Chương 45-2: Liên tiếp chất vấn (2)
“Nô tỳ xin được đi trước trong cung còn có việc.” Trong lòng hừ lạnh, vung tay áo, bực tức rời đi.
Đi cũng tốt. “Thái hậu nương nương, nếu ngài đã tới, Tiểu Tiểu liền châm cứu luôn cho người được không, cũng không mất nhiều thời gian.” Mộ Dung Tiểu Tiểu đề nghị.
“Cái này không được đâu, vẫn là về Vĩnh Thọ cung thôi, cũng không kém ở đây.” Giữa lời nói như vô tình liếc qua Diệp Mạn Thanh.
“Không sao.” Diệp Mạn Thanh vuốt chăn gấm chậm rãi đứng dậy, đi thẳng tới nơi rửa mặt ở sát vách.
“Vậy chúng ta bắt đầu đi.” Mộ Dung Tiểu Tiểu mỉm cười nói, đoán chắc thái hậu đã không chờ nổi từ lâu rồi, con người, càng già càng sợ ch.ết, bởi vì là thời điểm liên quan đến tính mạng của bản thân.
Nàng phải nhanh một chút, còn có thể cùng sư huynh về nhà sớm, giao tiếp cùng đám người này thật mệt mỏi.
Thái hậu cười đến mặt mũi hiền hòa.
Trở lại thời gian Bắc Thần Nghiêu vừa đến Phượng Khuyết cung:
Từ sáng sớm tâm trạng Bắc Thần Nghiêu đã không tốt đến tận khi đến trước cửa Phượng Khuyết cung mới tốt hơn chút, suốt dọc đường nghĩ tới chuyện hôm qua mình gây nên, trong lòng dâng lên áy náy. Vừa định cùng thái hậu và Dao phi vào, liền trông thấy bộ dạng chần chừ không dám tiến vào của Bắc Thần Thụy. Lại nghĩ tới nếu đi vào chưa Dien $%an l%^uy$%donn chắc Thanh nhi sẽ để ý tới hắn, chẳng lẽ muốn quân vương của một nước như hắn phải nói xin lỗi? Hắn không làm được việc đó!
Liền nói, “Mẫu hậu và Dao phi đi vào xem một chút đi, trẫm còn có chút việc.”
Đợi đến khi hai người đi vào trong điện, Bắc Thần Nghiêu mới nói với Bắc Thần Thụy, “Thụy Nhi, đi cùng trẫm.” Nhấc chân đi vào điện bên cạnh, lúc đi ánh mắt có dụng ý khác liếc qua người bên cạnh Phúc Yên.
Phúc Yên tự nhiên hiểu được, cùng ở bên ngoài với Dạ Nguyệt Ly, thật ra là để trông chừng.
Dạ Nguyệt Ly cười lạnh, ngu ngốc! Nếu hắn muốn làm cái gì, Bắc Thần Nghiêu có thể ngăn cản?
Bên kia Phượng Khuyết cung.
“Thụy nhi, mẫu hậu ngươi không sao chứ?” Bắc Thần Nghiêu trầm giọng hỏi.
“Phụ hoàng nhắc tới cái gì? Thân thể của mẫu hậu? Hay nội tâm mẫu hậu?” Bắc Thần Thụy đột ngột ngẩng đầu lên, ánh mắt chất vấn nhìn thẳng.
Từ nhỏ đến lớn hắn đều không chân chính tôn kính phụ hoàng, ngay cả phụ hoàng là một vị vua yêu dân như con, chiến tích huy hoàng, nhưng hắn chỉ cần nghĩ tới tất cả khổ sở mà mẫu hậu hắn phải chịu đều là do một tay của vị phụ hoàng tốt này tạo thành, hắn liền khó nén nổi nỗi buồn khổ trong lòng, hôm nay, hắn rốt cuộc không nhịn được nữa rồi sao?
“Thụy nhi con đang nói chuyện với phụ hoàng sao?” Bắc Thần Nghiêu trầm giọng quát, trừng mắt lạnh lùng nhìn, sợ bị “người có lòng” ngoài điện nghe được, cố ý nhỏ giọng.
“Phụ hoàng người vì sao phải đối xử với mẫu hậu như vậy? Mẫu hậu đã làm gì sai?” Bắc Thần Nghiêu vẻ mặt buồn bã vô cùng, đôi mắt đậm vẻ đau xót.
“Càn rỡ!”