Chương 11: Viễn Đông binh biến

Đám binh sĩ tự động lần lượt kính lễ: "Tư Đặc Lâm đại nhân!"
Tư Đặc Lâm hoàn lễ: "Các vị, khổ rồi!"
Một tên quan quân đầu lĩnh đứng ra kính lễ, hỏi thăm: "Xin hỏi đại nhân muốn đi đâu vậy?"


Tư Đặc Lâm bình tĩnh đáp: "Ta nghĩ, ta không có nhiệm vụ phải giải thích nghĩa vụ của ta với các hạ?"


Tên quân quan đó nhất thời tắc lời, hắn nghĩ một chút lại nói: "Đại nhân, chúng tôi không có ý gây chuyện với ngài. Chúng tôi chì muốn cồ Lam giao ra trưởng quan cho chúng tôi mà thôi. Có sự vô lễ với ngài và thuộc hạ ngài, chúng tôi hết sức xin lỗi". Hắn quay đầu vung tay: "Nhường đường cho Tư Đặc Lâm đại nhân!"


Đám binh sĩ phía sau rùng rùng nhường ra một lối đi, tên quan quân đó cúi người làm động tác "Mời”. Mọi người đều thở phào: Coi như có thể đi rồi.


Nhưng Tư Đặc Lâm lại không đi, hỏi: "Ta muốn biết, các vị ở nơi này để làm gì?" Một đám quan quân Trung Ương quân phía sau mặt đần ra: Lúc này là lúc nào không lo đi còn nhiều chuyện!


Tên quan quân đó tăng âm lượng: "Đại nhân, có liên quan đến ngài không? Ngài mau đi đi, nhân lúc chúng tôi hiện còn có thể ước thúc bộ hạ..."


available on google playdownload on app store


Tư Đặc Lâm ngắt lời hắn: " Ta là thành viên Thống lĩnh xứ, có thể nói, sự tình phát sinh trong lãnh địa gia tộc ta đều có quyền hỏi qua - Chẳng lẽ Đắc Á hành tỉnh không phải là đất của Tử Xuyên gia tộc sao? Chẳng lẽ các vị không còn là quân nhân của gia tộc sao?"


Tên quan quân đó nhíu mày, đám binh sĩ phía sau hắn cũng tao động bất an: Bọn họ đúng là chì bất mãn hành vi của cổ Lam, chưa hề có ý nghĩ tạo phản.


Tên quan quân đó đành chịu, đáp: "Đại nhân, hạ quan đã báo cáo với ngài rồi, chúng tôi đợi cổ Lam giao trường quan của chúng tôi, Kì bồn Gia Tây Á - ngài mau đi đi, đại nhân, đây là vi chúng tôi vô cùng kinh trọng ngài, không muốn có kẻ nào mạo phạm đến thân thể cao quý của đại nhân...".


Tư Đặc Lâm lần nữa cắt ngang lời hắn: "Đa tạ hảo ý của các hạ, nhưng ta chì là một quân nhân bình thường của gia tộc, chẳng dám đảm đương "Thân thể cao quý" gì đó. Ta vẫn muốn hỏi, nếu như cổ Lam không giao ra được trường quan của các người, các người tính làm gì?"


Tên quan quân đó kiên quyết đáp: " Vậy thì chúng tôi tiếp tục đợi cho đến khi nào được mới thôi!" Ngữ khí kiên quyết, trảm đinh chặt sắt khiến người ta tin bọn họ nói được nhất định làm được.


Tư Đặc Lâm chấn động trong đầu: Gã Kì bổn Gia Tây Á đó có sức thu hút lớn như thế, cho dù sau khi gã ch.ết, bộ hạ của gã vẫn trung thành như một, thậm chí không tiếc phát động binh biến để giải cứu gã! Giả như bình thường, người thế này nhất định là bảo vật của gia tộc, là tài năng cho tương lai - đương nhiên, đó là nếu gã còn sống...


Tư Đặc Lâm thờ dài, thốt: "Kì bồn Gia Tây Á ch.ết rồi".
Toàn trường chấn kinh, binh sĩ la hét bàn tán om sòm. Y Lâm Trữ ở phía sau vò đầu bứt tóc: Tin này sao có thể nói ra lúc này chứ! Đám binh sĩ đang phẫn nộ nếu mất khống chế, hậu quả...


Tên quan quân đó kinh ngạc không dám tin: "Sao có thể? Sao có thể? Gia Tây Á đại nhân là người tốt như thế, sao có thể..." Thấy thần sắc ngưng trọng của Tư Đặc Lâm, hắn minh bạch: Đây là sự thật. Một hán tử cao lớn hào sảng như quên hết sự tồn tại xung quanh, ôm đầu khóc nức nở.


Đám binh sĩ nghẹn ngào: "Gia Tây Á đại nhân không còn sao? Sau này chúng ta phải làm thế nào? Ai dẫn dắt chúng ta? Ai bảo vệ Đắc Á hành tỉnh? Tên cổ Lam đáng ch.ết!"
Có kẻ gào lên: "Bắt cổ Lam giết đi!"


Một hô lập tức vạn ứng: "Đúng! Xông vào đi! Bắt giết cổ Lam!" Mấy người dẫn đầu, đám binh sĩ kích động tình cảm, bạt đao muốn xông lên.


"Ngừng tay!" Một tiếng hét lớn như sấm trấn áp mọi người, thân ảnh Tư Đặc Lâm đứng sững như núi ngáng trước cửa: "Các binh sĩ! Các ngươi phải biết các ngươi đang làm gì? Các ngươi đang tạo phản đó!


"Các ngươi mất đi trường quan đáng kính, gia tộc mất đi quân quan ưu tú - chúng ta đều bi thống như nhau! Ta hiểu tâm tình của các ngươi! Nhưng các ngươi phải biết, các ngươi đang làm gì? Các ngươi xông vào, đao của các ngươi một khi dính máu, các ngươi sẽ thành phản tặc! Phản tặc tội không thể tha!


"Chúng ta đều là quân nhân, chúng ta không hề sợ ch.ết! Nhưng trên thế gian có sự việc còn đáng sợ hơn cả cái ch.ết! Các ngươi chiến tử, thân nhân của các ngươi ờ phương xa sẽ đau đớn, sẽ lưu lệ, sẽ hoài niệm các ngươi, nhưng bọn họ cũng sẽ mỗi năm dâng cho các ngươi nhưng đóa hoa trắng tinh khiết nhất, bọn họ sẽ kiêu ngạo nói: Chồng tốt của ta, con trai ngoan của ta, vì nước mà ch.ết, vì nước quên minh, không hổ thẹn đối diện với tổ quốc và thượng đế!


"Nhưng nếu như các ngươi là phản tặc, ai sẽ hoài niệm các ngươi? Ai sẽ thương cảm các ngươi? Ai sẽ đau lòng vì các ngươi? Thi thể của các ngươi cũng chẳng được mai táng, chỉ có thề phơi thây cho chó hoang gặm! Tên của các ngươi là sự sỉ nhuc cho gia đình! Các binh sĩ, các ngươi phải biết khắc chế bản thân!"


Lời nói của Tư Đặc Lâm vang dội như sấm rền, dội ong ong trong tai từng người, đám binh sĩ binh biến đều dừng chân, ngưng thần lắng nghe. Có binh sĩ la lớn: "Vậy thù của Gia Tây Á đại nhân không thể báo sao? Vậy đại nhân không phải ch.ết oan à?"


