Quyển 1 - Chương 11
Một người phụ nữ duyên dáng, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười, cô nhẹ nhàng thong thả đi đến bên cạnh người đàn ông, nói nhỏ:
“Đan Diệc Thuyên, em trai anh còn quyết đoán hơn anh, anh thật đúng là kém xa”
“Lặc Tư Thanh” Người đàn ông nghiến răng, giận dữ gọi tên cô, hận không thể nắm cô trong lòng bàn tay, hung hăng giáo huấn cô một trận
Lặc Tư Thanh mỉm cười, khiêu khích anh ta thành công cô thật sự rất vui.
Trong vườn hoa, Nghê Tiêu vẻ mặt hung hãn trừng mắt nhìn Đan Diệc Thần: “Anh còn chưa trả lời tôi, vì sao tự mình quyết định tuyên bố lung tung như thế hả?”
Đối mặt với cơn tức giận của Nghê Tiêu, Đan Diệc Thần vẫn thản nhiên nói: “Em vốn là của anh, chẳng qua là anh cho em tự do ở ngoài 4 năm thôi, bây giờ em đã trở về, đương nhiên phải trở về bên cạnh anh rồi”
Nhìn dáng vẻ tự tin của người đàn ông này, dường như trên đời không có thứ gì là anh ta không chiếm được, Nghê Tiêu cô thuộc về bố mẹ cô, thuộc về chính bản thân cô, khi nào thì thuộc về Đan Diệc Thần anh ta vậy?.
Cô tức giận không nhẹ, nhưng lại không có chỗ nào trút giận, đúng vậy, người đàn ông này có lối suy nghĩ khong giống với người bình thường, không có cách nào khơi thông được.
Nghê Tiêu lắc đầu: “Cho dù anh đơn phương tuyên bố với toàn thế giới tôi là vợ của anh, nhưng mà bố mẹ tôi cũng không hoan nghênh anh”
“Tôi sẽ mau chóng đến nhà cầu hôn”
Vẻ mặt Đan Diệc Thần trịnh trọng, anh lườm 2 người đang đứng xem kịch vui cách đó không xa, mỉm cười: “Sẵn tiện có anh hai với chị dâu của anh làm chứng”
“Xùy” truyền đến một tiếng cười, Nghê Tiêu quay đầu lại, chỉ thấy có một đôi nam nữ đang đứng trên lầu hai, khuôn mặt của người đàn ông anh tuấn nhưng mà sắc mặt ủ dột, chính là Đan Diệc Thuyên mà cô đã gặp qua mấy lần.
Mà người phụ nữ, dáng người yểu điệu, xinh đẹp, hào phóng, không phải là Lặc Tư Thanh người đã đến tìm mình để giúp chị ta ly hôn sao?.
Bốn người đối mặt nhìn nhau, cuối cùng Lặc Tư Thanh giơ cao ly rượu lên, hướng Nghê Tiêu cười nhợt nhạt: “Nghê luật sư, còn chưa cảm ơn em đã giúp chị cãi thắng vụ ly hôn, có muốn cùng chị uống một ly không?”
Vẻ mặt của Nghê Tiêu đầy hắc tuyến…Người phụ nữ này, thật sự là tự vạch áo cho người khác xem lưng.
Hiếm khi được yên tĩnh, trên bàn nhỏ, Nghê Tiêu và Lặc Tư Thanh ngồi đối diện nhau, trọng tâm câu chuyện đương nhiên không rời khỏi hai người đàn ông nhà họ Đan.
“Diệc Thần không phải là người dễ dàng xúc động, nhiều năm rồi bên cạnh chú ấy cũng chưa có người phụ nữ nào xuất hiện, lần này chú ấy cao giọng tuyên bố với người ngoài thân phận của em như vậy, chứng tỏ chú ấy đã thật lòng yêu em rồi”
Lặc Tư Thanh đong đưa chất lỏng trong ly rượu, lười biếng nói.
Nghê Tiêu chỉ im lặng, không trả lời.
Lặc Tư Thanh thấy cô im lặng không lên tiếng, nhất thời nở nụ cười: “Chị thấy không phải em không thích Diệc Thần, tại sao hai người ở chung một chỗ lại như nước với lửa thế?”
“Ai nói em thích người đàn ông tự phụ đó”. Nghê Tiêu phản bác lại theo phản xạ có điều kiện, thấy Lặc Tư Thanh mỉm cười nhìn mình thì mới thấy phản ứng của mình có phần quá khích, vì thế sau đó im lặng ngồi xuống.
Dường như nghĩ tới cái gì đó, Nghê Tiêu nhịn không được hỏi: “Em cũng có một chuyện rất tò mò, trưởng quan Đan Diệc Thuyên rõ ràng rất iu chị, nhưng vì sao chị lại muốn ly hôn với anh ta?. Đan trưởng quan rõ ràng không muốn ly hôn, nhưng vì sao lại cố ý thua chị trên tòa?”
Hôm ấy ra tòa, Nghê Tiêu mới biết đối thủ của mình là người nhà họ Đan, lẽ ra cô đã chuẩn bị tâm lý để đánh một trận chiến lớn, ai ngờ luật sư của đối phương vẫn chưa tới, phiên tòa lại diễn ra phi thường suông sẻ, hình như không chút khó khăn, Lặc Tư Thanh muốn gì thì đạt được cái đó, từ đầu đến cuối Đan Diệc Thuyên cũng không tỏ ra tức giận.
