Chương 3
BIỆT THỰ NHÀ BLOCK
PHÒNG KHÁCH
Tối 23 tháng Mười
“Thôi làm bộ sợ hãi thế đi,” Massie nói. Nó hất tay Claire khỏi miệng con bé, để không còn phải nghe những tiếng cắn móng tay khó chịu. “Làm như cậu chưa từng nói dối bố mẹ mình trước đây vậy.”
Claire định bật lại nhưng Massie đã đưa lòng bàn tay lên ngăn lại buộc nó phải im lặng.
“Suỵt.”
Chúng dựa sát vào bức tường dán giấy in hình da báo ngay bên ngoài phòng khách, chờ thời điểm thích hợp nhất để cắt ngang câu chuyện của bố mẹ.
“Còn vở nhạc kịch The Producers thì sao?” bà Kendra hỏi chồng. “Anh thích vở đó mà.”
“Không, em yêu, anh nói anh không ghét nó.”
“À, tôi ghét nó,” ông Jay nói.
“Anh ghét tất cả mọi thứ không diễn ra trên sân bóng,” bà Judi nói.
Massie nhìn Claire, và trợn ngược mắt. Nó không thể tin bố mẹ chúng lại nói về những thứ chán ngắt như thế.
“Okay, tụi mình vào,” Massie nói. “Nhớ đấy, ngay cả nếu tớ có nói điều gì lạ tai thì cứ hùa theo nhé.” Rồi nó nắm lấy khủy tay Claire và kéo con bé vào phòng.
“Chào cả nhà ạ.” Massie túm chặt cánh tay Claire.
“Chào cả nhà ạ,” Claire nói, đúng theo vở.
Massie hít một hơi thật sâu. Mùi cà phê và củi cháy quen thuộc bay khắp căn phòng. Massie lập tức cảm thấy thoải mái. Nó đã đi qua căn phòng này cả ngàn lần rồi.
“Claire và con chỉ muốn chúc mừng sinh nhật bố lần nữa trước khi đi ngủ.”
“Đúng thế ạ, chúc mừng sinh nhật, chú William,” Claire nói thêm. Giọng nó không tự nhiên, còn nụ cười thì gượng gạo.
“Muốn hỏi xin không?” Massie quay qua Claire. Nó biết có thể Claire không hiểu mình đang nói gì nhưng vẫn hy vọng con bé sẽ hùa theo.
“Không, cậu nói đi,” Claire nói. “Cậu là người giỏi xin thế cơ mà.”
“Cám ơn,” Massie nhìn Claire với nụ cười khiêm tốn và ánh mắt thỏ non, hy vọng bố mẹ nó sẽ tin là tình cảm và sự tôn trọng giữa chúng là thật.
“Mẹ, bố, cô Judi, chú Jay,” nó nói với cử tọa của mình. “Claire và con đang bàn với nhau trước khi đi ngủ, cũng như gần đây tụi con vẫn rất hay làm thế, và...” Nó dừng một chốc để tạo ấn tượng.
Claire gật đầu tán thành.
Massie tiếp. “Tụi con đang nghĩ có lẽ năm nay sẽ tổ chức một buổi tiệc Halloween tại nhà.”
Massie dò phản ứng của mẹ trước, vì đó là điều duy nhất quan trọng. Bà Kendra chỉ huy tất cả mọi chuyện liên quan đến nhà cửa, trường lớp (trước, trong khi, và sau khi), chi tiêu, ngủ lại, phạt, và thực phẩm. Bố nó chỉ can thiệp vào chuyện điểm số, giờ giới nghiêm, và nhạc mở to cần vặn nhỏ lại.
Bà Kendra đã nâng cái cốc màu trắng viền vàng thanh nhã lên môi nhưng lại đặt xuống trước khi nhấp một ngụm. Căn phòng im lặng, chỉ nghe thấy tiếng lanh canh của đồ sứ. Massie không chịu nổi sự im lặng nên vội khỏa lấp.
“Dĩ nhiên, tụi con sẽ ở ngoài sân sau để không làm dơ nhà,” nó nhanh miệng nói thêm. “À, mà Claire cũng có một ý kiến hay lắm. Mọi người chờ nghe bạn ấy nói xem nhé.”
Massie biết điều tối quan trọng là bố mẹ nó phải tin nó và Claire đã thảo luận chuyện này hàng giờ rồi và rằng từ chối buổi tiệc sẽ giống như nói không với những bước tiến đầu tiên dẫn đến tình bạn của chúng.
“Thôi nào,” Massie nói. “Nói cho họ nghe đi.”
Claire nhìn trân trân ngay lại Massie và hỏi, “Gìiii” qua kẽ răng. Nghe cứ như “Ìiii” vậy.
“Ôi Chúa ơi, cậu khiêm tốn quá đấy.” Massie đặt tay quanh vai Claire. “Bạn ấy cho rằng nếu mời thêm ít bạn trai đến dự tiệc thì sẽ rất tuyệt. Mọi người biết đấy, chỉ để làm mọi thứ hài hòa và để có thêm vài bộ đồ cải trang thú vị của cả con trai và con gái thôi mà.”
Massie kín đáo ấn cánh tay lên vai Claire, nhắc nó cùng hùa theo. Claire cọ tay vào sau chân Massie để ra hiệu là nó sẽ nói.
“Claire, đó là ý của con à?” bà Judi hỏi. Giọng bà pha chút ngạc nhiên thú vị.