Thần sắc Tư Đặc Lâm trang trọng: "Nguyện cho anh linh Gia Tây Á đại nhân vĩnh tồn! Các binh sĩ, ta ờ trước các ngươi bảo đảm: Kẻ nào làm chuyện bất nghĩa tất sẽ tự diệt! Là Tư Đặc Lâm ta lấy tư cách thống lĩnh Trung Ương quân hứa với các ngươi! Kì bổn Gia Tây á vì quốc giữ đát, bất hạnh ngộ hai, ta đại biểu cho Thống lĩnh xứ truy phong gã vượt hai cấp, lĩnh hàm Phó thống lĩnh! Các binh sĩ, đi theo ta, nghe mệnh lệnh của ta! Ta là đại biểu cho Tử Xuyên gia tộc! Quay về quân doanh của các ngươi đi, đợi tin của ta, ta sẽ cho các ngươi một kết quà hài lòng!"


Đám binh sĩ do dự bất quyết, nghị luận ồn ào, cuối cùng vẫn là tên quan quân khóc thê thảm khi nãy đứng ra, chùi lệ nói với Tư Đặc Lâm: "Đại nhân, ngài hứa với chúng tôi chứ!"
Tư Đặc Lâm không chút do dự hồi đáp: "Đủng! Ta sẽ cho các ngươi một kết quả hài lòng! Đây là lời hứa của ta!"


"Được! Tư Đặc Lâm đại nhân, chúng tôi tin ngài, chúng tôi đợi tin ngài!" Hắn chăm chú nhìn Tư Đặc Lâm một lúc, sau đó quay người hô khẩu hiệu: "Toàn bộ đội hình! Quay trái! Đi!" Đám binh sĩ nhất tề nghe lệnh mà làm, đại đội nhân mã dần dần đi xa, chỉ còn nghe tiếng bước chân rạp rạp nhịp nhàng...


Mọi người đều thờ phào, rốt cuộc cũng tránh thoát một trường lưu huyết. Bọn quân quan Trung Ương quân Đường Bình ồn ào oán trách Tư Đặc Lâm lỗ mãng, vạn nhất xảy ra chuyện thì làm sao...
Tư Đặc Lâm mỉm cười nói không thể có chuyện gì xảy ra, y hiểu rõ tâm tình và tâm thái của binh sĩ.


Y Lâm Trữ ngây ngốc nhìn Tư Đặc Lâm, tròng mắt không chuyền, khi thế không nộ mà uy vừa rồi của Tư Đặc Lâm thật khiến gã chấn động. Gã cảm giác, chỉ có mấy chữ: anh khí bức nhân mới có thể hình dung khí thế của Tư Đặc Lâm. Đột nhiên, một ý nghĩ bất ngờ xuất hiện trong đầu gã: "Người này nhất định sẽ đứng trên vạn người!"


Tư Đặc Lâm đang cười bỗng nghiêm mặt: Một đám quan viên Viễn Đông trốn ờ sau cửa đang bước ra, dẫn đầu chính là kẻ vừa rồi thất tung - cỗ Lam.
Hắn mang bản mặt cười nịnh bước nhanh tới, nói oang oang:


- nha! Tư Đặc Lâm đại nhân, vừa rồi thật là quá kinh hiểm, may nhờ đại nhân đại nghĩa bừng bừng, khí thế áp đảo đám hạ lưu khốn kiếp đó! Thật là khiến người ta máu nóng hừng hực! Đại nhân chỉ với một mình đã đuổi bọn chúng cút đi, dũng mãnh cái thế, anh dũng vô song! Hạ quan hôm nay mới được đại khai nhãn giới!”


Đám người đẳng sau mồm năm miệng bảy nói theo: "Đúng thế, đúng thế, thật là đương kim đệ nhất dũng sĩ!"
Chúng nhân Trung Ương quân đưa mắt nhìn nhau: Vừa rồi bọn chúng trốn ờ đâu? Hiện tại nhất tề ào ra như ong thế!
Tư Đặc Lâm cười cười.


Y Lâm Trữ không chịu được sự vô sỉ của bọn chúng, châm biếm: "Các vị đại nhân ra thật đúng lúc à!"


Cổ Lam dày mặt nói: "Hạ quan vốn muốn cùng ra sớm đề kề vai tác chiến với Tư Đặc Lâm đại nhân, nhưng cái bụng khó chịu, không biết ăn trúng thứ gì không ổn, chỉ đành chạy đến phòng xí - khi ra tới nơi thì may nhờ sự anh dũng của đại nhân, lấy một địch ngàn..." Lời còn chưa xong, phía đầu trường nhai lại xuất hiện một lượng lớn binh sĩ.


Sắc mặt Cổ Lam trắng xanh: "Không hay, bụng của tôi, đau quá đau quá...Đại nhân, ngài đợi chút, lần này tôi sẽ..." Chuyển thân định chạy thì bị bàn tay khỏe mạnh của Tư Đặc Lâm kiềm lấy bả vai, tức thì không thể động đậy.


Tư Đặc Lâm mỉm cười: "Cổ Lam tổng đốc không cần kinh hoàng, nhìn cho rõ đi, đó là quân đội của ta!"
Sắc mặt Cổ Lam tuy dày, lần này cũng chỉ có cười hắc hắc, nói không ra chữ nào.


Phó tư lệnh Tần Lộ dẫn một sư đoàn bộ binh tiến tới, gã cười nói với Tư Đặc Lâm: "Vừa rồi nghe nói có binh lính không ổn định bao vi Tổng đốc phủ, tôi mang người qua xem xem. Hiện tại tất cả đều tốt rồi, xem ra tôi bị lừa rồi".


Tư Đặc Lâm cũng cười: "Ai nói ngươi bị lừa? Ta giới thiệu với ngươi một chút, vị này là Tổng đốc Đắc Á hành tỉnh, cổ Lam. Vị này là Tỉnh trưởng Liễu Tử Phong. Vị này là Tỉnh trường La Lâm. Vị này là Tồng đốc Lỗ Hải các hạ. Vị này là Tỉnh trường Đường Quá, còn có vị này là danh môn quý tộc..." Y mỉm cười giới thiệu từng người với Tần Lộ, đám kia được yêu chiều mà kinh hâi, vội cung tay thi lễ không thôi.


Cuối cùng, Tư Đặc Lâm vẫn cười cười nói: "Mấy vị này đều là danh môn, cao quan của Viễn Đông, là tinh hoa của Viễn Đông! Tần Lộ, ngươi phải nhìn cho rõ à!"
Tần Lộ không hiểu ý của Tư Đặc Lâm, thành thật đáp: "Vâng, đều đã nhận rõ".


"Tốt!" Tư Đặc Lâm mất đi nụ cười, giữa mày lộ sát khí lạnh lùng: "Bắt hết mấy vị này cho ta!"


Một hơi bắt hết mười quan viên cao cáp, Tư Đặc Lâm lại có chút chẳng biết xử lý thế nào. Trưng cầu ý kiến của bộ hạ, cả đám xúm lại chẳng được ý gì, nói đến Tư Đặc Lâm phát hồ đồ, y bèn viết thư hòi ý Đế Lâm cùng Tử Xuyên Tú.


Tử Xuyên Tú đọc thư thất kinh, gã biết bọn cổ Lam thì chẳng là gì, nhưng thế lực đại biểu sau lưng bọn chúng thì không thể xem thường, dây vào bọn chúng, Tư Đặc Lâm sẽ rước lấy rất nhiều phiền phức.


Gã vội trả lời thư cho Tư Đặc Lâm, đề xuất: Phương án giải quyết chỉ có hai cách: Một, lập tức thả toàn bộ bọn chúng ra, Tư Đặc Lâm đích thân xin lỗi bọn chúng, coi như sự tình chưa hề phát sinh (Tư Đặc Lâm xem tới đây lắc đầu). Hai, giết sạch bọn chúng, đổi thừa do phàn quân, bằng không nếu để lưu lại một tên, cũng là hậu hoạn vô cùng!


