Quyển 1 - Chương 26: Tương kế tựu kế

Tiếng khóc thúc thít vang lên, khiến cho những đồng nghiệp đang vây quanh xem náo nhiệt ở cửa có chút không đành lòng.
Thậm chí có người nói thẳng: “Tiêu Tiêu, em cũng xem như là tiền bối của cô ấy, hay là đừng làm khó Văn Văn nữa.”


Trong lòng Nghê Tiêu dâng lên cảm giác vô lực, cô đỡ Lưu Văn Văn đứng dậy, thân thể cô ta mềm nhũn, ngã vào vòng ôm của Lam Thiểu Ba, Lam Thiểu Ba nhân tiện đỡ lấy, sau đó dìu cô ta đi ra ngoài.


Khi Nghê Tiêu đi ra ngoài thì nhìn thoáng qua Đan Diệc Thần đang cùng Lam Thiểu Ba đứng ở trước thang máy, cô sửng sốt nói:
“Sao anh lại tới đây?”


Ánh mắt Đan Diệc Thần trong trẻo mà lạnh lùng đảo qua người phụ nữ nằm trong ngực Lam Thiểu Ba, sau đó đem áo khoác choàng lên người Nghê Tiêu: “Hôm nay dẫn em đi ra ngoài hóng gió.”


Tới thật đúng lúc, Nghê Tiêu dứt khoát theo Đan Diệc Thần r axe của anh, cô lặng lẽ quan sát anh, muốn nhìn thấy chút gì đó từ trong ánh mắt anh.
Đan Diệc Thần một tay nắm lấy vô-lăng, thờ ơ hỏi: “Tâm trạng không tốt sao?”
Nghê Tiêu bĩu môi, không phải anh đã nhìn thấy rõ rồi sao?!


“Hôm nay thua kiện sao?” Đan Diệc Thần lại hỏi.
Nghê Tiêu nhảy dựng lên: “Này, này, này, không phải anh sai người giám sát nhất cử nhất động của em đấy chứ?”


available on google playdownload on app store


Đan Diệc Thần nhìn thấy vẻ mặt trẻ con của cô thì nhịn không được đưa tay sờ sờ đầu của cô, trên mặt xuất hiện một nụ cười thản nhiên: “Chỉ là một chút rắc rối mà thôi, nếu như em không thích làm, thì cũng không cần làm.”


Nghê Tiêu im lặng, giống như chỉ có trách nhiệm lắng nghe đề nghị của anh một chút mà thôi, về phần có tiếp tục làm hay không, vẫn do cô quyết định
Một lát sau, xe dừng lại trước một biệt thự nhỏ yên tĩnh.
Nghê Tiêu xuống xe, duỗi thắt lưng: “Thật thoải mái.”


Phong cảnh nơi này thật đẹp, xung quanh biệt thự đều trong trúc xanh biếc, đi vào bên trong mơ hồ còn có thể nghe được tiếng suối chảy róc rách, thanh thúy mà êm tai.
“Đan Diệc Thần, anh dẫn em tới nơi này làm gì?” Nghê Tiêu tò mò hỏi.
Đan Diệc Thần nắm lấy cổ tay cô, kéo cô đi vào bên trong.


Đẩy cửa chính ra, Nghê Tiêu đã bị chùm đèn thủy tinh trên trần nhà làm cho choáng váng, người hầu đứng ngay ngắn ở hai bên đều đồng loạt cúi đầu, cung kính nói:
“Xin chào thiếu phu nhân.”


Cảm giác này thật sự quá mãnh liệt khiến Nghê Tiêu trợn tròn mắt, Đan Diệc Thần quay đầu nhìn cô: “Chỗ này sau này sẽ là nhà của anh và em, thích không?”
Nơi này?. Cô bỏ tay anh ra, phóng nhanh lên lầu, nhìn trong nhìn ngoài một lần, sau đó nhanh chóng chạy vội đến trước mặt Đan Diệc Thần:


“Này, không phải anh lạm dùng chức quyền trong tay mình để nhận hối lộ chứ?. Căn nhà lớn như vậy, phòng khách còn có thể dùng để cưỡi ngựa rồi”


Sắc mặt Đan Diệc Thần nhất thời biến đen, anh chưa từng gặp một người phụ nữ không tim không phổi như vậy, theo tình hình chung mà nói, bình thường không phải phụ nữ sẽ thích đến hôn mê sao?.


“Sau này, nơi này chính là trụ sở bí mật của chúng ta” Cô lộ ra nụ cười thoải mái, cô vốn còn lo sẽ bị nề nếp nhà họ Đan gò bó, bây giờ xem ra mình đã lo lắng quá nhiều.


Từ khi quen biết anh đến giờ, hai người ngoại trừ tranh cãi thì đối chọi gay gắt, ở trước mặt Đan Diệc Thần cô rất ít khi cười tít mắt lộ cả hàm răng như vậy, giờ phút này thấy nụ cười tươi của cô, tảng đá lớn trong lòng anh cũng buông xuống, chỉ muốn ôm cô.


