Quyển 1 - Chương 41: Lôi ra ngoài, đánh!

Đoàn Phi quay đầu nhìn Hạ Thịnh cùng Sử tổng bộ, họ Hạ trầm mặc không nói, Sử tổng bộ thì khẽ gật đầu, Nhạc Ngọc Kỳ đảo hai tròng mắt qua lại, không biết đang suy nghĩ điều gì. Đoàn Phi ngẫm nghĩ một lát, đoạn nói:


- Được rồi, đầu mối vẫn còn quá ít, bản quan… sẽ nghĩ cách khác. Tổng bộ đại nhân, chúng ta tiếp tục đi xem hiện trường các vụ án khác đi.


Bận rộn cả một ngày, xem xét mấy chỗ hiện trường, chỉ có cái ch.ết của hai người họ Vương là khác biệt, còn những nơi khác Sử tổng bộ đều tự mình khám xét qua, có điều kẻ ác thủ đoạn cao minh cũng vô cùng cẩn thận, vậy nên cũng khó mà tìm thấy thêm điều gì.


Tổng cộng mấy vụ hung án có tám người ch.ết, trong đó ba người là họ hàng gần với họ Vương, một người khác là Vương gia hộ vệ cùng bốn tên nhân sĩ giang hồ vì mơ tưởng đoạt được món tiền công kếch xù mà tự mình đi bắt kẻ thủ ác, tính cả hai tháng đã có 15 người ch.ết. Vụ án này quả thực rất hóc búa, không thể tìm ra thêm đầu mối mới. Sau khi trở về nha môn, Đoàn Phi liền cho gọi viên quan khám nghiệm tử thi của huyện Thuần An, hi vọng có thể moi ra được chút ít manh mối từ hắn.


Người khám nghiệm tử thi huyện Thuần An họ Ngưu, tên Ngưu Hành, bộ dạng trông chẳng khác nào con chó trụi lông, đầu tóc thì rối bù bẩn thỉu, cộng thêm cái mũi sưng to tướng đỏ lừ chình ình một đống giữa mặt, đôi tròng mắt kèm nhèm lờ đờ nhìn ngó xung quanh, thậm chí khi tiến đến bái kiến Sử tổng bộ, hắn còn nấc lên một cái rõ to. Đoàn Phi nhìn bộ dạng hắn một lát, lại nghĩ tới những việc xảy ra từ đêm qua tới giờ thì không khỏi bực bội, hắn khịt mũi một tiếng, nói với Sử tổng bộ:


- Xem ra chúng ta phải nghĩ cách làm cho hắn tỉnh rượu mới được….
Sử Vũ Phong thấy họ Ngưu như vậy cũng cảm thấy mất mặt, nổi giận quát lên:
- Người đâu, lôi hắn ra ngoài dội nước lạnh rồi đánh hai mươi trượng cho tỉnh rượu!


available on google playdownload on app store


Đám bộ khoái lôi Ngưu Hành ra ngoài, sau đó trong sân tràn ngập tiếng thét lên the thé, kêu cha gọi mẹ.
Huyện thừa huyện Thuần An Lạc Quang Vinh thấy thế vội lên tiếng:
- Lão Ngưu bình thường cũng rất đứng đắn, hôm nay có lẽ bị người ta chuốc cho mấy chén….
- Đứng đắn?


Đoàn Phi gõ gõ tập hồ sơ án kiện trong tay mấy cái, lạnh mặt nói:


- Người có phép tắc không làm ruộng mà chạy đi khám nghiệm tử thi làm gì? Ta nghi ngờ hắn không biết tí gì về khám nghiệm tử thi, đây là sự vi phạm trách nhiệm nghiêm trọng, ngươi xem hắn ghi ở đây là cái gì? Sai hết chỗ này đến chỗ khác! Tùy tiện hủy hoại chứng cứ, ăn nói quàng xiên làm lệch hướng điều tra! Hắn làm nghề này đã nhiều năm, không biết đã gây ra bao nhiêu án oan sai, đánh hai mươi trượng còn là ít, ta đề nghị phải cách chức điều tra, truy cứu trách nhiệm, đày đi sung quân biên giới, đến ch.ết cũng không được mang xác về quê!