Tư Đặc Lâm đối với ý kiến của Tử Xuyên Tú rất không đồng ý: Đám cổ Lam đương nhiên có tội nhưng có mấy kẻ tội chưa đến mức ch.ết. Lại nói, bọn họ cũng phải có sự phán xét công bình, qua tư pháp thẩm phán hợp pháp, xác lập tội danh để người thiên hạ tâm phục khẩu phục. Bản thân nếu như lén lút giết đi, sao có thể chứng tò chủ trương nhân nghĩa? Có khác gì cổ Lam lén giết Gia Tây Á?


Phương pháp của Đế Lam lại khiến Tư Đặc Lâm tán thường, Đế Lâm chính thức phái một quân pháp quan dẫn đại đội hiến binh đến, Tư Đặc Lâm đem phạm nhân giao cho bọn họ.


Tư Đặc Lâm rất cao hứng giao cáo trạng và tội phạm cho quân pháp quan. Đây là những bằng chứng mà y tồn hao sức lực, mất ngủ mấy đêm mới thu thập được, nói: " Quân pháp quan các hạ, đây là ta viết, đưa ra các tội của bọn chúng: Lâm trận đào thoát, tham ô, mưu sát, không làm tròn trách nhiệm...làm phiền giao cho Pháp quan đại nhân xem để tuyên độc ờ tòa".


Quân pháp quan lịch sự thi lễ: "Xin đại nhân yên tâm, Quân pháp xứ nhất định sẽ theo thủ tục thẩm phán, nhất định làm rất công bình công chính, bọn chủng sẽ nhận được trừng phạt thích ứng!"


Hắn rất lịch sự cáo từ dẫn phạm nhân đi, khi qua khỏi ngã rẽ thứ nhất, trong khu rừng bên đường, đem toàn bộ bọn cổ Lam ra treo cổ.


Nhìn đám cổ Lam lủng lẳng trên cây, Ca Phổ Lạp - kiêm chức quân pháp quan, thân phận thục sự là đội trường thân vệ đội của Đế Lâm, láy thư tố cáo của Tư Đặc Lâm ra châm lửa, hỏi đám hiến binh bộ hạ: "Kẻ nào hút thuốc mà lửa cháy dữ thế?"


Sau đó Ca Phổ Lạp toàn tốc chạy về cứ điểm Ngõa Luân, lấy thân phận tín sứ của Giám sát trưởng quan cầu kiến Thống lĩnh Phương Kính, lập tức được tiếp kiến. Hai người thương lượng trong bí thất cả buổi, Ca Phổ Lạp cáo từ, lặng lẽ lên đường, đám hiến binh đồng hành lưu lại sung vào cảm tử đội, bị Phương Kính phái đến tiền tuyến xa nhất.


Sáng hôm sau Phương Kính viết báo cáo: "Hai hành tỉnh Đắc Á, Y Lí Á bị phản quân không rõ thân phận công kích, toàn thể quân dân đồng tâm hiệp lực, anh dũng tác chiến, cuối cùng đánh lui Phản quân! Tổng đốc Đắc Á hành tình cồ Lam. Tỉnh trường


Liễu Tử Phong, Sư đoàn trường Thủ bị đội Gia Tây Á, Tỉnh trường Y Lí Á La Lâm Song cùng mười ba quan viên cao cấp đi trước binh sĩ, không màng sinh tử, bất hạnh hi sinh, ba quân tướng sĩ bi thống rơi lệ. Kiến nghị Thống lĩnh xứ ghi công. Phụ: Danh sách những người hi sinh".


Báo cáo được đưa lên, La Minh Hải rất nhanh đem nó trinh cho Tử Xuyên Tham Tinh đọc.


Tử Xuyên Tham Tinh cảm thán: "Ai nói quan viên Tử Xuyên gia tộc ta tham sống sợ ch.ết? Ai nói gia tộc ta hiện nay không còn hào kiệt? Đây là minh chứng sống động! Cho dù thế nào, chỉ cần chúng ta còn giữ được hào khí này, chỉ cần chúng ta còn hào kiệt như thế, cơ đồ của chúng ta sẽ mãi vững bền! Đây đều là những quan viên ưu tú, nhất định phải truy công trọng hậu cho bọn họ để thể hiện công nghĩa! Hai chữ "Công nghĩa" chính là căn cơ lập quốc của chúng ta...Đế Lâm, ý của ngươi sao?" Lão quay đầu nhìn Đế Lâm, lúc báo cáo đưa đến, vừa hay Đế Lâm cũng đang báo cáo công tác Giám sát thính với lão.


Đế Lâm khiêm tốn cúi đầu đáp: "Điện hạ minh kiến! Hành nghĩa tất được trọng thường, lập ác phải bị trừng phạt, chính nghĩa chính là vậy!"


Khi Ca Phổ Lạp quay về Giám sát thính, Đế Lâm đã ăn vận chỉnh tề chuẩn bị xuất phát, cho đám quân quan Giám sát thính một lời bảo ban: "Nghe rõ đây, mắt phải hung dữ một chút, biểu tinh phải khẩn trương, khẩu khí cộc cằn, tay phải để trên đao. Hôm nay trên đường có người hỏi, lúc trả lời phải lộ chút sát khí cho ta!"


Đám quân quan đáp ứng rền vang, ào ào xăn tay áo, nhăn mày trợn mắt, lúc đi đứng quân đao trên hông chạm y phục xoạt xoạt, bộ dạng hung thần ác sát, sát khí đẳng đẳng, phảng phất Lưu phong quân đã đánh đến dưới Đế đô thành.


Ca Phổ Lạp minh bạch: Đế Lâm là chuẩn bị đi tham gia cái gọi là "Liên hợp báo cáo". "Liên hợp báo cáo hội" là do Tử Xuyên Tham Tinh đề nghị, nghe nói mục đích là vì "Khai thông, hiểu rõ, giảm thiểu va chạm, đoàn kết một lòng, đồng tâm hiệp lực giữa các bộ của Thống lĩnh xứ và Giám sát thính"


Nhưng theo cách nhìn của Ca Phổ Lạp: "Tử Xuyên Tham Tinh căn bản không muốn Thống lĩnh xứ và Giám sát thính hòa binh vô sự! Nếu như để riêng Đế Lâm và La Minh Hải trong một phòng, bọn họ không cần dùng nước tương gia vị cũng có thể ăn thịt đối phương! Đem hai người như thế để cùng nói cái gì "Đồng tâm hiệp lực" à?"


Cũng vì nguyên nhân đó, mỗi lần "Liên hợp báo cáo hội" họp đều theo một trình tự bất biến:
Một, mọi người ngồi xuống.
Hai, Tử Xuyên Tham Tinh đọc khai mạc ( Thời thế phức tạp, mọi người nhất định phải bỏ đi ân oán, lấy đại cục làm trọng!)


Ba, La Minh Hải đọc báo cáo, Đế Lâm cười lạnh (Ngươi thông minh như một con heo)
Bốn, Đế Lâm báo cáo, La Minh Hải phản kích châm biếm ( Bò xử lý còn tốt hơn ngươi)


Năm, bắt đầu chửi mắng lẫn nhau ( Đoạn này rất dài, đại khái là ngươi dựa vào bản mặt đẹp trai cưỡng bách nam tử quan hệ bất hợp pháp, ngươi là lão già dung túng thuộc hạ tham ô...)


