Chương 90: Kiếm Khởi Giang Hồ Mười Chín
Hai nhà còn rất chú ý, đánh nhau trên sân huấn luyện dã ngoại, mà vẫn còn biết tốt xấu không phá hỏng gì cả.
Vẫn đang đánh, thế nhưng đã thiếu đi không ít người, có lẽ là đánh mệt rồi chạy về nghỉ ngơi.
Còn lại một vài người tinh lực dồi dào vẫn ngồi ở đó.
Lệ Hán Tâm đánh nhau nửa ngày, bị đệ tử của Văn Nhân gia đánh hai lần cũng lười quản, ngồi xếp bằng ở trên đất bắt đầu xem trò vui.
Hỏa Tầm Sưởng Minh đi tới, nhìn thấy muội muội của hắn đang bị đánh, bị đệ tử của Văn Nhân gia đè xuống phía dưới, cưỡi lên trên, đập từng nhát từng nhát một, quá độc ác, Hỏa Tầm Sưởng Minh cũng dịch chuyển tầm mắt đi không dám nhìn.
Mà Lệ Hán Tâm lại ngắm nhìn vô cùng chăm chú.
Hỏa Tầm Sưởng Minh nói: "Đây không phải là muội muội của ngươi sao?"
"Đúng" Lệ Hán Tâm vẫn còn nhìn xuống dưới sân, "Cho nên ta không rời đi."
Hỏa Tầm Sưởng Minh: "...!Được rồi, tình cảm của hai người các ngươi không tốt lắm đi?"
Lệ Hán Tâm: "Cái này cũng bị ngươi nhìn ra rồi.
Ngươi muốn can ngăn à."
"Đúng," Hỏa Tầm Sưởng Minh co giãn gân cốt, mặt không thay đổi nói, "Ta thích quản việc không đâu đấy, thật sự là quá thích quản việc không đâu rồi, một ngày không quản cả người ta đều khó chịu."
Lệ Hán Tâm cười ha ha, cũng đứng dậy, nói: "Vậy cùng nhau thôi."
Người giang hồ ngày càng nhiều hơn, tụ tập lại với nhau cũng bắt đầu yêu thích đánh nhau, Lý Đông Thanh đã từng nhấn mạnh không thể đánh nhau, không thể đánh, thế nhưng không ai nghe, cũng có thể là thèm coi người minh chủ này ra gì, xem như gió thổi qua tai.
Giang hồ nhiều quy củ, người giang hồ lại không có quy củ, chuyện này rất hợp lý, không có xung đột gì.
Hỏa Tầm Sưởng Minh thở dài, cảm thấy chính mình mới mười tám tuổi mà sống đã hơi mệt rồi.
Hắn cầm thương của mình tiếp tục đi, đứng ở phía sau nhóm người, nhìn thấy bọn họ đao thương côn bổng bay loạn trên không trung, đâm thương xuống khiến mặt đất nứt ra, chấn động đến mức tất cả mọi người dừng lại, quay đầu nhìn hắn.
Hỏa Tầm Sưởng Minh thần sắc nghiêm túc, hít sâu một hơi, rồi lại thở ra, đột nhiên sụp vai xuống, khổ sở nói: "Đại ca đại tỷ ơi! Đừng đánh nữa!"
Vẻ mặt mọi người nhìn hắn cứ như là nhìn kẻ điên vậy.
Ngày đầu tiên Hỏa Tầm Sưởng Minh tới chỗ này, tất cả mọi người đều nhận thức thiếu niên có dung mạo rất dị vực phong tình này, hắn là huynh đệ của Lý Đông Thanh, Lý Đông Thanh giao cho hắn một phần quyền lực.
Cái tên Hỏa Tầm Sưởng Minh này, trước đây không người biết, hắn nhìn qua cũng không giống cao thủ.
Lý Đông Thanh cũng là thiếu niên, thế nhưng Lý Đông Thanh giơ tay nhấc chân đều giống cao thủ.
Hỏa Tầm Sưởng Minh không có khí thế này, càng giống như là công tử nhà quyền quý, mà trên thực tế, hắn cũng là công tử nhà quyền quý thật.
Sau khi dừng lại một lát, tất cả mọi người lại tiếp tục làm công việc trên tay, tiếp tục đánh nhau.
Phương Thanh Trạc nói: "Nếu không chờ minh chủ đến lại nói?"
Hỏa Tầm: "Hắn không phải đang thương nghi cùng các chưởng môn nhân sao?"