Vì thế lúc Nghê Tiêu còn chưa phản ứng kịp thì Đan Diệc Thần đã ôm lấy cô, anh nắm lấy eo cô từ phía sau, sau lưng Nghê Tiêu ấm áp, cằm của anh đặt ở trên đỉnh đầu cô.
Cô theo bản năng muốn giãy dụa nhưng vì 10 ngón tay của cô và anh đan chặt vào nhau, nên không thể hành động được.


“Nghê Tiêu, anh thật hy vọng có thể cử hành hôn lễ với em ngay lập tức” Đan Diệc Thần cúi đầu nói.
Cả người Nghê Tiêu cứng đờ, cuộn mình ở trong lòng anh, trên mặt đã đỏ đến mang tai, người hầu rụt rè đi vào:
“Trưởng quan, bên ngoài có người tìm ngài.”


Đan Diệc Thần sờ sờ đầu của cô, đi ra ngoài, cách cửa sổ, Nghê Tiêu thoáng nhìn thấy một chiếc xe Jeep màu xanh đậu ở bên ngoài, vài người đàn ông mặc quân phục dáng người cao ngất, vẻ mặt nghiêm túc theo sát Đan Diệc Thần báo cáo cái gì đó.


Không đầy một lát, Đan Diệc Thần đã bước vào giải thích ngắn gọn với cô, rồi theo thuộc hạ của anh đi ra ngoài.


Nghê Tiêu biết công việc của anh có nhiều điều cần giữ bí mật, không thể nói nhiều với cô, vì vậy thu hồi ánh mắt chuẩn bị nhìn quanh căn phòng, nhưng vừa khéo lại nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng của một cô gái giúp việc vẫn chưa tan hết.


Trong lòng Nghê Tiêu khẽ động, nhịn không được cười hì hì hỏi:
“Cô tên là gì?. Bao nhiêu tuổi rồi?”
Người giúp việc nhỏ giọng đáp: “Hồi bẩm thiếu phu nhân, em tên là A Tú, năm nay 18 tuổi.”


18 tuổi, chính là khoảnh khắc dành cho mối tình đầu, Nghê Tiêu thở dài nhìn bóng lưng yểu điệu của cô ấy, cô ấy đã gặp phải một người đàn ông không biết trêu chọc phụ nữ rồi.


Mấy ngày làm việc liên tiếp, Nghê Tiêu tranh thủ lúc rảnh rỗi nhớ đến Lưu Văn Văn, cho dù nói như thế nào, vì “nguyên nhân khách quan” cô ấy cũng bị thương vì mình, nên đi bệnh viện thăm người ta thôi.


Thế là cô hẹn Lam Thiểu Ba và một đám đồng nghiệp công ty cùng nhau đến bệnh viện, khi đi qua đại sảnh, Nghê Tiêu nhìn thoáng qua một bác sĩ quen biết, vì thế bèn nhiệt tình, giơ tay chào hỏi:
“Bác sĩ Ngô.”
Bác sĩ Ngô lộ ra nét mặt kinh ngạc: “Là Nghê Tiêu hả, tại sao cô lại tới đây?”


“Tôi tới đây để thăm một người bệnh bị thương vì phỏng, chính là người ở phòng bệnh 203.”


Bác sĩ Ngô sửng sốt nói: “Thì ra cô là bạn của cô ấy, vậy cô nên khuyên cô ấy, miệng vết thương của cô ấy đã sắp lành rồi, nhưng vẫn ở lì trong bệnh viện không chịu xuất viện, tôi tìm y tá của cô ấy thương lượng vài lần nhưng cũng không thành công, gần đây bệnh viện không đủ giường a…”


Bên này nghe bác sĩ Ngô kể khổ, bên kia Nghê Tiêu đã cười lạnh trong lòng, hóa ra Lưu Văn Văn muốn giở chiêu này.
Phòng bệnh 203.


Một người con gái sắc mặt tái nhợt tựa ở trên giường, vẻ mặt áy náy, bày tỏ lòng biết ơn với những đồng nghiệp đến thăm cô ta. Lam Thiểu Ba cầm lẳng hoa và hoa quả đặt ở trên tủ đầu giường, quay đầu chuẩn bị dẫn Nghê Tiêu vào, kết quả lại phát hiện chính chủ lại đang đứng ở miệng cửa, do do dự dự không chịu bước vào.


“Tiêu Tiêu, tại sao cô còn không vào?” Lam Thiểu Ba vẫy tay với cô, ra dáng như một chủ nhà.
Nghê Tiêu liếc mắt nhìn Lam Thiểu Ba một cái, người này, rõ ràng là nhìn trúng Lưu Văn Văn, giờ này còn muốn làm người tốt trước mặt cô a!


Không phải là diễn trò thôi sao, nếu như Lưu Văn Văn đã muốn đóng kịch, vậy cô sẽ diễn với cô ta tới cùng!
“Văn Văn, nghe nói cô thích ăn xoài, tôi đặc biệt đến thành tây mua vài trái cho cô.” Nghê Tiêu đẩy đám đông ra, đầy nhiệt tình xuất hiện ở trước mặt Lưu Văn Văn.






Truyện liên quan