Chương 70: Phiên ngoại 2
Lại là một năm Tết Âm Lịch, mùa đông năm nay lạnh hơn năm ngoái một chút.
Một trận tuyết lớn rơi xuống Ninh thành, qua một đêm đã biến thành thế giới băng tuyết bao phủ trong lớp áo bạc. Nền tuyết trắng tinh không tì vết làm nổi bật lên những chùm đèn lồng Trung Quốc lớn màu đỏ treo trên những con phố dài, như là hương vị của năm mới cũng đậm đặc hơn chút.
Trì Tiêu ngồi trong xe, cô chụp một bức ảnh quang cảnh đường phố bên ngoài cửa xe rồi gửi nó cho Từ Thư Thừa.
Hôm nay anh nghỉ phép ở nhà, trả lời lại rất nhanh.
[Ông xã: Khi nào em về?]
Giây tiếp theo, anh lại lập tức gửi thêm cái nhãn dán “Tội nghiệp, yếu ớt và bất lực” qua.
Trì Tiêu dại ra nửa giây, trả lời:
[Một con cá muối: Em mới ra ngoài chưa đầy nửa tiếng =_=]
[Ông xã: Ồ, vậy khi nào em trở về?]
[Một con cá muối: …]
[Ông xã: Nhớ em *khổ sở*]
Không biết vì sao mà từ khi Từ Thư Thừa biết Trì Tiêu muốn tham gia buổi họp lớp cấp ba, trạng thái của anh trong hai ngày qua cứ sao sao ấy.
Dính người hết sức thì cũng thôi đi, anh lại còn luôn tìm cơ hội quấy rối nghĩ cái gì thì muốn cái đó, tìm đủ loại lý do khuyên cô đừng tham gia nữa.
Trì Tiêu cực kỳ khó hiểu, lén lút nói chuyện phiếm với hội chị em. Hai người hóng náo nhiệt không chê chuyện lớn lập tức quăng cho cô mấy cái hốc cây* Weibo liên tiếp qua, tiêu đề na ná như nhau, hầu như đều là “Ông xã/ bà xã tham gia họp lớp gặp lại mối tình đầu bạch nguyệt quang, giờ muốn ly hôn với tôi phải làm sao đây”.
*Hốc cây: từ mạng, chỉ nền tảng để người dùng có thể thừa nhận bí mật, việc tư trên internet.
Trì Tiêu càng khó hiểu hơn, mối tình đầu bạch nguyệt quang nốt chu sa của cô ngoài Từ Thư Thừa ra thì còn có ai được nữa?
Cô cảm thấy chắc chắn không phải nguyên nhân này.
Còn nguyên nhân rốt cuộc là cái gì, đợi cô tham gia họp lớp xong sẽ trở về rồi nói sau.
Sở dĩ năm nay tổ chức họp lớp chủ yếu là vì lớp trưởng – người rất có tiếng nói trong lớp năm đó đã về nước, nhân dịp này lớp trưởng và mấy bạn học cũ còn giữ liên lạc thay phiên liên hệ với các bạn học khác, có khoảng 10-20 người hưởng ứng.
Có lẽ bởi vì điều kiện xuất thân của các học sinh theo học tại trường quốc tế quý tộc không chênh lệch quá xa. So với bạn trên đại học, có vẻ như mấy bạn học trong lớp đều rất vui lòng chủ động tiếp xúc với một người con gái như Trì Tiêu, cho nên quan hệ với nhau còn khá hòa hợp.
Hơn nữa lúc ấy ở trường lớp trưởng rất săn sóc Trì Tiêu, bởi vì sau khi anh ta tốt nghiệp cấp ba xong thì cả nhà đều di cư ra nước ngoài nên hai bọn họ đã bị mất liên lạc, Trì Tiêu mới sẵn lòng tới tham gia buổi họp lớp này. Cô nghĩ tới việc mình có thể nói lời cảm ơn với lớp trưởng, cho nên mới quyết định tới.