Giang hồ mới cần có minh ước, Lý Đông Thanh bị đủ thứ chuyện nói lớn không lớn, nhưng nói nhỏ cũng không nhỏ giữ chân ở phòng nghị sự, cơ hồ bước không ra ngoài, những người này hận không thể víu lên người Lý Đông Thanh hút máu của hắn, một ngày mười hai canh giờ, có đến mười canh giờ Lý Đông Thanh cũng phải làm cho bọn họ nhìn thấy mặt, dưỡng dục giang hồ, không khác gì dưỡng dục một đứa trẻ không nói lý, Lý Đông Thanh phiền muốn ch.ết, sau khi Hỏa Tầm Sưởng Minh đến, hắn đã có thể thở phào nhẹ nhõm.
"Trước khi trời sáng kiểu gì cũng đi ra." Phương Thanh Trạc nói.
Hỏa Tầm Sưởng Minh: "Không được, ta làm thôi, để hắn ngủ một giấc."
Hắn tách nhóm người ra, kéo một thiếu niên đang ở dưới đất, nhấc hắn lên, khách khí vỗ vỗ tro bụi trên bả vai hắn, nói: "Đừng đánh nữa, về nhà ngủ, ngẩng đầu lên."
Thiếu niên kia cúi đầu nhìn tay của chính mình một chút, lại nhìn Hỏa Tầm Sưởng Minh một chút, không quá rõ ràng chính mình tại sao lại dễ dàng bị xách lên như thế.
Hỏa Tầm Sưởng Minh lại kéo nữ hài đang bị đè trên mặt đất lên, nói: "Quay về với ca ca của người đi."
Lệ Hán Nam phủi đất trên người, đứng lên "phi" nam nhân kia một tiếng.
Nam nhân lại muốn đứng lên đánh, Hỏa Tầm Sưởng Minh một phát đẩy hắn ra, nam nhân lùi về phía sau, dạng chân dạng tay đổ ầm xuống, lần này cũng không hiểu, trố mắt mà nhìn Hỏa Tầm Sưởng Minh.
Lệ Hán Nam ôm bụng cười nhạo hắn, Hỏa Tầm Sưởng Minh xách nàng tới bên cạnh ca ca của nàng, chỉ về phía nàng dạy dỗ: "Minh chủ của các ngươi đã nói, không thể đánh nhau nữa."
Lệ Hán Nam làm như không nghe thấy, hoàn toàn không coi là chuyện to tát.
Hỏa Tầm Sưởng Minh: "Lần sau nếu như còn như vậy, ta sẽ..."
"Sẽ như thế nào?" Lệ Hán Nam hoàn toàn không có ý sợ hãi.
Hỏa Tầm Sưởng Minh trái lo phải nghĩ, cũng không nghĩ ra được cái gì có thể uy hϊế͙p͙ được Lệ Hán Nam, vì vậy chỉ nàng nói: "Ta sẽ đánh ngươi."
Lệ Hán Nam cả giận nói: "Hiện tại đánh luôn đi! Tôn tử!"
Lệ Hán Tâm nói với Hỏa Tầm Sưởng Minh: "Ta thật sự cám ơn ngươi."
Hỏa Tầm Sưởng Minh vung tay lên: "Mau mang nàng đi đi."
Hắn xoay người, đưa trường thương cho Phương Thanh Trạc, bảo hắn giúp mình cầm cẩn thận, quay người đi vào trong đám người, nhấc từng người từng người lên ném qua một bên, mà ném phát nào chuẩn phát đó, cũng không thấy thủ pháp của hắn có gì đặc biệt, nhưng thật sự ném chuẩn quá, rất nhiều người mờ mịt ngẩng đầu lên rồi mới biết Hỏa Tầm Sưởng Minh từ phía sau bọn họ đi qua.
Phương Thanh Trạc chỉ mỉm cười mà không nói gì, nhìn Hỏa Tầm Sưởng Minh, cảm giác có lúc thế giới này rất thú vị.
Ai cũng cho là Lý Đông Thanh là bởi vì quan hệ đồng hao mới có ý muốn để huynh đệ của chính mình quản việc, thế nhưng Hỏa Tầm Sưởng Minh thật rất có năng lực, khả năng ngay cả bản thân Hỏa Tầm Sưởng Minh cũng không biết.
