Chương 51

Mãi đến khi thời gian đếm ngược chọn Tướng kết thúc thì Lộ Bá Nguyên mới chọn đại một Tướng, giọng nói như bình thường: “Hình như vậy.”
“…” Giản Nhung vẫn còn che mặt, mở he hé ngón tay để lộ mắt của mình.


Trên mưa đạn đều là “Ha ha ha”,  có vẻ như cậu không tiếp nhận chữ này rồi.
Bình thường Giản Nhung chưa từng gọi ai là “anh”,  chớ nói chi đến “anh ới”. Lộ Bá Nguyên im lặng vài giây, cậu hận đến mức muốn chui gầm bàn máy tính của Tiểu Bạch  kia.


(Ở đây bạn Soft đang nói đến chữ “ca” và chữ “ca ca”, tui nghĩ nó như trong tiếng Hàn là Huyng và Oppa, bên mình là anh trai và anh yêu =))
Giản Nhung buồn bực uống nửa ly nước lạnh mới bình tĩnh tập trung lần nữa vào trận đấu.
Nhìn thấy avatar Tướng của Lộ Bá Nguyên, Giản Nhung sửng sốt: “Anh chơi Amumu à?”


Amumu sử dụng hiếm trong hiếm, không nói đến trong những trận thi đấu chuyên nghiệp, nó cũng rất ít khi được người chơi chọn khi leo rank.


Cách đối xử này có liên quan đến với hình tượng của Tướng Amumu, hắn là Tướng mà ngay cả phóng kỹ năng cũng khóc,  lời thoại kinh điển là “Tôi tưởng ra bạn sẽ không bao giờ chọn tôi chứ”.


Lộ Bá Nguyên chắc chắn sẽ không nói bản thân gần hết giờ nên chọn đại đâu, gương mặt anh không đổi sắc mà điều chỉnh Ngọc bổ trợ cho Amumu: “Ừa, luyện thử trước khi bàn bạc sách lược mới.”
Giản Nhung: “?”
Huấn luyện viên lẫn đội viên của chiến đội TTC đang xem live stream: “”


available on google playdownload on app store


Sách lược mới gì của Amumu? Amumu thì có cái mẹ gì sách lược chứ?
Vài giây sau,  Lộ Bá Nguyên lại nói: “…Quên mất cậu đang live stream. Quên đi, không có gì.”
Diễn quá thật luôn, Giản Nhung còn tưởng bản thân lạc hậu rồi chứ.
【Ông nội ông nghe thấy gì không? Amumu sắp lên sàn thi đấu!!!】


【Ông nội chật vật giơ ngón trỏ lắc qua lắc lại, nói: đừng tin rumors. 】
【Ngu Ngốc mày có thể đừng đục nước béo cò được không, làm nũng một câu thôi đó hả? Dù sao cũng phải duy trì cho tới khi kết thúc buổi live stream hôm nay chứ?】


【Haizz,  thật luôn đó, tao đã dùng hết tất cả số điện thoại trong nhà chỉ về bỏ phiếu thắng cho hạng mục nhảy múa trên Weibo,  kết quả…là thế này? Quá thất vọng, không ngờ streamer mà tao hâm mộ lại là người thế này. 】
【Có lệ vậy…Chán thật chứ. 】


【Mưa đạn làm sao vậy…Vì sao đột nhiên biểu cảm chân thật như thế】
【Ngu Ngốc này ăn mềm không ăn cứng,  hóa trang là được rồi. 】


【Một tuần trước tao đã treo ở kênh live stream của mày chờ mày live lại, cuối cùng chờ dược cái gì? Ài,  Cá khóc nước biết, tao khóc ai biết đây?】


“Sao ông không nói luôn từ khi Bàn Cổ khai thiên ông đã treo ở kênh live stream của tui rồi?” Giản Nhung mặt thì cười nhưng mắt không cười: “Đừng cố tình gây sự nữa, nói chuyện bình thường làm sao làm nũng được hả?”


Đám khán giả sớm đã có chuẩn bị, cậu vừa dứt lời vô số từ ngữ làm nũng nháy mắt chiếm lĩnh màn hình.
Giản Nhung nhìn thoáng qua, sau đó…chọn rồi khóa mỏ hết mấy khán giả gửi những từ ngữ khó coi.
Cậu bứt bứt lỗ tai thỏ của mình, tùy tiện chọn Azir.


Vào giao diện loading, Giản Nhung lập tức cầm điện thoại lên gửi tin Wechat.
【Nhờ Ung: Nếu như anh nghe thấy khó chịu thì tui sẽ nói ít lại. 】
【R: Không thoải mái. 】
Khóe miệng của Giản Nhung cứng đơ, sau đó từ từ hạ xuống.


