Chương 72: Kiếm Khởi Giang Hồ Một
Lý Đông Thanh đời này chưa từng làm ra quyết định nào dũng cảm như vậy, không phải là vì bản thân mình, không phải là vì ai đang ép buộc hắn, không phải là vì không thể không làm, hắn lần đầu tiên chủ động đứng ra, cảm thấy chính mình nên làm một chuyện vốn có lẽ là không liên quan gì đến chính mình.
Ninh Hòa Trần nghe hắn bộc bạch, hỏi: "Thật sao?"
"Ta muốn vì dũng sĩ trong thiên hạ mà mưu cầu một con đường sống," Lý Đông Thanh nói, "Thật đó."
Ninh Hòa Trần không nói gì, chỉ gật gật đầu, nhẹ nhàng tựa vào vai hắn.
Lý Đông Thanh hiểu ý của y, y đang mừng theo hắn.
Trong đời này, Lý Đông Thanh đắc ý nhất một chuyện, chính là có được Ninh Hòa Trần.
Lưu Triệt, Y Trĩ Tà, bất kể là ai đều muốn có được Ninh Hòa Trần, bọn họ hứa hẹn cho Ninh Hòa Trần tương lai xán lạn, vô tận kim ngân, thế nhưng Ninh Hòa Trần xem thường bọn họ, còn Lý Đông Thanh tuy rằng không có gì trong tay, mà Ninh Hòa Trần yêu hắn.
Lý Đông Thanh nắm tay Ninh Hòa Trần, đi vào trong vương trướng, mọi người trong yến hội đã uống say đến ngã trái ngã phải, ý thức hỗn loạn, Y Trĩ Tà vừa nhìn thấy Ninh Hòa Trần đã nghĩ tới gì đó, nói: "À, Tuyết Mãn, tặng ngươi một món quà."
Nói xong, hắn nháy mắt với người phía dưới, người kia lui xuống, một lát sau dẫn tới một nam nhân đã bị trói lại, sau đó một cước đá nam nhân kia quỳ xuống.
Ninh Hòa Trần không biết người này, nhưng lại đoán được đây là người nào, y thoáng chốc cả người căng thẳng, nắm thật chặt lấy tay của Lý Đông Thanh.
Lý Đông Thanh liếc mắt nhìn y, lại liếc nhìn nam nhân đang quỳ, theo bản năng mà dùng ngón tay cái vuốt ve mu bàn tay của Ninh Hòa Trần, cảm nhận được tay của Ninh Hòa Trần tựa hồ lập tức đã thả lỏng hơn.
Y Trĩ Tà đi xuống, cười nói: "Như thế nào, Tuyết Mãn, Trung Hành Thuyết mà ngươi tâm tâm niệm niệm, ta đã giữ lại cho ngươi rồi đây."
Năm đó Ninh Hòa Trần đến thảo nguyên, điều kiện đầu tiên đàm luận với Y Trĩ Tà chính là muốn Trung Hành Thuyết.
Cái ch.ết của Chất Đô năm đó, Trung Hành Thuyết không thể tránh khỏi liên quan.
Y năm đó không thể giết Trung Hành Thuyết, bây giờ Y Trĩ Tà còn nhớ, ném người này tới trước mặt y, chân thành nói: "Tùy ngươi xử trí."
Tay chân Ninh Hòa Trần đều lạnh lẽo, mà sắc mặt vẫn rất bình tĩnh.
Trung Hành Thuyết quỳ xuống đất gào khóc, không ngừng xin Y Trĩ Tà tha cho, trong lúc nhất thời yến hội trái lại còn hưng phấn hơn, nhiệt tình mà nhìn màn diễn này.
Y Trĩ Tà tỏ vẻ việc không liên quan tới mình, nói: "Nhi tử nhà người ta tới tìm ngươi, ngươi lại cầu xin ta làm gì?"
Trung Hành Thuyết lại quỳ bò sang tìm Ninh Hòa Trần, nam nhân này cũng là người có đầu óc linh hoạt, bằng không không thể sống dưới trướng của đại thiền vu đến tận ngày hôm nay, hắn đã đoán được rốt cuộc là ai muốn cái mạng này của hắn, ngẩng đầu lên lại nhìn thấy gương mặt của người kia, càng tin chắc không thể nghi ngờ.
Trung Hành Thuyết khóc lóc quỳ bò đến đây, Ninh Hòa Trần rút kiếm ra, chỉ vào mũi của hắn, không cho hắn lại tới gần, Trung Hành Thuyết sợ hết hồn, tay chân hắn đều bị trói chặt, vì thế mà nghiêng về đằng sau, ngã trên đất.
