Chương 53
Lời nói của Trì Tiêu vừa dứt, không khí xung quang ngoại trừ im lặng ra, càng lúng túng hơn.
Cho nên đây là cuộc gặp gỡ vợ hiện tại của bạn trai cũ bà em họ của bạn gái cũ?
Đầu óc cô nữ sinh tựa như thiếu gân, bất tri bất giác lên tiếng, hỏi: “Cho nên cũng bởi vì chị thế nên chị họ tôi mới chia tay với bạn trai sao?”
Trì Tiêu không trả lời câu hỏi của cô ta, hỏi thẳng: “Cho hỏi chị họ của cô họ Chu, tên tiếng anh là Merry sao?”
Vẻ mặt cô nữ sinh sững sờ: “Sao chị biết?”
Cô gái kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng: “Nếu như điều cô ta nói là sự thật, thế người cướp bạn trai của chị họ cô không biết chị họ cô là ai chăng?”
Trì Tiêu trả điện thoại di động lại cho cô gái đó, vẻ mặt không chút gợn song: “A, năm ngoái khi tôi và chồng tham gia một bữa tiệc nhỏ với bịn họ, cô gái họ Chu này bày tỏ mình rất hâm mộ tình cảm thanh mai trúc mã của hai vợ chồng tôi.”
Ánh mắt cô bình tĩnh nhìn cô gái nhỏ: “Tình tiết câu chuyện ca tụng đôi uyên ương vừa rồi là chị họ của cô nói với cô?”
Sắc mặt cô gái cứng ngắc, trong cổ họng giống như bị một vật gì đó chặn lại, không nói nên lời, chỉ gật đầu một cái dưới ánh nhìn trông có vẻ bình tĩnh nhưng dường như đang ẩn chứa cảm giác bị áp bức.
Quê quán của bọn họ không tính là phát đạt, giàu có, điều kiện gia đình cũng đều giống nhau, cô dượng của nữ sinh dốc hết sức để cung cấp cho chị họ tốt nghiệp tiến sĩ ở một trường nước ngoài danh tiếng. Từ nhỏ cô gái này đã hâm mộ chị họ của mình, luôn tin tưởng lời nói của cô ta.
Lúc cô bé học trung học đã biết được mối tình đẹp như cổ tích được bạn bè cùng trường ở nước ngoài ca ngợi từ chỗ của chị họ mình, cô gái vô cùng hâm mộ. Lúc hai chị em nói chuyện phiếm luôn nghe chị họ nói về chuyện tình cả, thế nhưng sau đó số lần chị họ nhắc tới “bạn trai” trong những lần trò chuyện phiếm ít đi rất nhiều, cô gái hỏi một chút mới biết bọn họ đã chia tay.
Chị họ nói với cô ta, gia đình “chồng tương lai của chị họ” rất giàu có, bố mẹ xem trọng việc môn đăng hộ đối, ép buộc khiến người đó không thể không chia tay trở về đính hôn với một cô tiểu thư nhà giàu.
Vào giờ phút này, cô tiểu thư nhà giàu “bị buộc đính hôn” lại xuất hiện trước mặt cô ta.
Tâm tư của cô bé đơn giản, ra đời chưa lâu, hoàn toàn không biết nên xử lý tình huống trước mắt thế nào, chỉ có thể ngây người nhìn chằm chằm Trì Tiêu.
Mặc dù thế nhưng… đối tượng đính hôn của “chồng tương lai cũ của chị họ” vô cùng xinh đẹp, còn xinh đẹp hơn cả chị họ.
Trì Tiêu cũng không để ý tới sắc mặt của những người xung quanh tuyệt vời thế nào, lúc lên tiếng lần nữa giọng nói lại mang tình ý sâu xa: “Bạn học, phiền cô chuyển lời lại với chị họ của cô, tôi hiểu sự hâm mộ của cô ấy, nhưng nếu bởi vì hâm mộ tình cảm của người khác rồi biến mình thành nữ chính, tôi đề nghị cô ấy hẳn nên đến khoa thần kinh một chuyến.”
Vừa nói, Trì Tiêu vừa móc điện thoại di động ra, ngay sau đó mở ra một tấm ảnh.
Cô đều phân chia hình ảnh của Từ Thư Thừa vào một album riêng, rất dễ tìm thất.
“Tấm hình này là bản gốc, tôi nghĩ là cô vẫn nên nhìn một chút.” Cô điều chỉnh hướng màn hình điện thoại di động, vừa khoé thuận tiện để cho cô gái kia và những người đứng bên cạnh có thể thấy rõ nội dung.
Đó thật là một tấm ảnh chụp chung lớn, thế nhưng hình ảnh trong tay cô chỉ lấy một phần, vừa đúng chỉ có ảnh hai người đứng chung một chỗ thôi, nhìn kỹ thậm chí còn không nhìn thấy tay chân chạm nhau.
