Chương 67

Mấy ngày sau khi Từ Thư Thừa đi tới biệt thự Lưu Quang, chị họ Đường đột nhiên nói trong nhóm rằng cuối cùng mình cũng được giải phóng.


Từ Thư Ngạn cùng Hồ Nhược Tinh dây dưa mấy tháng, cuối cùng cũng ly hôn, quyền nuôi dưỡng con cái giữa hai người thuộc về nhà họ Từ, cha mẹ anh ta nhớ nhưng đứa cháu này nhất.


Cha mẹ Hồ Nhược Tinh cũng không bỏ được cháu ngoại, nhưng cũng không nói gì, chỉ cần nhớ đứa bé có thể đến thăm bất cứ lúc nào, muốn đưa cháu đến nhà họ Hồ ở một thời gian ngắn cũng được.


Không bị ràng buộc bởi cặp đôi oan gia này, lại có người cháu làm mối quan hệ, hai ngày lại thoải mái, ung dung hơn trước một chút.
Sau khi Từ Thư Ngạn ly hôn không lâu đã lên đường bay sang châu Phi, ngoại từ một chiếc vali hành lý cũng không mang thêm gì cả.


Chị họ Đường nhắc tới chuyện này vẫn có chút thổn thức, cũng không biết anh mình là lãng tử quay đầu, thật sự hối cải hay là thế nào, bỏ hết cổ phần mình sở hữu trong tay không nói, còn bảo người cho Lộ Lộ một khoảng tiền.


Cảnh ngộ của Lộ Lộ trong mấy tháng qua vô cùng khó khăn, bị nhà họ Từ đưa ra thông điệp phong sát toàn diện, trước đó lại còn bị sẩy thai do tai nạn.


available on google playdownload on app store


Mặc dù bình thường mấy đời nhà họ Tôn luôn đấu đá với truyền thông Hải Châu, nhưng cũng không thể ngăn được hai ngọn núi lớn ở Hải Châu ép xuống, không muốn tiếp tục nâng đỡ Lộ Lộ.


Dù sao việc cô ta xen vào cuộc hôn nhân của người khác đã là cấm kỵ rồi, trên mạng đều mắng chửi, đứng càng cao té càng đau, muốn hồi phục là hoàn toàn không thể nào.


Có thể bởi vì trong lòng Từ Thư Ngạn cảm thấy áy náy nên mới bồi thường cho Lộ Lộ, nếu cô ta không có ý định quay lại, trong tay cũng không phải không có tiền, chuyển tới sau hậu trường cũng có thể xem là một lối thoát.


Trì Tiêu cũng không hỏi hôm đó Từ Thư Thừa và Từ Thư Ngạn đã nói chuyện gì, chỉ biết hai ngày sau đó khi cô cùng Từ Thư Thừa đến nhà cũ thăm hỏi sức khoẻ ông bà cụ Từ, anh đặc biệt đến tìm cha mẹ Từ Thư Ngạn nói chuyện một lúc.


Sau đó bà cụ Từ cũng đến Minh Tâm Đường trò chuyện một lúc với bà hai, sau đó nhà Từ Hồ buông bỏ, Từ Thư Ngạn thuận lợi ly hôn với Hồ Nhược Tinh


Trì Tiêu cũng không tiện hỏi khi ấy Từ Thư Thừa đã trò chuyện gì với cha mẹ Từ Thư Ngạn, tóm lại trong mắt cô, chồng mình chính là một sự tồn tại không gì không thể, chỉ cần anh ra tay thì không có chuyện gì là không làm được.


Nhưng gần đầy người không gì không làm được, Từ Thư Thừa lại gặp phải một vấn đề khó khăn không có manh mối gì… vợ anh giận anh rồi.
*


Sau khi trải qua cuộc hội ý lần đầu, Trì Tiêu lại lần lượt tham gia mấy buổi hẹn khác cũng biên kịch Ký, cũng đều nói chuyện về kịch bản, sau khi trò chuyện xong xuôi, hai người cũng chính thức bắt đầu vùi đầu vào việc sáng tác.