Ninh Hòa Trần lạnh mắt nhìn.
Hỏa Tầm Sưởng Minh bước hai bước tới, nói: "Xảy ra chuyện gì? Đây là ai?"
Lý Đông Thanh giơ tay ngăn hắn, dùng ánh mắt ra hiệu không nên nói nhiều.
Hỏa Tầm Sưởng Minh lập tức ngậm miệng, đôi mắt lặng lẽ liếc nhìn về bên này.
Ninh Hòa Trần có lẽ là suy nghĩ trong giây lát, y phỏng chừng chính mình cũng không nghĩ tới phải xử trí Trung Hành Thuyết như thế nào.
Trung Hành Thuyết vẫn đang khóc, Y Trĩ Tà chờ một lúc, hơi không kiên nhẫn, nói: "Ngươi không giết, hay là ta bảo người khác giết hộ ngươi đi, ngươi ở bên cạnh nhìn là được."
"Đây coi như là lễ vật ta tặng cho ngươi," Y Trĩ Tà hào phóng nói, "Không cần trả lại."
Ninh Hòa Trần mở miệng nói: "Không cần, ngươi cầm lấy mà chơi đi."
Y Trĩ Tà: "..."
Ninh Hòa Trần nói xong thì quay về chỗ ngồi xuống, Lý Đông Thanh ngồi bên cạnh y, Hỏa Tầm Sưởng Minh thấy vậy cũng trở về chỗ ngồi, nhân vật chính của màn kịch này không diễn, khán giả cũng lần lượt đi xuống sân khấu, đột nhiên bầu không khí trở nên nhạt nhẽo.
Y Trĩ Tà cau mày, hỏi: "Ngươi có ý gì?"
Ninh Hòa Trần kiên nhẫn nói: "Chuyện đã qua, truy cứu cũng không có ý nghĩa gì, không bằng thôi đi.
Ta chính là có ý này."
Y Trĩ Tà cười lạnh một tiếng, nói: "Ngươi sợ không phải là không muốn nhận ân tình của ta đấy chứ."
Ninh Hòa Trần khó hiểu hỏi: "Không phải ngươi nói không cần trả à?"
Y Trĩ Tà bị y làm cho nghẹn họng, phút chốc không có gì để nói.
Lý Đông Thanh nói: "Đại thiền vu, đây là tiệc mừng công của ngươi, ta chúc mừng ngươi, mời ngươi một chén."
Vươn tay không đánh mặt người cười, Y Trĩ Tà chỉ đành giơ chén rượu lên, Lý Đông Thanh uống một hơi cạn sạch, Y Trĩ Tà cũng cạn ly.
Lý Đông Thanh lại rót một chén rượu: "Ngươi còn nhớ mỗi thù của Tuyết Mãn, ta cảm tạ ngươi, mời ngươi một chén."
Nói xong lại uống một hơi cạn sạch, Y Trĩ Tà cau mày, cũng rót thêm một chén rượu, một hớp nuốt xuống.
"Vì tương lai của Hung Nô cùng Nguyệt Chi." Lý Đông Thanh lại rót một chén, bưng lên.
Y Trĩ Tà: "..."
Lý Đông Thanh hai tay nâng đáy cốc, rót rượu vào trong bụng, sau đó lật ngược đáy cốc lại, một giọt cũng không sót, hắn nâng chén rượu vứt lên trên bàn, nói: "Như vậy, đã được chưa?"
Y Trĩ Tà thần sắc âm u mà nhìn chằm chằm hắn, giống như một đôi mắt xanh biếc giấu trong bóng tối, âm thầm theo dõi hắn.
Lý Đông Thanh nói: "Bất kể là người Hung Nô hay là người Trung nguyên, thậm chí là người Nguyệt Chi, không cần biết ta có phải là thằng nhóc mà ngươi xem thường hay không, chúng ta đều đi tới bước này rồi, lại như các ngươi nói, đây có thể là ý chỉ của núi Côn Lôn, vì duyên phận này, mời ngươi một chén nữa."
Sắc mặt của Y Trĩ Tà đã triệt để nặng nề.
Lý Đông Thanh đối với chuyện ngày hôm nay Y Trĩ Tà ở ngay chỗ này mà khiến Ninh Hòa Trần lúng túng, bóc ra vết thương của y, giận không nhịn nổi, hắn nhìn Y Trĩ Tà, lạnh nhạt nói: "Đại thiền vu không uống sao?"
Y Trĩ Tà phóng tầm mắt lên người hắn, nhìn trong chốc lát, sau đó nâng một chén rượu lên, uống cạn.
