chính sự của Lôi Tấn dĩ nhiên là đi truy sát Ca Ứng Tinh.


"Dạ, đại nhân, sự tình là như thế này, ở Viễn Đông hạ quan tác chiến với ma tộc có chút thu hoạch, hiện giờ muốn tiến cống đại nhân, để biểu đạt một chút tâm ý."


Gương mặt đanh cứng của Lôi Tấn lập tức hòa hoãn trở lại, khẩu khí cũng dịu đi: "Ạ, làm vậy là Đế Lâm các hạ quá khách khí rồi, quá có lòng rồi." (Ai không biết ngươi ở Viễn Đông lột da của ma tộc, lột đến nỗi cỏ cũng chẳng mọc lên nỗi, đương nhiên gom được quá nhiều món rồi!)


"Chỉ có điều, bổn thống lĩnh thân là nhân viên công chức, thật tại không tiện tiếp thụ hảo ý của các hạ a!" (Đừng có móc ra mấy thứ ma pháp thạch hay ngọc chiếu sáng không đáng đồng tiền gì đó ra làm phiền lão tử ta nghe! Mấy thứ không đáng tiền là ta không nhận đâu!)


Đế Lâm đối với Lôi Tấn tỏ vẻ tôn sùng đến như thần minh trên núi cao: "Lôi thống lĩnh các hạ ngôi cao khoan độ, thật tại khiến bọn vãn bối hạ quan kính bội vô cùng! Chức lễ mọn này vốn chỉ là chuẩn bị cho một mình đại nhân ngài, thỉnh đại nhân vô luận như thế nào cũng cấp cho hạ quan chút mặt mũi, xin hãy thu nhận đi a!" Hắn kề sát tai Lôi Tấn nói nhỏ: "Đây không phải là thứ bình thường có thể thấy được đâu a, chính là do hạ quan đánh chiếm Tạp Thập Lai Tề xong, tước đoạt của các quý tộc ma tộc không kịp chạy trốn, tuyệt đối giá trị liên thành a!" Đế Lâm mỉm cười miệng trơn như mỡ.


(Tên tiểu tử này cũng biết cách làm người a!) "Ai da, Đế Lâm các hạ, ngươi thật là làm khó bổn thống lĩnh mà... Nên biết bổn thống lĩnh bình thường tuyệt đối không thu lễ đâu (nhân vì hiềm ít)... được a, lần này coi như nễ mặt ngươi, phá lệ một lần, cái thứ gì mà hiếm có kỳ quái vậy a? Đúng rồi, nhưng mà hạ bất vi lệ, không có lần sau đâu a!"


Đế Lâm thần bí cười: "Tuyệt đối hạ bất vi lệ, đại nhân. Thỉnh đại nhân cho người hầu của tôi đang chờ ở ngoài khiêng vào được không?"
Lôi Tấn ra lệnh cho cảnh vệ cho vào.


Hai tên binh sĩ đầu đội mũ kéo sụp xuống khiêng một cái rương cao bằng nửa đầu người, cực nhọc tiến vào. Lôi Tấn ngầm tính toán trong lòng: sao to vậy, là cái gì thế kia? Đá quý? Hoàng kim? Ma pháp bảo vật hiếm thấy? Xem bọn chúng khiêng tốn nhiều sức như vậy, phân lượng nhất định không nhẹ a!


Rương được đặt lên trên bàn làm việc của Lôi Tấn. Đế Lâm thần bí khóa của phòng làm việc lại, mới nhẹ nhàng mở khóa rương ra, mỉm cười nói: "Đại nhân mở ra sẽ biết liền."
Lôi Tấn nhịn không được kéo khóa mở rương ra, tức thời sững sờ: trong rương trống hoác.


Y như bị cơ giới hóa ngẩng đầu nhìn Đế Lâm: "Ngươi...."
Kinh biến đột nhiên phát sinh!


