Chương 11
Đứng ở ngoài hàng rào cây tử đằng phòng Xuân Lưu Hoa, Hướng Uyển Thanh nhíu lại khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, vẻ mặt buồn bực giống như bị người ta ép đến,trong lòng tràn đầy không tình nguyện.
Cô thật không biết chính mình vì sao lại đồng ý với Lưu Chí Tuyên, lại càng không hiểu được Lưu Chí Tuyên vì sao muốn cô miễn cưỡng đến chỗ La Ẩn học cắm hoa, La Ẩn cũng không phải thầy dạy cắm hoa duy nhất Đài Bắc, muốn học cũng không nhất định phải đến tìm hắn nha.
Lưu Chí Tuyên nói là không muốn thấy cô bởi vì một chút áp lực liền lùi bước, hắn hy vọng cô có thể mạnh mẽ một chút, mặc kệ là đối với người nhà của hắn hay là đối với chính cô, hắn đều muốn cô cố gắng làm mọi việc. Còn có, hắn hy vọng cô có thể nhờ vào cắm hoa mà hiểu về mẹ hơn, không cần sợ hãi mẹ hắn tức giận, cho nên hắn mới có thể không để ý phản đối của cô bắt buộc cô đến, thậm chí trong lúc cấp bách hắn còn tự mình lái xe đưa đến trước khu rừng trúc, thẳng đến thấy cô đi vào trong mới rời đi.
Có đôi khi cô thật không hiểu Lưu Chí Tuyên là vì tốt cho cô hay là đang tr.a tấn cô, biết rõ cô không thích hắn lại thường ép buộc cô, khiến cho cô mỏi mệt không chịu nổi……
Nặng nề hít một ngụm khí, sắc mặt của cô ngưng trọng nện bước đi vào sân nhà, lại chần chờ đứng ở ngoài cửa,thủy chung không có ý nguyện đi vào.
「 Đã đến đây tại sao còn không đi vào?」 Giọng La Ẩn phút chốc vang lên ở sau lưng cô.
Cô chấn động quay đầu nhìn La Ẩn không một tiếng động xuất hiện,tim suýt nữa nhảy ra khỏi ngực.
La Ẩn quả thực giống một âm hồn không tan, khi nào thì đi đến phía sau cô cũng không biết, hơn nữa mái tóc dài lay nhẹ, người nhát gan đại khái sớm bị hù ch.ết.
「 Gì nửa nha? Lại bị ta dọa sợ sao?」 La Ẩn đùa cợt nhướng mày lên.
「 Anh bước đi cũng không ra tiếng sao?」 Cô vỗ về ngực trừng mắt nhìn hắn, có loại cảm giác bị trêu đùa.
「 Là cô không tập trung mới không phát hiện ta đi tới,tôi vừa đi tới nhà ấm hái được hoa, những bông hoa này vừa vặn có thể trở thành dụng cụ để học.」 Hắn chế nhạo ngắm cô liếc mắt một cái, cúi đầu ngửi bó hoa đang cằm trong tay.
Cô lúc này mới phát hiện hắn đang cằm một bó hoa sen xinh đẹp, có màu vàng nhạt màu phấn hồng, ánh sáng cực kỳ xinh đẹp.
「 Đây là hái cho cô, hoa này rất thích hợp cho cô nha.」 Hắn có ý giương mắt nhìn chăm chú vào cô.
Hướng Uyển Thanh giống như một đóa phù dung thanh liễm tuyệt lệ, ở trần thế này phiến nước bùn nhưng vẫn duy trì sự tinh khiết,rồi lại chịu đủ loại áp lực nước chảy bèo trôi……
Ánh mắt hắn trực tiếp nhìn thẳng vào cô giống như muốn nhìn thấu tất cả làm cô không thấy thoải máu,cô chỉ có thể giấu khuôn mặt nhỏ nhắn, cứng ngắc nói:「 Thật không? Cám ơn.」
Thấy cô thận trọng như thế, hắn thầm cảm thấy buồn cười, lại nói tiếp: “ Nhìn vẻ mặt của cô giống như là bị bắt buộc đến.”