Lý Đông Thanh: "Còn thiếu một chén."
Y Trĩ Tà lập tức vứt chén rượu đi, cả giận nói: "Ngươi có ý gì?"
"Kính rượu ngươi," Lý Đông Thanh bình thản nói, "Rượu mời không uống, ngươi muốn uống cái gì?"
Lý Đông Thanh đứng dậy, cởi áo da dê trên người ném xuống, nói: "Người Trung nguyên có một phong tục như thế này, mời ngươi rượu, ngươi không muốn uống, chính là xem thường người ta."
Hỏa Tầm Sưởng Minh nuốt một ngụm nước miếng.
Vương Tô Mẫn lẳng lặng buông đũa xuống, đặt tay lên trên đao.
Y Trĩ Tà cười lạnh nói: "Ta chính là xem thường ngươi, ngươi có thể như thế nào?"
"Như vậy đi," Lý Đông Thanh nói, "Hôm nay là ngày trọng đại của ngươi, nhân lúc vui mừng, ta cho ngươi một cơ hội đánh ta."
Y Trĩ Tà từ khi nhìn thấy bọn họ, trong lòng đã nhịn một luồng tà hỏa, hắn xưa nay lại chưa từng bỏ xuống khúc mắc.
Hắn có lẽ đối với Ninh Hòa Trần là yêu hận đan xen, thế nhưng đối với Lý Đông Thanh chỉ có thuần túy chán ghét, mà Ninh Hòa Trần lại theo Lý Đông Thanh, vì vậy Ninh Hòa Trần cũng bị liên luỵ.
Ngày hôm nay, ở dưới trường hợp như vậy, hắn tha kẻ thù của Ninh Hòa Trần tới, tất cả mọi người giống như xem cuộc vui mà nhìn Ninh Hòa Trần, hưởng thụ nỗi thống khổ của y, còn vọng tưởng muốn xem một hồi máu me đầm đìa.
Lần này nhịn được là Ninh Hòa Trần, nhịn không được biến thành Lý Đông Thanh.
Y Trĩ Tà từ trên vương tọa da hổ của đại thiền vu đi xuống, hắn khí thế hùng hổ, vừa đi vừa cởi áo khoác có lớp lót da trên người mình ném xuống đất, một phát tóm lấy cổ áo của Lý Đông Thanh, hai người đối diện trong chốc lát, Y Trĩ Tà nói: "Dùng nắm đấm."
Lý Đông Thanh nở nụ cười, nói: "Được thôi."
Hai người đi ra ngoài vương trướng, dừng lại trên một mảnh đất trống, tất cả mọi người đi theo ra ngoài, tiếng ủng hộ, tiếng cười đùa không thôi.
Y Trĩ Tà nói: "Ta nhường ngươi một chiêu."
Hỏa Tầm Sưởng Minh đứng ở bên cạnh, nhỏ giọng hỏi Vương Tô Mẫn: "Y Trĩ Tà điên rồi?"
Vương Tô Mẫn: "."
"Hắn không biết bản lĩnh của Lý Đông Thanh sao?" Hỏa Tầm Sưởng Minh hỏi, "Tối hôm nay là ngày mừng công của hắn đấy."
"Ngươi phải phục bọn họ một chút," Vương Tô Mẫn nói, "Bọn họ cái gì cũng không sợ.
Bất kể là trứng gà hay là cục đá cũng dám đụng vào, đây cũng là thứ ta đã học được trên thảo nguyên."
Hỏa Tầm Sưởng Minh không học được, vì vậy không nói.
Ninh Hòa Trần đứng bên cạnh hai người này, đôi mắt vẫn nhìn Lý Đông Thanh, đôi môi mím chặt.
Y Trĩ Tà nói muốn nhường Lý Đông Thanh một chiêu, Lý Đông Thanh không khách khí, hai người tay không, cho nên mặt đối mặt, từ từ đến gần, người Hung Nô thiện giác đấu, đấu vật, quyền đối quyền, thịt đập thịt, có thể dùng nắm đấm đánh ch.ết một người sống sờ sờ.
Y Trĩ Tà hơi cong eo, đôi mắt nâng lên, từ phía dưới quan sát hắn, giống như sói nhìn chằm chằm một con thỏ, khí thế xác thực dọa người.
Chỉ mới bày ra trận thế này, phía dưới chính đã là một mảnh reo hò khen hay.
Hỏa Tầm Sưởng Minh đầy mặt xem thường, hừ lạnh một tiếng.