Lạc huyện thừa ngậm miệng không dám lên tiếng, ngoài mặt tuy có vẻ hổ thẹn nhưng trong lòng vẫn còn bất mãn. Đoàn Phi chẳng qua chỉ là một tên bộ khoái nho nhỏ, nếu không phải nể mặt Sử tổng bộ sùng bái hắn ra mặt, rồi Tạ thông phán đặc biệt phái tới đây, Lạc huyện thừa đã trở mặt từ lâu.


Đoàn Phi vẫn còn chưa nguôi cơn tức, ngoài chuyện Ngưu ngỗ tác còn rất nhiều việc khác khiến hắn tức giận. Hiện giờ ngoài biết được kẻ ác là cao thủ võ lâm, ngay cả hắn là nam hay nữ cũng không biết được, người nhà họ Vương thì xa cách không chịu phối hợp điều tra. Tất cả nạn nhân đều đã bị mai táng, Đoàn Phi không có cơ hội nhìn tận mắt bất cứ người nào, hết lần này đến lần khác, đám người khám nghiệm đều là bọn ngu ngốc, mọi chuyện cứ như cố tình chọc tức hắn.


Sau một hồi đòn roi tróc da tróc thịt, Ngưu ngỗ tác cuối cùng đã tỉnh rượu. Hắn khúm núm quỳ rạp dưới đất, thành thật trả lời từng câu Đoạn Phi hỏi hắn.
- Không nhớ rõ lắm….
- Không dám chắc….
- Hình như là vậy…


Họ Ngưu run rẩy rúm lại một cục, không dám đối mặt Đoạn Phi lúc này đã lửa giận ngập trời, lúc mới phát hiện vụ án hắn chưa từng tỉ mỉ khám xét hiện trường, giờ bắt hắn nhắc lại chi tiết hiện trường thì đúng là đánh đố hắn.


- Loạn côn đánh hắn cút đi cho khuất mắt ta, đừng để ta còn nhìn thấy hắn lần nữa.
Đoàn Phi rốt cục nổi trận lôi đình.
Tiếng kêu thét dần dần đi xa, đại đường nha huyện lúc này chỉ còn tiếng Đoàn Phi thở phì phò vì phẫn nộ. Sử tổng bộ thoái mái nói:


- A Phi, đừng vì tên khốn khiếp này mà tức giận, giờ chúng ta nên làm gì đây?
Đoàn Phi hậm hực nói:


- Còn làm gì được nữa, hiện trường vụ án quá nửa đã bị người nhà họ Vương làm hỏng, những manh mối có thể thu được từ xác ch.ết cũng bị tên ngu độn ch.ết tiệt này chôn xuống dưới mồ. Hoặc là điều một người khám nghiệm có kinh nghiệm phong phú đến đây, sau đó cho mở quan tài giám định lại từ đầu, nếu không chúng ta chỉ có thể chờ hung thủ giết thêm người nữa.


Sử tổng bộ sửng sốt, đưa mắt nhìn sang Lạc huyện thừa, Lạc Quang Vinh lắc đầu như trống bỏi, hoảng sợ nói:


- Không được không được, khai quan khám nghiệm phải được Ứng Thiên Hình bộ phê chuẩn, rồi còn thân nhân người ch.ết đồng ý mới được, Vương gia là đệ nhất gia tộc ở huyện Thuần An, bọn họ nhất định sẽ không đồng ý.


Đoàn Phi cố tình ra vẻ giận dữ định giết gà dọa khỉ, vậy mà cũng không đạt được mục đích, hắn không biết làm sao đành ảo não mà nói:


- Vậy đành chờ hung thủ giết thêm vài người nữa thôi. Được rồi, Tổng bộ đại nhân, nói tới giám định ta nghĩ có một người đủ khả năng, chính là Dương ngỗ tác bên Bảo Ứng huyện, ta hi vọng có thể mời hắn giúp đỡ phá án.