Sáu, chửi đến độ kịch liệt, thể hiện đủ mọi kiểu khinh miệt đối thủ, mọi người bắt đầu hăng máu nhổ nước bọt vào nhau (Ai cũng đều là cao thủ, nước bọt phun ra rất có lực và chính xác, dùng nước bọt đấu nước bọt, không ít văng lên người Tử Xuyên Tham Tinh).


Bảy, ném chung trà vào nhau (Vì để tiết kiệm, mỗi lần trước khi khai hội, chung trà bằng sứ đã được đồi thành bằng sắt, nhưng vẫn hỏng không ít. Sau khi Ca San làm Mạc liêu trường, nói với bộ nội vụ: Ngốc! Các ngươi không biết dùng chén giấy sao?)


Tám, gây hấn lẫn nhau ("Ta cảm động đến muốn đánh rắm, lão tử ***ng vào ngươi thi làm sao?", “Ta cảm động đến muốn đánh rắm, lão tử ***ng vào ngươi thì làm sao?", "Ta cảm động đến muốn đánh rắm, lão tử ***ng vào ngươi thi làm sao?" - loại gây hấn kiểu triết học "Gà đẻ trứng hay trứng sinh gà" có thể tuần hoàn mãi mãi).


Chủ động thủ đánh nhau (Tử Xuyên Tham Tinh nhắc nhờ: "Thời gian hội nghị không còn nhiều, mọi người mau quay lại chính đề". Song phương đang chìm đắm tranh cãi triết học bỗng nhiên đại ngộ: "Đúng à, không thể lãng phí thời gian, phải làm chính sự!" Bời vi không thể mang vũ khí vào buổi họp, ai nấy đều xoắn tay mà đánh. Có một lần ngồi họp toàn là ghế bành bằng gỗ trắc, kết quả đánh nhau khiến ai nấy mệt muốn ch.ết, bộ nội vụ thì thu dọn đống ghế toàn gãy gọng sút chân).


Mười, Tử Xuyên Tham Tinh vỗ ghế giận mắng: "Các ngươi ồn ào như thế thi thành thề thống gì!" (Cấm vệ quân vác gậy tiến vào tách đôi Thống lĩnh xứ, Giám sát thính ra).
Mười một, mỗi bên đều phải nghe giáo huấn, viết kiểm điểm nghiêm khắc.


Mười hai, hội nghị kết thúc viên mãn (Thu công tan hội, về nhà ăn cơm).


Đế Lâm rất hài lòng đối với bộ dạng hung dữ của đám quan quân: "Đúng! Phải như thế! Phải lấy khí thế áp đảo bọn chúng!" Quay đầu phát hiện Ca Phồ Lạp, trong mắt sáng lên, gọi y qua hỏi: "Về rồi à? Đi chơi về nhanh thế? Có gặp bá phụ ngươi không? Thân thể y tốt chứ?" Khẩu khí rất tùy ý.


Ca Phổ Lạp minh bạch ý của Đế Lâm, cung kính hồi đáp: "Phiền đại nhân lao tâm, hạ quan rất vui vẻ, không có gì hối tiếc. Thân thể bá phụ tốt, người có lời thăm hỏi ngài. Gần đây bời vì đường huynh tôi đánh trận ờ Viễn Đông, vì thế tôi dặn bá phụ phải quan tâm đến tin tức, thư tử ờ đó, đặc biệt là Đắc Á và Y Lí Á hành tỉnh” (Đại nhân, sự tình làm rất sạch sẽ, không để lại dấu vết gì. Phương Kính thống lĩnh vẫn phục tùng mệnh lệnh của ngài, tôi đã nhờ ông ta kiểm soát tin tức, thư từ ờ Đắc Á và Y Lí Á hành tỉnh, nhất định không để lộ phong phanh). Đế Lâm nhìn quan phục đen của Ca Phồ Lạp đã bị cát vàng nhuộm thành màu vàng sẫm, hiển nhiên vừa về đến Đế đô, không về nhà mà lập tức đến phục mệnh, gật gù tán thường trong đầu: "Ta không có dặn phải kiểm soát thư từ, hắn lại nghĩ được dùm ta".


Nhưng Đế Lâm cũng biết, Ca Phồ Lạp chính là thám tử Tử Xuyên Tham Tinh an bài bên cạnh hẳn. Giữa hai người luôn có một quy ước không tuyên nhưng được duy tri rất đặc biệt: Đế Lâm biết rõ thân phận của Ca Phổ Lạp nhưng không phá, có công việc gì không có người đảm đương thì phái y đi làm. Còn Ca Phổ Lạp cũng biết rõ phải làm gì để hoàn thành nhiệm vụ của Tử Xuyên Tham Tinh, mỗi lần phải viết báo cáo bí mật cho Tử Xuyên Tham Tinh, đều đưa cho Đế Lâm xem trước, nói: "Đại nhân, chữ này phải viết thế nào? Tôi không biết, ngài có thể xem dùm tôi chút không?"


"Ca Phổ Lạp, ngươi mệt không? Có thể về nghỉ cho khỏe". Đế Lâm hỏi y.
"Không cần, đại nhân. Dạng tình huống này, hạ quan không ở bên ngài thật quá không tự nhiên". Lời của Ca Phổ Lạp ý là: Tôi là thân vệ đội trường của ngài, được


người ta gọi là "Cái bóng của Đế Lâm", tình huống như thế không có tôi ở bên, vạn nhất Tử Xuyên Tham Tinh không thấy tôi sinh tâm nghi ngờ, nếu truy tr.a lỡ xui rủi dẫn đến phiền phức.
Đế Lâm chỉ cần nghĩ qua đã hiểu ý của Ca Phổ Lạp, vỗ vỗ vai y: Khổ cho ngươi rồi!


Ca Phổ Lạp quan sát nhân viên tùy hành, phát hiện có mấy người thân thể gầy gò, mặt vàng ốm, liền nói với Đế Lâm: "Đại nhân, chúng ta phải mang mấy người cường tráng một chút, mấy vị này..."


Đế Lâm cười cười: "Ca Phồ Lạp, ngươi còn nhớ không? Lấn trước lúc khai hội, La Minh Hải có ý gây hấn, có một tên khốn nhổ nước bọt rất nhiều, chúng ta bị dính không ít. Hôm nay chúng ta không thể không báo cừu!"


Ca Phổ Lạp kinh hãi, không hiểu với máy hán tử gầy gò này thì làm sao "Báo cừu”, ngập ngừng hỏi: "Bọn họ rất...rất giỏi nhổ nước bọt sao?"
"Vậy thì không phải". Đế Lâm kêu Ca Phổ Lạp đến gần, nói nhỏ: "Bọn chúng đều bị nhiễm bệnh lao".


Song phương chia nhau ngồi, La Minh Hải và Đế Lâm tự động ngồi ở hai vị trí cách xa nhất trong phòng, giữa bọn họ là một hàng quan viên Thống lĩnh xứ và một hàng quan viên Giám sát thính, song phương phân chia chiến tuyến rõ ràng. Tử Xuyên Tham Tinh ngồi ờ ghế thủ tịch, uy nghiêm mà từ hòa nhìn chúng nhân, giống như một người cha già nhìn hai hàng con quật cường.


Đế Lâm nhíu mày, hắn nhìn thấy trường quan trước đây của Tử Xuyên Tú là Phó thống lĩnh Ca San đang ngồi trong đám quan viên bên Thống lĩnh xứ. Trước đây đều không có cô ta, lần này La Minh Hải dẫn cô ta đến đây, khả năng là La Minh Hải có ý chân chính hội nghị.


Đế Lâm than thờ, nếu như thế, chiến thuật mà mình chuẩn bị há chẳng có chỗ dũng.


