Chương 95: Sát kiên tử thần (3).

Tháng hai năm bảy tám bốn, Đế đô vì sự kiện Tử Xuyên Tú, Mã Duy mà tranh cãi không khoan nhượng, phân liệt thành hai phái.
Phái quân chính thì cực lực ủng hộ Tử Xuyên Tú, phái nguyên lão quý tộc thì đứng về phía Mã Duy.


Hai phái thực lực tương đương, đấu tranh phi thường kịch liệt, mà tổng trưởng Tử Xuyên Tham Tinh đứng giữa hai làn đạn của hai phe giao chiến, khổ không thể tả.


Buổi sáng lão vừa xoa dịu yêu cầu "Nghiêm trừng quân phiệt chuyên quyền" của đại biểu đoàn Nguyên lão hội, buổi chiều lại đi dự tọa đàm do quân quan Hắc kì quân tổ chức, lão giống như con thoi xuyên qua xuyên lại, cả ngày nghỉ ngơi không đến ba tiếng.


Nghiêm trừng Tử Xuyên Tú thì mất đi quân tâm, thả Tử Xuyên Tú lại đắc tội với Nguyên lão hội, Tử Xuyên Tham Tinh không biết đã chửi Tử Xuyên Tú bao nhiêu lần, tên gia hỏa đó thật là giỏi gây phiền phức nhất!


Chẳng cách nào, lão chỉ đành sử ra chiêu kéo dài thời gian, không định tội cũng không thả người, cứ để đó từ từ xử lý sau, dù sao Tú Xuyên thống lĩnh cũng ăn ngon ngủ ngon, nghỉ ngơi trong biệt thự cũng không ủy khuất gã.


Lão đợi Nguyên lão hội và Quân đội tranh cãi đến khi nào quá mệt mỏi thì bọn họ sẽ tự động yên tĩnh trở lại, lúc đó lão tiếp tục ung dung xử lí thôi.


available on google playdownload on app store


Nhưng ngày hai mươi lăm tháng hai năm bảy tám bốn, ở tây bắc chiến tuyến truyền lại tin dữ, triệt để phá tan ý đồ của tổng trưởng điện hạ.
--------------------


Đó là một buổi sáng an tĩnh tuyết rơi nhẹ, lính gác đang qua lại trong hào trú, bọn họ thỉnh thoảng giậm cẳng chửi đổng khí trời lạnh lẽo, ganh tỵ với đám bạn hữu đang rúc trong chăn ấm đánh giấc nồng.


Các binh sĩ mồm năm miệng bảy tám chuyện: "Khí trời thế này, nếu như có một bầu rượu ấm bụng thì coi như không còn gì tuyệt bằng".
"Nếu có thêm một cô nương xinh đẹp bồi rượu thì còn tuyệt hơn!"


Đột nhiên, có một âm thanh gì đấy loáng thoáng, có người lên tiếng hỏi: "Các người có nghe thấy gì không?"


"Ngươi quá mẫn cảm rồi! Khí trời thế này, cả chuột cũng không muốn rời hang, sao có thể có người đến chứ?" Thoại âm vừa dứt, cả kẻ ngu độn nhất cũng cảm thấy mặt đất đang rung nhè nhẹ, xa xa bắt đầu có tiếng trầm trầm vọng lại.


Lính canh chửi: "Thấy quỷ rồi, trời này mà có sấm". Hắn ló đầu khỏi hào câu ngóng về phía xa, thân hình đột nhiên cứng ngắt, tiếp đó tiếng gào thê lệ phá tan bình minh yên tĩnh: "Cảnh báo! Địch nhân tập kích!"


Mặt đất vang tiếng rền trầm trầm, trên đường chân trời tuyết trắng ngai ngai xuất hiện một huyết tuyến, đạo huyết tuyến đó đã phát triển với tốc độ kinh nhân biến thành một vùng đỏ thẫm, phảng phất như một người khổng lồ đang bị rút hết máu, cuối cùng vùng đỏ thẫm đã bao phủ cả mặt tuyết bao la, đám tân binh chứng kiến cảnh tượng đó thì há hốc miệng kinh hãi, đám lão binh có kinh nghiệm kinh hoảng gào lớn: "Thập tự quân! Thập tự quân đến rồi!"


Số lượng kị binh khổng lồ hùng hục xông lên dốc cao rồi đổ xuống, vó ngựa ầm ầm, trên vạn kị binh khoác áo choàng đỏ, phảng phất như một biển máu đang đổ xuống, tình cảnh hoành tráng chấn hám nếu không đích thân chứng kiến thì khó mà tưởng được.


Dưới ánh bình minh, kị binh mạnh mẽ nhảy qua từng hàng rào kẽm, từng hào câu, xung phong mãnh liệt, sẵn sàng phá tan mọi chướng ngại, thế bất khả ngăn.
"Địch nhân tập kích!" Tiếng cảnh báo liên tiếp vang lên, lính gác trên chòi cao nối nhau hô hoán:
"Chính diện phát hiện địch nhân!"


