Chương 8: Bà chủ Trì
Chỉ nghỉ một ngày, Từ Thư Thừa lại tới công Triệu Yểu, Trì Tiêu ở nhà buổi sáng không muốn viết bản thảo nên làm thủ công với dì Lưu.
Dì Lưu không những biết nấu ăn ngon mà còn là một thợ thủ công lành nghề, có thể coi là thành thạo những việc như làm hoa vai, đan áo len, may thú bông, cả len chọc dì cũng biết một chút, đúng lúc hướng dẫn cho Trì Tiêu.
Lúc chuông cửa vang lên Trì Tiêu mới nhớ hôm qua Diêu Thi đã liên lạc với cô bảo hôm nay sẽ tới một chuyến.
Diêu Thi là cố vấn đầu tư riêng kiêm trợ lý của cô, chủ yếu phụ trách quản lý tài sản dưới danh nghĩa của cô, chức vị trực thuộc trụ sở chính của tập đoàn Hải Châu, có một phòng làm việc riêng ở trụ sở chính, dưới trướng còn có hai trợ lý, tiền lương đều lấy từ tài khoản cá nhân của Trì Tiêu.
Dì Lưu ra ngoài mở cửa, biết hai người muốn bàn chuyện công việc thì thu dọn bàn thủ công, mình thì ra ngoài trước.
Diêu Thi tốt nghiệp khoa tài chính đại học Thanh Hoa thuộc hàng top trong nước. Nói tới thì cô ấy còn là đàn chị cùng khoa trên Từ Thư Thừa một khoá — anh cũng học khoa tài chính đại học Thanh Hoa, sau khi tốt nghiệp mới ra nước ngoài học thạc sĩ.
“Thu chi nửa năm nay cơ bản đều ở đây, ngoài ra mấy thứ này là chi tiết tải sản đã được chỉnh lý lại, lần lượt do chủ tịch Trì, tổng giám đốc Trì và anh Từ chuyển nhượng từ danh nghĩa của mình sang, chủ tịch Từ và phu nhẫn cũng bỏ thêm một chút.”
Từ nhỏ tới lớn Trì Tiêu nhận được vô số quà từ ông bà và cha mẹ bạn bè, khoan nói đến cổ phần công ti, chỉ bất động sản và tiền gửi các kiểu cũng đủ để cô tiêu xài mấy đời rồi.
Hai năm qua từ đính hôn tới kết hôn, hai nhà Trì Từ lại liên tục phân chia không ít tài sản đứng tên cô, đồ cưới sính lễ gần như đều vào túi cô hết.
Cố tình Từ Thư Thừa cũng góp vui theo, ít nhất hơn một nửa của cải anh dùng danh nghĩa riêng của mình đầu tư được đều đưa cho cô.
Diêu Thi thân là người quản lý túi tiền của Trì Tiêu có thể cảm nhận trực quan nhất cuối cùng cố chủ của mình giàu có cỡ nào. Trong mắt cô ấy, một khối tài sản đáng sợ dần dần trở nên không còn là tiền mà chỉ là một dãy số “bình thường”.
Tuy rằng Trì Tiêu không phải dân chuyên nhưng từ nhỏ đến lớn mưa dầm thấm đất, Diêu Thi lại khá tri kỷ, bảng báo cáo đưa tới mỗi lần đều cực kỳ trực quan rõ ràng, ít nhất khiến cô biết rõ tiền của mình đã được tiêu vào đâu, lợi nhuận lại đang ở đâu.
“Đúng rồi, lúc trước cô kêu tôi điều tr.a tình hình của nhà xuất bản kia, đây là thông tin của bọn họ, có lẽ không có vấn đề gì lớn.”
Diêu Thi vừa đưa một phần văn kiện, vừa âm thầm cân nhắc. Chẳng lẽ bà chủ còn trẻ đã lắm tền của cô định thu mua một nhà xuất bản để chơi đùa sao?
Có điều không được bà chủ căn dặn, cô ấy cũng không tiện hành động trước, chỉ cần làm tròn bổn phận là được.
Trì Tiêu không tiếp tục xem báo cáo mà cầm tư liệu về nhà xuất bản kia xem xét cẩn thận.
Diêu Thi càng nhìn càng cảm thấy mình đã đoán đúng.
“Làm phiền chị Diêu rồi, buổi trưa ở lại ăn cơm nhé?” Trì Tiêu xem xong cầm điện thoại lên đăng nhập một tài khoản wechat khác, soạn tin nhắn gửi cho danh sách bạn bè.
Diêu Thi hơi xấu hổ: “Chuyện này thì thôi đi, tôi về công ti ăn là được rồi.”