Lý Đông Thanh tung ra một cái tay, chuyện bên ngoài hoàn toàn không quản, hắn tất nhiên tin tưởng Hỏa Tầm Sưởng Minh, mà quả thật Hỏa Tầm Sưởng Minh so với thiếu niên đồng lứa trong giang hồ mới đã xuất sắc hơn rất nhiều.
Hỏa Tầm Sưởng Minh đi tới đám người, nói: "Lý Đông Thanh đã nói, người giang hồ nghiêm cấm nội đấu, hắn nếu đã là minh chủ được các ngươi thừa nhận, các ngươi nên tuân thủ minh ước này," hắn lại thương lượng, "Các huynh đệ, đừng đánh nữa, đã trễ thế này rồi, trở lại ngủ một giấc thôi."
Người sau lưng cười to.
Hỏa Tầm Sưởng Minh quay đầu nhìn lại, người kia không hề sợ hãi, thản nhiên hỏi: "Ngươi quản được sao?"
Phương Thanh Trạc sửng sốt một chút, liếc nhìn Hỏa Tầm Sưởng Minh, hắn cho là với tính khí của Hỏa Tầm Sưởng Minh, nhất định sẽ mất khống chế, Hỏa Tầm Sưởng Minh lại nói: "Huynh đệ ta bảo ta quản, ta không xen vào, ai quản? Ngươi sao?"
Người kia nhìn hắn, lườm một cái, nhưng cũng không nói thêm gì nữa, vẻ mặt đó rõ ràng đang mắng Hỏa Tầm Sưởng Minh, có lẽ là "Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng", cũng có thể là "cáo mượn oai hùm" gì gì đó.
Hỏa Tầm Sưởng Minh nói: "Ngươi không phục ta, vậy tự mình tìm hắn nói chuyện."
Hắn liếc nhìn mọi người, nói: "Còn có việc gì không?"
Hỏa Tầm Sưởng Minh ở cạnh Lý Đông Thanh lâu rồi, trên người cũng dính chút khí tức của Lý Đông Thanh, Lý Đông Thanh có đôi khi rất có tiềm năng thần phục, Lý Đông Thanh đen rất nhiều thất bại cùng mất mát của chính mình tổng kết lại là vì chính mình không đủ mạnh, hắn đối với võ nghệ rất cố chấp, cho là chỉ có võ công giỏi mới có thể làm cho lời mình nói ra có đầy đủ phân lượng.
Lý Đông Thanh mặc dù không nghĩ đến việc dùng ý nghĩ của chính mình thay đổi Hỏa Tầm Sưởng Minh, thế nhưng hai người sớm chiều ở chung hai năm, cùng nhau đi học, ăn cơm, luyện công, hai người bọn họ lại cùng nhau chăm chỉ, Hỏa Tầm Sưởng Minh cũng bị hắn ảnh hưởng.
Hỏa Tầm Sưởng Minh dần dần bắt đầu trở thành nói ít làm nhiều, chỉ cần khiến lòng người sinh ra kính sợ, về mặt vũ lực dùng bạo lực áp chế tất cả mọi người, rất nhiều lời là có thể không cần phải nói.
Lại như lúc này, tuy rằng bọn họ không phục mình, nhưng bọn họ cũng không phản kháng.
Hỏa Tầm Sưởng Minh sát qua vai mọi người, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài, tiếp nhận trường thương trong tay Phương Thanh Trạc, trực tiếp rời đi.
Phương Thanh Trạc liếc mắt nhìn những người còn lại một cái, ghi nhớ những khuôn mặt này, cũng đi theo.
Đoàn người bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.
Bầu không khí giương cung bạt kiếm đã tản đi.
Những chuyện đánh nhau như vậy chỉ có thể phát sinh giữa hai phe thực lực không chênh nhau nhiều, bởi vì thực lực chênh lệch không bao nhiêu mới có thể đánh nhau, đánh cho náo nhiệt, nếu như lúc này bỗng nhiên có một người mạnh hơn tất cả bọn họ đi tới, trận đánh này giống như không còn ý nghĩa gì nữa, chỉ như là trẻ con đánh nhau.
Phương Thanh Trạc hai bước đuổi tới, do dự một phút chốc, nói: "Đừng để trong lòng."
"Hả?" Hỏa Tầm Sưởng Minh khó hiểu, "Gì cơ?"
Phương Thanh Trạc có chút không biết hắn là đang giả bộ không thèm để ý, hay là thật sự không để trong lòng.
Hỏa Tầm Sưởng Minh lại hiểu rõ, nói: "À, ngươi nói đến những lời của nam nhân kia."