Một binh sĩ đứng bên trái của y đột nhiên rút đao chém thẳng vào cổ ý! Một đao phổ phổ thông thông, có thể nói là chẳng ra chương pháp gì, chỉ có một đặc điểm duy nhất là: nha! Nhanh đến nỗi không kịp suy nghĩ, mạnh hơn điện, nhanh hơn ánh sáng! Điều đáng sợ chính là đao này phát không có dấu hiệu dự báo gì, không nhìn thấy động tác gì, chớp mắt cái là đao đã tới gần cổ Lôi Tấn, giống như thanh đao đó phát sinh từ trong không khí vậy!


Lôi Tấn là cao thủ nhất lưu, thế mà đối diện với một đao đáng sợ thế này chỉ có thể thực hiện một phản ứng bản năng duy nhất: nghiêng thân về bên phải, vô tức giơ tay trái lên định ngăn trở.


"Xoạt" một cái, cổ tay trái bị cắt gọn, đao thế sau khi bị ngăn trở một chút, tiếp tục lao tới chém vút vào động mạch cảnh ở cổ y.


Dường như đồng thời, binh sĩ ở bên phải của Lôi Tấn vung một quyền đánh nhẹ vào vai Lôi Tấn, nhẹ đến nổi Lôi Tấn như chẳng cảm giác được gì, nhưng lập tức cảm thấy một sự tê rần lan truyền từ đầu vai, chớp mắt lan truyền toàn thân. Huyết quản, mạch môn toàn thân trên dưới của Lôi Tấn, ngay cả hô hấp cũng vậy, đều tức thời đông kết, ngưng cố, ngay cả một chút chân khí do y lâm thời đề khổi chuẩn bị phản kích cũng bị phong lại!


Người gì mà có võ công cường hoành bá đạo thế kia? Trong thời khắc sanh tử này, Lôi ấn chỉ nghĩ đến được một danh tự: Tư Đặc Lâm! Nếu như hắn đã đến rồi, thì bản thân y chỉ còn chịu ch.ết, nhưng mà ít nhất trước khi ch.ết cũng phải thông báo cho người ở bên ngoài!


Lôi Tấn cổ động số khí lực cuối cùng, định hô vang lên, nhưng y lại cảm thấy cổ họng mát lạnh, nửa điểm âm thanh cũng chẳng phát ra được... Một kiếm như điện xẹt của Đế Lâm đã đâm ngập vào yết hầu của ý, cắt đứt khí quản của y.


Cảnh tượng cuối cùng trong ý thức đã mơ hồ của Lôi Tấn chính là Đế Lâm cầm trong tay thanh kiếm đầy huyết, cười nanh ác nhìn y. Y đột nhiên cảm giác: cảm tượng này sao quá quen, dường như đã thấy ở đâu đó hôm nay rồi...


Đệ nhất cao thủ của Tử Xuyên gia tộc, Trung ương quân thống lĩnh Lôi Tấn hiển hách một thời thế là trợn trừng mắt như thế ch.ết đứng như trời trồng. Còn chuyện đến khi ch.ết y có không hiểu rõ nguyên nhân hay không thì có trời mới biết.


Toàn bộ quá trình ám sát chỉ không mất đến một phút. Cho đến lúc này, bàn tay trái bị Tử Xuyên Tú chém đứt mới rơi bịt xuống đất, co giật vài cái.


Tử Xuyên Tú thu lại đao, Tư Đặc Lâm lui lại một bước. Bọn họ đều là chiến sĩ dày dạn chiến trường, không phải là chưa giết người, nhưng sử dụng thứ thủ đoạn đánh lén này, lại lấy động hϊế͙p͙ ít khiến cho hai người họ trước sau gì cũng không muốn đối mặt với cặp mắt mở trừng trừng của Lôi Tấn.


Đế Lâm xem ra lại có vẻ rất thoải mái, y dùng y phục của Lôi Tấn lau vết máu trên kiếm, nhọ giọng pha trò: "Cái gì mà đệ nhất cao thủ chứ, chúng ta cũng giết như là một con gà! Xem ra, hắn ch.ết còn không nhắm mắt nè!"


Tư Đặc Lâm nhỏ giọng đáp: "Báo ứng! Đức Lôi phó thống lĩnh, Đức Khoa kỳ bổn, hai vị có thể an nghỉ rồi."
"Ê, Tư Đặc Lâm, ngươi không rủa ta có được không? Đức Khoa là do ta giết đó, ngươi bảo nó an nghỉ, chẳng lẽ nào..."