Địa điểm được đặt tại một club cao cấp nào đó. Lúc Trì Tiêu bước vào ghế lô, căn phòng vốn đang ầm ĩ bỗng trở nên yên tĩnh, ngay sau đó phát ra tiếng còn ồn ào hơn.
Ai cũng chào cô và khen cô càng ngày càng xinh đẹp vân vân.
Các bạn học từng tinh thần phấn chấn bồng bột một thời bước vào xã hội, khó tránh khỏi bị nhiễm vài phần tục khí lõi đời, sự lấy lòng trong lời nói cực kỳ rõ ràng.
Có lẽ cũng là bởi vì điều kiện xuất thân và nơi ở gắn thêm cả danh lợi tiền tài, cho nên tốc độ bị thùng nhuộm đồng hóa cũng nhanh hơn.
Nhưng thật ra lớp trưởng Thẩm Nho dường như không có nhiều thay đổi, anh ta vẫn là dáng vẻ hiền lành nhẹ nhàng lỗi lạc, dù là lúc đó hay bây giờ, anh ta đều là nhân vật có thể được gọi là “Nam thần”.
Trì Tiêu mơ hồ nhớ rằng trước kia trong lớp có một lời đồn nho nhỏ, nói cô và Thẩm Nho là “Kim đồng ngọc nữ” trong lớp.
Có lần cô tình cờ nghe được một vài nữ sinh bàn tán trong toilet, cô đã đứng ra giải thích mà không chút nghĩ suy, cũng yêu cầu họ đừng tiếp tục lan truyền những lời đồn như vậy.
Học cùng trường nhiều năm như thế, mấy nữ sinh đó ít nhiều đều biết tính cách của Trì Tiêu, cũng biết gia cảnh của cô nên không dám đi trêu chọc cô. Họ lập tức xin lỗi, sau đó không còn dám nói lung tung sau lưng cô nữa.
Cô chợt nhớ ra, trước kia Từ Thư Thừa nắm rõ mấy chuyện của cô như lòng bàn tay, sau anh cũng thừa nhận mình có cắm người ở bên cạnh cô.
Ví dụ, không lâu trước khi cô nghe được lời đồn “Kim đồng ngọc nữ” ở trong toilet, Từ Thư Thừa cũng đã nghiêm giọng nhắc nhở cô khi nói chuyện điện thoại, rằng cô đừng yêu sớm.
Trong nháy mắt, đầu óc của Trì Tiêu trở nên sáng suốt, cô phát hiện hình như mình đã tìm ra nguyên nhân khiến trạng thái của Từ Thư Thừa không quá bình thường.
Các bạn học cũ đều nhớ rằng lớp trưởng rất săn sóc Trì Tiêu, cũng nhớ rõ lời đồn ấy. Khi Trì Tiêu bước vào thì bọn họ đều ồn ào kêu cô ngồi cạnh Thẩm Nho.
Mọi người đều biết Trì Tiêu đã kết hôn rồi, gả cho học thần nổi tiếng mà ai ai cũng từng nghe qua hồi cấp ba – Từ Thư Thừa, cũng là người cầm lái hiện giờ của tập đoàn Trung Thành.
Nhưng bọn họ cũng không quan tâm, chỉ là muốn vui đùa thoải mái nhất thời, dù sao ngồi cạnh nhau cũng chẳng phải chuyện gì vi phạm nguyên tắc mấu chốt.
Trì Tiêu không làm theo ý họ, cô chọn vị trí gần mình nhất rồi ngồi xuống.
Thẩm Nho cũng bất đắc dĩ mà cười ngăn lại, bảo họ đừng ầm ĩ nữa.
Quá trình tiếp theo, Trì Tiêu cũng chỉ là nói vài câu với Thẩm Nho, thậm chí ngay cả tình hình dạo gần đây như thế nào cô cũng không hỏi tới.