Chỉ là điều một viên quan khám nghiệm mà thôi, việc nhỏ này Sử tổng bộ lập tức đáp ứng. Ở hiện đại, việc mở quan tài khám nghiệm tử thi đã hết sức khó khăn, huống chi Minh triều, chỉ là vụ án này đã có hơn chục mạng người ch.ết, ngộ nhỡ lại thêm vài người, hậu quả cũng thật khó lường, Sử tổng bộ cũng phải lo lắng vài phần. Ông nói với Lạc huyện thừa:


- Lạc đại nhân, hiện tại khai quan nghiệm thi là biện pháp tốt nhất, hi vọng ngài có thể thuyết phục nhà họ Vương, chúng ta không thể ngồi im mà chờ hung thủ ra tay lần nữa đúng không?
Lạc huyện thừa bất đắc dĩ phải gật đầu đáp ứng. Y vừa đi khỏi, Đoàn Phi liền nói:


- Tổng bộ đại nhân, đã triệu tập hết tất cả những người biết võ ở Hải An trấn rồi chứ?


Hung thủ là cao thủ võ lâm, người biết võ trong Hải An trấn tất nhiên không thể tránh khỏi hiềm nghi. Những người này Sử tổng bộ đều đã gặp qua, thậm chí có thẩm vấn một bộ phận có vẻ khả nghi, nhưng hiện tại ông tự nhận mình không bằng Đoàn Phi, biết đâu Đoàn Phi có thể nhìn ra gì đó mà ông không thấy được, bởi vậy ông không hề nghĩ việc này là thừa thãi.


Sử Vũ Phong gật đầu nói:


- Người biết võ trong Hải An trấn rất nhiều, thân thế cũng cực kỳ phức tạp, hơn nữa không ngoại trừ những kẻ cố tình giấu diếm thân phận cùng thực lực, không thể trong thời gian ngắn mà sàng lọc được hết bọn họ, có điều…. căn cứ vào những điều chúng ta đã biết, hung thủ thân pháp tương đối cao minh, cho nên có thể loại bỏ những người ta biết chắc thực lực không có nhiều, còn lại không ít người đều mạnh hơn ta, tất cả đều đã mời tới đây.


Hạ Thịnh cùng Nhạc Ngọc Kỳ vẫn chưa đi xa, cả hai ở trong một gian tĩnh thất tĩnh tọa điều tức. Hạ Thịnh không tán thành tiểu sư đệ một mình bảo hộ Đoàn Phi mà tự mình tiến cử cùng nhau đi theo họ Đoàn làm hộ vệ. Vừa nghe Sử tổng bộ gọi đến, cả hai người đều nhanh chóng xuất hiện trước mặt Đoàn Phi.


Đoàn Phi hướng về phía hai người ôm quyền chào hỏi.
- Hạ đại ca, Ngọc Kỳ, xin thứ lỗi, hiện giờ ta đang làm việc công, xin hỏi hai vị đến Hải An trấn khi nào? Trước đây từng ở địa phương nào?
Hạ Thịnh đáp:


- Ngày 12 tháng 3 phái Hoa Sơn nhận được mật hàm từ Dương Châu phủ, chưởng môn sư tôn liền phái ta cùng tiểu sư đệ ngày đêm đi tới hỗ trợ, đến ngày 18 tháng 3 chúng ta đến Hải An trấn, tính đến nay đã được 10 ngày, Sử tổng bộ có thể làm chứng cho chúng ta.


Đoàn Phi thầm nhẩm tính trong lòng, hung thủ xuất hiện đã lâu, thậm chí đêm ngày 16 tháng 3 cũng giết hai người giang hồ, lúc đó Hạ Thịnh cùng Nhạc Ngọc Kỳ vẫn còn đang trên đường, thảo nào Sử tổng bộ tin tưởng bọn họ như vậy.


- Hai vị không có thời gian gây án, có thể loại ra khỏi vòng nghi ngờ, mời cả hai đến lánh tạm phía sau bình phong, nếu có người lộ ra sơ hở hay đột nhiên làm khó dễ trong lúc thẩm vấn, thì nếu nghe thấy khẩu lệnh của ta mời Hạ đại ca ra tay tương trợ.
Nhạc Ngọc Kỳ cười nói:


- Khinh công của ta cao minh hơn cả sư huynh, sao ngươi không đi nhờ ta?
- Không được vô lý!


Hạ Thịnh uy nghiêm quát lớn, đoạn hướng về phía Đoàn Phi gật đầu đáp ứng, sau đó lôi kéo Nhạc Ngọc Kỳ còn đang chu môi bất mãn đi ra sau bức bình phong, ở đó đã kê sẵn hai chiếc ghế, cả hai chỉ cần lẳng lặng chờ đợi.






Truyện liên quan