Tư Đặc Lặc trừng mắt liếc y, không hề hồi đáp, cái ch.ết của thiếu niên kia nhất mực là cây kim nằm trong đầu Tư Đặc Lâm....
Tử Xuyên Tú bước ra cửa phòng nghe động tĩnh, quay đầu bảo: "Bên ngoài không có ai phát hiện."


Ba người đều thở phào, đây là tổng bộ của Trung Ương quân, vừa rồi chỉ cần Lôi Tấn phát ra một tiếng kêu thảm, hay có âm thanh đánh đấu truyền ra ngoài, thì cao thủ của Trung Ương quân sẽ vây lại như ong, bọn họ võ nghệ có cao cường cách mấy cũng không thể nào giết xuể.


Tiếp theo đó thì thật dễ dàng, họ đưa thi thể của Lôi Tấn vào trong rương sắt, huyết tích đánh đấu đã được lau sạch - điểm này rất dễ dàng, nhân vì dưới tác dụng từ hàn băng chân khí của Tư Đặc Lâm, huyết dịch trong nội thể Lôi Tấn chưa kịp chảy ra đã đông cứng lại. Tìm ra tủ kín dưới bàn làm việc, họ lấy ra ấn chương thống lĩnh và binh phù điều binh của Trung ương quân. Trong tủ ngầm còn có rất nhiều ngân phiếu và trân bảo quý trọng, Tử Xuyên Tú đương nhiên không khách khí gì, nhưng Tư Đặc Lâm cản hắn: "Không được! Chúng ta giết Lôi Tấn không phải là thù riêng! Ngươi làm như vậy là vũ nhục hành động của chúng ta!"


Tử Xuyên Tú nghiêm túc đáp: "Vâng." Rồi bỏ mọi thứ trở lại, nhưng lại len lén giữ lại trong người hơn phân nữa.
Ba người nghênh ngang khiêng rương sắt ra ngoài, không ai hỏi han gì họ, vì trước mặt Đế Lâm ngang tàng ngạo mạng, không ai dám đến làm phiền cả.


Rời khỏi Trung ương quân tổng bộ, ba người cùng thở phào nhẹ nhõm, mới phát hiện mồ hôi đã thấp đẫm cả chế phục thật dày.
Người trên đường rất ít ỏi, thanh âm tĩnh mịch, hiển nhiên nhân vì thời gian giới nghiêm sắp đến rồi.


"Tiếp theo chúng ta cần phải chia ra hành động rồi!" Tư Đặc Lâm bất an nhìn Tử Xuyên Tú: "Công tác của A Tú ngươi là nguy hiểm nhất, hay là ngươi đi phụ trách chỉ huy cấm vệ quân, để ta..."


Đế Lâm cũng gật đầu: "Ta cũng cảm thấy A Tú quá mạo hiểm. Để ta đi cho, ta là thân tín của Dương Minh Hoa, bọn chúng nhất thời sẽ chẳng hoài nghi gì ta..."


"Không cần đâu!" Tử Xuyên Tú nói với Tư Đặc Lâm: "Nhị ca, huynh là cột trụ trung lưu của cấm vệ quân, đêm nay Dương Minh Hoa muốn công đánh tổng trưởng phủ, ở chỗ đó không thể thiếu huynh!"
"Đại ca, năm vạn Viễn Đông quân chỉ nghe một mình huynh chỉ huy, huynh không thể li khai họ."


"Do đó, có thể làm chuyện này chỉ có một mình đệ thôi."
"Đại ca, huynh cần phải nhớ: đèn hồng là hiệu lệnh! Khi nhìn thấy ba chiếc đèn hồng trên đầu thành, lập tức dẫn binh tiến vào!"


Ba người nắm chắc tay nhau: "Ngày mai gặp!" Đấy chỉ là lời cáo biệt bình thường, nhưng người nào cũng có sứ mệnh riêng, hung cát chưa thể đoán được, trong ba huynh đệ này ai là người sẽ nh






Truyện liên quan