“Vậy thì thế nào!” Dường như cô gái kiêu ngạo vẫn chưa cam lòng: “Điều này cũng không thể chứng minh chị không phải người thứ ba phá hoại tình cảm người khác!”
Trì Tiêu lười tranh cãi, lạnh lùng liếc nhìn nữ sinh kia một cái: “Có liên quan tới cô à?”
Sắc mặt cô gái đột nhiên thay đổi, hiển nhiên đã bị vẻ mặt và giọng điệu của cô doạ sợ, không dám mở miệng nữa.
“Bạn học, nhớ giúp tôi chuyển lời tới chị họ của cô, tôi tên Trì Tiêu, lớp một năm thứ tư khoa Ngôn Ngữ và Văn Học Trung Quốc chuyên nghiệp, học viện Văn Học, nếu cô ta có gì muốn nói có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào.”
Nói xong, Trì Tiêu xoay người dứt khoát rời đi.
Cô cũng không ở lại trung tâm triễn lãm nữa, cũng không quay về biệt thự Lưu Quang mà bất chấp cái lạnh thấu xương của tháng mười hai đi đến nhà trọ Hàn Lâm.
Mặc dù đã một khoảng thời gian cô không tới chỗ này, nhưng mỗi tuần đều sẽ có người giúp việc đến quét dọn đúng giờ, thế nên nơi đó luôn sáng bóng như mới.
Sau khi đóng cửa lại điều hoà tốt nhiệt độ trong phòng, bước chân vào phòng khách của cô đột nhiên chậm lại, sắc mặt hơi sợ hãi tựa người vào tường ngẩn người.
Hôm nay là lần đầu tiên cô nói năng không lễ phép trong suốt hai mươi năm cuộc đời.
Lễ nghi được dạy từ nhỏ nói cho cô biết, không được tranh luận với người khác ở nơi công cộng, không cần thiết, đối với cô mà nói cũng không có cơ hội.
Mới rồi rồi lúc ở trung tâm triển lãm nghe thấy mấy cô gái kia nhắc tới Từ Thư Thừa, cô lại theo bản năng vểnh tai lên nghe bọn họ nói chuyện.
Đề tài có liên quan tới anh luôn có thể hấp dẫn lực chú ý của cô.
Nhưng sau khi nghe thấy cô không phải người phụ nữ xuất hiện trong chủ đề liên quan tới anh, trong lòng chợt trầm xuống, trong đầu cũng đột nhiên xuất hiện tiếng on gong không cách nào khống chế được.
Trong phút chốc, cả người cô đều ngây ngẩn.
Nhất là lúc mấy từ như “bạn trai cũ”, “bạn gái cũ” lọt vào tai cô, cô không để ý gì nữa, trực tiếp vọt tới trước mặt mấy cô gái đó.
Hoá ra cô không thể nhịn được việc trong quỹ đạo cuộc sống của Từ Thư Thừa xuất hiện bóng dáng của người phụ nữ khác, cho dù chỉ là một người qua đường không đáng nhắc tới.
Cho dù là thân phận “bạn gái cũ” chỉ là bịa đặt vô căn cứ.
Cô nhanh chóng tưởng tượng, nếu như trong những ngày cô không biết, trong thời gian anh và cô cách xa vạn dặm, bên cạnh anh thật sự có một người không liên quan tới cô, cô nên làm gì?
Cho dù người kia chỉ là đã từng.
Lúc này Trì Tiêu đột nhiên ý thức được mình là một người cực đoan, hẹp hòi, muốn độc chiếm cuộc sống, quá khứ, hiện tại và cả tương lai của Từ Thư Thừa, cô muốn trở thành người đặc biệt nhất của anh, cũng là sự tồn tại duy nhất.
Không biết thế nào, cô lập tức nhớ tới khi còn bé có một lần, ở trường có một cô gái gửi thư tình cho Từ Thư Thừa. Sau khi nghe nói, Trì Trạm lập tức hỏi Trì Tiêu, nếu như Từ Thư Thừa nói chuyện yêu đương với cô gái khác thì sẽ thế nào.
Khi đó Trì Tiêu mới học tiểu học, thật ra cũng không phải rất hiểu những thứ này, cũng không ý thức được việc có tình cảm hay không có tình cảm, chỉ là muốn trả lời như thế: “Thế có liên quan gì, dù sao sau này anh Thư Thừa cũng sẽ kết hô với em.”
Lúc nói những lời này, Từ Thư Thừa đang vừa lúc từ ngoài cửa bước tới, sắc mặt có hơi kỳ lạ, nhưng cô cũng không hiểu.
Cũng không biết khi đó Trì Trạm lên cơn điên gì, hỏi Trì Tiêu một cây ngay trước mặt Từ Thư Thừa: “Cho nên anh Thư Thừa của em nói chuyện yêu đương với ai cũng không có gì?”