Tình bạn đơn thuần ngày xưa cứ như đã đổi vị, những người bạn cũ trà trộn trong giới kinh doanh lần lượt đến kính rượu Trì Tiêu, từng câu từng chữ lại không thể rời được Hải Châu Trung Thành.
Có lẽ trong mắt họ lúc này, Trì Tiêu không còn chỉ là bạn học cũ nữa, mà phần đa chính là thiên kim của Hải Châu và bà chủ của Trung Thành.
Từ Thư Thừa lại gửi mấy tin nhắn hỏi bao lâu nữa thì cô về nhà. Trì Tiêu đợi đến nhàm chán, được nửa buổi thì đứng dậy cáo từ.
Thẩm Nho không tiễn cô, có vẻ như anh ta đang nói chuyện phiếm với bạn học khác nên không chú ý tới.
Sau khi cô đi được một hồi lâu, một người đàn ông có quan hệ không tồi ngồi bên cạnh mới thở dài hỏi Thẩm Nho: “Sao không đi tiễn cậu ấy?”
Thẩm Nho mỉm cười: “Cậu ấy đã kết hôn rồi.”
“Nhưng đã nhiều năm vậy rồi mà cậu vẫn chưa thể bày tỏ lòng mình cho cậu ấy, cậu không cảm thấy tiếc nuối sao?”
“Không đâu.” Thẩm Nho nhìn chằm chằm rượu vang đang lắc lư, tiếng nói hạ xuống, “Không cần thiết nữa.”
Anh ta biết ý trong lòng mình sẽ chẳng mang đến sự vui vẻ cho người kia, sẽ chỉ mang đến sự bối rối.
Từ khoảnh khắc phải lòng cô, anh ta đã biết hai người bọn họ sẽ không có kết quả.
Cô đã định sẵn kết quả tốt với một người khác rồi.
Anh từng nhìn thấy cảnh đó, nhìn cô và người yêu của cô đứng cạnh nhau, cười đến mặt mày rực rỡ cảnh xuân xán lạn.
Là vẻ đẹp mà không ai có thể phá vỡ được.
Tấm lòng của anh ta, không đáng kể gì.
*
Trên đường về nhà, Trì Tiêu nhìn thấy một cặp búp bê có tạo hình kỳ lạ bày ở tủ kính trong cửa hàng ven đường.
Là một cặp búp bê cụ ông cụ bà bằng sứ, đeo kính viễn thị và tóc bạc đầy đầu, mặc váy cỏ Hula đầy nhiệt tình, tay cầm tay khiêu rũ, cùng đông cứng trong động tác lắc mông và hôn nhau.
Cô cố ý đi mua, lúc cô về đến nhà vừa bước vào trong, Từ Thư Thừa đã chờ sẵn ở ngoài sân cổng rồi.
“Em về rồi!” Cô xách theo cái túi nhỏ cười đến vui sướng, “Đoán xem em mang theo gì về!”
Từ Thư Thừa khoanh tay nhàn nhạt nhìn, giọng điệu anh đều đều nhưng lại len lỏi một chút bóng gió: “Sao, đi họp lớp về còn có cả đồ kỷ niệm cơ à?”
Trì Tiêu cũng không chọc thủng ý nghĩ nhỏ nhen của anh, cô xách túi đến gần, một tay ôm lấy eo anh, ngửa đầu cười, “Anh ăn cơm chưa?”
Từ Thư Thừa cúi đầu nhìn cô, “Chưa.”
Trả lời dứt khoát đến vậy, Trì Tiêu không tin, cười hì hì, “Chưa ăn thật à?”
Cô dứt khoát ôm lấy anh bằng hai tay, “Thế có muốn em đút cho anh ăn không nè?”
Từ Thư Thừa trầm mặc một lát, bỗng nhiên thấy hối hận vì mình đã ăn thật rồi. Chung quy thì trước khi cô ra ngoài có phát hiện cảm xúc của anh không tốt cho lắm, nên cô đã cố ý dặn dò anh nhất định phải ăn cơm đúng giờ, không cần đợi cô về.
