Chương 35
Trì Tiêu kể sơ qua chuyện Mạnh Du gặp phải, trên mặt Trì Trạm không khỏi lộ vẻ tiếc nuối, đầu đuôi ngọn ngành đều bị Từ Thư Thừa nghe được, tất nhiên anh cũng biết chuyện này tìm người anh trai ruột là anh ta thì dễ hơn một chút.
Sản nghiệp dưới trướng Hải Châu đã sớm đặt chân vào lĩnh vực giải trí truyền thông, có thể nói là ông trùm trong nước, muốn xử lí một tiểu sinh lưu lượng không biết trời cao đất dày cực kỳ đơn giản.
Huống chi hợp đồng quản lý của Mạnh Du được ký ở Hải Châu, cô ấy lăn lộn đến vị trí siêu mẫu hàng đầu mà còn có người dám khiến cô ấy nổi giận ấm ức, Trì Trạm là bạn thân của Phó Hàn, lại là tổng giám đốc của Hải Châu, về công về tư Mạnh Du đều được tính là “người nhà”, không thể nào ngồi yên mặc kệ.
Anh ta lập tức nhận lời Trì Tiêu, sau khi cúp điện thoại liền gọi cho trợ lý.
Trì Trạm dặn dò mọi chuyện xong thì suy nghĩ một chút, sợ hành động của mình sẽ truyền ra tin tức gì nên lại gửi tin nhắn cho Phó Hàn.
Người phụ nữ của ai thì người đó quan tâm đi.
Bên Đào Hoa Nguyên, Trì Tiêu nói chuyện với Trì Trạm xong thấy mấy người đều ngơ ngác nhìn chằm chằm cô không nhúc nhích thì chớp mắt, vẻ mặt tự nhiên nói: “Giải quyết xong.”
Việt Loan Loan vừa lắc đầu vừa chậc chậc cảm thán: “Trì Nhân Nhân, nếu cậu là đàn ông nhất định tớ sẽ gả cho cậu.”
Không đợi những người khác phụ họa, cô ấy lại mặt mũi trà đầy tiếc nuối nói: “Đáng tiếc cậu là con gái, không chỉ là con gái mà còn là một em gái mềm mại hàng thật giá thật! Chỉ dựa vào tiếng “anh ơi” dịu dàng vừa rồi của cậu, nếu tớ là anh cậu, cậu muốn tớ hái sao cho cậu cũng được nữa là!”
“Cảm ơn em, Nhân Nhân.” Mạnh Du bình tĩnh nhìn Trì Tiêu, trên mặt là cảm kích và xúc động.
Cô ấy kêu cái tên mụ kia rất rõ ràng, giọng điệu cũng cực kỳ dịu dàng.
Quen Phó Hàn cũng không khiến Mạnh Du nảy lên suy nghĩ “gả vào nhà giàu thì vô tư”, ngược lại cô ấy cứ cảm thấy có quá nhiều sự không chắc chắn.
Phó Hàn không giống với những công tử nhà giàu mà cô ấy từng gặp, từ trước đến nay những người từ nhỏ đã được chiều chuộng đó luôn xem minh tinh người mẫu trong giới giải trí như đồ chơi, thích thì không từ thủ đoạn tranh giành, chơi chán thì vứt như giày rách.
Nhưng Phó Hàn thì khác, ban dầu lúc anh ta theo đuổi cô ấy chưa từng treo cờ hiệu công tử nhà giàu hành động huênh hoang, cũng sẽ không dùng hàng hiệu siêu xe dụ dỗ cô. Tuy rằng dựa vào địa vị và danh tiếng của cô bây giờ cũng sẽ không quan tâm những thứ đó.
Thứ Phó Hàn cho cô ấy là một trái tim chân thật, là dịu dàng bầu bạn lúc suy sụp, sự ủng hộ thật lòng lúc cô tỏa sáng, còn là sự tôn trọng bảo vệ lúc lâm nguy nhục nhã.
Vì vậy bọn họ đã ở bên nhau.
Nhưng chỉ vẻn vẹn là ở bên nhau, bàn chuyện cả đời còn quá xa xôi.
Thế giới của hai người hoàn toàn khác nhau, người thân bạn bè vòng xã giao của Phó Hàn chính là nguồn cơn khiến Mạnh Du bất an.
Cô ấy sợ bọn họ không thể đi đến cuối con đường nên luôn giữ lại, luôn ở trong vòng an toàn của bản thân. Cho dù được Phó Hàn dẫn vào vòng xã giao của anh ta, quang minh chính đại công khai quan hệ thì cô ấy cũng sẽ cẩn thận giữ khoảng cách an toàn, sợ bản thân chung quy không thuộc về thế giới kia, sợ cái ngày rời khỏi sẽ là nỗi đau da thịt chia lìa.