Trì Tiêu lờ mờ, nhìn Trì Trạm một chút rồi lại nhìn Từ Thư Thừa một chút.
Lúc ấy cô đang suy nghĩ, anh Thư Thừa tốt với cô như thế, dường như cô luôn cầu gì được đó, cô cũng không thể làm gì khác ngoài để anh nghe thấy tâm ý của mình, thế là hào phóng trả lời: “Không sao, anh Thư Thừa thích là được.”
Cô nhớ sau khi mình nói xong câu nói kia, dường như Từ Thư Thừa không quá vui vẻ, liếc Trì Trạm một cái: “Đừng có dạy Nhân Nhân bậy bạ.”
Sau đó lại dịu dàng nói với cô: “Không được, sau này anh muốn kết hôn với Nhân Nhân, sẽ không thích người khác.”
Anh còn xoa đầu cô, nói: “Chỉ thích mình Nhân Nhân.”
Lúc anh nói câu nói đó, vẻ mặt cực kỳ dịu dàng, không xen lẫn tình cảm nam nữ, ước chừng đó chính là sự dịu dàng, ấm áp và bao dung độc nhất vô nhị dành cho cô.
Sau khi Trì Trạm phát ra một tiếng “y” thật dài, vẻ mặt chê trách đi ra ngoài.
…
Lúc học trung học, Lý Hữu Dục gửi cho cô thư tình người khác viết cho Từ Thư Thừa.
Trải qua thời kỳ thanh xuân u mê, Trì Tiêu đã xem qua mấy bộ tiểu thuyết ngôn tình vỡ lòng, cũng chú ý tới một vài bạn nam và bạn nữ xung quanh cũng bắt đầu cặp kè với nhau, cô biết hàm nghĩa của việc yêu và thích, nhưng cô không chạm vào bởi vì trong lòng cô từ đầu tới cuối luôn giữ vững lời hứa… cô và Từ Thư Thừa sẽ kết hôn cho nên không thể nói chuyện yêu đương với người khác được.
Cô cho rằng Từ Thư Thừa cũng sẽ nghĩ như thế.
Cho nên cô không lo lắng việc người khác lấy lòng Từ Thư Thừa, không lo anh sẽ thích người khác, càng không lo anh sẽ nói chuyện yêu đương với cô gái khác.
Vào lúc khen ngợi văn phong hoa mỹ của bài thơ kia như không có gì xảy ra, trong lòng vẫn luôn quanh quẩn cảm giâc kỳ lạ.
Cảm giác ê ẩm, chua chát.
Thật ra cô để ý việc có người khác xuất hiện bên cạnh Từ Thư Thừa như thế, cũng giống như việc anh để ý những nam sinh gửi thư tình, tặng quà cho cô vậy.
Cô cũng muốn sự dung túng, dịu dàng, ấm áp của anh vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình cô mà thôi.
Muốn anh chỉ nói với một mình cô: Thích em.
Chỉ thích em.
…
Đột nhiên, Trì Tiêu chợt đứng lên, mở cửa chạy ra ngoài.
Lúc vừa mới ra khỏi thang máy, điện thoại di động của Từ Thư Thừa lập tức gọi tới, cô gần như nhận cuộc gọi này với vẻ vội vàng, luống cuống.
“Anh Thư Thừa…”
“Nhân Nhân, anh vừa họp xong, em ăn trưa chưa?” Từ Thư Thừa vừa nghe điện thoại vừa đưa tập tài liệu trên tay cho Hàn Giản, sau đó xoay người đi vào một góc yên tĩnh.
Nhà trường sắp xếp bữa trưa, nhưng anh vẫn còn phải đến trụ sở chính của tập đoàn Trung Thành thế nên đã khéo léo từ chối, chỉ bảo Nhậm Trúc thay anh chuẩn bị bữa ăn, lát nữa sẽ đến phòng làm việc ăn.
Anh nhìn Trì Tiêu, người một ngày ba bữa không bỏ sót bữa nào ngừng một lát, cô cũng không cho phép anh vì công việc quên ăn cơm.
“Vẫn chưa…” Cũng không biết bởi vì vừa rồi đi gấp hay là do tâm trạng, lúc nói chuyện Trì Tiêu có hơi thở gấp.
Từ Thư Thừa nhận ra, hơi nhíu mày: “Sao thế? Bây giờ em đang ở đâu?”
Rời khỏi cửa căn hộ, gió lạnh bên ngoài thổi tới từng trận từng trận, thổi tới mức khiến mặt Trì Tiêu phát đâu, nhưng ánh mắt cô lại sáng kinh người, không hề bị gió lạnh xâm chiếm.