Tử Xuyên Tham Tinh đọc khai mạc, nội dung vẫn y như mấy chục năm nay, chẳng có chút vị nào. Mọi người đã nghe qua ngàn lần không đổi, mỗi lần nghe đều lộ vẻ thấu hiểu sâu sắc, lĩnh hội được ý nghĩa thâm sâu của Tổng trưởng điện hạ.


Tiếp đó, La Minh Hải bắt đầu báo cáo công tác gần đây của Thống lĩnh xứ cho Tử Xuyên Tham Tinh nghe, nội dung chủ yếu là chiến huống Viễn Đông, La Minh Hải nói: "Hiện tại tôi đọc một chút trong báo cáo của Tồng tư lệnh Viễn Đông Thống lĩnh Minh Huy. "Hồi bẩm Tổng trưởng đại nhân cùng Tổng thống lĩnh đại nhân.."


La Minh Hải giận nhìn Đế Lâm: "Đế Lâm, Tổng trưởng điện hạ ở đây, ngươi cũng không thể ước thúc bộ hạ của minh!"
Đế Lâm không chút kinh sợ hồi đáp: "Thế nào? Giám sát thính ta không thể ờ trước mặt điện hạ phát biểu cách nhìn về chiến cục Viễn Đông sao? ông ngại chuyện gì chứ?"


La Minh Hải khí giận bốc cao - La Minh Hải trước giờ vốn thâm trầm, từ sau khi đảm nhiệm Tồng thống lĩnh thì lòng dạ càng khó dò, hành sự không động thanh sắc, duy có lúc ***ng Đế Lâm thi .Cái gì "Thâm trầm", "Sâu xa" đều bị vứt tuốt lên chín tầng mây.


Đế Lâm rất giỏi chọc giận người khác, chỉ cần hắn dùng cái kiểu nói chuyện nhả nhớt kéo dài "Lão tử thi thế nào, lão tử thì thế nào?", châm thêm mấy câu khinh miệt đối phương thì có thể khiến đối thủ tức ch.ết đi được.


Tử Xuyên Tham Tinh can thiệp: "Được rồi, được rồi, Đế Lâm, ngươi kêu bộ hạ yên tĩnh một chút. La Minh Hải, ngươi đọc tiếp đi”.
La Minh Hải hung dữ nhìn Đế Lâm một cái, tiếp tục: "Hồi bẩm Tồng trưởng đại nhân cùng Tổng thống lĩnh đại nhân: Chiến cục Viễn Đông đã đến lúc quan trọng nhất!"


Bên Giám sát thính vang lên tiếng cười hắc hắc không ngừng, bên Thống lĩnh xứ cũng có người cười khổ: Từ khi Minh Huy được La Minh Hải cực lực tiến cử lên chức


Tư lệnh Viễn đông chiến khu tối cao, chiến cục Viễn Đông liên tục mấy tuần liền đều ờ "Thời khắc quan trọng nhất!", mỗi lần "Thời khắc quan trọng nhất!" đã đến, không cần nói cũng biết là muốn tăng lương, tăng binh, tăng bổ cấp.


La Minh Hải: "Báo cáo ngày bảy tháng mười của Minh Huy là: "Vào thời khắc quặn trọng này, nếu như không tăng viện gấp cho chúng tôi - một sư đoàn cũng tốt, chiến tuyến của chúng tôi nhất định sẽ bị vỡ!"
Tử Xuyên Tham Tinh không vui: "Tên lưu manh này, lại dám uy hϊế͙p͙ bọn ta. Nói với hắn, không có!"


La Minh Hải gật đầu: "Vâng. Tôi đã hồi đáp hắn rồi như chiến tuyến vỡ, người đầu tiên ta đưa ra tòa án quân sự chính là ngươi"
Tử Xuyên Tham Tinh tán thưởng: "Nói rất hay! Phải như thế! Bất quá sau đó vì sao ngươi lại phái tăng viện?"


"Bởi vì sau đó lại có báo cáo đến: "Vào thời khắc quan trọng này, chỉ cần cấp thêm cho tôi một sư đoàn, tôi có thể khiến phản quân tan vỡ!""
Đế Lâm bên kia cười lạnh: "Đây bất quá là đối cách nói mà thôi, lại bị người khác lừa rồi".


Tử Xuyên Tham Tinh cũng trách: "Đúng à, La Minh Hải, hắn chì cần một sư đoàn, ngươi cũng không cần điều ba sư đoàn chính quy từ Tây bộ biên cảnh về để cấp cho hắn!"
"Báo cáo như thế tổng cộng có ba cái..."


Đế Lâm cười lạnh, ngẩng đầu nhìn trần nhà, thần thái kiểu "Ngươi ngu như một con heo", tuy không nói ra lời nhưng biểu hiện càng khiến La Minh Hải nổi điên.


Tử Xuyên Tham Tinh cũng mắc cười, lắc đầu cảm thán: "Viễn Đông đúng là một dải bụng rỗng, trước sau đã nuốt của chúng ta hơn bốn mươi sư đoàn chính quy, gần ba mươi vạn dân quân, tiêu tốn mấy trăm vạn quân phí, hiện tại vẫn không nhìn ra điểm


kết thúc. Khổ à! Đế Lâm, ngươi từng ờ Viễn Đông, ngươi thấy thế nào?"


Đế Lâm cung kính hồi đáp: "Đại nhân, hạ quan cho rằng trước mắt đã không thể điều binh lực từ Tây bộ biên cảnh. Trước mắt binh lực Tây bộ biên cảnh chúng ta đã mỏng hơn so với Lưu phong gia, phòng tuyến đã xuất hiện mấy chỗ nguy hiểm dễ bị chọc thủng rồi.


Nếu như tiếp tục điều binh, Tây bộ phòng tuyến sẽ bị rỗng phía trong, vạn nhất Lưu Phong Sương nổi ác tâm, chúng ta không đỡ kịp đâu".


Tử Xuyên Tham Tinh gật đầu: "Lời rất có lý. Tuy nói Lưu phong gia hiện tại nội bộ lục ***c, nhưng chúng ta không thể chủ quan, nhưng làm thế nào hồi đáp yêu cầu tăng viện của Minh Huy cho thuyết phục đây?"


"Chuyện này phải tìm biện pháp trong việc tồ chức dân quân, điện hạ". Đế Lâm biết La Minh Hải là phụ trách công tác dân quân, cố ý làm khó lão.


La Minh Hải kiên nhẫn nói: "Đại nhân, gần đây do là lúc thu hoạch mùa màng, dân quân đại đa số phải ờ nhà làm ruộng, số có thể ứng chiến rất ít. Phải đợi qua lúc thu hoạch mới có chuyển biến tốt".


Tử Xuyên Tham Tinh nhíu mày: "Cái này...quân tinh như lửa, đâu thể đợi. Liệu có thể thành lập vài sư đoàn đánh thuê không? Như thế việc tổ chức sẽ nhanh, lực chiến đáu cũng mạnh hơn dân quân".
La Minh Hải nhất thời không biết hồi đáp thế nào: "Cái này...tình huống cụ thề, để Ca San nói một chút vậy".


Tử Xuyên Tham Tinh đồng ý.