Cậu đang hỏi cái rắm gì đây…ai lại cảm thấy dễ chịu khi được một thằng đàn ông làm nũng chứ
Giản Nhung thật lâu mới gõ trả lời một chữ “Được”, đang định bấm gửi thì điện thoại di động rung lên.
【R: Giọng quá nhỏ, nghe không rõ, nói lớn lên. 】


Âm thanh vào trận đấu đã kéo hồn của Giản Nhung trở lại, cậu hoảng loạn ném điện thoại lên bàn.
Quả thật đã đụng độ với người quen rồi, đối phương là Mid và JG của chiến đội Chiến Hổ.
Vừa vào trò chơi, đối phương đã lên tiếng rồi.


【[Tất cả]Chiến Hổ Đại Ngưu: Yên tâm, chúng tôi không chơi trò nhìn trộm màn hình đâu. 】
【[Tất cả]TTC·Road: 1】
“Đánh không nổi thì chờ tôi.” Lộ Bá Nguyên đi tới bên cạnh Bùa xanh: “Tôi lên cấp 6 rồi gank.”


Trận này Đại Ngưu chơi tướng Con Mắt Hư Không Vel’Koz, tướng tay dài, đặc biết khắc chế tướng Azir của Giản Nhung.
“Được.” Giản Nhung dừng lại: “Nha, anh à.”
Rốt cuộc Lộ Bá Nguyên cũng nghe rõ chữ “anh à” này.
Không nũng nịu, Giản Nhung gọi rất mất tự nhiên, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy dễ nghe.


Xử lý xong ba con sói Hắc Ám, Lộ Bá Nguyên đi được nửa đường về phía khu vực rừng phía trước thì anh đưa tay kiếm nút âm lượng trên headphone, vặn lên.
【Nũng nịu chút nữa đi! Kẹp chân lại rồi hét lên cho ông!!】
【Đệt, lỗ tai của Ngu Ngốc bốc cháy rồi!!】


“Tui kẹp đầu ông lại rồi hét lên thì thế nào?” Tướng của Giản Nhung farm vào giai đoạn đầu, cậu farm lính xong, còn bớt thời gian chỉnh “mái tóc” của mình rồi mới phóng về phía trước, che che lỗ tai: “Đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu.”


Giản Nhung đã từng đối đầu với Đại Ngưu trong vài trận huấn luyện thi đấu, Đại Ngưu kinh nghiệm phong phú, lối chơi lão thành, cậu rất khó chiếm được ưu thế.


Đối phương đương nhiên cũng không để cho Giản Nhung farm thuận lợi, Đại Ngưu dựa vào Tướng có kỹ năng tầm bắn xa nên ép cậu rất dữ. Giản Nhung khốn đốn với Tướng này, chỉ có thể cam chịu tiến vào tháp lính để giữ mạng.
Cấp 6, Lộ Bá Nguyên tới gần đường giữa: “Tôi tới đây.”


Giản Nhung bị ép đến bực, vừa mới kiên trì đánh với Đại Ngưu một đợt lính, hiện tại hai người chỉ còn lại nửa ống máu.
Giản Nhung lập tức nói: “Anh ta có Tốc Biến, không gank được, trước tiên có thể khiến anh ta dùng Tốc Biến đã…”


Lộ Bá Nguyên chỉ huy: “Tốc Biến đến bên trái rồi đẩy anh ta.”


Giản Nhung hành động theo lời chỉ huy, Tốc Biến lao về trước ném chiêu cuối. Đại Ngưu bị đẩy đến bên phải bụi cỏ mới phát hiện JG của đối phương đã tới, vừa nhìn thấy Lộ Bá Nguyên là một giây sau anh ta không chút do dự bấm Tốc Biến chạy trốn.


Hai âm thanh Tốc Biến đồng thời vang lên—— Lộ Bá Nguyên gần như Tốc Biến cùng lúc, sau đó phán đoán sử dụng trước chiêu Q chuẩn xác trúng vào Đại Ngưu, tiếp sau là chiêu cuối trói buộc khiến anh ta đứng yên tại chỗ.


Đợt đẩy này Lộ Bá Nguyên phán đoán quá đẹp luôn, lúc cầm được đầu người, Giản Nhung thốt lên: “Đẹp!”
Vài giây sau, Giản Nhung bị bình luận trên màn hình thúc dục cắn răng bổ sung: “Anh giỏi quá đi à.”