Phương Thanh Trạc: "Ngươi vừa tới đã muốn bắt tay vào quản việc, bọn họ không phục cũng rất bình thường."
"Há," Hỏa Tầm Sưởng Minh nói, "Ta không để trong lòng."
Hắn thẳng thắn như vậy, Phương Thanh Trạc chỉ đành đem lời còn lại nuốt vào trong bụng.
Hỏa Tầm Sưởng Minh ngáp một cái, ngáp chảy cả nước mắt, lấy ống tay áo xoa xoa: "Ngươi cũng về nhà ngủ đi."
"Được thôi."
Hỏa Tầm Sưởng Minh phất phất tay với hắn, tách ra ở giao lộ, đi về phía phòng mình, Phương Thanh Trạc nhìn bóng lưng hắn rời đi, Hỏa Tầm Sưởng Minh ngẩng đầu ngáp liên tục, buồn ngủ đến mức bước chân phù phiếm.
Phương Thanh Trạc quay người đi.
Rạng sáng ngày hôm sau, Hỏa Tầm Sưởng Minh vừa mở cửa, Lý Đông Thanh cũng mới vừa vừa trở về, đang muốn vào cửa, nhìn thấy cách vách mở ra, nói: "Vừa vặn, ngươi theo ta ra ngoài một chuyến."
Hỏa Tầm Sưởng Minh không nói nói: "Ngươi không ngủ?"
"Một lát thôi," Lý Đông Thanh nói, "Có chút việc."
Hỏa Tầm Sưởng Minh chỉ đành đóng cửa, cùng hắn vào phòng, Lý Đông Thanh dùng nước lạnh rửa mặt, dựa vào kệ đỡ bên cạnh chậu rửa mặt, lắc đầu cho tỉnh táo lại, cùng hắn đi ra ngoài.
Lý Đông Thanh chủ động hỏi: "Tối hôm qua lại đánh nhau?"
"Ừm," Hỏa Tầm Sưởng Minh nói, "Ngươi muốn lập ra quy củ thì nên quản cho tốt, bọn họ căn bản không để tâm."
Lý Đông Thanh không hiểu ra sao nói: "Đây không phải là do ngươi quản sao?"
Hỏa Tầm Sưởng Minh: "Gì?"
"Ta không phải đã nói rồi sao," Lý Đông Thanh nói, "Ta chỉ phụ trách chưởng môn nhân, còn lại đều là chuyện của ngươi.
Nên quản cũng là ngươi quản chứ."
Hỏa Tầm Sưởng Minh mờ mịt, ngẩng đầu nhìn hắn.
Lý Đông Thanh vỗ vai hắn, ra hiệu tiếp tục cố gắng.
Hỏa Tầm Sưởng Minh không biết nên nói cái gì, nhất thời cũng không biết mình có tâm tình gì nữa.
Tối hôm qua những người đó, Hỏa Tầm Sưởng Minh nghe thấy được, Lý Đông Thanh cũng nhất định biết đến, hắn vẫn cứ xem như không có chuyện gì, tiếp tục giao những việc này cho Hỏa Tầm.
Hỏa Tầm Sưởng Minh đang muốn nói chuyện, hai người đã đi đến cửa viện Lệ gia đang ở.
Hai người đi vào trong, Lệ Hán Tâm ở trong sân luyện công, che mắt lại bắn tên, nghe thấy tiếng bước chân, lỗ tai giật giật, mà vẫn bắn trúng hồng tâm rồi mới tháo xuống vải đen che mắt.
Nhìn thấy là Lý Đông Thanh cùng Hỏa Tầm Sưởng Minh, có chút bất ngờ.
Lý Đông Thanh nói: "Lệ Hán Nam ở đây không?"
"Hả?" Lệ Hán Tâm nói, "Tìm nàng làm gì? Hẳn là đang ăn cơm."
Rất nhiều nữ nhi xuất thân từ đại môn phái trên giang hồ đều rất chịu khó, trên người gánh vác hưng suy vinh nhục của cả nhà, phải chăm chỉ luyện công, cho dù là Lệ Hán Nam thì cũng tỉnh lại từ rất sớm.
Lý Đông Thanh nói: "Ngày hôm nay có chút thời gian, ta tới cửa cùng Lệ Hán Nam xin lỗi."
Lệ Hán Tâm sửng sốt một chút, phản ứng lại, nói: "Ta...!Đi gọi nàng tới cho ngươi."
