Chương 57: Tô hiển, sao điện thoại của anh lại vang lên? (1)
Trên tường phản chiếu lại bóng dáng cao gầy nhưng rắn chắc. Anh là mẫu người điển hình cho câu nói mặc đồ thì gầy, cởi ra thì săn chắc.
Cảnh chiếu gần lại, chiếc chăn mỏng bị vén ra.
...
Đèn ngủ bị tắt đi, chiếc giường mềm mại lún xuống.
Trong mơ màng, Dung Muội cảm thấy dường như mình được người ta ôm từ phía sau. Trên người anh có hơi ấm dễ chịu.
Trong đêm khuya lạnh lẽo, cô vô thức chui vào nơi ấm áp ấy.
Mí mắt cô sụp xuống, cả người như hết sức lực, cô muốn mở mắt ra nhưng không thể, chỉ có thể ngày một đắm chìm vào nó, như rơi xuống đáy vực.
Nhưng cô cam tâm tình nguyện đắm chìm.
...
Dưới chiếc chăn mỏng, hai người dính chặt vào nhau.
Cho dù rất nhiều người nói cô phóng đãng, bạn trai vô số kể, nhưng anh chỉ cảm thấy con người cô rất đơn thuần, thanh khiết. Mùi hương trên người cô còn xen lẫn chút hương sữa, khiến người ta mê đắm.
Mục đích tối nay của Tô Hiển không phải làm gì cô, anh chỉ muốn “uống thuốc” lần nữa.
Đúng vậy, anh chỉ đơn thuần muốn cô... ngủ cùng mình, nếu không thì anh sẽ lại phải uống thuốc.
Cô tự dưng cởi quần ra, anh không thể không thừa nhận hành động đó đã quyến rũ anh.
Anh từ từ mở mắt ra, đôi mắt dịu dàng chợt trở nên nóng bỏng, trong đôi mắt đó tràn ngập bóng hình cô, một ngọn lửa dần bốc cháy.
Cô thích anh.
Thích đến như vậy sao?
Cô chỉ vô tình ngủ với anh một đêm, tại sao phải lưu luyến như vậy?
Lời ở trong thang máy trước đó, anh đều nghe thấy hết.
Cô nói cô nhất định sẽ chinh phục được anh, nhất định sẽ khiến anh không thoát khỏi cô được, còn nói...
Cô thích anh, sẽ bảo vệ anh, sẽ không để người khác lại hại anh.
Điều này làm thay đổi hiểu biết của anh về cô.
Cô ngây thơ, lời cô nói đều là thật hết sao?
Tô Hiển không muốn nhân lúc cô mơ màng mà làm loại chuyện đó với cô, anh chỉ muốn ôm lấy cô.
Lần đầu tiên có một người phụ nữ sống ch.ết bám lấy anh như vậy, cho dù anh chỉ là một “thợ sửa xe”.