Cô ấy là nhân viên chính thức trên danh nghĩa ở trụ sở chính của Hải Châu, hơn nữa còn là cấp bậc quản lý, tuy rằng chức vụ không cao lắm nhưng địa vị lại gần giống trợ lý cá nhân của thái tử gia Trì Trạm, ăn cơm cũng tới căn tin của cấp quản lý.
“Không sao.” Trì Tiêu nhớ tới điều gì đó, không cần suy nghĩ do dự đã nói thẳng với Diêu Thi: “Chiều nay nhân viên của Daya sẽ tới, chị chọn mấy thứ rồi hẵng đi, hai người Tiểu Trương và Tiểu Trần cũng đi tới luôn.”
Tiểu Trương và Tiểu Trần là hai trợ lý của Diêu Thi.
Diêu Thi sửng sốt một chút, cuối cùng duy trì nụ cười đúng mực gật đầu: “Cảm ơn bà chủ.”
!!!
Đây là bà chủ thần tiên gì thế!
Diêu Thi sâu sắc cảm thấy lúc trước mình nghỉ việc ở công ti cũ là quyết định chính xác nhất! Nếu không lấy đâu ra cơ hội được sư huynh tiến cử làm cố vấn đầu tư riêng cho công chúa nhỏ của tập đoàn Hải Châu chứ!
Lương cao là cơ bản nhấ, ra vào khu nhà cao cấp, ngồi máy bay tư nhân, được tài trợ du lịch là chuyện thường ngày, thậm chí mỗi quý bà chủ đổi quần áo cô ấy cũng được thơm lây nhận được túi xách xa xỉ kiểu mới nhất.
Đương nhiên còn có cẩu lương thần tiên không gì sánh bằng để ăn.
Bà chủ xinh đẹp tốt bụng như tiên nữ hạ phàm, chồng bà chủ cao ráo chân dài đẹp trai giàu có còn vô cùng thương yêu chiều chuộng cô… Cô ấy phải tích phúc ba đời mới được ăn cẩu lương trực tiếp của tình yêu tuyệt đẹp này, nhất định là kiếp trước cô ấy đã giải cứu vũ trụ mới có thể có được công việc bây giờ!
Trì Tiêu không biết Diêu Thi ngoài mặt chín chắn chững chạc nhưng bên trong lại sôi nổi hoạt bát thế nào, cũng như Diêu Thi cũng không biết sau vẻ ngoài điềm tĩnh ung dung lại còn đáng yêu của bà chủ nhà mình là người không những sợ quỷ mà còn thích tưởng tượng xem chừng nào người ngoài hành tinh sẽ xâm chiếm Trái Đất vậy.
Trong acc phụ, Trì Tiêu gửi một tin nhắn —
[Tiêu Tiêu Như Hoàng: Bên phía tôi không có vấn đề gì, làm phiền biên tập quan tâm.]
[Biên Tập Lưu Niên: Hu hu hu hu hu hu hoàng thượng cuối cùng ngài cũng chịu lật thẻ bài của nô tì rồi! Nô tì đợi ngài khổ quá mà!]
[Tiêu Tiêu Như Hoàng: …]
[Biên Tập Lưu Niên: Khụ khụ khụ, được rồi Đại Hoàng (thường dùng đặt tên chó), à không Hoàng đại! Vậy tôi sẽ đi nói với chủ biên! Chờ tin tốt của tôi nha, yêu cô [bắn tim].]
[Tiêu Tiêu Như Hoàng: ←_←]
[Biên Tập Lưu Niên: [ngoáy mũi] [phất khăn tay]]
Từ năm hai Trì Tiêu đã bắt đầu dùng bút danh “Tiêu Tiêu Như Hoàng” này để viết tiểu thuyết trên một trang web tiểu thuyết. Có lẽ trong mạng cô thật sự có chút số của sao Văn Khúc nên thành tích của bộ tiểu thuyết đầu tiên rất không tệ, bộ thứ hai trực tiếp siêu hot, nhảy lên trở thành đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của trang web.
Hai năm ba tác phẩm đã xác lập địa vị của cô ở trang web.
Viết tiểu thuyết là sở thích của cô, cô không định dựa vào nó để kiếm ăn, nhưng không ngờ rằng thật sự viết ra chút thành quả.
Không lâu sa hai bộ tiểu thuyết đầu tiên của Trì Tiêu sẽ xuất bản, bên trang web phụ trách liên hệ nhà xuất bản, bên cô thì cẩn thận nhờ Diêu Thi điều tr.a giú một chút, sau khi cô biết nhà xuất bản đó không có lịch sử kinh doanh gì xấu thì yên tâm giao cho trang web toàn quyền phụ trách.
