Quyển 2 - Chương 110: Đàm tiếu định kế
Tại sao vậy chứ? Nhìn năm vụ án này dính líu tới người nào thì biết rồi. Vụ thứ nhất, tú tài Nhiêu Châu Lục Nhược Nam cáo trạng Hoài Định Vương Nhiêu Châu Chu Hữu Khể dung túng gia nô lũng đoạn thị trường, hành hung đánh người. Vụ án thứ hai nông hộ Tiết mỗ cáo trạng Lư Lăng Dương gia tu sửa phần mộ tổ tiên phi pháp chiếm đất, Lư Lăng Dương gia này là nhà tổ của đương triều Thủ phụ đại học sĩ Dương Đình Hòa. Vụ thứ ba thì dính líu tới Chính Nhất Giáo ở Long Hổ sơn, bọn họ có một vị tục gia đệ tử cao cấp lừa tình lừa tiền khiến cho dân chúng căm phẫn.
Vụ thứ tư là hai thôn tranh nước, dẫn đến đám đông ẩu đả đánh trọng thương vài người. Vụ thứ năm là một vụ trọng án dính líu một tên giết tri châu Nam Khang phủ, đã phá được án, nhưng vẫn chưa bắt được hung thủ. Địa phương xin phái cao thủ bắt hung thủ, nhưng Hình bộ và Án Sát Ti đẩy trách nhiệm cho nhau. Vấn đề ở chỗ tên hung thủ đó không phải là người tầm thường, mà là một tên đại tướng cướp tung hoành ở Giang Tây. Nghe nói ai dám bắt hắn thì người đó ch.ết, những viên quan ở Giang Tây ch.ết trong tay hắn đã có một tá. Ban đầu Ninh vương từng muốn chiêu lãm hắn, nhưng đều bị hắn nhất mực cự tuyệt.
Vương gia, Thủ phụ, Thiên sư, điêu dân, đại tướng cướp, những người dính líu tới năm vụ án đều tuyệt đối không dễ đối phó. Khó trách năm vụ án này đã kéo dài 6,7 năm. Ít nhất cũng hơn nửa năm, vẫn chưa ai dám thụ lý. Án Sát Ti và Hình bộ cũng không biết bao nhiêu lần đùn đẩy trách nhiệm cho nhau rồi.
Năm quyển hồ sơ xếp thành một hàng để trước mặt Đoàn Phi, đều khó giải quyết, đều hóc búa. Đoàn Phi nhìn chúng đã sửng sốt trọn vẹn 10 phút, vẫn không nghĩ ra nên bắt đầu từ đâu.
- Đại nhân thực sự muốn thụ lý năm vụ án này ư?
Tô Dung hỏi nhỏ nhẹ.
Đoàn Phi gật đầu chậm rãi nói:
- Ngươi cảm thấy thế nào?
Tô Dung cầm quạt gõ vào lòng bàn tay vài cái, rồi nói:
- Đại nhân có thể nhanh chóng xử lý rất nhiều vụ án đã tồn đọng, như vậy đủ thể hiện năng lực của đại nhân. Đại nhân có thể không lo năm vụ án này, đưa chúng trở về Hình bộ, hoặc đưa về chỗ cũ, đi lại mấy lần để sự việc cứ thế trôi qua. Con đường làm quan rất hung hiểm, đại nhân.
Đoàn Phi lắc đầu nói:
- Nếu ta làm quan không thể làm chủ cho dân, chi bằng về nhà bán khoai lang đi. Như vậy là giả tạo, sự thật ta là một người thích mạo hiểm. Trong mắt mọi người năm vụ án này là năm ngọn núi lớn không thể vượt qua, trong lòng ta chúng lại là một cơ may hiếm có, ngươi không cảm thấy sao?
Tô Dung hai mắt sáng ngời, cô ta cung tay làm lễ với Đoàn Phi, nói rằng:
- Cám ơn đại nhân đã nói thật, sự thật Tô Dung cũng hy vọng đại nhân không sợ gian nan mà thụ lý năm vụ án này. Hồi nãy chẳng qua muốn thử đại nhân thôi, giờ đã hiểu tâm chí đại nhân, sau này Tô Dung nhất định sẽ cố hết sức vì đại nhân bày mưu tính kế.
Đoàn Phi không nói gì, hắn chờ nghe cách nhìn của Tô Dung, chỉ nghe Tô Dung nói:
- Đại nhân cảm thấy đây là năm cơ may hiếm có, Tô Dung cũng cảm thấy vậy. Năm vụ án này bất kể là vụ nào, ít nhất đều danh chấn Giang Tây, thậm chí tới cả triều đình. Nếu có thể xử được hai ba vụ, tất sẽ oai danh lên tới thiên đình, như vậy rất đáng để mạo hiểm. Không biết đại nhân muốn chọn vụ nào?
Đoàn Phi mỉm cười nói:
- Muốn xử lý thì xử lý hết toàn bộ, muốn làm thì phải làm tới tốt nhất, tại sao không một hơi xử hết tất cả chứ?
Tô Dung tỏ vẻ mừng rỡ, cô ta vui vẻ nói:
- Đại nhân quả nhiên không làm tiểu nhân thất vọng. Năm vụ án này nhìn thì rất khó, nhưng nếu làm đúng cách, thì nhất định sẽ đôi công ba việc. Giờ chỉ xem đại nhân chuẩn bị chọn vụ nào để xử lý thôi.