Giọng điệu của Giản Nhung nói rất đơ, nghe như đọc sách giáo khoa vậy, thế nào cũng không hề có chút ý tứ nũng nịu nào cả.
Các khán giả không cảm thấy nũng nịu mà chỉ cảm thấy buồn cười. Đặc biệt là âm cuối ch.ết người của cậu, nói một lần là người ta cười rất lâu.


Lộ Bá Nguyên: “Cậu dùng Tốc Biến rồi, lát nữa JG họ chắc chắn sẽ đến đây, bản thân cẩn thận. trận này chúng ta muốn thắng chỉ có thể đánh vào cuối trận.”
Lộ Bá Nguyên như nhà tiên tri, Giản Nhung mới từ trong Nhà bước ra, đã bị JG và Mid của Chiến Hổ dive ép ch.ết.


Rất khó kéo đến cuối trận, hai đường trên dưới đều thất bại, sau một vài pha giao tranh nhỏ, cơ bản đồng minh đều ch.ết trận ở chiến trường, bình thường chỉ có Lộ Bá Nguyên và Giản Nhung có thể toàn thây trở ra.


Cũng như thế lính này, đồng minh ‘rảnh rỗi quá sinh nổi’ tiến vào rừng đối phương bị gank, Giản Nhung vừa mới chạy tới thì đồng minh đã bay màu.
Cậu phối hợp với Lộ Bá Nguyên chật vật thu được kill, hai người nhanh chóng lui ra khỏi rừng của đối phương.


Khi đi qua Bùa Xanh của quân địch, động tác đi của Giản Nhung chậm lại rất rõ ràng.
Khi thấy cậu dừng lại lần thứ ba, Lộ Bá Nguyên mở Mic: “Sao vậy.”
Giản Nhung bấm bấm chuột máy tính, chạy quanh Amumu một vòng, mới thành thật nói: “Tui muốn Bùa Xanh của họ.”


Bùa Xanh của quân địch còn mười bảy giây nữa đổi mới, bọn họ không có ưu thế, quân địch bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện.
Lộ Bá Nguyên còn chưa trả lời, Giản Nhung đã khẽ thì thào: “…Họ đã cướp hai cái Bùa Xanh của tui rồi.”


Giọng điệu mang theo vẻ không cam lòng, giọng nói cũng êm dịu hơn.
Nhưng lời này nghe thì không hiểu sao cảm thấy…
【Đệt! Còn nói ông sẽ không làm nũng】
【Mama không thể giúp con lấy Bùa Xanh dược, mama chỉ có thể đập tiền cho con, là mama vô dụng hu hu hu】
【Mày thật nhão a a a a——】


Giản Nhung sửng sốt: “Sao tui làm nũng chứ?”
【Muốn Bùa Xanh thì bản thân tự cắm trại không được à, trước đây mày chơi không phài đều coi đồng minh là vật trang trí hay sao? Đây không phải làm nũng muốn Road cầm Bùa Xanh cho mày hay sao?】
Giản Nhung: “…”


Headphone truyền đến âm thanh thông báo, Giản Nhung giật mình, Lộ Bá Nguyên đã chạy tới chỗ quái Bùa Xanh của quân địch.
“Qua đây.” Giọng nói của Lộ Bá Nguyên trầm trầm ôn hòa, giọng điệu tự nhiên: “Hôm nay mười tám tuổi, muốn làm gì cũng được.”


Giản Nhung vốn muốn phản bác vài câu với khán giả nhưng khi nghe thấy lời này…Cậu nhếch miệng lên không trả lời, quay người yên lặng đi trộm Bùa Xanh.
【】
【Tui hình như không cẩn thận…đã làm vỡ thứ gì rồi?】
【Sao ông đây cảm thấy là lạ, cứ như đang xem live stream của Bye và Pine vậy. 】


【Tình yêu đơn phương của Ngu Ngốc đã kết thúc rồi sao】
Giản Nhung không thèm trả lời bình luận trên màn hình, sau khi thắng trận đấu này, cậu khóa mỏ cái tên nói cậu đơn phương.


Hai người đánh đến gần tối. Lúc này Lộ Bá Nguyên còn không còn chơi Tướng yếu thế nữa, Bùa Xanh của Giản Nhung cũng không còn bị người ta cướp nữa.
Vừa mới kết thúc một trận, điện thoại của Giản Nhung bỗng nhiên rung lên, là tin nhắn trong nhóm.