Trước kia Trì Tiêu chưa từng tiếp xúc với công việc biên kịch, chỉ biết một chút, việc này vẫn có không ít chỗ khác với việc sáng tác tiểu thuyết, vì để hoàn thành công việc này, cần phải bỏ thêm nhiều thời gian và tinh lực.
Lần này, Từ Thư Thừa hoàn toàn không quản được tật xấu thức khuya của cô.


Lúc anh hoàn thành công việc ở trong thư phòng, quay lại phòng ngủ chuẩn bị nghỉ ngơi, lại chẳng thấy bóng dáng Trì Tiêu đâu, đi sang thư phòng ở bên cạnh, quả nhiên thấy cô đang nhìn vào máy tính, tay không ngừng gõ cộc cộc.


Anh đi vào, khom lưng cúi đầu ôm lấy cô, đưa tay che lên mu bàn tay cô dừng động tác của cô lại.
“Nhân Nhân, nên nghỉ ngơi rồi.”
Trì Tiêu đang viết đang viết về những mốc quan trọng, sốt ruột đẩy tay anh ra: “Anh đợi một chút, em viết xong đoạn này đã!”


Từ Thư Thừa liếc nhìn quầng thâm mắt dưới mắt cô, trông vô cùng nhức mắt bên dưới làn da trắng nõn của cô, giọng nói trở nên trầm thấp: “Em chỉ đang đánh máy, chuyện thế này cứ giao cho người chuyên nghiệp làm là được.”


Trì Tiêu quay đầu trợn mắt nhìn anh một cái, bất mãn phản bác lại: “Không ai hiểu nội hàm tác phẩm của mình hơn em cả! Việc này chẳng liên quan gì tới việc chuyên nghiệp hay không chuyên nghiệp!”


Từ Thư Thừa khẽ thở dài, lui một bước nói: “Được rồi, là lỗi của anh, gần đây ngày nào em cũng thức khuya, còn ngủ trễ hơn cả anh, làm rối loạn đồng hồ sinh học sẽ không tốt cho cơ thể em. Trước tiên về phòng nghỉ ngơi với anh, ngày mai lại tiếp tục, có được không?”


Trì Tiêu tiếp tục nhìn về phía máy vi tính: “Không được, ngày mai sẽ không còn cảm giác nữa.” Có thể bởi vì suy nghĩ bị nhiễu loạn, giọng nói của cô cũng trở nên thiếu kiên nhẫn: “Anh đi ngủ trước đi, không cần để ý đến em.”


Rất ít khi nghe giọng điệu như thế của cô, Từ Thư Thừa ngẩn ra, ánh mắt càng trở nên sâu hút.
Đứng sau lưng cô một hồi, thấy cô ngồi yên bất động, đầu cũng không thèm quay lại, Từ Thư Thừa trầm mặc thở hắt ra một hơi, khom người chợt bồng người lên, đi về phía phòng ngủ.


“Anh làm gì đấy!” Trì Tiêu bị anh cắt ngang, ban đầu tâm trạng có hơi nóng nảy, rào rào một chút lại giống như bị ghim vào chỗ nứt, toàn bộ sự tức giận đều xông lên đỉnh đầu.


“Từ Thư Thừa! Anh bỏ em xuống!” Cô liều mạng vùng vẫy, giọng điệu bất mãn còn mang theo vẻ tức giận: “Anh phiền ch.ết đi được! Quản em làm gì! Mau bỏ em xuống!”
“Từ trước đến giờ em không hề để ý tới công việc và những cuộc họp muộn của anh! Sao anh lại hạn chế em?”
Chọc vào bom.