Lý Đông Thanh khách khí nói: "Làm phiền rồi."
Lệ Hán Tâm nhanh chóng chạy đi, Hỏa Tầm Sưởng Minh hỏi: "Ngươi sao lại nói xin lỗi?"
"Chấm dứt chuyện phiền toái," Lý Đông Thanh cười nói, "Để ngươi ngày sau làm việc có thể thoải mái một chút."
Lệ Hán Tâm đi rồi quay lại, vỗ đầu một cái, nói: "Ta quên mất, mời."
Hắn vươn tay, dẫn bọn họ tiến vào nhà chính, lúc này mới vội vội vàng vàng chạy đi.
Hỏa Tầm Sưởng Minh ngồi ở bên cạnh Lý Đông Thanh, vừa quay đầu, nhìn thấy Lý Đông Thanh ngồi rất nghiêm chỉnh, sống lưng thẳng tắp, sắc mặt bình tĩnh, hắn cũng ngồi thẳng.
Lý Đông Thanh nói: "Chờ đến lát nữa, không cần nói chuyện."
Hỏa Tầm: "Hả?"
Lý Đông Thanh chỉ là nhìn về cái sân phía trước, qua một lát đã truyền đến tiếng bước chân, Lệ Hán Nam đi tới, dửng dưng như không dựa vào cửa, hỏi: "Ngươi tìm ta?"
Lệ Hán Tâm đẩy nàng một chưởng, đẩy nàng từ cửa tiến vào, nàng ngã vào trong phòng, căm tức liếc mắt nhìn Lệ Hán Tâm.
Lệ Hán Tâm hiển nhiên cảm giác được có chuyện, nghiêm túc trừng nàng một cái.
Lệ Hán Nam mới đứng thẳng, nói: "Tìm ta làm gì?"
Lý Đông Thanh buông thanh kiếm xuống, kiếm tuệ hình cá xanh xanh đỏ đỏ đung đưa rủ xuống, nhìn qua rất đáng yêu, mà biểu tình của Lý Đông Thanh lại rất bình thản, hắn nói: "Năm đó ta giết một người của Lệ gia các ngươi, cho nên Lệ gia các ngươi vẫn luôn hận ta.
Khi Lệ Hán Tâm tới đây, kỳ thực đã báo thù một lần, hắn thua, cho nên thù hận vì hắn mà xem như hóa giải...!Có đúng không?"
Lý Đông Thanh dò hỏi mà liếc nhìn Lệ Hán Tâm, Lệ Hán Tâm đành phải gật gật đầu.
Lý Đông Thanh tiếp tục nói: "Mà cô nương, ngươi còn có thù hận, ngươi cũng muốn báo, có đúng không?"
Lệ Hán Nam nhìn hắn, tay đang khoanh lại buông xuống.
"Ngày đó tìm Diệp A Mai qua loa lấy lệ với ngươi, là ta không nên," Lý Đông Thanh nói, "Diệp A Mai vốn không muốn trêu chọc ngươi, nàng còn là nữ nhân đang mang thai, cũng không trêu chọc nổi ngươi, dù thế nào cũng là chuyện do ta gây ra, ngươi nên tính lên đầu ta thôi."
Hỏa Tầm Sưởng Minh đột nhiên liếc mắt nhìn Lý Đông Thanh, lúc này mới hiểu được Lý Đông Thanh vì sao bảo hắn đừng nói chuyện.
Trên người Lý Đông Thanh bị thương, vết thương trên bả vai hắn kỳ thực đã nứt ra một lần, lúc này không nên động thủ nữa.
Lý Đông Thanh nói: "Người nhà họ Lệ các ngươi nếu như ai còn muốn báo thù, cũng có thể cùng đi."
Hắn nói xong thì đứng dậy, dò hỏi: "An bài như vậy, thế nào?"
Lệ Hán Nam nhìn hắn, lãnh đạm nói: "Đương nhiên tốt."
Lý Đông Thanh gật gật đầu, nói: "Vậy thì tranh thủ thời gian đi."
"Chẳng qua còn có một việc muốn nói," Lý Đông Thanh cười nói, "Ta đã sớm nói quy củ của ta, giang hồ mới không thể có nội chiến, tối hôm qua lần đầu tiên nội đấu vì ngươi mà nổi lên, ngươi có nhận không?"
Lệ Hán Nam: "Chuyện này không phải là bởi vì Diệp A Mai sao?"
