Chương 25: Nam nữ thụ thụ bất thân
Trong bệnh viện, Tống Dư Kiều cho khám cấp cứu, cho Bùi hạo dục soi X quang, xương đuôi cuối bình thường, xương đuôi ở phần giữa thấy bóng mờ mờ, đốt thân rõ ràng không bị gãy xương, thầy thuốc nói không có gì đáng lo, dặn nghỉ ngơi nhiều, kê một ít thuốc để lưu thông máu.
Tống Dư Kiều chạy lên chạy xuống phòng thu phí để lấy thuốc cho Bùi hạo dục, sau đó năm lấy bàn tay nhỏ của cậú, từng bước từng bước chậm rãi xuống lầu.
Ra bệnh viện đa khoa, vừa nhìn thời gian, đã mười hai giờ. Con mắt Bùi hạo dục đã không mở ra được, híp lại thành một cái khe, một cái tay bưng cái mông, bộ dạng mệt mỏi.
Tống Dư Kiều vừa nãy gọi điện thoại tới cho cha của Bùi Tiểu Hỏa, vang lên rất lâu đều không có người trả lời, dứt khoát cắt đứt, tìm một khách sạn gần đây, sau đó đem địa chỉ khách sạn cùng số phòng cho Bùi ba ba.
Mở thuốc ở bên trong có chất lưu thông máu bị tắc, cần phun ở xương đuôi trên, sau đó dùng một chút sức lực uốn nắn.
Bùi hạo dục kéo quần lên, gương mặt phẫn uất, đầu nhỏ đung đưa như trống lắc: "Không được! Nam nữ thụ thụ bất thân!"
Tống Dư Kiều: "......"
Bùi hạo dục đúng là bướng bỉnh, mặc kệ Tống Dư Kiều nói thế nào, vẫn không chịu đem cái mông lộ ra, gương mặt quả thực hồng lên có thể rỉ máu,
Tống Dư Kiều tự ra ngoài đi tìm một người phục vụ nam, cho người ta 100 đồng tiền hoa, giúp Bùi Hạo Dục thoa thuốc, tên tiểu tử này rốt cục yên tĩnh rồi.
Nếu như trước đây, Tống Kiều tuyệt đối sẽ không tùy ý lãng phí đem thời gian của mình để ở bên cạnh một Quỷ Nhỏ, thế nhưng hiện tại, chỉ cần nhìn thấy cậu bé, trong lòng một chỗ mềm mại nào đó liền phảng phất như bị đâm có một chút lay động, mơ hồ hơi đau, coi như lại thương tâm đau khổ, cũng đều cảm thấy cam khổ.
"Ngủ đi."
Bùi hạo dục nằm lỳ ở trên giường, trợn mắt lên nhìn Tống Dư Kiều, "Ngủ ngon, chị chị xinh đẹp."
Nằm ở trên giường, Tống Dư Kiều cảm thấy cả người chân tay đều vang răng rắc răng rắc, thật giống muốn bãi công, cô giãn cơ thể ra nhắm mắt lại.
Liên tục một tuần mất ngủ, tinh thần, trạng thái của cô đã quá mệt mỏi, nếu như không nghỉ ngơi, thật sự sẽ suy sụp ̉.
Tuy rằng buổi tối đã gặp chuyện sốt ruột không ít, còn vì một tiểu tử mà phí đi không ít sức lực, nhưng Tống Dư Kiều nằm ở trên giường mà không có mất ngủ, ngủ rất an bình, những ngày qua mới hiếm có một giấc ngủ ngon.
Tống Dư Kiều thấy giấc ngủ này thật là có nghĩa, nếu như không có đồng hồ báo thức lúc hơn sáu giờ, chắc chắn là không tự dậy được.
Thế nhưng, Bùi Hạo Dục đã tỉnh rồi.
Cậu bị một tràng tiếng gõ cửa đánh thức, tỉnh rồi vội vội vàng vàng chạy tới mở cửa, vừa mở đã nhìn thấy là ba ba Bùi của mình, liền đưa một đầu ngón tay ở trên môi: "Xuỵt."
Rèm cửa sổ kéo ra, trong phòng tia sáng rất mờ, mơ hồ có thể nhìn thấy người nằm trên giường là một phụ nữ, tóc đen xoã ở trên gối, hơi thở nhẹ nhành, trở mình mí mắt rung động nhè nhẹ một hồi, nhưng không có tỉnh.
Bùi Tư Nhận yên lặng đi tới bên giường, cúi người liếc mắt nhìn Tống Dư Kiều, tóc đen che lấp khuôn mặt trắng mím môi, khuôn mặt lạnh lùng, cầm điều khiển chỉnh máy điều hòa không khí nhiệt độ lên hai độ, xoay người nói với Bùi Hạo Sục dùng tay ra hiệu "Phải đi".
Bùi Hạo Dục với Bùi tư nhận vô cùng khoe khoang cái miệng: "Này...... Ra đi không lời từ biệt thật không đúng? Con lưu lại đây tờ giấy."
"Ra đi không lời từ biệt" anh ấy nghe rõ anh bạn nhỏ nói, anh bạn nhỏ này là một tiểu học bá, mà anh ấy là một học cặn bã.
Bùi Tư Nhận ôm lấy cánh tay, nheo mắt lại xem Bùi Hạo Dục ở bàn trà tìm ở phía dưới một tờ giấy nhỏ, viết một hàng chữ, còn dùng tay che không cho anh xem, gấp gọn lại đặt ở đầu giường phía dưới điện thoại của Tống Dư, xoay người đã bị Bùi Tư Nhận mang vứt ra cửa.
Răng rắc một tiếng, đem Bùi Hạo Dục nhốt ngoài cửa. Bùi Hạo Dục bám lấy bức tường! Cha, muốn làm gì ạ!