Quyển 1 - Chương 5
Thấy cô đảo cặp mắt trắng dã không nói lời nào, anh lại bắt đầu kiên trì kéo dài đề tài:
“Anh của tôi là Đan Diệc Thuyên, chắc chuyện này em cũng biết?”
“….”
“Em chia rẽ hôn nhân của anh chị tôi, trong lòng em chắc cũng hiểu?”
Nghê Tiêu cảm thấy buồn ngủ, nhưng kết quả lại bị câu này làm cho tỉnh giấc, cô định bác bỏ, nhưng Đan Diệc Thần lại chậm rãi nói:
“Mấy ngày nay tâm trạng anh của tôi không tốt lắm, nghe nói có vài tân binh mới vào đội đặc chủng, đã bị anh ấy huấn luyện người không ra người, ngợm không ra ngợm”
Uy hϊế͙p͙ và khiêu khích trắng trợn, Nghê Tiêu cuối cùng cũng hiểu anh ta muốn nói gì, nói không sợ là giả, địa vị của Đan gia ở thành phố A, chỉ một cái giẫm chân của bọn họ thôi, cả thành phố cũng phải run rẩy.
Trong lòng cô cảm thấy hơi lạnh:
“Vì thế, Đan Diệc Thần, anh muốn thay anh trai mình trả thù tôi?”
Đan Diệc Thần ung dung điều chỉnh tư thế ngồi một chút, nở nụ cười:
“Sai rồi, tôi muốn cứu em”.
Nhìn thấy dáng vẻ khó hiểu của Nghê Tiêu, anh đưa tay sờ đầu Nghê Tiêu giống như sờ đầu vật cưng:
“Nghê Tiêu, làm người yêu của tôi được không?”
Anh hỏi hết sức nho nhã lễ độ, dáng vẻ hết sức “Tôi rất quan tâm đến suy nghĩ của em”. Kỳ thực lại bá đạo, độc tài, không quan tâm đến Nghê Tiêu có đồng ý hay không.
Nghê Tiêu xem như đã biết rõ tính tình của Đan Diệc Thần, lúc anh ta bắt đầu đưa ra lời đề nghị này, thì tư duy của trưởng quan theo quán tính xuất hiện, bạn đồng ý cũng phải đồng ý, bạn không đồng ý cũng phải đồng ý, chỉ có phục tùng mới có con đường sống.
Cho nên, vì để bữa cơm này có thể kết thúc trong hòa bình, cô liếc qua Diệp Miêu Miêu đang hưng phấn chạy tới, lộ ra một nụ cười giả bộ:
“Tôi sẽ suy nghĩ lại”
Ăn xong bữa cơm, Diệp Miêu Miêu đã trở thành fan ruột của Đan Diệc Thần. Nếu như Đan Diệc Thần trở thành một nam thần, thì Diệp Miêu Miêu nhất định trở thành người lãnh đạo của hội fan cao cấp, hơn nữa còn là một hội fan đông đảo.
“Nghê Tiêu, vị trưởng quan kia có phải có ý với cậu không?” Diệp Miêu Miêu tiến đến trước mặt Nghê Tiêu, cười như tên trộm nói.
“Đi đi, bây giờ tớ rất vội”.
Mày Nghê Tiêu cau lại, điện thoại trong tay không ngừng gọi đi gọi lại một dãy số, kì lạ, từ lần trước vị Lý tiên sinh ấy đến một lần, về sau không thấy tăm hơi của ông ấy đâu cả, điện thoại không bắt máy, tin nhắn không trả lời, giống như bốc hơi khỏi thế giới vậy
Nghê Tiêu có một dự cảm không tốt, cô đắn đo suy nghĩ, quyết định tự mình đến viếng thăm nhà Lý tiên sinh
Đi ô tô đến một biệt thự xa hoa ở ngoại thành, sắc trời cũng hơi u ấm, thấp thoáng truyền đến tiếng sấm vang ầm ầm báo hiệu một cơn mưa to sắp đến.
Nghê Tiêu cẩn thận nhấn chuông, con chó trong vườn hoa phe phẩy cái đuôi đến trước cửa sắt, sủa rất lớn tiếng, không bao lâu, một người phụ nữ mặc váy ngắn màu đen đi ra, người phụ nữ này có dáng người đầy đặn, đường cong lộ liễu, mái tóc ngắn chấm vai, nhưng không hiểu sao khiến người ta cảm thấy xa cách.
Người phụ nữ đi đến trước cửa sắt, con chó dường như rất sợ bà ta, cuối cùng mang theo cái đuôi bỏ trốn mất dạng, bất an trong long Nghê Tiêu không ngừng tăng lên, nhưng không rõ nguyên nhân.
“Xin chào, xin hỏi Lý tiên sinh sống ở đây phải không?. Tôi là luật sư của ông ấy”. Đầu tiên, Nghê Tiêu tự giới thiệu về bản thân mình.
“Ông ấy không có ở nhà, lần sau cô ghé lại đi”. Người phụ nữ nói xong, muốn đóng cửa sắt lại.
Ngày khác?. Đường xa như vậy mình đến một lần đã quá mức rồi, còn ngày khác?. Nghê Tiêu nhanh nhẹn đưa tay ra ngăn cánh cửa đóng lại, lộ ra nụ cười ôn hòa nói:
“Tôi có thể ở đây chờ ông ấy về không?”