Mà giờ phút này, chỉ vì một hành động nhỏ của Trì Tiêu mà Mạnh Du như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, ý thức được đây chính là lúc mình vứt bỏ những băn khoăn kia, rời khỏi vòng an toàn của bản thân, tin vào Phó Hàn, cũng tin vào bản thân.
Mạnh Du cảm ơn Trì Tiêu không chỉ vì chuyện hôm nay mà còn cảm ơn cô đã giúp đỡ cô ấy phá vỡ cái gọi là khoảng cách an toàn, giúp cô ấy có thể chủ động bước ra, bắt đầu chấp nhận tất cả những thứ liên quan tới Phó Hàn từ tận đáy lòng.
Đêm nay Từ Thư Thừa về sớm hơn Trì Tiêu dự liệu.
Cô ở Đào Hoa Nguyên nửa buổi chiều rồi đến biệt thự nhà họ Trì ăn cơm với cha mẹ, sẵn tiện mang quà của mình cho bọn họ. Vốn dĩ cô định đến biệt thự nhà họ Từ ở gần đây để thăm cha mẹ chồng, ai ngờ mới đến giờ cơm thì cha Từ và mẹ Từ đã tự tới.
Ăn tối xong Trì Tiêu ngồi một lát với mọi người rồi mới về biệt thự Lưu Quang.
Ngay sau đó Từ Thư Thừa đã vào nhà, trước sau cách không quá mười phút.
Trì Tiêu nghĩ đến chuyện đã đồng ý với biên tập lúc trước nên vừa về đã vào trang tác giả của trang web, đăng trước ba chương truyện mới, không kịp nhìn bình luận xuất hiện trong giây lát đã tới phòng quần áo tìm quần áo chuẩn bị tắm rửa.
Lúc Trì Tiêu tìm quần áo xong vừa xoay người đã thấy Từ Thư Thừa đang dựa vào khung cửa, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn cô.
“Anh về rồi à?” Trì Tiêu cảm thấy dáng vẻ mặt mày lạnh lùng hiện tại của anh rất đẹp trai, rất hợp với hình tượng “nam thần nhã nhặn bại họa bạch thiết hắc*” nghe người khác nói trong trường lúc trước, bước chân bất giác đi lại gần anh. (*chỉ một người trông vô hại nhưng kỳ thật lại rất xấu xa, ra tay dứt khoát nghiêm túc, quyết đoán tàn nhẫn)
“Anh Thư Thừa…” Cô muốn đưa tay chạm vào mặt anh thì bỗng nhiên động tác dừng lại giữ không trung, nói cực nhanh: “Anh chờ em một chút! Đứng đây đừng nhúc nhích, em đi lấy điện thoại!”
Cô phải nhanh chóng chụp lại dáng vẻ hiện tại của anh để làm màn hình khóa!
Ai ngờ Trì Tiêu còn chưa đi được nửa bước đã bị người đàn ông tóm lấy eo thon, hơi thở dịu đàng mà tê dại của anh phả vào tai cô, kích thích cô bất ngờ sởn gai ốc.
“Muốn đi tắm à?” Từ Thư Thừa ghé vào tai Trì Tiêu thấp giọng hỏi, ánh mắt lướt qua đống quần áo cô ôm trong ngực.
Trì Tiêu gật đầu, không dám mở miệng nói chuyện, trong lòng loáng thoáng nảy sinh dự cảm xấy.
Quả nhiên —
“Cùng nhau đi.”
“…”
Sợ hãi, muốn chạy trốn.
Cũng may Từ Thư Thừa không giày vò Trì Tiêu, chỉ làm loạn với cô trong phòng tắm một lát rồi giúp cô tắm rửa, sau đó ôm cô về phòng.
Lăn qua lăn lại xong kiểu tóc của Từ Thư Thừa cũng đã lộn xộn, mắt kính cũng không mang, hoàn toàn không còn dáng vẻ lạnh lùng quyến rũ vừa nãy, Trì Tiêu còn có chút tiếc nuối vì không thể kịp thời chụp ảnh lại.
Lúc Trì Tiêu được anh bao bọc trong vòng tay, cô nghe anh mở miệng hỏi: “Sao lại nghĩ đến việc tìm Trì Trạm giúp đỡ?” Giọng nói của anh dịu dàng, giống như chỉ là trò chuyện bình thường.