Ca San đứng lên, trước tiên thi lễ với Tử Xuyên Tham Tinh, thần thái ung dung, ngữ âm vang dội: "Bẩm Tổng trường đại nhân, Tổng thống lĩnh, Giám sát trường quan. Nếu như muốn thành lập quân đoàn đánh thuê, ước chừng phí thành lập một sư đoàn đánh thuê vào khoảng mười một ngàn vạn, mỗi tháng phí duy tri khoảng ba ngàn vạn. Trong khi thành lập một sư đoàn chính quy chì khoảng năm ngàn vạn, phí hàng tháng bảy ngàn vạn. Qua xét duyệt của Nguyên lão hội, quân phí năm nay khai là một trăm bảy mươi tám ngàn hai trăm vạn, do chiến sự Viễn Đông mà chi vượt nghiêm trọng, đã


vượt ba trăm ba mươi bảy ngàn vạn. Hiện tại mới chỉ là đầu tháng mười, đến khi kết thúc năm tài chính vẫn còn hơn hai tháng, con số còn vượt rất nhiều. Nếu như muốn thành lập quân đoàn đánh thuê, chì sợ đến lúc đó chúng ta khó mà ăn nói với Nguyên lão hội".


Ca San nói năng rõ ràng, không hổ danh là đệ nhất "Năng lực" của Thống lĩnh xứ.


Đế Lâm nghe báo cáo của Ca San, tâm tư không nằm trong báo cáo: Quan hệ giữa Ca San và La Minh Hải rát có ý vị, Ca San trước giờ lấy tài năng và lớn gan để nổi tiếng, phàm có ai không vừa mắt thi vô luận địa vị đối phương cao thế nào thi cũng chửi tới bến. Có lần thậm chí không hợp ý kiến mà mắng La Minh Hài mất mặt trước đám đông. Nhưng sau sự tinh đó, La Minh Hải vẫn chiếu cố cô ta như cũ, thậm chí sơ thất của Ca San trong lần bạo động Đế đô vẫn được La Minh Hải che chờ, còn cực lực tiến cử cô ta tiếp nhận vị trí Mạc liêu trường.


Đây đâu phải chỉ đơn giản vì cô ta là thành viên nữ duy nhất trong Thống lĩnh xứ.


Đế Lâm trầm tư: "Ngoài ân oán riêng, không thể không thừa nhận, La Minh Hải cũng là một tể tướng biết trọng nhân tài, hơn nữa còn giỏi công tác dân chính, quân vụ hậu cần. Còn không tham lam, không lộng quyền...Lão làm Tổng thống lĩnh cũng không quá tệ, chí ít tốt hơn tên tiền nhiệm nhiều, chì đáng tiếc, lão cùng ta thế như thủy hỏa..."


Đang trầm tư thì nghe Tử Xuyên Tham Tinh hỏi Ca San: "Vậy theo ý của cô, chúng ta hiện tại không thể thành lập quân đoàn đánh thuê phải không?"


"Đúng thế”. Ca San không chút do dự đáp: "Không chỉ thiếu tiền quá nghiêm trọng, còn vô pháp ăn nói với Nguyên lão hội". Khẩu khi ngang tàng, chẳng có chút nào giống thần tử cung cung kinh kính uyển chuyển hồi đáp cấp trên: "Tổng trường thánh minh, thứ cho tục kiến của hạ quan..."


Đế Lâm cười khổ, nghĩ tiếp: "Chẳng trách! Cho dù có La Minh Hải tiến cử, nhưng /!í&i,tính khí như thế, cô ta cũng rất khó ngồi trên vị trí Mạc liêu trường".
Tử Xuyên Tham Tinh quả nhiên không vui, không có lên tiếng.


La Minh Hải vội chuyển đề tài: "Tổng trường điện hạ, Minh Huy còn có một kế hoạch tác chiến quy mô muốn chúng ta phê chuẩn.


Kế hoạch gọi là "Lam Nguyệt", đại khái !à động ***ng gần bốn chục vạn bộ đội, bao gồm cả Hắc kì quân, Trung ương quân, còn muốn thêm hai mươi vạn dân quân. Hành động lớn như thế, một mình Minh Huy không dám tùy tiện chủ trương, muốn thỉnh ý Tổng trường điện hạ. Kế hoạch nếu thuận lợi, có hy vọng kết thúc chiến sực ờ Viễn Đông!"


Đúng như lão dự liệu, Tử Xuyên Tham Tinh liền bị thu hút: " Kế hoạch gì? Mau nói ta nghe".
"Vâng, điện hạ!" La Minh Hải quay đầu gọi tên Tham mưu quan: "Đem địa đồ tác chiến trải rộng ra".


Kế hoạch của Minh Huy là: Phần tử trung kiên và ngang ngạnh của quân phản loạn Viễn Đông, đại đa số đều đã tập trung trong rừng rậm và núi cao ờ Vân tình, đang muốn xông ra khỏi Vân tỉnh. Bộ đội của Minh Huy và Tư Đặc Lâm đã xây một vành đai ngăn cản bọn chúng dọc các khu rừng Vân tỉnh. Do Vương quân của gia tộc không quen ở nơi rừng hoang chướng khí, tác chiến rất khó khăn, thương vong cũng lớn. Ý của Minh Huy là: Mờ một đường thoát cho bọn chúng, do Hắc ki quân giả bại dẫn dụ phản quân tiến xuống bình nguyên Tam xá hà nơi Lam hà giao với Hôi thủy hà. Sau đó Hắc kì quân vượt sông phá cầu, bố trí trận thế ờ bờ bên kia không cho phản quân vượt sông. Trung ương quân cùng dân quân do Phương Kính chì huy bao vây phía sau phản quân. Hai mặt Tam xá hà đều là sông không thể thoát, đường bộ duy nhất đã bị Trung ương quân và dân quân bịt kín, không đến một tháng, phản quân sẽ bị đói mà bại. Phá được chủ lực phản quân, phản loạn còn lại ờ những chỗ khác không khó để dập tắt.


Đế Lâm còn chưa nghe xong đã rõ, cười lạnh: "Thật không hổ là kế hoạch của Minh Huy!"


Hắn giải thích với Tử Xuyên Tham Tinh: "Điện hạ, hạ quan cho rằng kế hoạch này rất không công bằng. Bộ đội của Minh Huy qua sông, chỉ cần hủy cầu, phản quân đã không thể vượt sông truy kích. Còn khi phản quân bị khốn ờ bình nguyên Tam xá hà, trước không lối đi, sau không đường thoát, nhất định sẽ ờ thế thú cùng đường, lúc đó gánh chịu công kích điên cuồng của phản quân sẽ là Trung ương quân bao vây phía


sau. Minh Huy chỉ cần "Bố phòng" ờ bên kia sông, vỗ đùi hô: Tư Đặc Lâm - cố lên!" là đủ. Như thế là không công binh với Tư Đặc Lâm".
Tử Xuyên Tham Tinh còn chưa nói gì, La Minh Hải đã giành nói: "Thống lĩnh Tư Đặc Lâm các hạ hiểu rõ đại nghĩa, đã đồng ý kế hoạch này".


Đế Lâm cưỡng biện: "Đó là Tư Đặc Lâm các hạ biết khó mà vẫn làm, khổ tấm tận trung báo quốc! Tổng trưởng đại nhân chính là đương kim nhân quân, thương xót thần hạ, tất nhiên không thể đồng ý để Tư Đặc Lâm một mình gánh nhiệm vụ này".


"Sao lại một mình gánh vác? Không phải còn có dân quân của Phương Kính hiệp trợ phòng thủ sao?”


"Khà, La Minh Hải, đám dân quân của ông, một sư đoàn của ta cũng có thể đánh cho mười vạn dân quân của ông tan tành. Tổng trưởng điện hạ, dân quân tuy có tiếng là hiệp phòng, nhưng trọng trách chủ yếu khẳng định vẫn rơi trên người Tư Đặc Lâm. Đáng tiếc là bộ đội của Tư Đặc Lâm chiến đấu không nghỉ, qua chiến dịch vừa rồi đã thương vong rất nhiều. Để chảy nhiều máu của con cháu Đế đô, như thế là không công binh, điện hạ! Để bộ đội của Tư Đặc Lâm dụ địch, bộ đội của Minh Huy đảm nhiệm bao vây thì thế nào?"