"Phương hướng tây bắc phát hiện địch nhân!"
"Phương hướng tây nam phát hiện địch nhân!"
Hồng y quân trận vững chắc như đồng, đại kì nền xanh viền trắng đón gió tung bay, chữ "Sương" hùng dũng đập vào mắt chúng nhân.


Quan chỉ huy trận địa sắc mặt trắng thảm: không ai ngờ Lưu Phong gia lại lựa chọn lúc khí trời lạnh lẽo thế này để phát động tấn công, đại bộ đội của Biên phòng quân đều đang còn chui rúc trong chăn ấm ở Gia Nam đại doanh.


Thế trùng kích của kị binh như cuồng phong, mã đao múa loang loáng trong ánh nắng mai chém xuống, bộ binh trên trận địa còn chưa kịp tập kết đã bị chém nát vụn, kị binh húc đổ sự kháng cự yếu ớt, thẳng tiến đến Gia Nam đại doanh ở hậu phương trận địa.


Trong ánh nắng buổi sáng, Gia Nam đại doanh biến thành vùng hỗn loạn, sĩ binh chỉ mặc đồ ngủ tay không tấc sắt từ trong các lều trại chạy ra, hỗn loạn, kinh hoàng, nháo nhào, mấy vạn người chen chúc, "Ầm" một tiếng, vách tường đại doanh đã bị thúc đổ.


"Giết! Giết! Giết!" Thanh âm xung sát vang trời, vô số kị binh thúc ngựa vọt vào, thế như bài sơn đảo hải, mã đao nhanh như chớp, thương nhọn như rừng, đối với đám sĩ binh vừa tỉnh ngủ ngơ ngác hoảng loạn của Tử Xuyên gia, kị binh Lưu Phong gia giống như lang sói nhập vào đàn dê, kị binh cứ vung đao mà chém, đầu lâu, thi thể lăn lóc đầy đất.


Sĩ binh Tử Xuyên gia bị tấn công bất ngờ, đại đa số không có vũ khí, trên thân cũng chẳng có giáp, nhưng vì bản năng cầu sinh, bọn họ vẫn ngoan cường chống cự.


Nhặt đá dưới đất, cầm cây gỗ làm vũ khí, nhiều người không tìm được đá hay cây gỗ thì liều mạng dùng thân thể cản lại mã đạo và trường mâu của kị binh, sáng tạo cơ hội cho đồng bạn phía sau mình.


Đến lúc này thì trận chiến đã phần nào không còn là một chiều nữa, thường một sĩ binh Lưu Phong gia chém ngã một sĩ binh Tử Xuyên gia, nhưng không đợi hắn kịp rút đao ra, bốn năm sĩ binh Tử Xuyên gia khác đã nhảy lên lôi hắn xuống ngựa, dùng tay đấm, dùng đá đập vào đầu hắn, đập đến khi đầu hắn nát bét mới thôi.


Tử Xuyên binh dùng đầu đập vào đầu địch nhân, dùng răng cắn vào yết hầu địch nhân, dùng ngón tay móc mắt địch nhân, dùng đầu gối chấn nát hạ thể địch nhân, có thứ gì có thể tấn công, bọn họ đều tận dụng hết.


Chiến sĩ Tử Xuyên gia chống cự thảm liệt bi tráng, cho dù Thập tự quân của Lưu Phong gia hoàn toàn chiếm ưu thế về vũ khí, nhưng dối diện với năm vạn người ôm lòng liều mạng, bọn chúng cũng bị đánh đến lúng túng.


Kèn tăng viện vang lên, ngoài doanh địa lại có nhiều kị binh tiến đến, đám kị binh xếp thành trận thế, trường mâu dày đặc chĩa ra trước, từng bước dồn sĩ binh Tử Xuyên gia đang hoảng loạn co cụm lại.


Nhưng sự chống cự vẫn quyết liệt, sĩ binh Tử Xuyên gia ngoan cường liều mạng nhảy lên ôm lấy kị binh Lưu Phong gia kéo xuống ngựa, kéo hắn khỏi trường mâu trận.


Một khi bị kéo khỏi đội liệt, sĩ binh Lưu Phong gia chỉ có con đường ch.ết thảm, bị vô số sĩ binh Tử Xuyên gia đang phẫn hận dày xéo đạp ch.ết, thi thể bị ném trở lại đội liệt của hắn.


Lưu Phong quân cũng tàn nhẫn hồi báo, cung thủ bắn không cần nhắm, trường mâu cắm thi thể Tử Xuyên quân giơ lên không trung, mã đao chém đầu địch nhân lông lốc, kị binh thúc ngựa đạp lên thương binh, tiếng gào thảm, máu tươi nhuộm đỏ chiến trường.


Chỉ qua mấy phút, mặt đất đã đầy thi thể, có Tử Xuyên quân, cũng có Lưu Phong quân.
Trong chém giết thảm liệt kiểu này, không thể tồn tại kẻ bị thương, phàm là kẻ nào ngã xuống, lập tức bị song phương đang đánh nhau say máu đạp tan xương nát thịt, trong không trung nồng nặc mùi máu tanh.
-o0o-






Truyện liên quan