Chương 61: Tôi báo cáo!
Bùi Tư Nhận không phải đi mua đồ ăn khuya, mà là mượn một chiếc xe thuộc chi nhánh của công ty, dành ra nửa giờ đến một trong những cửa hàng yêu thích của mình, mua một chiếc bánh bao tôm ngọc bích và hai cái bánh mận.
Bởi vì anh biết rõ khẩu vị của Tống Dư Kiều, đây cũng là món mà cô rất thích ăn, mặc dù họ đã ăn hầu hết các món ăn Trung Quốc ở Vancouver trong khu phố Tàu.
Bởi vì dọc đường đã bị chậm trễ không ít thời gian,
anh không dám khẳng định Tống Dư Kiều có phải là đã ngủ hay không, vì là muốn xác nhận anh liền ấn vào chuông cửa, thế nhưng phát hiện thấy cửa phòng của Tống Dư Kiều đang khép hờ.
Anh hơi nhíu mày, đẩy cửa ra, bên trong đen kịt một màu, đèn không bật.
Thế nhưng, trong bóng tối, tiếng thở dốc của người con gái ấy có vẻ đặc biệt rõ ràng, quá rõ ràng rồi.
“Tống Dư Kiều?”
“Ừ......”
Một tiếng “Ừ” này, yếu ớt tựa như không, Bùi Tư Nhận cảm thấy bụng dưới có một cỗ máy lửa phất cờ liền chạy trốn tới đây.
Bùi Tư Nhận đang mò tay mở công tắc, bỗng nhiên nhận ra có bóng người đập vào trong ngực của anh, anh giang hai cánh tay ra, tuy là đèn vẫn chưa bật, thế nhưng đôi mắt đã thích nghi với bóng tối nên có thể vẫn nhìn thấy được, nhưng có thể thấy rõ sự xuất hiện của một người phụ nữ, thậm chí chỉ mặc đồ lót, chỗ cài áo ngực đã mở ra hai cái, sẵn sàng để đi ra. mặt sau móc áo lót đã mở ra hai cái, vô cùng gợi cảm.
Thứ thuốc kia được nửa giờ cũng đã có tác dụng, hiện tại chính là đang đốt hết sự tỉnh táo của cô, trong cơ thể cô kêu gào lên tất cả sự trống vắng, khát vọng lạnh lẽo.
Mà người Bùi Tư Nhận hiện tại rất là mát, vừa lúc rất dễ chịu, cô không ý thức được mà đưa tay lên vạt áo sơ mi của Bùi Tư Nhận, vuốt ve cơ thể của anh.
Con ngươi của Bùi Tư Nhận càng ngày càng sâu, trực tiếp ném Tống Dư Kiều trên giường, lấy điện thoại di động ra gọi cho Cố Thanh Thành.
Cố Thanh Thành ba năm trước đúng là quan hệ trai gái không đứng đắn, bắt đầu chính là từ lúc lập ra S thị, có thể nói loại thuốc kia quả thực rất hiệu quả trên thị trường C thị cùng S thị, có thể nói 8% đều đã đi qua trong tay anh.
Bên kia điện thoại vừa kết nối, Bùi Tư Nhận liền nói: “Gọi thuộc hạ của S thị cho tôi thuốc giải.”
“Cái gì thuốc giải?”
Bùi Tư Nhận một bên bị Tống Dư Kiều sờ loạn trên người anh, cắn răng nói: “Anh nói cái gì thuốc giải? Tống Dư Kiều bị người khác bỏ thuốc rồi.”
Cố Thanh Thành vừa nghe nhất thời sẽ hiểu, thật dài”Ừ” một tiếng, “Không có thuốc giải.”
“Đừng nói nhảm, anh ở chỗ ấy mà không có thuốc giải?!”
Cố Thanh Thành chợt cười to: “Trong tình huống này, đàn ông chính là thuốc giải tốt nhất rồi, Bùi tam, mau mau cỡi ra hết đi, tôi đây là giúp anh hoàn thành ước nguyện.”
Bùi Tư Nhận nghe những lời nói đó xong, lập tức đem điện thoại di động ném lên đầu giường, trở mình đè lên, cặp mắt đen đã bị nhiễm một lớp màu đỏ.
“Tống Dư Kiều, cô xem cho rõ, tôi là ai?”
Tống Dư Kiều mông lung trợn tròn mắt, hoàn toàn không có suy nghĩ, chỉ một mực muốn, điên cuồng muốn, lần trước từng có cái cảm giác này là thời điểm nào?
Trong đầu liền có một suy nghĩ xuất hiện, môi đỏ hé mở, như có như không liền nói: “Bùi ca ca......”
Phía dưới Bùi Tư Nhận liền căng thẳng.
Ngay đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến âm thanh phá cửa ầm ầm.
Hoa Tranh nổi giận đùng đùng liền hô lớn: “Bùi Tư Nhận! Tôi biết anh đang ở đây bên trong! Mở cửa ra nhanh!”
Cô sáng nay liền thấy blog của Trương Mộng Lâm, dĩ nhiên thành đôi lại bị S thị chơi đùa, khốn nạn! Trương Mộng Lâm cái tên tiểu tiện nhân! Tuyệt đối không thể để cho cô ta thực hiện được!
............
Mà cùng lúc đó, Diệp Trạch Nam cũng đi công tác với S thị cũng nhận được một cuộc điện thoại ẩn danh, người đó nói là ở khách sạn XX phòng 2322, Tống Dư Kiều đang cùng một người đàn ông khác, nhanh đi bắt kẻ gian ɖâʍ.
Ánh mắt anh nhắm lại: “Anh là ai? Tôi dựa vào cái gì phải tin?”
“Không nhớ bức ảnh lần trước sao? Chính là tôi đã gữi đi.”
Diệp Trạch Nam đang muốn nói thêm, điện thoại liền đã dập máy, anh liền mang áo khoác, lao xuống lầu.
............
Sở dĩ Tống Khiết Nhu chọn ngày đó nói dối Tống Dực bị suy thận cho Tống Dư Kiều, là bởi vì biết Diệp Trạch Nam ngày hôm sau cũng đi S thị đi công tác, cô nhân cơ hội này tạo một hiện trường, bỏ thuốc Tống Dư Kiều, sau đó đưa đến quán ăn đêm, để Diệp Trạch Nam nhìn thấy Tống Dư Kiều hư hỏng như thế nào, sự việc cũng là thành công một nửa.
Chỉ có điều cô ta không nghĩ tới, sẽ có một nhóm người đã ra tay trước cô ta rồi.
Vừa lúc, cô ta cũng có thể ngồi yên thu lợi rồi.
Tống Khiết Nhu ngồi ở khách sạn đối diện doanh nghiệp trong quán cà ph, vị trí sát cửa sổ, vừa có thể nhìn rõ ràng chuyện đã xảy ra, cô không nghe máy điện thoại, Diệp Trạch Nam liền gọi 110.
“Cảnh sát sao? Tôi báo cáo! Ở khách sạn XX phòng 2322 có người nói, bán, ɖâʍ, chơi gái.”