Anh ta rõ ràng yêu Lặc Tư Thanh, cho dù là người ngoại cuộc như cô cũng có thề nhìn thấy.
“Ôi, cô bé, đề tài này đã vượt quá phạm vi chủ đề nói chuyện của chúng ta rồi”
Lặc Tư Thanh chớp chớp mắt, dáng vẻ ý vị thâm trường nói: “Có một câu chị muốn nhắc nhở em, đàn ông Đan gia không phải là người bình thường, nếu như một ngày nào đó em thật lòng yêu Diệc Thần thì phải chuẩn bị tâm lý cho tốt, chuyện tình cảm không hề đơn giản như em tưởng tượng, nhất là người đàn ông làm bạn đời với em, đến từ Đan gia”
Nghê Tiêu lắc đầu: “Em tuyệt đối sẽ ko thích Đan Diệc Thần, bởi vì em có người trong lòng rồi”
Người trong lòng của cô hiền lành tốt bụng tốt hơn gấp nghìn lần so với vẻ bá đạo vô lý của Đan Diệc Thần.
Lặc Tư Thanh rũ mi xuống, lộ ra một tia cười phức tạp, xem ra con đường tình cảm của bọn họ, còn gian nan hơn của cô với Đan Diệc Thuyên…
Nghê Tiêu không nghĩ tới Đan Diệc Thần lại hành động mau lẹ như vậy, hôm nay cũng như mọi ngày, thời điểm cô vẫn còn ở công ty luật bận rộn đến trời đất quay cuồng, bỗng nhiên nhận được điện thoại của cha mình, bảo cô trong vòng nửa tiếng phải nhanh chóng về nhà.
Nghê Tiêu cho rằng trong nhà đã xảy ra chuyện gì đó, chờ khi cô vào nhà thì bị đống quà tặng cao như núi dọa sợ hết hồn.
“Ba, chưa tới năm mới, ba mua nhiều quà như thế để làm gì” Nghê Tiêu tùy tiện rút một hộp quà, vừa mới mở ra, thiếu chút nữa hét lên:
“Bố, vòng ngọc này rất quý đấy, bố?”
Nghê Chấn từ trong nhà đi ra, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Nghê Tiêu, con nói cho bố biết có phải con đã tự định chuyện chung thân với người khác rồi hay không?”
Nghê Tiêu ngây người, nghĩ tới nửa ngày mới phục hồi tinh thần lại, chỉ vào những quà tặng trên mặt đất:
“Những thứ này… không phải đều là sính lễ cầu hôn chứ?”
Nghê Chấn chỉ vào trong phòng: “Ở chỗ mẹ con vẫn còn một đống đấy, Tiêu Tiêu à, nếu như con đã bằng lòng, bố mẹ cũng không còn gì để nói, dù sao ông nội nhà người ta tự mình đến đây cầu hôn, bố cũng không tiện cự tuyệt, chỉ xem con có đồng ý hay không thôi”
Điên rồi, Đan Diệc Thần quả thực điên rồi, còn dám bảo ông nội anh ta đích thân đến tận nhà cô cầu hôn.
Nghê Tiêu hít sâu một hơi, cố gắng khiến cho bản thân giữ bình tĩnh: “Ba, con không muốn, từ chối hết đi, từ chối hết cả đi”.
Cơn bão tức giận của Nghê Tiêu tựa hồ ảnh hưởng đến bộ tự lệnh quân khu, Đan Diệc Thần sờ sờ mũi của mình, hình như cảm thấy hơi ngưa ngứa.
Tuy rằng ánh mắt nhìn chằm chằm vào bố cục chỉ huy tác chiến, trong lòng lại nghĩ đến chuyện nhờ ông nội đi cầu hôn, chiếu theo tính tình của Nghê Tiêu, không cần nghĩ anh cũng biết cô nhất định sẽ từ chối.
Nghĩ tới đây, anh phiền chán cởi bỏ 2 nút áo, nhìn chằm chằm viên cảnh vệ đang đứng ngây ngốc ở ngoài cửa.
Viên cảnh vệ bị anh nhìn chằm chằm đến sởn cả gai ốc, cổ họng không nhịn được ấp a ấp úng nói:
“Trưởng quan….Ngài…Ngài…nhìn chằm chằm tôi như vậy, thật sự rất dọa người, …. Rốt cuộc có chuyện gì, ngài cứ dặn dò”
Đan Diệc Thần trầm tư một chút, lúc này mới nghiêm túc hỏi:
“Làm cách nào để nắm bắt được lòng của phụ nữ?”
“Khụ, khụ…”
Dường như ý thức được vấn đề mình hỏi không thích hợp cho lắm, Đan Diệc Thần ho hai tiếng, dời tầm mắt về phía bản đồ quân khu.
Viên cảnh vệ nghe xong, vội chạy ra bên ngoài một lát, sau một lát cầm một quyển sách đưa cho Đan Diệc Thần: “Trưởng quan, mời xem”
Đan Diệc Thần nhìn lướt qua, cả người nhịn không được chấn động, viên cảnh vệ đang cầm một cuốn sách, tiêu đề trên đó là 36 kế theo đuổi bạn gái, mấy chữ đó khiến cho người ta lúng túng.