Chương 41: Sự ghét bỏ của tô hiển: rác rưởi
Kinh Nam Yến cho cô một cái ôm rất ấm áp, đây là điều cô ấy muốn dành cho cô từ lâu lắm rồi.
Khi cô ấy lén ghi âm lại cuộc nói chuyện giữa Giang Vũ Nhu và Dung Muội, mặc dù lúc đó vì để gài bẫy Giang Vũ Nhu nhưng tất cả những lời Dung Muội nói đều là sự thật, y như những gì cô ấy nói cho Giang Từ nghe.
Nếu như Dung Muội không trốn được, vậy bây giờ cô sẽ ra sao?
“Dung Muội, cậu biết không, có lẽ trong mắt người khác cậu là một người phụ nữ rất xấu xa, nhưng tớ biết rõ cậu là người thế nào. Người cậu quan tâm biết cậu là người thế nào, như vậy là đủ rồi.” Ngoài mặt Dung Muội bất cần, vô tâm bao nhiêu, trong lòng cô lại đau khổ, cô đơn bấy nhiêu.
Cảm giác đó người bình thường sẽ không hiểu nổi.
Trông Dung Muội như vậy, Kinh Nam Yến vô cùng xót xa.
“Khi lên sàn diễn cậu cẩn thận chút, vừa nãy Giang Vũ Như muốn dìm cậu xuống nhưng kết quả hình như không như ý lắm, có khả năng lát nữa cô ta sẽ giở trò khác.”
Dung Muội nghe thấy lời này vội kéo khoảng cách với cô ấy, đôi mắt ửng đỏ xuất hiện ý cười: “Đúng là thứ không biết tự lượng sức mình, nếu như cô ta lấy được quyền người đại diện, tớ nhất định sẽ kêu Dao Bắc phát tán bộ mặt thật của cô ta.”
Dung Muội thật sự rất cảm động trước những lời nói đó của Kinh Nam Yến, nhưng cô không muốn nói ra. Điều khiến cô cảm thấy tự hào, điều duy nhất cô có thể báo đáp cô ấy chính là hành động của bản thân mình.
Kinh Nam Yến thấy cô đã bình thường trở lại thì mỉm cười, đưa cô đi chuẩn bị cho lượt diễn thứ hai.
So với sự thần bí và trong sáng của bầu trời đêm lượt một, sàn diễn lượt hai chính là cao trào cho tối nay.
Chủ đề của lượt diễn thứ hai là gợi cảm.
Tất cả quần áo được mang đậm sự quyến rũ, người mẫu sẽ mặc lên người những bộ quần áo vô cùng gợi cảm, thỏa sức thể hiện tài năng của mình, quan trọng lượt diễn này sẽ để lộ mặt.
Người đi ra đầu tiên là Giang Vũ Nhu, cô ta trông rất ngọt ngào, xinh đẹp trong bộ váy ngắn màu trắng được cắt hở táo bạo.
Từ trước tới nay cô ta luôn được đánh giá là người mẫu có khí chất như tiên nữ, hôm nay lại khiến người ta có cảm giác như một thiếu nữ vừa ngọt ngào lại gợi cảm, khiến mọi người không ngừng vỗ tay khen ngợi. Quả thật sự xuất hiện của Giang Vũ Nhu rất được mọi người chú ý.
Bên dưới sân khấu, bóng người mặc đồ đen đó đã quay trở lại.
Anh cởi mũ bóng chày xuống, mái tóc màu đen rủ xuống, che đi khuôn mặt góc cạnh của anh. Tô Hiển vô cảm nhìn một góc khác, nói ra hai chữ: “Rác rưởi.”
“Rác rưởi? Tôi không nghe nhầm đấy chứ?” Lục Đông Dã tưởng Tô Hiển sẽ không bình luận gì, không ngờ anh lại thẳng thừng chê bai thế.
Lẽ nào Tô Hiển có thù với cô ta sao?
Lần này Giang Vũ Nhu quả thật phát huy rất tốt, lượt đi trước đeo mặt nạ, sau khi nghe thấy Dung Muội đi lên được mọi người khen ngợi như vậy, cô ta đột nhiên kích động, muốn đổi vị trí, đi ra sau Dung Muội, nhưng không ngờ tới lượt cô ta lại không rầm rộ như vậy.
Chuyện này khiến cô ta bị đả kích trầm trọng, rất không phục. Nhưng cô ta biết, lượt thứ hai Dung Muội ch.ết chắc rồi.