Anh khụ hai tiếng, “Giữ cho lần sau đi.” Anh lại hỏi, “Sao em về sớm vậy? Sao không đợi anh đến đón?”
Anh ước tính thời gian kết thúc, đang định ra ngoài đón cô.
Trì Tiêu vừa thấy, Từ Thư Thừa đã thay bộ quần áo ở nhà ra và mặc áo sơ mi, gi-lê và áo khoác, anh chỉ cần khoác thêm cái áo vào là có thể ra ngoài rồi.
“Em nhớ anh đó, cho nên em đi về trước.” Trì Tiêu kéo anh vào phòng khách ngồi, tiện thể mở túi lấy cặp búp bê bằng sứ ra, đưa đến trước mặt anh như thể đang hiến vật quý.
“Anh xem nè, em đã mua trên đường về nhà đó, có phải chúng đáng yêu lắm đúng không?”
Sau khi biết đó không phải là “Đồ kỷ niệm họp lớp”, sắc mặt của Từ Thư Thừa cũng dịu đi rất nhiều, anh nhìn cặp búp bê sứ kia cũng thấy thuận mắt hơn hẳn.
Một cặp vợ chồng già hạnh phúc đang tay trong tay khiêu vũ và hôn nhau, chẳng phải là đang ám chỉ tương lai của bọn họ đấy à?
“Rất đáng yêu.”
Từ Thư Thừa cười khen ngợi xong, anh kéo Trì Tiêu vào trong lòng rồi ôm lấy, thấp giọng hỏi cô: “Họp lớp vui không?”
Trì Tiêu lắc đầu, khẽ cau mày, “Không giống như tưởng tượng của em, cảm giác các bạn học đều thay đổi.”
Bọn họ trở nên không còn đơn thuần, không còn ngây thơ nữa, trải qua nhiều năm tháng thăng trầm, cuối cùng cũng bị nhiễm bụi bặm thế tục.
Từ Thư Thừa lại rất hài lòng với đáp án của cô, nhưng anh không biểu hiện ra ngoài mặt mà chỉ mổ một cái lên miệng cô rồi mới dịu giọng an ủi: “Không sao cả.”
Không có quá nhiều lời, cũng không mượn cơ hội so sánh để hứa hẹn điều gì, đối với Trì Tiêu mà nói, đây đã là câu trả lời tốt nhất rồi.
Thời gian sẽ dần dần già đi, nhưng anh sẽ không thay đổi, Vườn Địa Đàng mà anh cẩn thận dựng lên cho cô cũng sẽ không biến mất.
Bọn họ sẽ giống như cặp cụ ông cụ bà trên bàn trà kia, cho dù thanh xuân không còn, cho dù tóc đã bạc trắng, cho dù đi đường cũng phải cố gắng hết sức, nhưng vẫn sẽ luôn dắt lấy tay nhau, sẽ không buông ra.
*
Đêm khuya tĩnh lặng, Từ Thư Thừa đợi Trì Tiêu ngủ say rồi mới nhẹ nhàng xuống giường lên phòng sách ở tầng hai.
Anh mở một tủ tài liệu ra, nếu Trì Tiêu có mặt thì cô có thể phát hiện ra rằng tủ tài liệu này chính là tủ lưu trữ thông tin của Trâu Giai khi trước.
Mà vốn dĩ trong túi đựng tài liệu trên cùng có chứa thông tin của Trâu giai, nay lại bỗng dưng đổi thành thông tin về Thẩm Nho.
Thời gian lưu trữ đã khá lâu, túi tài liệu và giấy tờ bên trong mơ hồ toát ra mùi hương xưa cũ.
Từ Thư Thừa chỉ mở túi rút một nửa trên lên nhìn lướt qua rồi lại nhét vào, sau khi buộc dây xong anh cũng không đặt túi về chỗ cũ mà là tiện tay đặt vào khu vực thường chất đống những tài liệu bỏ đi.