Bình thường buổi trưa Từ Thư Thừa đều không về, Trì Tiêu và Diêu Thi dì Lưu ăn trưa với nhau. Nhân viên của Daya rất đúng giờ, sau khi bọn họ ăn xong nửa tiếng đã đưa sản phẩm mới của mùa thu tới.
Daya luôn là thương hiệu mẹ Trì yêu thích, từ nhỏ đến lớn Trì Tiêu đều mặc hàng thiết kế riêng của bọn họ, đã quen nên không thay đổi.
Các phụ kiện và túi xách được giao cùng gần như đều là sản phẩm mới số lượng có hạn của úy, kiểu dáng và công dụng khác nhau. Bình thường chẳng mấy khi Trì Tiêu cần dùng tới, rất nhiều thứ chỉ có thể để bám bụi, dì Lưu không cần những thứ này nên cô theo quy tắc cũ để Diêu Thi chọn món mình thích.
Từ nhỏ thì ăn mặc ngủ nghỉ của cô đã có người đặc biệt quản lý, ngược lại khiến cô không để bụng những thứ này lắm, trong lúc vô tình đã dùng nó để lôi kéo không ít lòng người.
Sau khi nghỉ trưa đơn giản trong chốc lát, Trì Tiêu bắt đầu ngồi trong phòng cất quần áo mở quà.
Quần áo trang sức nhãn hàng đưa tói, quà tặng ngày lễ tết thì cô có thể đem tặng, nhưng quà của người thân bạn bè thì cô sẽ không dễ dàng đưa đi, nhất là quà Từ Thư Thừa tặng cô.
Từ bé đến giờ anh đã tặng cho cô rất nhiều quà, ở nhà họ Trì còn có một phòng lưu trữ riêng để cất giữ, Trì Tiêu định tìm thời gian chuyển tới hết.
Ngoại trừ những món cô liệt kê trong danh sách lúc trươc còn có thêm nhiều món khác do anh tự chọn.
Cô đeo kẹp tóc kim cương hình vương miệng do anh lựa soi gương, quả nhiên rât đẹp, rồi cô chụp mấy bức ảnh. Còn vài món đồ lặt vặt cô cũng hào hứng đeo thử rồi chụp lại, mỗi loại lấy ra tấm đẹp nhất gửi lên wechat cho anh.
Phản hồi quà tặng là thói quen từ lâu.
Gửi chưa được bao lâu thì nhóm chat ba người bạn thân có tên “Phú bà đang lẩn trốn của Forbes” có thông báo tin nhắn mới, Trì Tiêu liền nhấn vào.
[Tiên nữ Yểu (tiên nữ yểu điệu): Các chị em, tớ về rồi đây! Hẹn nhau đi!!!]
[Tiên nữ Loan (người dùng giả vờ không online): [Tạm biệt] Không hẹn, dì ơi bọn cháu không hẹn.]
[Một con cá muối: [Tạm biệt] Không hẹn, dì ơi bọn cháu không hẹn.]
[Tiên nữ Yểu: Thế nên tình yêu sẽ dần dần biến mất đúng không?]
[Tiên nữ Loan: Tớ chỉ là kẻ làm công bình thường, ông chủ của bọn tớ không cho phép tùy tiện bỏ bê công việc QAQ]
[Tiên nữ Yêu: @Một con cá muối, bà chủ Trì sao cậu lại béo thế? Có phải thừa dịp tớ không có ở đây bóc lột nhân viên không? Cậu đúng là đồ lòng dạ độc ác!]
[Tiên nữ Loan: 555555 bà chủ Trì Nhân Nhân khốn khiếp chạy theo chồng cậu ấy, bọn tớ cũng hết cách, chỉ có thể dùng đôi vai gầy yếu của mình đau khổ chèo chống…]
[Tiên nữ Yểu: Hơi thở lạnh run!]
[Một con cá muối: …]
[Một con cá muối: Daya vừa đưa sản phẩm mới tới nhà tớ.]
Sau khi nhóm chat yên tĩnh trong nháy mắt, bỗng nhiên —
[Tiên nữ Loan: Bà chủ!!! Tổng giám đốc Trì!!! Tớ sống là nhân viên của cậu, ch.ết là quỷ viên của cậu! Đừng cản tớ, tớ bằng lòng đời đời kiếp kiếp làm trâu làm ngựa cho cậu quyết không tiếc rẻ! Bà chủ tớ yêu cậu ~ [Trái tim] [Trái tim] [Trái tim] [Hôn] [Hôn] [Hôn]]
[Tiên nữ Yểu: [Hai ngón tay chỉ vào nhau] Cục cưng Nhân Nhân, vậy… vậy túi da cá sấu nữ hoàng giơi hạn hai mươi chiếc trên toàn cầu, cậu có không?]