"Đế Lâm ngươi ăn nói lung tung! Trung ương quân không phải vừa kết thúc nghĩ ngơi ờ Đắc Á hành tỉnh sao? Hắc kì quân giết địch cũng không ít, trên trăm vạn, so với Tư Đặc Lâm còn nhiều hơn!"


"La Minh Hải ông đúng là đầu heo! Toàn thế giới này đều biết Minh Huy hư báo quân tình, chỉ có ông dung túng hắn, ông rốt cuộc có ý gì? Trung ương quân thương vong một phần ba, tổn thương lớn như thế nghỉ ngơi một tuần có thể bổ sung được à? Ông không hiểu quân sự thì ngoan ngoãn câm mồm cho ta!"


"Đế Lâm ngươi bằng vào đâu mà nói Minh Huy hư báo quân tình? Ngươi dám nói ngươi hiểu quân sự! Không phải là đi giết lão bách tính chứ? Hung hăng ngang ngược. Ta..."
"Đủ rồi!" Tử Xuyên Tham Tinh vỗ bàn: "Câm miệng hết đi!""
Đế Lâm và La Minh Hải cung tay thi lễ, biểu thị tạ tội.


Tử Xuyên Tham Tinh thờ nặng nề: "Mệt ch.ết với hai tên khốn các ngươi". Quay đầu nhìn Ca San: "Ca San, cô thấy thế nào?"
Mọi người đều bất ngờ: Tử Xuyên Tham Tinh vừa rồi còn có thần thái không hài lòng với Ca San, hiện lại bỏ qua các tướng lĩnh cao cấp khác, đặc biệt hòi ý cô ta.


Đế Lâm thi rất rõ: Trong đám người ờ đây, không phải là người của mình thì là người của La Minh Hải, chỉ có Ca San không dựa vào bên nào, là người có ý kiến khách quan nhất.


Ca San đứng dậy hồi đáp: "Đại nhân, hạ quan không hiểu quân sự. Bất quá đại nhân đã hỏi, hạ quan chỉ đành nói: Nơi này cách Viễn Đông vạn dặm, văn thư đi lại cả nửa tháng, chúng ta vô pháp cập nhật tình hình tiền tuyến, thật không nên hạ lệnh đã tránh làm mất chiến cơ".


Lời này nói có lý lại không ***ng chạm bên nào, song phương đều tán đồng.
"Ý của cô là..."


"Đại nhân, ờ tiền tuyến có Minh Húy, Tư Đặc Lâm đại nhân, còn có Phương Kính đại nhân. Ba vị Thống lĩnh đều là lão hành gia trên sa trường. Chúng ta chỉ cần làm tốt công tác hậu cần, sự tình tác chiến cứ giao cho bọn họ, nói với bọn họ: "Chỉ cần mau kết thúc chiến sự, cứ theo thời cơ mà làm", tôi nghĩ ba vị Thống lĩnh đại nhân thân lâm kì cảnh, phải biết nên ứng phó thế nào, không cần chúng ta nhiều lời".


"Nói rất có lý. Đế Lâm, ngươi còn có gì muốn nói không?"
Thấy Tử Xuyên Tham Tinh đã định chủ ý, không thích hợp để phản bác, Đế Lâm cúi người đáp: "Ca San các hạ nói có lý, hạ quan kính phục".


Trong lòng hối hận: "La Minh Hải lại có một bộ hạ xuất sắc như thế! Rõ ràng là nói giúp lão mà vẫn không lộ chút dấu vết, lý do vẫn rất quang minh chính đại, bộ hạ của ta có được người như vậy không?"


"Được, vậy sự kiện này quyết định vậy đi, ta phê chuẩn thực thi kế hoạch "Lam Nguyệt’, lập tức cho viết thư gửi cho bọn họ. Còn nữa, Ca San, sự tình quân lương bổ cấp do cô nắm, lúc này thật sự là thời khắc quan trọng, không thể để sơ sẩy, bằng không tổn hao công sức. Khó mà có được buổi hội nghị thành công như hôm nay, mọi người đã cố gắng, à, không phải, mọi người đều vì đại cục..."


Lúc này Kì bồn Lí Thanh của Nội vụ bộ xâm xâm đi vào hội nghị. Đang khi Tồng trường phát biểu, đây là hành động rất thất lễ, mọi người đều thất kinh, Nàng tiến qua nói nhỏ bên tai Tử Xuyên Tham Tinh.


"Cái gì?" Tử Xuyên Tham Tinh bật kêu lên, lập tức đứng dậy, lại lập tức ngồi xuống, cơ mặt không kìm chế giựt giựt: Rất rõ ràng là tin xấu.


Đối diện ánh mắt dò hỏi của bộ hạ, Tử Xuyên Tham Tinh như tự nói: "Nguyên lão hội Tiêu nghị trường thông báo cho ta, Nguyên lão hội ba năm một lần sẽ tổ chức năm nay, tổ chức vào tuần đầu tháng mười hai".


La Minh Hải, Đế Lâm cùng đồng thanh mắng: "Con mẹ nó!" Đây là lần đầu tiên Tổng thống lĩnh và Giám sát trưởng đồng ý kiến.


Sắc mặt Tử Xuyên Tham Tinh trầm trọng: "Thật là bất hạnh, nhà nát còn gặp mưa, gạo ít còn thủng nồi, chuyện không thể trì hoãn, lập tức truyền mệnh lệnh, báo Minh Huy nhất định phải triển khai kế hoạch "Lam Nguyệt" trước khi Nguyên lão hội bắt đầu!"


Cứ điểm Ngõa Luân, Phương Kính nhận được văn thư gấp tám trăm dặm, lập tức mờ xem, mắng: "Bà mẹ nó! Nguyên lão hội lại định mở!"
Vân tỉnh tiền tuyến, Liên hợp chỉ huy bộ. Một cần vụ binh bước nhanh qua: "Mau bầm hai vị Thống lĩnh đại nhân, thư gáp tám trăm dặm!"


Minh Huy tiếp lấy xem trước, chỉ nói một từ: "***!", đưa cho Tư Đặc Lâm: "Ngươi xem xem, đám khốn mắt mù ờ Đế đô!"


Tư Đặc Lâm im lặng xem thư, chẳng nói chẳng rằng, ngẩng đầu nhìn trời cao, chỉ thấy mây đen dày đặc, mắt thấy một trận mưa lớn sắp đổ xuống, trong đầu đột nhiên xuất hiện ý nghĩ: "Chẳng lẽ thật là trời muốn diệt tộc ta?"


Lịch sử Nguyên lão hội nghị là thế này: Nhất đại kiêu hùng Tử Xuyên Vân nửa đời đổ máu trên lưng ngựa, khai sáng căn cơ cho Tử Xuyên tộc. Lúc tuổi già, tinh thần, thể lực của lão đều dần suy nhược, khó mà đảm nhiệm trọng trách đầu não gia tộc. Thế nhưng lão quá ham mê quyền lực, kiên trì không chịu thối vị, rõ ràng thần trí đã không còn thanh tỉnh vẫn rất thích dành lấy mọi chuyện, cả ngày chỉ huy loạn cả lên, hơn nửa hỉ nộ vô thường, không thích là hô: "Giết hắn! Giết hắn! Đem hắn đi chém!"


ch.ết theo kiểu đó hơn trăm người, có lúc còn có cả quan viên văn võ trong tộc. Đại tướng Minh Lan chiến công trác việt hôm trước vừa mới khải hoàn, bời vì lúc tiếp kiến con trai ham chơi làm dơ tấm thảm lót Tổng trưởng phủ, Tử Xuyên Vân lập tức giống như hài tử bị người ta đánh, vừa khóc vừa la lối: "Giết hắn! Giết hẳn!"


