Chương 92: Nhuyễn cấm hành cung (hết).

Tử Xuyên Tú đá hai mảnh bàn ra hai phía, chỉ đao vào La Minh Hải: "Tổng thống lĩnh đại nhân, xin tránh ra!"
La Minh Hải không động, mặt đanh lại quát: "Tú Xuyên thống lĩnh, ngươi chẳng lẽ ngay cả ta cũng muốn chém!"


Khóe mắt Tử Xuyên Tú khẽ giật: "Đại nhân, tên gia hỏa này là họa hại! Nếu để hắn sống, Tử Xuyên gia không thể yên ổn!"
"Ta thì lại thấy ngươi mới giống họa hại hơn, Tú Xuyên thống lĩnh".


Mã Duy trốn ở sau lưng La Minh Hải, từ đáy lòng cảm khái nói: "Đại nhân nói rất đúng, Tử Xuyên Tú không trừ, Tử Xuyên gia không yên!"
"Câm mồm cho ta!"


Tử Xuyên Tú và La Minh Hải gần như đồng thời quát Mã Duy, đám cảnh vệ xông vào phòng, mười mấy thanh quân đao chỉ vào Tử Xuyên Tú: "Lập tức hạ vũ khí, Tử Xuyên Tú đại nhân, bằng không giết ch.ết tại chỗ!"


"Được, ta buông đao". Tử Xuyên Tú vung mạnh tay, quân đao hóa thành một luồng bạch quang rời tay bay đi, Mã Duy lập tức nghiêng đầu, "Xuy!" một tiếng rợn người, quân đao gần như bay sát da mặt hắn, "Đinh!" một tiếng cắm vào trên bức tường sau lưng Mã Duy, thân đao rung lên ong ong.


Chúng nhân kinh hãi thất sắc: bức tường thẩm vấn thất được xây bằng đá hoa cương kiên cố, Tử Xuyên Tú chỉ tùy tay ném ra một thanh đao đã cắm sâu đến nửa thước, võ công đơn giản là quá hãi nhân!


available on google playdownload on app store


Mã Duy càng là hồn phi phách tán, da mặt bị đao phong tước một đường máu, vừa rồi nếu không nghiêng đầu nhanh, lúc này chỗ cắm của thanh đao đó chính là cái đầu hắn rồi.
Đám cảnh vệ ùa lên lôi Tử Xuyên Tú lại, đè gã ngồi xuống ghế.


Tử Xuyên Tú cũng không kháng cự, mặc cho bọn chúng khóa tay gã lại.
Nhìn Mã Duy được cảnh vệ hộ tống rời đi, tròng mắt Tử Xuyên Tú co rút: nếu không phải Mã Duy ch.ết thì mình ch.ết, không còn đường lui để thỏa hiệp.


La Minh Hải nghiêm túc nói: "Tú Xuyên thống lĩnh, trên cơ sở tội danh cũ, ta cáo ngươi thêm một tội cố tình mưu sát quân quan hiện dịch của gia tộc là Mã Duy kì bổn, ngươi có gì nói không?"
Tử Xuyên Tú chỉ cười lạnh.
"Thẩm tr.a lần một kết thúc ở đây!"
--------------------


Phảng phất sợ bị Tử Xuyên Tú truy vấn, La Minh Hải vội vã rời phòng, đám thẩm phán quan cũng nhanh chóng theo sau lão, kẻ sau bước nhanh hơn kẻ trước, sau đó đám cảnh vệ lại mang Tử Xuyên Tú quay về căn biệt thự nhỏ gã ở mấy hôm nay.


Không thể ngờ nói Mã Duy còn chưa ch.ết, Tử Xuyên Tú ở trong phòng ngồi ngây ngẩn cả nửa ngày.
Tử Xuyên Tú cũng biết, bản thân chưa thật sự triệt để thanh trừng Mã gia.


Ngoài tây nam, tây bắc biên phòng quân khu, Đế đô quân khu, Đông bộ quân quản khu, đó là những địa phương mà thế lực của gã không vươn tới được, ở những địa phương đó, thế lực tàn dư của Mã gia vẫn còn rất lớn.


Mã Duy không ch.ết, hình thế chắc chắn xoay chuyển theo hướng mới, chẳng hạn như lần này đột nhiên bị đình chức thẩm vấn. Tử Xuyên Tú vẫn mê hoặc bất giải" ai có thể vì một tên tử quỷ Mã Duy mà chịu đắc tội với một thống lĩnh hiện dịch đây?