Trì Tiêu đang buồn ngủ, nghe vậy bỗng nhiên tỉnh táo thêm một chút: “Sao anh biết?”
“Hôm nay anh ta nói chuyện trong phòng làm việc của anh.”
“À…” Trì Tiêu kể ngắn gọn chuyện gặp được Mạnh Du ở Đào Hoa Nguyên, tuy rằng buổi sáng Từ Thư Thừa đã nghe nội dung tương tự trong điện thoại của Trì Trạm nhưng vẫn kiên nhẫn nghe.
“Anh nói với em không thể để em chịu ấm ức, anh Phó Hàn luôn rất tốt vơi em, hẳn là anh ấy cũng nghĩ như vậy với bạn gái mình đúng không?” Trì Tiêu nói xong hơi híp mắt mà ngáp một cái.
Từ nhỏ đến lớn cô nhóc chưa từng chịu ấm úc gì, cũng không thể nhìn người bên cạnh chịu ấm ức, đúng là gen bao che khuyết điểm được di truyền.
Từ Thư Thừa hoàn toàn hiểu được vì sao Trì Tiêu liên hệ với anh trai mình trước, chuyện dính tới giới giải trí, quả thực Trì Trạm đi làm dễ dàng hơn.
Có lẽ là vì Trì Tiêu có sức nặng quá lớn trong lòng anh, từng hành động cử chỉ của cô đều có thể ảnh hưởng đến anh, thậm chí là việc nhỏ chỉ một cú điện thoại là có thể giải quyết như hôm nay, anh hiểu vì sao cô làm vậy những vẫn không nhịn được “lòng dạ hẹp hòi”, để bụng vì sao người đầu tiên cô nghĩ đến không phải mình.
“Nhân Nhân…” Anh ghé vào tai cô, khẽ gọi một tiếng.
Trì Tiêu buồn ngủ cực kỳ, mắt lúc mở lúc đóng, chỉ mơ mơ màng màng đáp lại.
Từ Thư Thừa nhìn chằm chằm hàng mi mảnh gần trong gang tấc của cô, ánh mắt lại từ từ dời xuống chóp mũi xinh xắn và bờ môi, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa lên vài cái.
“Bộ đồ ở khách sạn lần trước còn không?” Anh hỏi.
Nhất thời Trì Tiêu không nghe rõ, mờ mịt “a” một tiếng, mắt khép hẳn.
“Hôm khác lại mặc cho anh xem thử, được không?”
“Ừm…”
Sáng hôm sau Trì Tiêu thức dậy mới biết cuối cùng mình đã gây ra “sai lầm tày trời” thế nào!
Chuyện đồng ý lúc nửa tỉnh nửa mê, làm sao có thể giữ lời được chứ!
Cô lựa chọn vờ như không có chuyện gì xảy ra, bình tĩnh ăn sáng với Từ Thư Thừa, sau đó được anh đưa đến trường.
Lúc sắp đến tòa nhà dạy học bỗng nhiên Từ Thư Thừa nói vói cô: “Hình như trong phòng quần áo ở nhà không có chuẩn bị, anh cho người mua vài bộ mang tới hay là em tự mình chọn?”
Mãi vẫn không thấy Từ Thư Thừa nhắc tới chuyện này nên Trì Tiêu còn tưởng anh đã quên rồi, dần dần bản thân cũng quên luôn.
Bây giờ đột nhiên anh hỏi vậy, Trì Tiêu vẫn chưa kịp phản ứng, hơi khó hiểu nhìn về phía anh: “Hả?”
Từ Thư Thừa hơi cúi đầu, vuốt những lọn tóc mai của cô, nụ cười hơi nhạt lại xen lẫn chút cảm xúc khác thường: “Em quên tối qua đã đồng ý với anh chuyện gì sao?”
Trì Tiêu bất chợt nhớ ra, trái tim đập thình thịch, ngoài mặt bình tĩnh lại mờ mịt: “Tối qua mệt quá nên thoáng cái em đã ngủ mất, không nhớ mình nói gì cho lắm, em có đồng ý với anh chuyện gì ư?”
Trì Tiêu không đợi Từ Thư Thừa trả lời đã chợt “a” lên một tiếng: “Em chợt nhớ ra lớp trưởng lớp bọn em tìm em có chuyện, kêu em hôm nay tới lớp sớm gặp cậu ấy! Anh Từ Thư Thừa, em không nói với anh nữa, em lên trước đây!”
Thấy cô diễn rất thật, Từ Thư Thừa bình tĩnh gật đầu, nhìn như cứ vậy mà tha cho cô.
Lúc Trì Tiêu vội vàng xách theo túi và sách xuống xe bỗng nhiên bị anh giữ tay lại.