【Anh Đinh: @R  Vượt quá thời gian quy định rồi, đừng đánh nữa, nghỉ ngơi đi. 】
Giản Nhung xem đi xem lại tin nhắn này hai lần, cau mày.
【Nhờ Ung: Thời gian quy định gì vậy?】
【R: Biết rồi, một ván cuối. 】
【Anh Đinh: Đừng tưởng anh không biết, hai đứa vừa mới xong một trận. 】


【Anh Đinh: Không đánh nữa, đúng lúc anh có việc nói với cậu. 】
Giản Nhung như lọt vào sương mù, chợt nghe giọng nói của Lộ Bá Nguyên truyền đến tai phone: “Anh Đinh tìm tôi, tự mình đánh được không?”
Giản Nhung nói “Được”.


Khi mà Lộ Bá Nguyên đứng lên đi ngang qua người Giản Nhung, Giản Nhung không nén nổi quay đầu lại muốn hỏi gì đó, bỗng nhiên tai thỏ đang đeo bị nắm lấy.
Lần đầu tiên Lộ Bá Nguyên sờ loại đồ chơi này. Anh vân vê: “Còn nửa tiếng nữa live xong hả?”
Giản Nhung xem đồng hồ: “…Gần như vậy.”


Lộ Bá Nguyên gật đầu rồi buông tai thỏ ra xoay người đi ra khỏi phòng huấn luyện.
Mới đến khi tiến vào trận đấu kế tiếp, trong đầu của Giản Nhung chỉ vang vọng một câu “Thời gian quy định”.


Tuyển thủ chuyên nghiệp không có cái gọi là “thời gian quy định”, giống như muốn luyện bao lâu thì luyện bấy lâu, trừ khi huấn luyện viên bất ngờ đột tử chứ hiếm khi chủ động bảo dừng.
Cuối cùng cùng hết thời gian live stream, Giản Nhung thở phào nhẹ nhõm toàn thân.


Cậu tắt đi nền tảng giữa những dòng comment đông đảo giữ cậu ở lại, rồi đi xuống lầu, mới phát hiện những người khác đã về đến gaming house, đang ngồi ở phòng khách phân chia đặc sản quê nhà.
Viên Khiêm phát hiện ra cậu trước tiên, cười nói: “Tiểu Nhung, sinh nhật vui vẻ.”


Pine đang chơi game mobile, nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn cậu: “Sinh nhật vui vẻ.”
Nhìn quanh không thấy Lộ Bá Nguyên và anh Đinh, Giản Nhung bước xuống bậc thang cuối cùng, không quá quen mà trả lời: “Cảm ơn.”


Đều là những thiếu niên E-sports không mấy thể hiện tình cảm dàt dạo, hôm nay mọi người cũng đã đập tiền trong live stream cũng coi như quà sinh nhật rồi.
Giản Nhung vừa đi tới trước sô pha thì đã bị Tiểu Bạch túm lên sô pha rồi.
“Đệt, bộ quần áo này là crop top nà!!” Tiểu Bạch kêu lên.


“Không phải.” Giản Nhung tùy ý kéo kéo quần áo: “Nhưng quá ngắn, đứng thẳng mới lộ ra.”
“Vậy không phải là crop top sao…” Tiểu Bạch hất cằm trêu cậu: “Phải rồi, nhanh cho tui xem lông chân của cậu đi.”
Giản Nhung tưởng mình nghe nhầm: “Cái gì”


“Lông chân đó!” Tiểu Bạch với vẻ mặt tò mò: “Tui nghe P cưng nói lông chân mọc trên mu bàn chân, tui không có, P cưng cậu ta không cho tui xem, ông nhanh cho tui mở mang kiến thức đi.”
Câu noi “Ông bệnh đúng không” đã tới miệng của Giản Nhung.


“Nhưng mà ông thật chẳng có mấy cọng lông chân.” Tiểu Bạch dòm chằm chằm chân của cậu, nhíu mày thắc mắc hỏi: “Chân ông như chân của con gái, thật sự ông có lông chân hả?”


Khi Lộ Bá Nguyên bước xuống lầu, chứng kiến cảnh tượng Giản Nhung với bàn chân trần giẫm lên mép bàn trà đang cố gắng tìm kiếm gì đó trên mu bàn chân, chiếc tất dài màu trắng tùy tiện ném trên thảm.
“Đây, thấy không?” Giản Nhung chỉ vào chỗ nào đó trên mu bàn chân mình.


“Nà ní?” Tiểu Bạch nhíu mày, cố gắng nhìn cho rõ: “Hả? Trời mẹ nó…một cọng”
Giản Nhung vừa tròn mười tám tuổi đã là người trưởng thành rồi hừ lạnh một tiếng: “Một cọng thì làm sao hả? Ông ngay cả một cọng cũng không có.”


※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※






Truyện liên quan