Cô không có trả lời nhưng đúng là dáng vẻ đang cam chịu.
「 Cho dù bị bắt buộc nhưng cô vẫn là đến đây, tôi đã sớm nói cô nhất định sẽ đến, bởi vì chỉ cần là『 vị hôn phu 』của cô yêu cầu, cô sẽ không có dũng khí cự tuyệt.」
「 Tôi……」 Cô bởi vì không thể phản bác lời của hắn mà cảm thấy có chút chán nản.
「 Đối với hắn ngoan ngoãn phục tùng, đây là cái cô gọi là tình yêu sao?」 Hắn tiến thêm một bước bắt đầu châm chọc.
「 La tiên sinh,tôi tới là muốn học hoa nghệ, không phải đến để nghe anh châm chọc khiêu khích.」 Cô không vui phản kích.
La Ẩn nhìn chằm chằm vẻ mặt ngang nhiên quật cường của cô đột nhiên nở nụ cười.
「 Đúng thôi! Đây mới là bản tính cô, giống hoa sen tự cho mình là thanh cao, tính tình cứng cỏi nhưng vì sao ở trước mặt mẹ con nhà họ Lưu lại trở nên hèn mọn như vậy nha? Cô thiếu bọn họ cái gì sao?」 Hắn cố ý nói.
Cô ngây ngẩn cả người, bản tính của cô?
Bản tính của cô như thế nào? Trước kia cô kiên cường, độc lập, không dễ dàng cúi đầu trước người khác nhưng kể từ khi mẹ cô mất những tính cách đó liền tan rã, giống như bị rút đi khung xương chỉ còn một lớp da, chỉ có tìm cách chống đỡ mới không ngã xuống.
Mà Lưu Chí Tuyên chính là nơi duy nhất cô có thể dựa vào, là hắn giúp cô vượt qua cơn sóng nhỏ, nếu không có hắn cô đã sớm không tồn tại.
Cho nên vì hắn, vì tình nghĩa kiếp này khó có thể hồi báo,cô có thể thay đổi chính mình, có thể ăn nói khép nép nhận đủ loại làm khó dễ cùng trách cứ từ nhà họ Lưu, có thể nén thói kêu ngạo và tự tôn của mình, lựa chọn làm cô gái dịu ngoan nhu thuận im lặng bám vào bên cạnh Lưu Chí Tuyên.
Nhưng La Ẩn lại lần nữa khơi mào cảm xúc của cô, giống như tiểu quỷ bướng bỉnh muốn phá vỡ mặt nạ ngụy trang của cô, cứng rắn muốn bức ra khuôn mặt tươi cười sau lưng chua xót, tàn nhẫn vô lễ xâm phạm nội tâm riêng của cô.
Thật quá đáng! Hắn nghĩ hắn là ai vậy? Hắn nghĩ hắn biết cái gì?
「 Lời nói của anh đã vượt qua lễ phép cơ bản, La tiên sinh,tiên sinh mỗi lần đều thích lãng phí thời gian của học trò như vậy sao?」 Cô lạnh nhạt nghiêm mặt,tính nhẫn nại đã đến cực hạn.
「 Đúng là tôi và học trò thường tán gẫu một chút để cho quen thuộc lẫn nhau, bất quá cô dường như không thích nói chuyện phiếm, nếu cô muốn khẩn cấp đi học, vậy vào đi!」 La Ẩn cũng không tức giận vẫn như cũ tươi cười, tiến lên kéo cửa ra, đứng ở cạnh cửa,đưa tay như mời cô vào.
Hướng Uyển Thanh đi tới đi lui nhìn bên trong cửa, có chút lùi bước.
Nói thực ra chướng ngại tâm lý ngày đó vẫn chưa tiêu trừ, nếu La Ẩn không có xuất hiện cô tuyệt đối sẽ không đến nơi quỷ quái này.
「 Tại sao không đi vào? Chẳng lẽ cô còn tại sợ hãi sao? Yên tâm, bên trong không có yêu quái.」 La Ẩn châm biếm nhếch cao khóe miệng.