Kết quả nhất đại danh tướng Minh Lan bị xử quyết hồ đồ như thế.
Càng oan uổng đó là, sáng hôm sau Tử Xuyên Vân hỏi: "Minh Lan sao còn không đến gặp ta? Ta đợi hắn lâu lắm rồi!" Đám thị vệ đưa mắt nhìn nhau, lão hoàn toàn không nhớ đến mệnh lệnh của lão hôm qua!


Thời gian càng qua đi, chứng mau quên của Từ Xuyên Vân càng nghiêm trọng. Đám công thần quý tộc sợ nhất là nghe lời truyền của Tử Xuyên Vân: "Lão bằng hữu, đã lâu không gặp đến chỗ ta nói chuyện chơi đi!”


Nghe lời truyền đến gặp, lỡ xui mà lão đã quên mất lệnh của lão, lại hô hoán: "Thích khách hả! Ngươi không được gọi mà dám vào là muốn ám sát ta à!" Không đến thì vạn nhất lão không quên lệnh của mình, lại nổi giận: "Ngươi dám không nghe chi ý của ta, như thế là khinh miệt ta, ban cho ngươi tự tận!"


Dưới tích uy của lão, không ai dám phản kháng, vô luận quan viên hay là quý tộc đều căng thẳng, ngày dài như năm, trong lòng đều có nguyện vọng: Tử Xuyên Vân mau ch.ết đi!


Ngày ngày đều cầu nguyện, nhưng Tử Xuyên Vân tuy thân thể rất tệ nhưng vẫn không ch.ết, thân tàn oặt ọe sống đến chín mươi tám tuổi. Rất nhiều người không đợi được lão ch.ết, đã ch.ết trước lão rồi.


Kết quả khi tân vương kế thừa, đám quý tộc liên hiệp phát động chính biến, nói: "Quyền lực không thể tập trung vào tay một mình họ Tử Xuyên. Không thể không bảo đảm cho sinh mạng, địa vị, tài sản của chúng ta".


Sự tình sắp diễn biến thành nội chiến, may mà tân vương Tử Xuyên Tinh anh minh, y hiểu rõ lúc này mà bạo phát nội chiến, Tử Xuyên gia tộc mới thành lập căn cơ chưa ổn sẽ bị tiêu diệt. Hà huống yêu cầu của đám quý tộc cũng không quá phận, quyền lực tập trung vào một người sẽ hình thành hủ bại và chuyên quyền, không có lợi cho sự phát triển trong tương lai của Tử Xuyên gia tộc.


Y thông tình đạt lý thương lượng cùng đám quý tộc, đồng ý cải biến chế độ chính trị của gia tộc, thành lập Nguyên lão hội. Nguyên lão hội nghị do đại biểu dân ý ờ từng tỉnh tạo thành (Tuyệt đại bộ phận là quý tộc và địa chủ). Quyền lợi của Nguyên lão hội nghị là giám đốc hoạt động hành chánh của gia tộc, đối với mệnh lệnh của Tổng trường không có lợi cho gia tộc thì có thể tu cải, thậm chí lúc cần có thể bác bỏ, thay đồi Tổng trường.


Vì đảm bảo huyết mạch thừa kế của gia tộc, Tử Xuyên Tinh thêm một điều: "Vô luận thay đổi thế nào, ờ vị trí Tổng trường phải là huyết thống của Tử Xuyên!" Đám quý tộc cũng đồng ý.


Đại đa số các lịch sử học gia đời sau đều cho rằng: Nguyên lão hội treo trên đầu kẻ đương quyền (Tổng trường, Tổng thống lĩnh) một thanh ma kiếm sắc bén, khiến bọn họ hiểu rõ trên đầu còn có quyền uy cao hơn, biết tự cảnh giới để không quá tự tung tự tác.


Kiềm tr.a và cân bằng quyền lợi Tổng trường, nhắc nhờ hệ thống quan liêu hủ bại, lắng nghe tâm tinh dân chúng, đề cao dân chủ hóa, hỗ trợ sự thống trị của gia tộc, lúc nguy cấp cận kề còn có tác dụng bảo vệ tính thừa kế huyết thống của gia tộc.


Chẳng hạn như khi Tử Xuyên Viễn Tinh chiến tử, Nguyên lão hội phá bỏ chế độ con trai kế thừa, xác lập đệ đệ Tử Xuyên Tham Tinh của Tử Xuyên Viễn Tinh lên làm Tổng trường, xác lập con gái Tử Xuyên Trữ là người kế thừa sau này.


Đường Xuyên viết: "Nếu không phải như thế mà cứ theo quy định để Tử Xuyên Trữ tuổi chưa thành niên, không thông sự vụ lên nắm quyền, khẳng định chưa đến hai năm sẽ bị Dương Minh Hoa lòng dạ độc ác hại ch.ết. Còn Tử Xuyên Tham Tinh do Nguyên lão hội chọn lại là người không những kiên nhẫn thâm trầm, về phương diện thủ đoạn cũng chẳng kém Dương Minh Hoa, chỉ có lão mới đối phó được Dương Minh Hoa đầy dã tâm, cũng do đó, Quang minh vương mới bộc lộ tài năng, thôi động khí vận trăm năm của gia tộc, công lao của Nguyên lão hội là không thể phủ nhận".


Cho dù đời sau có bình luận tôn kính Nguyên lão hội, nhưng vào đương thời, không có một ai cảm ơn ân đức của Nguyên lão hội, bọn họ bình luận: "Đây là một đống vật cản chúng ta hành sự, một đống vật cản khó dọn dẹp".


Thậm chí danh tướng Tư Đặc Lâm khi nghe Nguyên lão hội sắp mờ, lại có suy nghĩ "Vào lúc này mờ Nguyên lão hội, thật là trời muốn diệt Tử Xuyên gia tộc ta".


Nguyên lão hội nghị triệu khai là đại sự chấn động cả nước. Tử Xuyên Tinh trí tuệ năm xưa vì đề phòng Nguyên lão hội nghị có dã tâm thao túng chính trị, hình thành uy hϊế͙p͙ sự thống trị của con cháu. Y khổ tâm suy nghĩ: "Làm sao có thể để Nguyên lão hội phát huy chức năng giám đốc và chế ước, nhưng không thể trờ thành quyền lực ảnh hưởng đến Tổng trường?"


Một câu của Mạc Liêu đề tỉnh hắn: "Đại nhân, từ xưa đến nay, hiệu quả của hội nghị tỷ lệ nghịch với số người tham gia hội nghị. Muốn có quyết định tốt, người tham gia tuyệt không thể vượt qua năm chục người".


Tử Xuyên Tinh bỗng nhiên đại ngộ, y lập tức quyết định: "Số lượng nguyên lão của Nguyên lão hội phải là năm ngàn người, mỗi lần hội nghị phải đạt được nửa phần số đó mới tiến hành, mỗi quyết định trong hội nghị phải được hơn nửa số người tham gia tán thành mới thông qua. Nếu như có bài bác đề nghị của Tổng trường, phải do trên hai phần ba biểu quyết mới thông qua".


Trong thế cơ cấu quyền lợi bị phân tán, quyết sách chậm chạp như thế, khó mà đối đầu được với hệ thống quyết sách thần tốc của Tổng trường, nhưng Tử Xuyên Tinh vẫn còn cẩn thận thêm một điều: Tổng trưởng tự thân cũng là một thành viên của Nguyên lão hội, cũng có quyền bỏ phiếu.
-o0o-






Truyện liên quan