Từ Thư Thừa đột nhiên dừng bước đứng cứng ngắt tại chỗ, nhíu mày nhìn chằm chằm cô.
Thấy anh ngừng động tác, Trì Tiêu lập tức nhảy xuống khỏi cái ôm của anh.
Thư phòng này thông với phòng ngủ, lúc này hai người đã vượt qua cánh cửa kia, tiến vào khu vực phòng ngủ.


Sau khi Trì Tiêu đứng thẳng dây cũng không thèm nhìn vẻ mặt của Từ Thư Thừa, sửa sang lại quần áo nhăn nhúm, không nói lời nào quay về thư phòng, còn thuận tay khoá trái cửa lại.


Từ Thư Thừa đứng tại chỗ run sợ một hồi lâu, mới chậm rãi ngồi xuống mép giường, cả người giống như mất hết khí lực, chán nản ngã xuống giường, một tay che mí mắt lại.
Sau một lúc lâu, trong phòng ngủ lớn như thế đột nhiên truyền tới một tiếng than thở chán nản.


Từ trước đến nay anh chưa từng chọc giận cô, thật sự tức giận.
Nói thật, anh có hơi không biết phải dỗ làm sao.
Đêm khuya này, Trì Tiêu cũng không về phòng ngủ.
Sáng sớm hôm sau khi Từ Thư Thừa tỉnh lại, còn tựa vào trên chiếc ghế sô pha gần thư phòng.


Tối hôm qua anh ngồi đây chờ Trì Tiêu cũng không dám lên tiếng thúc giục cô nữa, rất sự cô sẽ lại nổi giận, nhưng đợi một hồi lâu cô cũng không quay lại, nhưng bản thân anh lại không chống lại một ngày mệt mỏi, ngủ thiếp đi.


Từ Thư Thừa luôn dậy sớm, đoán rằng Trì Tiêu có thể đang ngủ trong thư phòng, cũng không tuỳ tiện lên tiếng quấy rầy cô nữa. Anh đi tới phòng tập thể dục làm một bài tập thể dục vào sáng sớm, sau khi tập thể dục xong anh quay về phòng tắm rửa, thu dọn xong đi ra, cánh cửa thư phòng vẫn đóng chặc.


Anh bất lực thở dài một hơi, anh vẫn tới trước cửa phòng gõ nhẹ mấy cái, nghe thấy bên trong truyền tới tiếng động nhỏ xíu, đoán hẳn là cô đã thức, mới dịu dàng dặn dò: “Nhân Nhân, anh tới công ty trước, nhớ ăn sáng đấy.”


Trước khi đi, Từ Thư Thừa còn đặc biệt chào hỏi dì Lưu, vừa mới tới công ty đã nhận được tin nhắn của dì Lưu nói Trì Tiêu đã xuống lầu, đang chuẩn bị ăn sáng, mới thoáng yên tâm.


Nhưng cảm xúc cả một ngày của anh cũng không tốt lắm, trực tiếp ảnh hưởng tới không khí của toàn bộ khu làm việc, lúc Hàn Giản bước vào báo cáo công việc cũng lựa lời nói hết sức cẩn thận rất sợ sẽ chọc giận anh.
*


Buổi trưa Trì Tiêu đã hẹn xong nhà hàng để dùng bữam thuận tiện bàn chuyện kịch bản.
So với trao đổi trên internet, một tiền bối như cô Lý vẫn tương đối thích gặp mặt trò chuyện, còn thích chọn những địa điểm có phong cách cổ xưa phong nhã như những quán trà này nhất.


Thấy sắc mặt Trì Tiêu không được tốt, bên dưới mắt còn có hai quầng thâm, cô Lý đoán dạo này cô không nghỉ ngơi tốt, trước tiên hỏi han một câu: “Không phải ngủ không ngon chứ? Người trẻ như em chăm chỉ là việc tốt, nhưng cũng không thể lơ là bản thân mình được, bản thân chính là tiền vốn của cuộc cách mạng.”


