Chương 58: Cha, chúng ta hợp tác đi!

Tống Dư Kiều vừa nhận điện thoại, bên kia lập tức truyền đến tiếng gào của Bùi Hạo Dục: "Kiều Kiều, dì lừa con! Dì là một phụ nữ không biết giữ lời! Con không muốn chơi với dì nữa!"
"Ôi chao, ai ôi..."
Tống Dư Kiều chưa nói câu nào, bên kia đã dập máy.


Nhắc cô mới giật mình, ngày hôm qua trên đường trở về sau bữa hải sản tươi, Bùi Hạo Dục đúng là nói muốn cô ngày hôm nay đón đi học, nó muốn thiệu bạn tốt Mộ Tiểu Đông của mình với Tống Dư Kiều.
Lần này, phiền toái rồi đây!


Cô biết rõ việc người lớn không giữ lời hứa sẽ ảnh hưởng thế nào tới trẻ con, chắc chắn sẽ là một tấm gương xấu, trẻ con trong lòng đặc biệt ghi nhớ.


Tống Dư Kiều vội vàng gọi lại cho Bùi Hạo Dục, liền một lúc ba cuộc, lần nào máy cũng bận, hiểu ngay rằng đứa nhỏ kia đã đem số điện thoại di động của cô cho vào danh sách đen rồi.


Lúc này, tiếng Bùi Tư Nhận không nhanh không chậm truyền đến: "Không thể thất hứa với trẻ nhỏ, nhất là người lớn, chúng sẽ nhớ rất rõ."


Má Tống Dư Kiều nóng lên, muốn mở miệng biện minh, nhưng khổ nỗi anh ta nói đúng quá, không tìm được lí do gì, đành trừng mắt doạ Bùi Tư Nhận một lát, trong lòng thầm đay nghiến, đây là con anh, tôi đã mở lòng giúp đưa đón lại còn ý kiến.


available on google playdownload on app store


Thế nhưng không rõ tại làm sao, cô cứ cảm thấy cắn dứt không yên, cứ nghĩ có lẽ phải xin lỗi thằng bé vì sự việc này.
"Tổng giám đốc Bùi, ngài có thể cho tôi nói chuyện với Bùi Hạo Dục một chút không?"
"Sao cơ?"


"Cho tôi gọi nhờ điện thoại nói chuyện với nó một chút, hình như số của tôi bị lưu vào danh sách đen rồi."
Bùi Tư Nhận giống như suy tư: "Được."


Lê Bắc lúng túng nghiêng đầu, đây thực sự là sợ muốn ch.ết, Tống tiểu thư bị ông chủ bắt bẻ gắt gao, mỗi nước đi đều nắm trong bàn tay, thật chẳng khác nào từng bước từng bước hóa giải, cuối cùng lại vào bụng sói, thật là đáng sợ, thật là đáng sợ, may là anh ta cùng phe với ông chủ.


Bùi Tư Nhận liếc Lê Bắc một cái, Lê Bắc yên lặng đứng dậy: "Tôi đi xuống dưới rửa tay."
Ngay sau đó, Bùi Tư Nhận bấm số điện thoại của cậu ta, không chờ bên kia lên tiếng, ngay lập tức nói: "Con để dì Kiều nói chuyện một lát, không nên tức giận, hôm nay dì phải đi theo cha nên mới sơ ý quên đón con."


Lời này đối với Bùi Hạo Dục không khác gì thêm dầu vào lửa, nói nhanh mấy câu, lập tức cúp máy.
Bùi Tư Nhận nghe bên tai mấy tiếng "Tút tút tút" khó chịu, tiếp tục không nhanh không chậm nói: "Tốt lắm, con không muốn gây sự, cha sẽ giúp con chăm sóc cô Kiều thật tốt!"


Tống Dư Kiều nghe bốn chữ "chăm sóc cô Kiều", xác định là do Bùi Hạo Dục nói ra, chờ Bùi Tư Nhận tắt điện thoại, nói một câu: "Cảm ơn."


Tống Dư Kiều cầm điện thoại lướt web, Bùi Tư Nhận cầm lấy tai nghe cắm vào, một bên mình đeo một bên đưa cô, Dư kiều lúc đầu còn ngại, lúc sau cũng đeo vào, cảm giác như mình từng trải qua tình huống này rồi, cũng có cảm giác ấm áp.


Ngay lúc xuống xe, Bùi Tư Nhận nhận được một tin nhắn đến của con trai: "Cha, chúng ta hợp tác đi!"
Khoé miệng Bùi Tư Nhận vẽ thành một đường cong hờ.
..................


Kỳ thực Bùi Hạo Dục lúc gửi đi tin nhắn này, thực sự chưa thật lòng, vẫn còn chút giận dỗi. Cô Kiều cùng cha đi hưởng tuần trăng mật, đem nó để qua sau đầu quên không còn một mống, nếu như không phải cậu ta gọi điện thoại, chỉ e cô vẫn sẽ không nghĩ đến cậu ta.


Cậu ta cong mông lên, đầu chạm chăn, hai tay nắm thành hai quả đấm nhỏ đánh xuống giường hai cái, trẻ con quả thực không đấu lại được người lớn, haiz, chấp nhận đi.


Có điều, cậu ta phụng phịu lăn lộn trên giường một lúc, bỗng nhiên phát hiện, nếu như cậu ta đấu không lại cha cậu ta, vậy cha cậu ta khẳng định cũng đấu không lại ông nội! 


Bùi Hạo Dục nghĩ tới nghĩ lui, lập tức từ trên giường lăn xuống, vội đến giày cũng không xỏ, bạch bạch bạch chạy ngay ra ngoài, "Bà nội bà nội! Ông nội đã về chưa ạ?"


Bà Bùi đang ở dưới tầng học đánh Thái Cực theo TV, người mặc đồng phục của Thái Cực ghi Tiên Phong Đạo Cốt. Hạo Dục trong lòng nghĩ bà mình vẫn chưa hợp với loại vận động dành cho người già, bà ở tuổi này vẫn có thể luyện yoga được.


Thấy cháu đích tôn từ trên tầng chạy sầm sập xuống, bà cuống lên: "Chậm một chút cháu tôi ơi, ngã là ch.ết đấy!"
Bùi Hạo Dục hỏi: "Ông đâu ạ?"
Bà Bùi nói: "Ông cháu đang ở Nghiễm Châu, ngày mai mới trở về."


Bùi Hạo Dục bĩu môi, coi bộ rất không hài lòng, nhanh như bóng ma thoắt cái chạy lên phòng. 
Bà Bùi gọi lại: "Chuyện gì vậy, nói cho bà nghe một chút."
Bùi Hạo Dục đã không thấy người đâu, chỉ thấy tiếng: "Nói với bà không có tác dụng gì cả."


Bà nội Bùi trợn mắt, trong đầu nhảy dựng lên: "Bà cháu mà không có ích ư?! Xem thử ông lão kia có bằng góc nào của bà không 






Truyện liên quan