“Có vẻ như sư tử nhỏ nhà mình trở thành một con chó lớn rồi đây,” ông Jay đáp, và tiếp tục nghe với giọng cười khục khục.
“Đừng có chọc.” Judi vui vẻ vỗ vỗ cánh tay chồng. “Em nghĩ con nó đã sẵn sàng tiếp xúc với con trai là chuyện hoàn toàn bình thường.”
Massie có thể cảm thấy dưới cánh tay mình Claire bắt đầu tỏ ra lúng túng.
“Sao mẹ, con có thể không?” Massie hỏi.
“Con có thể gì?”
“Con có thể tổ chức tiệc không ạ?”
“Con có thể tổ chức tiệc không ư?” Kendra hết nhìn Massie rồi đến Claire rồi lại nhìn Massie.
Miệng Massie khô khốc và một luồng hơi nóng ran tỏa sau gáy nó.
Sao mình lại có thể phạm một lỗi lầm ngu ngốc như thế chứ?
“Mẹ tưởng hai con sẽ cùng tổ chức chứ.” Bà Kendra gõ gõ mấy đầu móng tay sơn màu đỏ thẫm lên thành cốc.
“Nhất là khi ý tưởng mời mấy cậu con trai đến dự tiệc ban đầu là của Claire,” Judi nói. nghiêng người tới cái khay tráng miệng trên bàn cà phê, bẻ một mẩu bánh bích quy và bỏ vào miệng.
“Ồ, nhất định là tụi con cùng tổ chức mà,” Massie nói. “Tụi con đã bắt đầu cùng lên danh sách rồi đấy.”
“Bố hy vọng em trai con, Todd, cũng có tên trong danh sách,” ông Jay nói với Claire.
“Dĩ nhiên là thế rồi.” Claire đút tay vào túi bên hông quần nhung kẻ của nó.
“Thế con định mời bao nhiêu đứa trong lớp đến dự tiệc?” Bà Kendra hỏi con gái.
Massie ngập ngừng. Nếu nó nói “tất cả mọi người,” có thể mẹ nó sẽ lo về chuyện ồn ào hay lộn xộn. Nhưng nếu nó nói “hầu hết mọi người”, mẹ nó có thể sẽ bực vì nó chừa ai đó lại.
“Tất cả mọi người ạ,” Massie nói, cho rằng với mẹ thì tốt nhất là không nên chừa lại ai cả. Nó nín thở chờ phản ứng của mẹ.
“Mình sẽ gác việc này sang ngày mai,” bà Kendra trả lời.
Massie giậm chân và hai tay chống hông.
“Con cần phải biết…” Massie cảm thấy Claire vỗ nhẹ sau chân nó. “Ý con là tụi con phải biết tối nay,” nó nói. “Chỉ còn một tuần nữa là Halloween rồi, và tụi con còn muốn nhờ Landon Dorsey tổ chức buổi tiệc nữa.”
“Ai cơ?” Claire hỏi.
“Bà ta là người tổ chức tiệc giỏi nhất trong khắp vùng có mã 914 này. Chẳng có gì mà người đàn bà đó không làm được cả,” Massie nói.
Bà Kendra nhìn mấy đứa con gái lần cuối rồi thở dài. “Tôi đồng ý nếu mọi người cũng đồng ý,” bà nói với mấy ông bố bà mẹ kia.
“Bảo Landon gọi điện báo cho bố biết chi phí,” ông William nói.
“Cám ơn bố.” Massie chạy đến bên ghế bành. Nó ôm chầm bố và hôn chụt lên cái đầu hói của ông.
“Còn cái di động thì sao?” Claire thầm thì với Massie.
“Hả?” Massie nói. Nó đang mải lo đấm bóp vai cho bố.
“Cậu đã bảo sẽ giúp tớ xin một cái di động mà.”
Massie bắt đầu băm lưng ông William.
“Con yêu,” ông Jay nói với Claire. “Con biết quy định mà. KHÔNG di động cho đến khi con mười sáu tuổi.”
“Con biết rồi.” Claire cúi gằm nhìn chiếc dép lông màu hồng của mình.
“Thôi, chúc ngủ ngon,” Massie nói, giọng nó vỡ ra vì sung sướng. Nó hôn bố mẹ rồi bỏ đi ngủ.
Claire chạy theo.
Todd đang ngồi trên sàn gỗ cứng bên ngoài phòng khách, chơi trò Game Boy tắt tiếng để có thể nghe lỏm.
“Này, Massie, hay là tui diện như một ngôi sao nhạc rock đến dự tiệc còn chị đóng kẻ săn đuổi theo nhé?”
“Ê, Todd,” Massie nói. “Hay mi mặc như một con gấu trúc bên đường còn tao làm một tài xế xe tải đang phóng nhanh nhé?”
“Nghiêm túc đấy chứ?” Todd hỏi Massie. “Tui thích thế.”
Massie mặc kệ nó và đi nhanh tới cầu thang khi thấy Claire đã theo nó ra khỏi phòng.
“Tớ không tin được là cậu lừa tớ như thế!” Claire quát Massie. “Tớ tưởng mình đã thỏa thuận rồi.”
“Vậy thì THỎA THUẬN!” Massie quát lại.
“Thỏa thuận tốt đấy!” Todd phủi tay lên chiếc quần jean bạc màu của mình. “Này, có ai muốn làm một ly kem soda không nào?”
Nhưng lại nó chỉ nhận được tiếng thở dài, tiếng giậm chân, và tiếng cửa đánh rầm.