Hai người giằng co một lát, ai cũng không chịu thỏa hiệp, lúc này âm thanh thật lớn bỗng nhiên vang lên, Nghê Tiêu mờ mịt thò đầu nhìn, chỉ thấy trên lầu có bong người đàn ông chợt lóe
Không phải Lý tiên sinh trốn mình đấy chứ?. Nghê Tiêu âm thầm suy đoán.
Người phụ nữ trong nháy mắt trở nên khẩn trương: “Nếu không thì cô vào ngồi một lát đi?. Mặc dù có thể hôm nay ông ấy không về”
Nghê Tiêu gật đầu, đi theo người phụ nữ tiến vào.
Cửa sắt chậm rãi đóng lại, trong vườn hoa, con chó quỳ rạp trên mặt đất, ánh mắt màu nâu dần trở nên ẩm ướt.
“Lý phu nhân, tôi mạo muội đến tìm Lý tiên sinh như vậy, thật xin lỗi”
Sau khi đi vào, Nghê Tiêu nhìn thấy ảnh cưới trên tường người phụ nữ mặc váy đen trước mặt là vợ của Lý tiên sinh – Ninh Vĩ Như.
Ninh Vĩ Như ra hiệu cho Nghê Tiêu ngồi xuống trước: “Không sao, lần này tôi trở về chỉ muốn dọn hành lý để chuyển ra ngoài sống, cô cứ ngồi xuống trước đi” Nói xong thì cô ta đi lên lầu.
Nghê Tiêu cảm thấy kì lạ, biệt thự lớn như vậy nhưng lại không có người hầu, trống rỗng, Lý tiên sinh không biết đi đâu, nhớ tới bóng đen xẹt qua mình vừa nhìn thấy, vóc người cường tráng, rõ rang là một người đàn ông…
Không sai!. Lý tiên sinh rất gầy, người đó không phải là Lý tiên sinh!
Liên tưởng đến vụ án ly hôn của 2 người, khi Lý tiên sinh nhắc đến Ninh Vĩ Như, vẻ mặt của ông ta rất dữ tợn, Nghê Tiêu bắt đầu suy nghĩ, chẳng lẽ Ninh Vĩ Như thừa dịp Lý tiên sinh không có ở nhà mà giấu tình nhân ở trong nhà để yêu đương vụng trộm?.
Rất có khả năng này, Nghê Tiêu nghĩ đến đây, đột nhiên cảm thấy hưng phấn, được lắm, nếu như bị mình nắm được chứng cứ, lúc đó phần thắng vụ kiện này rất cao.
Nghê Tiêu cầm túi giả bộ đi tìm toilet, kỳ thực đi lòng vòng xung quanh để tìm người đàn ông ban nãy, khi đi tới cầu thang phía tây, cô bỗng nhiên ngửi thấy hơi thở không giống
Xa lạ, lạnh như băng, nguy hiểm, và… sát khí.
Trái tim của Nghê Tiêu đột nhiên nhảy lên, không kịp phán đoán đó là cảm giác gì, cô chợt ý thức được mình đã đi vào một nơi nguy hiểm, cô theo bản năng muốn xoay người xuống lầu, nhưng mà sau đầu đau xót, tiếp đó cô bị mất ý thức, rơi vào trạng thái tối tăm
Nghê Tiêu bị trận tranh cãi kịch liệt đánh thức, cô nhận thấy tay chân của mình bị trói chặt, ngoài miệng còn bị dán băng keo, trong căn phòng tối đen, mùi máu tươi nồng nặc
Cô run rẩy suy nghĩ, muốn giãy dụa một chút, lại phát hiện bởi vì khẩn trương và sợ hãi nên tay chân của mình đã sớm cứng ngắc, không thể nào động đậy được
Ngoài cửa, tiếng tranh cãi lớn dần, trong phòng tối đen không tài nào nhìn thấy rõ được cảnh vật xung quanh mình, thính giác của Nghê Tiêu dần trở nên nhạy bén
“Không giết nữ luật sư kia, giữ cô ta lại chính là tai họa” Là thanh âm của đàn ông, trong giọng nói còn mang theo một chút tàn nhẫn
“A Đông, không cần quan tâm đến người phụ nữ đó, chúng ta cầm tiền rồi trốn đi không được sao?. Chúng ta đã giết Sùng Minh rồi, em thật sự không muốn giết người nữa…” Thanh âm nức nở của người phụ nữ mơ hồ truyền đến, Nghê Tiêu run lên bần bật, bọn họ…. Bọn họ đã giết ch.ết Lý Sùng Minh?
Như thế, mùi máu tươi nồng nặc trong căn nhà này, là…. Của Lý Sùng Minh?.
Nước mắt của Nghê Tiêu trong nháy mắt rơi xuống, tuy rằng bình thường gan của cô rất lớn, nhưng mà đây là lần đầu tiên cô gặp phải vụ án giết người, nhất là bây giờ hung thủ còn ở bên ngoài bàn bạc có nên giết cô hay không?.
Tính mạng đang bị đe dọa, Nghê Tiêu khịt khịt mũi, cô phải tranh thủ thời gian, nếu như 2 người kia thỏa thuận xong, cùng vào đây giết cô chỉ sợ hôm nay cô sẽ trở thành oan hồn đi làm bạn với Lý tiên sinh mất!.
Cô cắn răng, sờ xoạng xung quanh, cuối cùng đụng phải một thân thể lạnh như băng, Nghê Tiêu cơ hồ thét chói tai, cả người của cô càng run rẩy, cô biết đó là thi thể của Lý Sùng Minh.