Đoàn Phi liếc nhìn cậu ta:
- Trong lòng ngươi đã có kế hoạch từ lâu rồi chứ? Thân là sư gia mà cứ đùa với bổn quan hoài, tưởng bổn quan chịu thua ngươi sao? Hừ, người ta nói phá núi sẽ làm dẫn hổ tới, ta càng phải đập xỉu con hổ này đã, đập hổ nhát khỉ không phải càng hiệu nghiệm hơn sao?
- Đại nhân cao minh, con hổ này giờ đã thành rùa rụt cổ, đại nhân chỉ cần gióng trống khua chiêng vài cái, thì sẽ ngoan ngoãn nghe lời thôi. Nói như vậy chúng ta phải chuẩn bị khởi hành tới Nhiêu Châu rồi sao?
Tô Dung cười hì hì nói, không thèm để ý sự dọa dẫm của Đoàn Phi.
Đoàn Phi gãi đầu nói:
- Việc này còn phải bàn bạc kỹ hơn, chúng ta đâu thể trực tiếp tới Nhiêu Châu nói với vương gia là hạ quan tới xử lý vụ án của ngài được?
Tô Dung cười hì hì nhìn hắn một cái, nói:
- Đại nhân, tại sao lại không thể chứ?
Đang cười đùa nói chuyện với nhau, đột nhiên bên ngoài có người lớn tiếng kêu lên:
- Mọi người hãy chú ý, Tuần phủ Vương đại nhân về thành rồi, đại nhân mời mọi người tập họp ở Tuần phủ nha môn.
Tiếng kêu đó nghe như là tiếng gào khóc của hiếu tử đang đưa tang, mọi người trong Án Sát Ti đột nhiên nháo nhào lên. Đoàn Phi nghe xong cũng giật mình, nhưng mà hắn lập tức trấn tĩnh lại, quay đầu nhìn Tô Dung, vừa lúc Tô Dung cũng quay đầu qua. Ánh mắt hai người đối diện nhau, cùng như cười lên vì cùng chung ý tưởng.
Tuần phủ là chức vị lần đầu xuất hiện ở Đại Minh, có ý nghĩa là đi tuần du thiên dạ, làm yên lòng dân chúng. Tuần phủ tuy không phải trưởng quan quân chính chính thức của địa phương, nhưng do đi tuần tr.a địa phương, tiết chê tam ti (Thừa Tuyên Bố Chính Sứ Ti, Đề Hình Án Sát Sứ ti, Đô Chỉ Huy Sứ ti), thực tế nắm quyền lớn quân chính của địa phương. Vương Thủ Nhân là nhân vật quan trọng bắt Ninh Vương, ở vào thời kỳ đặc biệt này có thể nói là người nắm quyền Giang Tây. Nhưng mà mọi người sợ gã không phải do quyền hành to lớn của gã, mà do sự cai trị của gã rất hà khắc. Sau khi Giang Tây đại loạn nên cần lại an ninh và trật tự. Dưới tình huống này tình hình làm việc của quan phủ có sự ảnh hưởng rất lớn đối với việc khôi phục cuộc sống của nhân dân. Lúc này Vương Thủ Nhân hà khắc với các quan lớn nhỏ của Giang Tây là đúng.
Giang Tây tam ti nha môn cùng với các quan ngũ phẩm trở lên của Nam Xương đều nhanh chóng tập họp tại Tuần phủ nha môn. Mọi người nơm nớp lo sợ đứng chờ ở bên trong và bên ngoài trung đường. Những người có thể vào trong ngồi đều là các viên quan tam phẩm trở lên, chỉ cần kém một phẩm đều phải đứng bên ngoài chịu nắng đội mưa.
Đoàn Phi thản nhiên đi ở sau cùng, lúc xếp hàng cũng dương dương tự đắc đứng ở phía sau cùng. Trong cả đám quan hắn trẻ tuổi nhất, kinh nghiệm ít nhất, hắn không đứng sau cùng thì ai đứng chứ.
Mọi người cùng nhau đợi, từ lúc bắt đầu thì đứng thẳng lưng câm như hến tới khi ướt đẫm mồ hôi khom lưng dậm chân. Từ lúc sáng sớm đợi tới lúc trưa, đợi chừng một canh giờ, Vương Tuần phủ dứt khoát quyết đoán của mọi hôm vẫn chưa thấy bóng dáng.
- Ngũ đại nhân, ở đây ngài là người thâm giao nhất với Vương đại nhân, Ngũ đại nhân, ngài có cần ra đằng sau xem thử không?
Bố chính sứ Triệu đại nhân nói với Án Sát sứ Ngũ Văn Định.
Ngũ Văn Định lắc đầu liên tục, lão ta khá rành Vương Thủ Nhân Vương đại nhân, biết được ông ta làm vậy nhất định có thâm ý, làm sao ông ta có thể phá hủy kế sách diệu kỳ của Vương đại nhân chứ?
Triệu đại nhân đang đợi khuyên nữa, chỉ nghe tiếng bước chân tryền ra từ đằng sau tấm bình phong. Hai sai nha của Tuần phủ nha môn bước ra, to tiếng hét lên một cách dữ dằn:
- Tuần phủ Vương đại nhân tới, kẻ nào ở đây làm ồn!
Tiếng thét này ngăn lại những lời trong bụng của Triệu đại nhân, làm một vị đại nhân khác sợ đến nỗi suýt phun ra luôn miếng trà trong miệng. Lão ấy ngạnh cả cổ mắt trợn dọc, sặc tới suýt tắt thở. May nhờ một ông quan ở bên cạnh vỗ lão ấy một cái, lão ấy mới thở lại bình thường được. Lúc này, đằng sau tấm bình phong một vị đại nhân thản nhiên bước ra khiến mọi người đều ch.ết lặng người.