Chương 63: Nằm mơ mà thoát được!
Trong đại lao âm u ẩm ướt, Dao phi lẳng lặng cuộn mình trong góc phòng giam, nàng ta đem mặt hướng ra ngoài, lúc thì cười, lúc thì khóc.
“Mộ Dung Dao, chắc là phát điên rồi đi.” Mộ Dung Tiểu Tiểu nhje giọng cười nói.
Vì Bắc Thần Thụy muốn việc mau thành, nên nàng cũng phải nhanh chóng báo thù, đã chiếm khối then thể này, tất nàng sẽ làm mọi chuyện có thể.
Dao phi chậm rãi ngẩng đầu, nhíu mày, nàng ta không thể ngờ rằng cho đến lúc này Bắc Thần Nghiêu còn phái người tới trị thương cho nàng ta.
Nhìn xung quanh bốn phía, cai ngục đã bị đánh mất, Dao phi cảnh giác nói, “Ngươi tại sao lại vào được? Ngươi muốn làm gì?”
“Ngươi còn nhớ được Mộ Dung Chiến Thiên và Tuyết Nhàn không?” Mộ Dung Tiểu tiểu không đáp mà hỏi, trực tiếp đi vào chuyện chính, sớm xong việc, nàng còn muốn ngủ một chút nữa, thật vất cả mới khuyên được sư huynh sau khi ăn xong sẽ ở bên ngoài chờ nàng, nếu lâu còn chưa ra, chắc chắn sư huynh sẽ xông vào, nàng thật không muốn sư huynh nhìn thấy nàng giết người.
“Ngươi là….” Dao phi tinh tế đánh giá Mộ Dung Tiểu Tiểu, lông mi, ánh mắt, cái mũi, không chỗ nào không giống….
Đột nhiên nàng ta trừng lớn mắt, “Ngươi không phải đã….”
“Ta không phải đã ch.ết rồi sao?” Mộ Dung Tiểu Tiểu lạnh lùng cười, nheo lại hai con mắt, hai tay chắp lại đằng sau, tiếc nuối nói, “Đúng là không có ch.ết, à, đúng rồi, Thiên linh quyết cũng ở chỗ ta này.”
Đúng vậy! Nếu nhìn cẩn thận sẽ thấy, khuôn mặt này có phần giống với Mộ Dung Chiến Thiên! Dao phi đột nhiên đứng dậy, lúc này tìm nàng ta, là muốn trả thù sao?
Nàng ta cố gắng lui lại phía sau, phát hiện sua lưng mình lại là góc tường, nàng ta kinh hoàng xua tay, “Không, không, không phải ta, là Mộ Dung Cẩn Thiên ra tay, ngươi tìm nhầm người, là hắn muốn đoạt địa vị gia chủ, không phải…”
Dao phi sợ hãi trừng lớn mắt, gấp đến mức nước mắt dàn dụa, khuôn mặt kinh hoảng bấn loạn, nàng ta sợ hãi phát hiện, diennn $%&nl &quydooon yết hầu của mình lại không thể phát ra âm thanh! Nàng ta điên cuồng lắc đầu, hy vọng Mộ Dung Tiểu tiểu tin tưởng nàng ta không liên quan, ngay sau đó, thân thể nàng ta mềm nhũn ngã xuống đất, không thể nhúc nhích, con mắt ra sức đảo, lại nhìn đến đôi giầy trắng noãn không nhiễm một hạt bụi của Mộ Dung Tiểu Tiểu, mũi và mắt không thể kìm chế máu tươi trào ra.
“Ngươi cứ hưởng thụ thật tốt, không lâu đâu, chỉ hai ngày mà thôi.” Mộ Dung Tiểu Tiểu cười đến vui vẻ, vừa nghe thấy gian ngoài vang lên tiếng bước chân.
Trong nội tâm thở dài, đúng là sư huynh không thể đợi được lâu rồi.
Khi về đến phủ, chuẩn bị ngủ, hai người lại tiếp ngay một người mới đến.