Y Trĩ Tà vươn tay, một ngón tay ngoắc ngoắc, khiêu khích để hắn xuất chiêu, Lý Đông Thanh căn bản không đợi, đột nhiên ra tay, một chưởng vỗ ra ngoài, hóa thành vô số tàn ảnh, toàn bộ xông về mặt Y Trĩ Tà.
"Ba" mà một tiếng, mặt Y Trĩ Tà tàn nhẫn ăn một cái tát, bị đánh trực tiếp ngã trên mặt đất, hắn mắt nổ đom đóm, hòa hoãn một lát, phun ra một búng máu, trong đó còn nhổ ra một cái răng.
Hỏa Tầm Sưởng Minh quát to: "Hay!"
Âm thanh trong đám người yên tĩnh vừa vang dội mà lại cô đơn.
Lý Đông Thanh ngậm ý cười, vươn tay dìu hắn, Y Trĩ Tà lại quăng ngã hắn, hai người đồng thời lăn trên đất, hắn tàn nhẫn mà đè lên trên người Lý Đông Thanh, đánh một quyền xuống dưới, Lý Đông Thanh nghiêng đầu, bên tai vù vù vang lên tiếng gió.
Y Trĩ Tà đánh quyền tới tấp, cơ hồ khiến người khác không kịp thở, Lý Đông Thanh vòng hai tay qua hai chân hắn, bẻ ra bên ngoài, Y Trĩ Tà ngã về đằng sau, Lý Đông Thanh lật người qua, đè hắn xuống dưới, đánh xuống một quyền, Y Trĩ Tà tránh thoát trong gang tấc, mặt đất bị đập ra một cái hố to.
Ngay sau đó nắm đấm thứ hai, thứ ba, thứ tư đập đến trước mặt, tốc độ của mắt thường không thể nhận ra, Y Trĩ Tà bị đánh sưng mặt sưng mũi, máu mũi giàn giụa.
Lý Đông Thanh đứng dậy, lại muốn đi dìu hắn.
Y Trĩ Tà nhào một cái lật lên, xoa máu trên lỗ mũi, nói: "Ngươi báo thù."
Lý Đông Thanh ngày hôm nay chỉ đánh vào mặt, hiển nhiên cũng chính là ý này.
Hắn đang muốn nói chuyện, chỉ thấy Y Trĩ Tà nhảy mạnh lên, lần thứ hai nhào tới, Lý Đông Thanh bị hắn nắm vào miếng vải trên ngực, một cước đá bay, đá văng hắn.
Tất cả mọi người: "..."
Hỏa Tầm Sưởng Minh lớn tiếng la hét, làm người ta chán ghét vô cùng, Vương Tô Mẫn che miệng của hắn lại.
Y Trĩ Tà còn muốn đánh nữa, Ninh Hòa Trần khẽ cau mày, đang muốn tiến lên đã nghe Lý Đông Thanh nói: "Đừng đánh nữa."
"Bớt nói nhảm!" Y Trĩ Tà cả giận nói.
Lý Đông Thanh lại một chiêu cũng không xuất, hắn tránh trái tránh phải, tránh né quyền cước của Y Trĩ Tà, nói: "Y Trĩ Tà, đừng để thua đến khó coi."
Y Trĩ Tà không nói một lời, tấn công trên dưới, nhắm về bụng dưới của Lý Đông Thanh, Lý Đông Thanh một phát nhấc lên cánh tay của hắn, quăng hắn ra ngoài, nặng nề ngã trên mặt đất.
Lý Đông Thanh đi tới, nhìn Y Trĩ Tà nói: "Ta là người giang hồ, đánh cùng ngươi vốn là ta nên thắng."
Hắn chừa cho Y Trĩ Tà một đường lui, vừa nói vừa vươn tay dìu hắn, Y Trĩ Tà im lặng một lúc lâu, vươn tay ra, để hắn đỡ lên.
Ngày hôm nay, Y Trĩ Tà một phần cũng không thương tổn được Lý Đông Thanh, một mình ăn một trận đánh, hắn năm đó cũng từng thấy Lý Đông Thanh ra tay, khi đó tuy rằng khí thế mạnh mẽ, nhưng kỳ thực lại không đáng sợ, hắn chỉ biết thả, không biết thu, chẳng mấy chốc sẽ kiệt sức mà ch.ết.
Hai năm sau, Lý Đông Thanh giống như là đã sống lại, hắn khả năng đã mạnh hơn cả Ninh Hòa Trần rồi, Y Trĩ Tà nổi da gà khắp người, bỗng nhiên cảm thấy có chút lạnh lẽo..