Từ Thư Thừa cười ôn hòa: “Tối nay anh sẽ tới đón em sớm một chút, ngày mai em không có tiết đúng không, Nhân Nhân?”
Trì Tiêu nghẹn lời, ấp a ấp úng như suy nghĩ nói: “Hình như… có..”
“Vậy ư?” Nụ cười trên mặt Từ Thư Thừa sâu hơn một chút.
Trì Tiêu bình tĩnh gật đầu: “Có thể phải họp lớp để thông báo chuyện luận văn tốt nghiệp.”
“Biết rồi, đi đi.” Từ Thư Thừa chậm rãi buông tay cô ra, nụ cười ôn hòa không thay đổi.
Chẳng hiểu sao Trì Tiêu cảm thấy nụ cười lúc này của anh rất đáng sợ, cô quay người nhanh chân đi tới tòa nhà dạy học, không dám quay đầu dù chỉ một chút, giống như sau lưng có yêu ma quỷ quái đang đuổi theo cô.
Từ-yêu ma quỷ quái-Thư Thừa bình chân như vại mà đỡ cái kính không gọng trên sóng mũi, chờ bóng lưng có thể gọi là hốt hoảng bỏ chạy của Trì Tiêu biến mất khỏi tầm mắt thì nụ cười ấm áp trên mặt mới nhạt đi. Anh xoay đầu lại, vẻ mặt không gợn sóng mà kêu tài xế lái xe.
Bên dưới đôi mắt đen phẳng lặng loáng thoáng như có ánh sáng đang chảy, dáng vẻ như một con cáo già thực hiện được mưu kế.
Xem ra cô nhóc nhà anh sẽ không ngoan ngoãn thực hiện lời hứa, anh phải nghĩ cách mới được.
Vì thái độ lúc chia tay của Từ Thư Thừa nên cả ngày hôm nay Trì Tiêu luôn bồn chồn bất an, buổi chiều lúc ở Đào Hoa Nguyên cũng luôn thất thần ngẩn người.
Việt Loan Loan thấy bộ dạng này của cô dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết nhất định có liên quan tới Từ Thư Thừa, cô ấy không muốn để ý tới nhưng lại có chút tò mò, để ý tới có thể là tự tìm cẩu lương.
Để ý hay không để ý là cả một vấn đề.
Lúc trong đầu Việt Loan Loan đang rút thăm vớ vẩn cuối cùng quyết định tự đi tìm cẩu lương thì chợt thấy Trì Tiêu mang sắc mặt kỳ lạ tiến vào nhà vệ sinh.
Hồi lâu sau cô mới ra ngoài, biểu cảm trên mặt giống như táo bón vậy.
“Sao vậy? Táo bón à?” Việt Loan Loan không thèm suy nghĩ đã bật thốt lên.
Trì Tiêu sờ bụng dưới bằng phẳng của mình, vẻ mặt phiền muộn nói: “Kỳ của tớ vẫn chưa tới…”
Trong lòng Việt Loan Loan giật thót, sau mấy ngẩn ra ngắn ngủi thì chợt kéo người vào văn phòng khóa cửa lại rồi mới chưa hoàn hồn mà nhỏ giọng kêu: “Cậu cậu cậu có thai?!”
“Đệch! Từ Thư Thừa đúng là cầm thú! Cậu vẫn chỉ là một… à không cậu đã trưởng thành hơn nữa kết hôn rồi… Nhưng cậu vẫn chưa tốt nghiệp mà! Sao lại… bình thường anh ta không làm biện pháp phòng ngừa hả?!”
Việt Loan Loan sốt ruột đến độ đi qua đi lại: “Không được! Đi! Chúng ta tới bệnh viện kiểm tr.a thử! Nếu có thật, nhất định Từ Thư Thừa phải chịu trách nhiệm! Haiz xem đầu óc tớ này, anh ta vốn nên chịu trách nhiệm mà!”
Cô ấy nói xong muốn kéo Trì Tiêu đến bệnh viện, lại phát hiện không kéo được.
Trì Tiêu lặng lẽ rút tay về, ngồi xuống sô pha, nhìn Việt Loan Loan như một kẻ thiểu năng: “Kỳ của tớ không phải mấy ngày nay.”
Việt Loan Loan: “… xin hỏi cuối cùng có chuyện gì?”
Trì Tiêu vẻ mặt tang thương xua xua tay: “Cậu không hiểu đâu.”
Việt Loan Loan không muốn hiểu, chỉ muốn ném cô gái nghịch ngợm này ra khỏi văn phòng ngay.