"Nói lại lần nữa, không liên quan đến Diệp A Mai, bởi vì ta," Lý Đông Thanh kiên nhẫn nói, "Mà là bất kể bởi vì ai, đã nói không cho nội đấu, thì bất luận là nguyên nhân gì cũng không được nội đấu."
Vô luận nói như thế nào, Diệp A Mai không trêu chọc nàng, Lý Đông Thanh cũng không trêu chọc nàng, là bản thân nàng gây chuyện, Lệ Hán Nam đầy mặt ấm ức: "Ngươi đến cùng muốn thế nào?"
Lý Đông Thanh nói: "Lát nữa lại nói thôi."
Qua một lát, trên sân huấn luyện dã ngoại đã bu đầy người, Lệ Hán Nam cùng một đám người nhà họ Lệ đứng đối diện Lý Đông Thanh.
Hỏa Tầm Sưởng Minh lần lượt nhìn sang từng người, rất nhiều người đều đã đánh nhau vào đêm qua.
Phương Thanh Trạc cuối cùng mới mang theo mấy người chạy tới, hình như là mấy nam nhân của Văn Nhân gia chiều tối hôm qua, sau khi Phương Thanh Trạc mang người đến, đứng ở bên cạnh Hỏa Tầm, thanh kiếm kẹp ở trên cánh tay, giống như xem náo nhiệt mà nhìn vào sân.
Hỏa Tầm Sưởng Minh: "Những người này là ngươi tìm tới?"
"Phụng mệnh làm việc mà thôi," Phương Thanh Trạc nhìn phía dưới, nhỏ giọng nói, "Minh chủ hỏi ta có ai, ta đành nói chứ sao."
Hỏa Tầm: "Không sợ những người này thù dai à?"
Phương Thanh Trạc cảm thấy thú vị, liếc mắt nhìn hắn, tựa hồ cảm thấy hắn hỏi một câu thực ngu xuẩn.
Văn Nhân Thiên cùng Diệp A Mai từ cửa sau đi vào, hai người cùng tiến vào, Phương Thanh Trạc mở to mắt liếc nhìn một cái, sau đó lại nhìn xuống dưới sân.
Hai người đi tới, mấy người đơn giản lên tiếng chào hỏi, kỳ thực vốn không có gì có thể nói, Diệp A Mai cùng Hỏa Tầm Sưởng Minh không tính là thân quen, Phương Thanh Trạc cùng Văn Nhân Thiên cũng không quen, sau khi cùng nhau uống rượu, quan hệ trái lại càng thêm lúng túng, chưa nói được mấy câu, lúc này đụng phải, căn bản không có gì để hàn huyên.
Văn Nhân Thiên nhìn xuống phía dưới: "Hắn tối hôm qua một đêm không ngủ."
Hỏa Tầm Sưởng Minh liếc mắt nhìn hắn, tầm mắt của Văn Nhân Thiên đặt ở trên người Lý Đông Thanh, hắn không phát biểu.
Phương Thanh Trạc thuận miệng nói: "Thật à?"
"Ừm," Văn Nhân Thiên nói, "Sáng sớm hôm nay tỉnh lại, lại tới xử lý chuyện này."
Hắn nói lời này, hiển nhiên có ý riêng, việc này là Hỏa Tầm Sưởng Minh phụ trách, ý là, Hỏa Tầm không xử lý tốt, cho nên Lý Đông Thanh chỉ có thể tự mình xử lý, Hỏa Tầm Sưởng Minh liếc mắt nhìn hắn.
Văn Nhân Thiên cũng xoay người lại, thoáng nhướn mi.
Hỏa Tầm Sưởng Minh nói: "Ngươi bị điên à?"
"Ơ này," Phương Thanh Trạc ngăn hắn lại, "Không chín chắn nha."
Hỏa Tầm Sưởng Minh quan sát trên dưới Văn Nhân Thiên một chút, hắn kỳ thực không thèm để ý Văn Nhân Thiên, mà không biết làm sao Văn Nhân Thiên cứ phải hằn học với hắn.
Văn Nhân Thiên nói: "Ta nói cái gì à?"
Diệp A Mai nhận ra không đúng: "Làm sao thế?"
Hỏa Tầm Sưởng Minh: "Không phục thì đánh nhau, ngươi là đàn bà sao? Suốt ngày lảm nhảm."
"Ta lại không có thù với ngươi, sao phải đánh cùng ngươi?" Văn Nhân Thiên nói.