Trì Tiêu có hơi ngượng ngùng, trên mặt vẫn nở nụ cười rất nhạt: “Lần trước sau khi em và cô tán gẫu xong, khi trở về lại thay đổi một vài tình tiết, một vài quá trình thay đổi không được xử lý mượt mà, thế nên tốn thêm chút thời gian.”


“Như vậy sao, không sao cả, cứ từ từ đi.” Cô Lý nhìn cảm xúc của cô dường như không hào hứng như lúc trước, người đã có tuổi, ngược lại cũng nhận ra vài chuyện: “Sao thế? Sắc mặt không ổn lắm, có phải đã gặp phải chuyện gì không?”


Trì Tiêu vểnh môi, do dự một lúc, có hơi khó xử lên tiếng: “Em cãi nhau với chồng em.”
Cô Lý vô cùng bất ngờ: “Đã xảy ra chuyện gì? Có tiện nói với tôi không?”


Trước đó, lúc bọn họ trò chuyện tới quên trời quên đất, đã tình cờ tâm sự tới chuyện gia đình. Cô Lý biết Trì Tiêu còn trẻ đã kết hôn, rất ân ái với chồng mình, từ trước đến giờ chưa từng gây gổ, không ngờ lại có ngày gây gổ.


Mặt Trì Tiêu ửng đỏ, suy nghĩ một chút vẫn đơn giản kể lại chuyện một lần.
Bây giờ cô thật sự cần một đối tương để bày tỏ, càng cần có người chỉ cho cô biết cô nên làm thế nào.


Thật ra tối hôm qua sau khi quay lại thư phòng không bao lâu, cô cũng dần dần tỉnh táo lại, ngay sau đó lại bắt đầu hối hận về hành động của mình, không ngừng oán trách mình vì sao lại không giữ mồm giữ miệng nói ra lời quá đáng như thế.


Đó là lần đầu tiên cô nổi giận với Từ Thư Thừa, nói thật dường như cũng có chút nặng lời.


Gần đây cô đang cống hiến hết mình cho việc viết lại kịch bản, trong lòng luồn muốn làm tốt nhất, áp lực trong lòng cũng nặng hơn trước một chút, hồi đó vừa khéo luôn vùi đầu vào công việc, Từ Thư Thừa không nói lời nào, ôm cô đi thẳng như thế đúng là dễ chọc người khác nổi nóng.


Sau khi tỉnh táo lại, cô muốn quay về phòng xin lỗi Từ Thư Thừa một chút vì cái miệng mình, lại do dự không biết nên nói thế này.
Thật sự không có kinh nghiệm!


Hơn nữa cô cảm thấy chắc chắn Từ Thư Thừa cũng tức giận, tối hôm qua cũng không chủ động đến dỗ dành cô, sáng sớm hôm nay cũng chỉ nói hai câu đã đi mất, điều này càng khiến cô không biết nên làm thế nào để hoá giải mâu thuẫn.


Cô Lý nghe xong, cười ha ha mấy tiếng: “Cô còn tưởng rằng là chuyện gì nữa cơ, chỉ là mâu thuẫn nhỏ mà thôi, cô nói với em. Một ngày tôi và người yêu tôi có thể vì những mâu thuẫn nhỏ thế này mà cãi nhau bảy tám lần ấy!”


Trì Tiêu cũng không quá hiểu về thói quen gây gổ của các cặp vợ chồng, khó hiểu nhíu mày.
Cô cảm thấy cô và Từ Thư Thừa vĩnh viễn chỉ toàn mật ngọt là đủ rồi, tốt nhất không nên tranh cãi gì cả.


