Chương 24

TRƯỜNG BÁN TRÚ OCTAVIAN
HÀNH LANG
11 giờ 15 sáng


Massie phóng qua khắp các hành lang, ngang qua các tấm biển ghi cần Người Mẫu và chữ Tuần lễ Thời trang bóng loáng ở áp phích của trường. Ai đó đã dùng một ống son đỏ thẫm và sửa vài chữ cái thành Thời trang KÉM CỎI(1). Nhưng Massie không có thời gian đâu mà thưởng thức tác phẩm “thông minh của các nhà hoạt động xã hội. Nó đang vội đi tìm Alicia, không hiểu sao con bé lại không trả lời điện thoại của nó.


(1) Week trong tiếng anh là tuần lễ sửa thành weak nghĩa là kém cỏi.


Massie bước dồn và phóng nhanh hơn. Tất cả những gì nó muốn là một lời khẳng định Cam thích nó trên mức một người bạn để cuối cùng thì nó có thể bắt đầu có được ít “kinh nghiệm quý giá với con trai” mà Alicia vẫn hay khoác lác gần đây. Nhưng chẳng thấy nó đâu cả.


Sau mười phút điên cuồng Massie quyết định hoãn cuộc tìm kiếm của mình lại. Nó không muốn trễ Chuyến đi Cảm hứng Thời trang của ngày hôm đó, hoặc bỏ lỡ cơ hội được thấy studio thiết kế của Cynthia Rowley. Massie chạy ra ngoài bãi xe và nhào vào xe buýt. Cái xe có mùi như bánh sand-wich cá hồi ăn thừa.


Massie đi nhanh thẳng tới chỗ Kristen.


available on google playdownload on app store


Cái váy jean cũ của nó bị xô lại quanh chân, và nó vội vuốt cho thẳng thớm khi không có ai nhìn. Cái túi áo da lộn nó may vào sáng hôm đó trưng ra rất dễ thương. Nó đã nhận được sáu lời khen ngợi về cái túi ấy rồi. Nó thậm chí còn bịa ra cả tên vài trang web khi mọi người hỏi nó mua ở đâu. Chỉ có nó mới biết mấy cái túi là những mảnh cắt từ cái váy mà thằng Todd đã làm đổ nước nho ướt sũng.


“Kristen,” Massie thở dốc. “Cậu có biết Alicia đâu không? Nó không trả lời điện thoại.”
“Không,” Kristen nhìn vào chiếc đồng hồ Coach của mình, như nó vẫn thường làm vậy khi bị hỏi một câu không trả lời được. “Tớ nghĩ nó ở chỗ bán đồ hạ giá chưa về đâu.”


“Không phải Nó đã đi từ tám giờ sáng nay sao?”
“Phải, nhưng Olivia cũng vắng mặt trong giờ toán, nên tớ đtụi nó vẫn còn trong thành phố, tìm ý tưởng cho bộ đồng phục,” Kristen nói.
“Nó vào thành phố với Olivia sao?” Massie hỏi.
“Ừ, tớ tưởng cậu biết chuyện đó chứ.”
Massie lắc đầu.


Tất cả mọi thứ quanh nó ngưng bặt và một luồng sức nóng vỡ tràn khắp cơ thể nó như pháo hoa nổ. Mọi lần nó vẫn luôn biết Alicia ở đâu. Giờ thì điều duy nhất nó biết là nó không biết gì cả.


Dù tai nó còn đang bùng nhùng trong mớ âm thanh hỗn hợp, Massie vẫn nghe thấy một giọng nói điên loạn, “Có ai thấy Massie Block đâu không?” Giọng nói nghe thực sự thất vọng. “Chuyện khẩn.” Massie không thể tin được là chỉ mấy giây nữa thôi nó sẽ xử lý một vụ “khẩn cấp”.


“Năm nay tệ quá,” nó nói với Kristen.
“Phải đấy, xem nào, sắp trở nên tệ hơn rồi,” Kristen nói. “Xem ai đây này.”
“Cậu sẽ không tin chuyện này đâu,” Claire dừng trước chỗ Massie ngồi. Nó dường như không để ý là đám con gái đang chờ nó xuống xe để bắt đầu xuất phát.


“Lại gì nữa đây?” Massie trợn ngược mắt và cố trông có vẻ chán nản. Nó liếc nhanh mình trong gương chiếu hậu. Trông nó khá ổn và nó mừng vì đã bôi một lớp son bóng trước khi đến trường.


“Đồng phục của bọn mình tiêu rồi!” Claire hét lên. Một màng nước bọt hình thành giữa hai môi khi nó nói.
“Ý cậu là sao, tiêu ư?” Massie kéo Claire ngồi xuống một chỗ ghế trống để chúng có thể nói chuyện riêng với nhau.


“Sáng nay tớ muốn cho mẹ tớ xem cái đồng phục-của tớ nên tớ đi lấy cái túi rác và...”
“Từ từ nào,” Massie ngắt. “Tớ không thể hiểu được cậu.”
“Inez ném chúng đi rồi! Bà ấy tưởng là rác.”
“Cái gì? KHÔNG! Tại sao?”