"Bớt dùng chiêu này," Hỏa Tầm nói, "Đệ tử nhà ngươi cũng không có thù với Lệ gia, tối hôm qua vẫn động thủ đấy thôi, ngươi nếu như muốn đánh, ta luôn sẵn sàng tiếp đón, không muốn đánh cũng đừng tới đây làm ta buồn nôn."
Văn Nhân Thiên cười lạnh một tiếng, nói: "Ta không nghe lầm đi? Lý Đông Thanh để ngươi đến quản người giang hồ, hắn còn đang ở phía dưới xử lý tàn cục, ngươi ở đây lại hẹn ta nội đấu?"
Hỏa Tầm Sưởng Minh: "..."
Phương Thanh Trạc không nhìn nổi nói: "Được rồi, bớt tranh cãi một tí."
Hỏa Tầm Sưởng Minh muốn so tâm tư, mười người như hắn cũng không sánh bằng Văn Nhân Thiên, hắn quả thực ảo não, lại cảm thấy quy củ này của Lý Đông Thanh quả thật có chút không hợp tình người, người giang hồ còn có thể không đánh nhau? Một khi tức giận, ai có thể khống chế được?
Văn Nhân Thiên hoàn toàn thắng lợi, cười nhạo một tiếng.
Phương Thanh Trạc nói khẽ với hắn nói: "Ngươi cũng đủ rồi đấy."
Văn Nhân Thiên không có phản ứng.
Hỏa Tầm Sưởng Minh tức giận đến mắt nổ đom đóm, quả thực mắt nổ đom đóm!
Đây là địa bàn của Lý Đông Thanh, không phải là Đông Âu, cũng không phải Nguyệt Chi, thậm chí cũng không thể xem như là địa bàn của Lý Đông Thanh, hắn không phải cái gì cũng không làm được, mà là không thể làm, bởi vì Lý Đông Thanh ở giữa sẽ bị làm khó.
Vì không để Lý Đông Thanh phải khó xử, Hỏa Tầm Sưởng Minh nổi giận đùng đùng nhịn xuống, tức giận này khiến Phương Thanh Trạc đứng ở bên cạnh hắn cũng cảm thấy hù người.
Phía dưới, Lý Đông Thanh tay phải cầm kiếm, thân hình dịch chuyển, ở trên sân tiêu thất tung tích, nhanh, thật sự là nhanh, rất nhiều người khả năng căn bản là không theo kịp thân pháp của Lý Đông Thanh, Hỏa Tầm Sưởng Minh có thể nhìn thấy, thế nhưng nếu như hắn đứng đối diện Lý Đông Thanh, có thể nhìn thấy cũng không có nghĩa là có thể phòng được.
Lý Đông Thanh chính là nhanh, mà vào lúc này toàn lực xuất ra, hắn xác thực như Văn Nhân Thiên từng nói, đang thu thập tàn cục, dựng nên uy tín, kết thúc phân tranh.
Lý Đông Thanh một kiếm khơi lên kiếm của Lệ Hán Nam, vung tay bổ một nhát chặt đứt kiếm phía sau nàng, thân hình xoay chuyển, hóa thành vô hình, thời điểm dừng lại, hắn đã đứng phía sau tất cả mọi người.
Xoay người lại, thanh kiếm thu vào trong vỏ, cung tên trên lưng Lệ Hán Nam phát ra tiếng đứt đoạn.
Vũ khí của tất cả mọi người đều đứt mất, lúc này mới quay đầu lại.
Ánh mắt Lệ Hán Nam nhìn Lý Đông Thanh lúc này đã tràn ngập khiếp sợ.
Phương Thanh Trạc lẩm bẩm: "Người nên biết đủ."
"Thực buồn cười đi," Diệp A Mai nói, "Trận chiến Thôn Bắc Hải năm đó, ai cũng không coi trọng hắn."
Phương Thanh Trạc: "Hắn so với khi đó đã mạnh hơn rất nhiều, mà cũng chỉ có nửa năm."
Diệp A Mai lại chợt nhớ tới một chút chuyện cũ, khi Thôn Bắc Hải xảy ra chiến trận, Lý Đông Thanh lúc đó cũng muốn giúp đỡ, hắn nói có thể dùng đá lăn cùng nước nóng thủ thành, Thôn Bắc Hải địa thế dễ thủ khó công, chỉ cần bố trí một chút sẽ không xông lên được, lúc đó Diệp A Mai cảm thấy rất xem thường, không tất yếu, cũng không cần thiết, Lý Đông Thanh lúc đó không có kiên trì.