[Một con cá muối: Không có.]
[Tiên nữ Yểu: À được, vậy không có chuyện gì thì quỳ an đi.]
[Một con cá muối: Mẹ tớ có.]
[Tiên nữ Yểu: …?]
[Một con cá muối: Bà ấy cho tớ.]
[Tiên nữ Yểu: …]
[Tiên nữ Yểu: Nhân Nhân tốt cục cưng Nhân Nhân, từ hôm nay trở đi cậu chính là chị em khác cha khác mẹ của tớ!]
[Một con cá muối: Quỳ an đi.]
[Tiên nữ Yểu: Vâng!]
[Tiên nữ Loan: Vâng vâng vâng!]
Đùa giỡn vơi đám bạn thân một lát, cuối cùng vẫn quay về chuyện liên hoan.
Triệu Yểu là một blogger thòi trang có weibo mấ triệu người hâm mộ, quanh năm lăn lộn ở các buổi biểu diễn thời trang lớn trong ngoài nước, bay khắp thế giới. Lần này cô ấy vừa từ nước ngoài trở về sau khi kết thúc buổi họp báo ra mắt sản phẩm mới của một nhãn hàng xa xỉ phẩm, máy bay vừa hạ cánh đã gửi tin nhắn cho đám bạn thân.
Năm trước Triệu Yểu tâm huyết dâng trào sáng lạp một thương hiệu quần áo, bây giờ còn đang trong giai đoạn lăn bánh. Dựa vào bối cảnh nhà họ Triệu cộng thêm danh tiếng của bản thân cô ấy nên gần đây thương hiệu đang bàn bạc về trang bìa của một tạp chí dành cho phái nữ, người mẫu sẽ mặc sản phẩm thu đông mới của bọn họ để chụp.
Chỉ là chụp ảnh cần đạo cụ, ánh mắt của tr bắt bẻ, xem qua hơn chục cái túi phụ kiện cũng không hài lòng, cuối cùng chọn trúng túi hoàng hậu mới ra của Daya. Có điều muốn lấy được không chỉ phải có tiền mà còn phải có tư cách, toàn thế giới chỉ có hai mươi cái, chỉ bán cho khách quý quyết định nội bộ.
Mẹ Trì chính là một trong số đó.
Chỉ mượn đi chụp ảnh chứ không làm gì khác, Trì Tiêu ngoài mặt tỏ ra lạnh lùng vô tình, nhung lúc tiệc tối Triệu Yểu và Việt Loan Loan đến biệt thự Lưu quang hội họp với cô, cô lại đưa cho rất dứt khoát.
Hàng cao cấp số lượng có hạn của mẹ ruột thì Trì Tiêu cho mượn, nhưng một đống đồ Trì Tiêu không dùng được thì mặc cho bọn họ chọn.
Tóm lại chị em ba người từ nhỏ đã có thói quen trao đổi quà, về điểm này bọn họ đều không có gánh nặng tâm lý.
Triệu Yểu cũng mang theo quà từ ngoài về, hiện trường vô tình trở thành hiện trường trao đổi quà.
Phòng quần áo vẫn còn chất đống những thứ Trì Tiêu mở trước đó, vì vậy lúc Việt Loan Loan bới đống quà Từ Thư Thừa mang về cho cô thì thứ quý giá gì cũng có.
Nhặt được cái hộp quà đựng vương miện kim cường, hai con cẩu độc thân thật sự rất ghen tị: “Trì Nhân Nhân cậu mấy tuổi rồi? Sa chồng cậu còn xem cậu là công chúa vậy?! Chỉ kẹp tóc vương miện tặng cậu cũng không dưới hai mưới cái rồi!”
Thấy cái kẹp tóc này Trì Tiêu chượt nhớ tới vừa nãy mình còn đeo nó chụp hình cho Từ Thư Thừa xem. Cô tìm điện thoại của mình từ trong đống hộp quà, anh đã trả lời rồi.
[Ông xã: Rất đẹp. Xoa đầu một cái.jpg]
[Ông xã: Tối nay anh có bữa tiệc, không thể về ăn cơm được, anh nhớ ăn cơm đúng giờ.]
[Một con cá muối: Được rồi. Ngoan ngoãn đáng yêu lại còn tham ăn.jpg]
Triệu Yểu thấy dáng vẻ cô tập trung trả lời tin nhắn thì dựa vào người Việt Loan Loan khóc hu hu cảm thán: “Người ta cũng muốn yêu đương ngọt ngào.”
Việt Loan Loan: “Cậu có yêu cầu về giới tính không? Nếu không tớ có thể cân nhắc thỏa mãn cậu, thanh toán đúng hạn.”
“…”