Anh đặt luôn ở trên cùng, không giấu giếm.
Trì Tiêu sẽ không tùy tiện lật xem các tài liệu của anh mà không hỏi trước, hơn nữa trong tài liệu bỏ đi khó tránh khỏi sẽ nhắc tới bí mật thương mại, định kỳ đều sẽ có người chuyên đến xử lý thu dọn.
Vận mệnh cuối cùng của túi tài liệu đó cũng sẽ giống như các tài liệu bị vứt bỏ khác.
Từ Thư Thừa đã buông bỏ được rồi.
Anh không lo lắng về Trâu Giai, không lo lắng về những tên khác giới muốn xán lại gần Trì Tiêu, nhưng anh lại kiêng dè Thẩm Nho — một người đàn ông chỉ vẻn vẹn là thích Trì Tiêu, không vì thân phận bối cảnh, không vì dung mạo xinh đẹp loá mắt, chỉ vì cô chính là cô.
Thích đến mức chưa bao giờ nói ra, từ đầu đến cuối anh ta đều kìm chế, chỉ muốn lặng lẽ nhìn cô hạnh phúc từ xa.
Từ Thư Thừa đã từng rất sợ hãi Trì Tiêu ngây thơ khờ khạo sẽ rung động trước tình cảm như vậy.
Cho nên anh không dám, không dám nhắc tới, không dám can thiệp, không dám làm bất kỳ chuyện gì.
Cho dù có tr.a ra được ba đời tổ tiên của Thẩm Nho, nhưng cũng chỉ tới bước đó thôi.
Nguyên nhân chính là vì Thẩm Nho chưa làm gì cả, cho nên Từ Thư Thừa cũng chẳng thể làm gì được.
Anh biết rõ, trước khi người con gái anh thích hoàn toàn hiểu được tâm tư của mình, anh mà làm bất kỳ hành động quá giới hạn nào thì đều sẽ đẩy cô ra xa.
Lý Trình Dục đã từng hỏi anh, tại sao anh lại thích Trì Tiêu, chẳng lẽ là bởi vì anh chắc chắn phải kết hôn với cô, cho nên dứt khoát để bản thân quen dần với điều đó sao?
Anh lại hiểu rõ hơn ai hết, rằng anh chưa bao giờ là kiểu quen dần với việc yêu Trì Tiêu.
Từ khi anh nhìn thấy đứa bé còn chưa mở nổi mắt ở trong phòng trẻ sơ sinh, tương lai đã được định sẵn…
Bé con mở to đôi mắt tròn xoe tò mò mà nhìn chằm chằm anh; anh vụng về trúc trắc mà buộc yếm đeo cổ cho cô; anh thật cẩn thận mà đút đồ ăn cho cô …
Lần đầu tiên cô mở miệng nói, không phải là cha là mẹ mà là một tiếng “anh” mơ hồ; cô – với cái giọng mang theo hơi sữa – líu ríu gọi anh là “anh Thư Thừa”…
Là vô số khoảnh khắc dần dần tích tụ và ấp ủ.
Cuối cùng anh cũng nhận ra được, chuyện đời thoáng qua như mây khói, ba nghìn phồn hoa nhạt nhoà thoảng qua, chỉ có cô là không giống thế.
Ngày qua ngày niềm vui tăng lên, trong tim trong mắt đều chứa đầy bóng dáng, lúc thiếu niên động tình vẫn ghi nhớ cái gọi là trách nhiệm trong lòng, chỉ là một vị thuốc mở đầu, trong lúc không hay biết gì, đã biến thành một thứ nghiện ăn sâu vào xương tủy.
Đeo yếm lên cho cô, mặc váy cưới lên cho cô, cầm lấy tay cô nhảy điệu nhảy người già…
Anh yêu cô, chỉ yêu cô mà thôi.