Khi đó nếu như là Hoắc Hoàng Hà nói thế, Diệp A Mai có lẽ sẽ không cảm thấy xem thường như vậy, nhưng một hai lại là Lý Đông Thanh, Lý Đông Thanh khi đó mới mười sáu tuổi, chỉ là một cậu nhóc mà thôi, trong lòng nàng trước sau đều cảm thấy, Lý Đông Thanh vẫn là cậu nhóc ôm chân phượng hoàng thượng khóc thê thảm kia, nàng luôn quên mất, ở trên phượng hoàng, Lý Đông Thanh chủ động yêu cầu tách khỏi bọn họ, sau đó quay người vào giang hồ.
Phương Thanh Trạc hỏi Hỏa Tầm: "Hắn lúc thường luyện công thế nào?"
Hỏa Tầm Sưởng Minh: "Ngươi luyện thế nào, hắn luyện thế đó."
Phương Thanh Trạc: "Ta không có luyện."
Hỏa Tầm Sưởng Minh chỉ đành nói: "Hắn rất khắc khổ."
Lý Đông Thanh cho dù vào lúc không buồn nỗ lực cũng không tụt xuống, hắn chỉ là trong lòng không thích luyện công, nhưng cái gì cũng không làm lỡ, năm ngoái sau khi đổi sang dùng kiếm, Lý Đông Thanh bắt đầu giống như không muốn sống nữa mà tập võ, như là đang truy đuổi thứ gì.
Ninh Hòa Trần rời đi mang đến cho hắn đả kích rất lớn, nếu như năm trước Ninh Hòa Trần không đi, hẳn là vẫn không có Lý Đông Thanh của ngày hôm nay.
Lý Đông Thanh đứng ở phía dưới, nói với Lệ Hán Nam: "Ngươi kỳ thực còn kém rất nhiều."
Lệ Hán Nam căn bản nói không ra lời, trận này không giống như đánh nhau, càng giống như là nhục nhã.
Lý Đông Thanh có ý không muốn cho nàng mặt mũi, tại trước mặt nhiều người như vậy, hắn làm nhục Lệ gia.
Lệ Hán Tâm còn tiếp Lý Đông Thanh ba chiêu, nàng thế nhưng ngay cả kiếm cũng chưa vung lên.
Lý Đông Thanh: "Ngày hôm qua ngươi làm nổi lên tranh chấp giữa hai nhà, làm trái minh ước, dẫn đến hai nhà từ đây trở mặt, ngươi nói xem phải phạt như thế nào?"
Hắn hỏi rất ôn hòa, mà Lệ Hán Nam vẫn giống như không chịu nổi, nàng tựa như phải chịu khuất nhục rất lớn, nhìn bốn phía một cái, hình như ai cũng đang cười nhạo nàng.
Một cô nương chưa từng ra khỏi Châu Nhai mà thôi, mà nàng cũng hầu như là bị đánh, không ai bởi vì nàng là nữ hài mà hạ thủ lưu tình, nhưng cũng chưa từng chịu khuất nhục như vậy.
Lý Đông Thanh nói: "Ngươi là người đầu tiên bị phạt, tiếp một kiếm của ta đi."
Lý Đông Thanh nói ra lời này cũng là rất bất đắc dĩ, ánh mắt nhìn Lệ Hán Nam cũng rất bất lực, thời điểm đi tới, Lệ Hán Nam theo bản năng lui về phía sau một bước.
Lệ Hán Tâm đứng ở bên cạnh, tựa hồ không nhìn nổi, đi tới, nói: "Ta thay nàng, được không?"
Lệ Hán Nam lại đẩy ra hắn: "Cần ngươi sao?"
Lý Đông Thanh: "Không được, Hán Tâm."
Lệ Hán Tâm đỡ trán, cũng rất bất đắc dĩ.
Lý Đông Thanh xuyên qua đám người, đi tới, nhấc kiếm lên, vẩy một kiếm đi, phát ra một trận kiếm khí, phả vào mặt thật sự doạ người, một đường máu từ lồng ngực của Lệ Hán Nam ngực phun ra.
Lệ Hán Nam lay động thân thể hai lần, được Lệ Hán Tâm đỡ lấy.
Lý Đông Thanh xoay đầu lại, nói với mọi người: "Tối hôm qua tất cả những người tham gia vào, tới đây lãnh phạt.".