“Chuyện nhỏ, đều là chuyện nhỏ!” Cô Lý cười trấn an cô: “Vợ chồng mà, đầu giường đánh nhau cuối giường làm hoà, từ trước đến giờ chưa từng có cặp vợ chồng nào cả đời không cãi nhau, hai người lập gia đình sống cùng nhau, không thể chỉ có cảm xúc của cá nhân mình, cần phải tương tác qua lại, đỡ đần cho nhau, thấu hiểu lẫn nhau, trong cuộc sống cũng khó tránh khỏi có những va chạm nhỏ tạo nên những mâu thuẫn nhỏ, không phải chuyện gì lớn, lời nên nói phải nói, nên hiểu phải hiểu, đừng thắt nó lại thành nút ch.ết. Em còn trẻ, còn thời gian, sau này sẽ từ từ hiểu.”


Trì Tiêu cái hiểu cái không gật đầu.
Rồi sau đó cô Lý lại truyền thụ cho cô kinh nghiệm chung sống của rất nhiều cặp vợ chồng, có một vài quan niệm cũ không thích hợp với vợ chồng trẻ tuổi hiện giờ, nhưng Trì Tiêu vẫn nghe cẩn thận.
*


Tối nay, Từ Thư Thừa về nhà sớm, Trì Tiêu ngồi trong thư phòng vẫn luôn chú ý tới tiếng động của anh, nghe thấy tiếng bước chân anh đang di chuyển đến phòng để đồ, mới hít sâu một hơi mở cửa, do dự đi tới cửa phòng để đồ.


Từ Thư Thừa đang định thay quần áo, chú ý tới bóng người ngoài cửa, dừng động tác quay đầu nhìn cô: “Làm việc xong rồi?”
Giọng điệu như thường, ngay cả nụ cười yếu ớt trên gương mặt ôn hoà cũng bình thường.


Trì Tiêu đột nhiên sãi bước đi tới ôm eo anh, tựa vào lòng anh, buồn bã nói: “Anh Thư Thừa, thật lòng xin lỗi…”
Từ Thư Thừa sủng sốt một hồi, mới chậm rãi ôm lấy cô.


Cô bé ôm chặc anh, giọng nói vang vang xen lẫn sự cẩn thận và áy náy: “Tôi hôm qua em không nên nổi giận với anh, em biết anh lo lắng cho cơ thể của em, khi ấy cảm xúc em không được tốt, nhất thời không khống chế được, thật sự xin lỗi…”


“Là lỗi của anh.” Từ Thư Thừa xoa xoa trán cô, giọng điệu trầm thấp dịu dàng: “Anh không nên đến làm phiền em trong lúc tâm trạng em đang phiền não, là lỗi của anh.”
Anh hơi lùi về sau, nâng mặt cô lên cúi đầu hôn lên mí mắt cô: “Nhân Nhân không giận anh?”


Trì Tiêu hít mũi một cái, gật đầu, rồi đột nhiên lại lắc đầu, thành thật trả lời: “Vẫn có một chút.”
Từ Thư Thừa nhíu mày, vội hỏi: “Anh sai rồi, em muốn anh xin lỗi thế nào cũng được, bỏ “một chút xíu” này đi có được không?”


Cô hóp miệng: “Mặc dù tối hôm qua em có nổi nóng rống lên với anh, nhưng sau đó em cũng hối hận, thế nhưng anh lại không thèm tới dỗ dành em, không cho em bậc thang để leo xuống, lúc đó em còn có chút áy náy, cũng ngại đến tìm anh, chỉ có thể ngủ ở thư phòng.”


Từ Thư Thừa im lặng, không biết làm sao lại xấu hổ nói: “Thật ra thì… anh cũng không biết nên dỗ em thế nào.” Anh hôn nhẹ lên chóp mũi cô: “Nhân Nhân, từ trước đến giờ anh chưa từng chọc cho em tức giận như thế, không biết nên làm gì.”
Hoá ra anh cũng không phải không gì là không thể.