“Vì chúng ở trong túi rác!” Claire la lên. “Nhớ không, cậu đã không tin tưởng tớ. Cậu nghĩ tớ sẽ nhìn trộm kiệt tác của cậu. Đấy, giờ thì kiệt tác của cậu có lẽ đang trên đường đến lò đốt ở Peekskill để thiêu rụi rồi.”


Massie thoáng nhận thấy mình thắc mắc làm sao Claire, một đứa con gái đến từ Orlando, biết là rác Westchester được đưa tới lò đốt Peekskill, nhưng nó chẳng còn tâm trí nào mà hỏi.
Cơ hội để nó trở nên nổi tiếng và dẫn đầu cuộc cách mạng phong cách ở trường Bán trú Octavian đã tan thành mây khói.


Massie bỗng cảm thấy tiếc cho cái váy quần vợt trắng nó đã may cả buổi tối. Có lẽ giờ này nó đang ở sau một xe tải chở rác hôi hám, bị vùi trong trứng thối và tã dính phân, thắc mắc không biết làm sao nó lại bị đưa đến đó. Càng nghĩ Massie càng cảm thấy buồn cho mọi người: mẹ nó, người đã dẫn nó đi mua sắm sau khi tan học để tìm vật liệu may; người bố hãnh diện của nó đã nóng lòng xem kiệt tác của con gái; Bean, con chó đã hy sinh cả buổi đi dạo tối; và đến cả con manơcanh của nó cũng đã đứng bên nó suốt cả đêm khi nó làm việc. Nó tính tiếc cho Claire, nhưng không còn chỗ nữa. Nó đã đầy ắp rồi. Claire sụt sịt quẹt lòng bàn tay lên cái mũi ướt nhẹp. “Đó là thứ đầu tiên tớ từng làm. Và nó rất được.”


“Ôi, tớ đang trên đường làm nên lịch sử,” Massie nói, như thể nỗi mất mát của nó lớn hơn mất mát của Claire gấp mười lần.
“Cậu may khá nhanh,” Claire nói. “Không chừng cậu có thể làm xong được cái gì đó trước tối thứ Bảy.”


“Nghĩa là trong bốn ngày! Tớ có trông như từ Moscow đến không?”
“Không.”
“Vậy sao cậu nghĩ tớ có thể biến thành một người Nga?”
Claire cười. Massie mỉm cười lại. Nó đã thử trò đùa này với Dylan và Kristen trước đây nhưng bọn chúng không hiểu.
“Có lẽ nếu làm, tụi mình có thể...”


“Không có chuyện đó đâu,” Massie cắt ngang “Tớ muốn một mình làm nên lịch sử.”
“Hừmmm,” Claire nói.
“Gì chứ?” Massie gom lại mái tóc thành một cụm như cái đuôi ngựa rồi thả lại bên vai.
“Tớ đang nghĩ. Thôi, quên đi. Cậu sẽ chẳng bao giờ chịu thế.”
“CÁI GÌ?” Massie gắt lên.


“Cậu không thích đứng trên sân khấu trước mặt các biên tập viên tờ Teen People trong một bộ cánh mới cáu và giới thiệu với cả trường tác phẩm sáng tạo mới của cậu, tớ muốn nói, của tụi mình sao?”


“Kuh-laire, tớ sẽ không làm chuyện này với...” Massie ngập ngừng. Nó cúi gần hơn và thì thầm. “Cậu đang nói sẽ hủy vụ cá cược nếu tớ để cậu hợp tác với tớ sao?”


Đúng lúc đó Massie nhận thấy Claire cao hơn nó hẳn hai phân. Nó nhìn xuống chân Claire và nhận thấy con bé ấy đang mang một đôi giày nhảy Capezio cao gót màu đen với tất thể thao trắng. Khoảnh khắc đó Massie thực sự thấy mình nhớ đôi giày Keds.


“Ừ,” Claire nói. “Vụ cá sẽ kết thúc.” Nó nhún người từ bên trái sang bên phải. “Nhưng cậu sẽ phải thật sự hợp tác với tớ lần này. Không như lần cậu đối xử với tớ trong bữa tiệc Halloween. Lần này cậu phải thật lòng đấy.”


“Hừmmm.” Massie gõ gõ cái móng tay được sơn tỉa theo phong cách Pháp vào môi dưới. “Để. Tớ. Xem.”
Claire buột một tiếng thở dài sốt ruột.
“Okay, tớ sẽ làm thế!”
Mặt Claire sáng rỡ.


“Nhưng tớ chỉ đồng ý vì thời trang thôi đấy nhé,” Massie nói thêm. “Và vì mấy bà mẹ của mình nữa.”
“Thật không?” Claire quay gót và đi thẳng về phía đầu xe “Vì tớ làm điều này để chiến thắng.”


Claire chen lấn qua lối đi rồi nhảy xuống. Nó nhón chân chạy một mạch trở lại lớp, thận trọng để tránh bị trật mắt cá chân. Mái tóc vàng của nó quất ngang mặt, nhưng nó không dừng lại gỡ tóc hay cột lên. Dường như nó không bận tâm.


Giây phút ấy Massie nhìn Claire như thể đó là lần đầu tiên nó thấy con bé. Và theo một nghĩa nào đó thì đúng là như thế.






Truyện liên quan