“Anh Thư Thừa, anh làm xong chưa? Bây giờ em sang tìm anh có được không?”
Chân mày Từ Thư Thừa càng nhíu chặt hơn, tiếng nói sau đó cũng trầm thấp: “Nhân Nhân, em đang ở đâu?”
“Anh chờ em! Em sẽ lập tức đi tới tìm anh! Trì Tiêu không trả lời anh, cúp điện thoại lập tức che kín áo khoác dài chạy về phía trường học.
Ánh mắt Từ Thư Thừa u ám nhìn cuộc điện thoại đã bị cắt đứt, mí ắt trầm xuống, không khí chung quanh tựa như cũng giảm xuống trong nháy mắt, khiến cho Chu Duyệt vốn đang nói chuyện với Hàn Giản cách đó không xa, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía anh nhanh chóng nhận ra có gì không ổn, cuối cùng không nên đi tới “ôn chuyện một chút”.
Sau khi lãnh đạo biết cô ta là bạn cùng trường với thái tử của Trung Thành, liền cố ý sắp xếp cô ta tới phụ trách việc trao đổi công việc giữa hai bên, cô ta cũng rất xem trọng cơ hội lần này.
Dù sao đối phương cũng không phải ai khác mà chính là anh.
Nghĩ đến việc hôm nay Trì Tiêu trở về Ninh Thành, nhưng lại gạt Từ Thư Thừa muốn cho anh một bất ngờ.
Từ Thư Thừa cũng rất hưởng thụ sự “bất ngờ” này, mặt mũi đột nhiên trở nên dịu dàng không ít, xoay người chuẩn bị quay về phòng họp chào hỏi lãnh đạo nhà trường rồi tìm một chỗ chờ Trì Tiêu tới.
“Elvis!”
Thấy Từ Thư Thừa đến gần, Chu Duyệt tình thế cấp bách cũng không để ý tới những thứ khác, lên giọng gọi tên tiếng anh của anh, thành công thu hút sự chú ý của anh.
Chu Duyệt kéo tóc bên tai xuống, tiến lên một bước mỉm cười nói: “Elvis, mấy tháng không gặp, đúng là vô cùng trùng hợp! Tôi không ngờ công việc mình nhận được sau khi về nước nhậm chức lại là hợp tác với công ty các cậu.”
Từ Thư Thừa nhẹ nhàng gật đầu, sắc mặt nhàn nhạt: “Đã lâu không gặp.”
Chu Duyệt há miệng muốn nói gì đó, đột nhiên bị tiếng động nơi thang máy hấp dẫn sự chú ý… cô ta nghe thấy tiếng nói của em họ mình.
“Xin lỗi tôi có việc gấp cần tìm chị họ của tôi! Thật sự có việc gấp! Phiền các anh để tôi tới đó hoặc bảo chị ấy tới cũng được! Chị ấy chính là trợ lý hiệu trưởng của trường chúng ta, tên là Chu Duyệt! Lời tôi nói đều là thật!”
Chu Duyệt nhìn cô gái đang tranh chấp với mấy bảo vệ, vẻ mặt sửng sốt, ngay sau đó dường như nghĩ tới việc gì đó, ánh mắt liếc nhìn Từ Thư Thừa, ánh mắt tăng thêm vẻ kinh hoàng, cô ta nhanh chóng nói: “Xin lỗi, tôi tới xem một chút!” Rồi lập tức nhanh chóng chạy tới.
Từ Thư Thừa cũng không để ý tới tình huống bất ngờ, lãnh đạo nhà trường và nhân viên chính phủ cùng rời khỏi phòng họp, một đám người lại đứng tụ lại một chỗ hàn huyên một lúc.
Hiệu trưởng Ninh Đại lại mời anh dùng cơm, nhắc tới việc nhà ăn ở trường Ninh Đại rất tốt, có hương vị khác biệt.
Từ Thư Thừa trả lời: “Tôi nhận tấm lòng của hiệu trưởng Trương, lát nữa vẫn còn một hội nghị quan trọng đang chờ, không thể trì hoãn được.” Anh vừa nói, sờ chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út của tay trái, mí mắt mềm mại: “Lát nữa vợ của tôi cũng có việc tới đây, thật sự không tiện.”
Hiệu trưởng thấy không giữ được, cũng không cưỡng xầu, hai bên lại nói mấy lời khách sáo rồi mỗi người từ biệt nhau.
Trước khi vào thang máy, hiệu trưởng Trương còn hỏi Chu Duyệt đâu, bảo vệ canh cửa lập tức báo cáo: “Người thân của cô ấy tìm cô ấy có việc, hai người họ đang nói chuyện ở cửa thoát hiểm.”
Hiệu trưởng Trương gật đầu một cái, cũng không hỏi nhiều, tiếp tục nói tới nói lui với những lãnh đạo và các chuyên viên khác.