Trì Tiêu đột nhiên cười một tiếng, lại cố ý cúi mặt xuống: “Thế sau này anh biết rồi chứ?”
“Không biết.” Từ Thư Thừa lắc đầu, khẽ hôn lên môi cô: “Sau này anh sẽ không chọc giận em nữa.”


Trì Tiêu ôm cổ anh, tựa sát vào vai anh, nhẹ giọng nói: “Cô Lý nói, giữa vợ chồng với nhau không có chuyện không cãi nhau, cần phải thấu hiểu bao dung cho nhau, nhưng em chẳng hề muốn gây nhau với anh, sau này cho dù có xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng đề ổn là được, cũng không cần phải gây nhau, có được không?”


Từ Thư Thừa cười nhẹ nhõm lại thoả mãn: “Được, vĩnh viễn không gây nhau.”
Anh tự tin mình có thể làm được việc này, cho dù sau này ngày nào cô bé của anh gây nhau, anh cũng sẽ không cãi nhau với cô.
Bởi vì, anh sẽ dỗ dành cô thật tốt.


Hai người ôm nhau rất lâu, cũng không tiến thêm một bữa nữa, đã cảm thấy vô cùng thoả mãn.
Lúc sắp tách nhau ra, Trì Tiêu đột nhiên thần thần bí bí mang theo ánh mắt mong đợi hỏi Từ Thư Thừa: “Anh Thư Thừa, anh còn nhớ ngày mốt là ngày gì không?”
Từ Thư Thừa khẽ mỉm cười: “Nhớ.”


“Vậy anh đã nghĩ xong nên làm thế nào chưa?”
“Nghĩ xong rồi.” Từ Thư Thừa ôm cô đi vào phòng ngủ: “Bây giờ bắt đầu luôn.”
Trì Tiêu đoán được sắp xảy ra chuyện gì, cũng không phản kháng, đỏ mặt vùi đầu vào ngực anh.


Sau khi thả cô xuống giường, một tay Từ Thư Thừa ôm lấy cô, tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve gò má của cô, mí mắt và chóp mũi hai người chạm vào nhau, hô hấp hoà vào nhau chẳng phân biệt được của ai.


“Bà chủ Từ, chúc mừng kỷ niệm một năm kết hôn của chúng ta sớm.” Anh hơi nhếch môi, mi mắt vô cùng mềm mại.
Trì Tiêu ngửa càm lên đáp lại một cái hôn, chỉ nhẹ nhàng rơi vào vòng hố, trong đôi mắt trong suốt rực rỡ ánh sao: “Anh Từ, kỷ niệm vui vẻ.”


Nhẹ nhàng hôn lên tai cô, đi đôi với câu nói của anh, chìm vào cửa lòng, dịu dàng, ấm áp và trịnh trọng: “Anh yêu em.”
Không chỉ có ngày kỷ niệm này, còn rất nhiều rất nhiều kỷ niệm khác.
Bọn họ sẽ ở cạnh nhau.
Cả đời này, không rời khỏi nhau.
Hoàn chính văn.
—–


Tác giả có lời muốn nói:
Câu chuyện này nói cho chúng ta, người bị đày đến Châu Phi không phải trợ lý, mà là người anh họ không ra hồn [đầu chó]ư.


Thật ra hai vợ chồng sống với nhau mấy thập niên, cũng không tránh khỏi những va chạm nhỏ trong cuộc sống, tôi viết tình tiết mâu thuẫn nhỏ này như một loại phóng chiếu. Bởi vì Thư Thừa là một tay mơ trong việc vợ chồng xào xáo, nhưng bọn họ lại biết dùng cách của riêng mình hoá giải, thậm chí còn tránh những mâu thuẫn nhỏ trong tương lai, bọn họ vẫn luôn hạnh phúc!


Chính văn đến đây là kết thúc rồi! Tiếp theo vẫn còn mấy phiên ngoại, cảm ơn mọi người đã ủng hộ cho đến bây giờ! Yêu mọi người.






Truyện liên quan