Mộ Dung Tiểu tiểu dựa trong khủy tay Dạ Nguyệt Ly, con mắt lóng lánh như ngọc lưu ly đánh giá nam nhân trước mắt: cẩm bào tím sậm, táy áo thêu hoa cẩm vân bằng tơ vàng, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, giống như tượng thần Hy Lạp được điêu khắc, không nói gì nhưng cũng gây ra cho người ta một loại áp bách, nhưng khi nhìn Dạ Nguyệt ly hơi thở bức người nhanh chóng thu lại, hoàn toàn chỉ có sự cung kính!
Mộ Dung Tiểu Tiểu chớp động đôi mi thanh tú, người này không đơn giản. Nhưng mà, vì sao nàng cảm thấy người này có chút quen thuộc?
“Long thần bái kiến trang chủ.” Nam tử cac quý ngạo nghễ cung kính cúi đầu, lời nói mang ý kính trọng, con ngươi hắn đảo đến trước Mộ Dung tiểu tiểu lại không có lấy một chút ý định đánh giá nào, khóe môi khẽ mở, “Long thần bái kiến tiểu thư.”
Mộ Dung Tiểu Tiểu chú ý tới việc, hắn gọi sư huynh là trang chủ, nhưng không hướng Toái Nguyệt gọi chủ tử, Long thần? Long?
Đồng tử nàng chợt co rút nhanh, thì ra là thế!
Nàng đã cảm thấy, sao nhìn người này lại quen thuộc đến thế, bộ dạng của hắn khá giống Bắc Thần Vũ, Bắc Thần Thụy lại giống với Bắc Thần Nghiêu, như vậy hắn chính là vị hoàng tử cuối cùng, người mà nàng vẫn chưa gặp qua, Bắc Thần Tinh!
Dạ Nguyệt Ly vui vẻ nhướn mày, nha đầu của hắn thạt thông minh!
Long thần cũng ngạc nhiên, Toái Nguyệt nói nữa oa được trang chủ yêu thương chính là nàng đi, thân người nhỏ nhắn đáng yêu, đôi mắt lóe ra thông minh mẫn tuệ, địa vị cũng giống như trang chủ.
“Xemra tiểu thư đã đoán được.” Long thần khẽ cười nói, mặc kệ là hài tử hay đã trưởng thành, đối với trang chủ Dạ Nguyệt Ly, hắn ta không bao giờ sinh ra nửa chút lòng phản kháng.
Đôi mắt Dạ Nguyệt Ly cụp xuống, nhìn khuôn mặt của ngươi trong lòng có chút suy nghĩ, cũng không quấy rầy nàng.
“Toái Nguyệt.” Hắn lạnh giọng gọi.
“Long hộ pháp, mời xem qua.”
Long thần cúi đầu nhìn mật thư, mày kiếm khẽ động, “Trang chủ, lần này Long thần tới đây cũng là vì chuyện này, còn muốn xin trang chủ trợ giúp một tay.” Hắn quỳ một gối xuống cung kính cầu xin.
Hai tròng mắt của Dạ Nguyệt ly vụt qua ánh sáng lạnh, đôi mắt tham sâu khó dò, âm thanh lạnh lẽo phát ra, “Tam hoàng tử.”
Nghe lời này, một chân còn lại của long thần cũng hạ xuống, ánh mát của hắn cúi thập thấp, trịnh trọng nói, “Tính mạng này của long thần là d trang chủ cứu, nguyện một lòng trung thành với trang chủ, nhưng thù của mẫu thân không thê không báo, mong trang chủ hãy hiểu cho.”
Dạ Nguyệt Ly tà tà dựa vào lưng ghế, ngón cái xoa nhẹ mu bàn tay mềm mại nhỏ bé, hắn bễ nghễ nhìn xuống người đang quỳ dưới đất, con ngươi không để lộ cảm xúc, nưng ánh mắt lại lộ ra mũi nhọn, bá khí đứng trên toàn thiên hạ.
Khóe môi hắn cong lên, lạnh nhạt nói, “Ngươi không cần quỳ ta, từ nay về sau ngươi không còn là người của Tiểu Dao sơn trang, ta sẽ trợ giúp ngươi, nhưng cũng có điều kiện.”