Bữa cơm tối đó rất phong phú, gà nướng, gân trâu, bồ đào tửu, rau xào, món nào cũng thơm lừng, nhưng Tử Xuyên Tú đang sầu muộn trong lòng, chỉ động đũa qua, bồ đào tửu cũng chỉ nhấm nháp một chút lấy cảm giác mà thôi.


Gã quay đầu nhìn Mông Khắc Đa nói: "Rượu này hình như nồng hơn bình thường..." Còn chưa nói xong, một trận choáng váng xộc lên óc, gã cố gắng đứng lên, tức thì trời đất xoay chuyển.


Gã lắc lắc đầu mấy cái, trước mắt đen thui, lảo đảo rồi ngã xuống, hình ảnh cuối cùng lưu lại thị tuyến là gương mặt kinh hoảng của Mông Khắc Đa.
--------------------
Đợi khi Tử Xuyên Tú tỉnh lại, gã cảm thấy toàn thân vô lực, ngực bụng nóng như có lửa đốt, đầu đau kịch liệt.


Gã mở mắt ra thì thấy gương mặt quan thiết của Tần Lộ, Tần Lộ kinh hỉ vạn phần: "Đại nhân, ngài tỉnh rồi? Ngài cảm thấy thế nào?"
"Vẫn tốt..." Lời vừa thốt ra, cả bản thân Tử Xuyên Tú cũng hoảng sợ giật mình, thanh âm thều thào vô lực, nhỏ đến mức gần như không nghe nổi: "Xảy ra chuyện gì với ta?"


"Cơm tối có độc! May mà đại nhân chỉ ăn có một chút, thân thể lại cường kiện mới may mắn thoát nạn a!"
"Cơm tối có độc?" Tử Xuyên Tú chậm chạp lặp lại, gã giống như vừa ngủ dậy, ngơ ngơ ngác ngác, tư duy khó khăn.


"Đại nhân, ngài vừa tỉnh, chớ quá nhọc não. Ngài không cần lo lắng, an tâm nghỉ ngơi đi, tôi sẽ luôn ở bên ngài".
Choáng váng mơ hồ, Tử Xuyên Tú lại lần nữa rơi vào trong mê mang.


Khuya đêm đó, Tử Xuyên Tú lại tỉnh. Ngoài song là một rừng cây đen ngòm, vầng trăng lưỡi liềm treo trên khung trời, nguyệt quang mờ nhạt lọt vào trong phòng.
Trong phòng cực kì yên tĩnh, một người cũng không có.


Tử Xuyên Tú khát khô cổ họng, gã vùng vẫy ngồi dậy, đi đến bàn muốn kiếm nước uống. Lắc lắc bình nước, trong bình không còn một giọt, gã thất vọng bỏ bình nước quay lại giường.


"Đại nhân muốn uống nước sao?" Trong đêm khuya u tĩnh, thanh âm đó cất lên đột ngột khiến Tử Xuyên Tú giật nảy người, quay đầu nhìn thì thấy một thân ảnh đen đen đứng ở cửa. Nhìn thấy Tử Xuyên Tú không đáp, hắn lại hỏi lần nữa: "Đại nhân muốn uống nước phải không?"


"À, ngươi là Mông Khắc Đa!" Nhận ra thanh âm, Tử Xuyên Tú thở phào: "Ngươi vào đây lúc nào?"
Thân thể cao gầy của Mông Khắc Đa từ chỗ tối nơi cửa xuất hiện trong ánh trăng mờ nhạt trong phòng, thần sắc hắn tái nhợt khác thường.


Trong tay hắn đang cầm một bình nước, im lặng rót cho Tử Xuyên Tú một cốc nước: "Đại nhân, mời dùng".
Tử Xuyên Tú đưa cốc nước lên môi, đột nhiên, gã phát hiện nhãn thần của Mông Khắc Đa đang khẩn trương nhìn vào cốc nước, yết hầu của hắn hơi giật giật.


Tử Xuyên Tú tâm niệm máy động: hắn vì sao lại khẩn trương? Châm trà rót nước là công việc của người hầu, đường đường Phó kì bổn cấm vệ vì sao phải nửa đêm đến làm công việc rót nước của người hầu này chứ?
-o0o-






Truyện liên quan