Cao trào ở trung gian là phần khó điều khiển nhất, bởi vì nó là mạch nối của toàn buổi diễn, có tác dụng kết màn. Người giữ vị trí này nhất định phải làm tốt hơn tất cả những người trước đó mới có được đánh giá cao.
Lục Đông Dã luôn ghé vào tai Tô Hiển, bàn luận về từng người mẫu một. Tô Hiển cúi đầu, mất kiên nhẫn, dường như đang chờ đợi gì đó.
Lúc này, theo đoạn cao trào của bài nhạc, tiếng Lục Đông Dã bên cạnh cũng đột nhiên dừng lại.
Tô Hiển nhíu mày, phát giác ra điều gì, từ từ ngẩng đầu lên.
Vừa nhìn con ngươi của anh đã co rút lại. Người phụ nữ xuất hiện trên sân khấu chữ T đã hâm nóng bầu không khí trong hội trường, đó là một người phụ nữ vô cùng hấp dẫn!
Dáng người cao gầy, mảnh mai, mặc trên người chiếc váy ngắn tới đầu gối, thiết kế tua rua khiến màu sắc chiếc váy thay đổi theo sự biến hóa của ánh sáng. Thế nhưng bởi vì cả chiếc váy này đều được thiết kế bằng tua rua, nên khi cô di chuyển sẽ vô cùng hấp dẫn.
Vóc dáng thon gọn, cộng thêm đôi chân dài miên man, cô vừa xuất hiện đã khiến tất cả mọi người kinh ngạc thốt lên thành tiếng. Bầu không khí trở nên nóng hơn bao giờ hết.
Khi Tô Hiển nhìn thấy cô xuất hiện, anh nắm chặt tay lại, híp mắt nhìn những người cổ vũ cho cô, ánh mắt hiện lên sự giận dữ.
Khi tất cả mọi người biết người xuất hiện là Dung Muội, họ đều vô cùng ngạc nhiên. Không ngờ lại là Dung Muội!
Với vẻ ngoài lộng lẫy, kiêu sa ấy, có lẽ không người phụ nữ nào dám đứng chung sân khấu với cô.
Cô mang theo sự lười nhác lại không kém phần quyến rũ.
Chủ đề của lượt diễn cuối cùng là gợi cảm, nhưng rất nhiều người mẫu khoác lên mình trang phục sexy lại lộ ra vẻ dung tục, nhưng cô thì khác. Sự gợi cảm, quyến rũ toát ra từ xương tủy đó khiến người ta nể phục, hấp dẫn lại không hề dung tục.
Lần này Lục Đông Dã thật sự sững sờ, anh ấy cứ say đắm nhìn cô như vậy, lẩm bẩm chửi một tiếng: “Mẹ nó! Đúng là yêu tinh.”
Thật sự rất quyến rũ.
Dung Muội sắp đi tới đầu sân khấu, ánh đèn bên trên rất sáng, khiến bầu không khí bên dưới càng thêm phần mê ly, khiến cô không nhìn rõ được người bên dưới. Nhưng khi ánh đèn di chuyển trên không trung đột nhiên lướt qua chỗ khán giả, cô lập tức nhướng mày. Bởi vì dường như cô đã nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Nhưng ánh đèn đã vội vàng lướt qua, cô không nhìn rõ được nữa.
Trước mặt cô còn có một người mẫu khác, người đó đã đi tới vị trí trung tâm, rất nhanh sẽ tới lượt cô.
Nhưng đúng lúc này...
“A...” Một tiếng hét kinh người vang lên, tất cả mọi người bên dưới đều ngạc nhiên.
Người mẫu đi trước Dung Muội lại ngã ngay lúc quay người.
Dung Muội nhìn thấy cảnh này, lông mày lập tức nhíu chặt lại. Mặc dù Kinh Nam Yến đã nhắc cô rất nhiều lần, nhưng cô không thể ngờ sẽ có cảnh này.
Bên dưới xôn xao bàn tán, điều này cũng cướp đi hào quang thuộc về Dung Muội.
Người mẫu đó đi đôi giày cao gót mười mấy phân đang vùng vẫy đứng dậy, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ đau đớn. Dung Muội là người đi gần cô ấy nhất.
Cô nên tiếp tục làm như không có chuyện gì, cứ thế đi hết lượt đi của mình, hay đi lên đỡ cô ấy dậy?
Cho dù chọn cách nào đi nữa cũng đồng nghĩa với việc từ bỏ sàn diễn của mình.