Chương 64-2: Không phải Tiểu Tiểu (Nữ chính trưởng thành) (2)
Khi biết được tin tức Mô Dung Dao đã ch.ết ở kinh thành. Vị trí tân hoàng cũng đã có, nữ nhi duy nhất của hắn ta từ nay cũng pải thủ hoàng lăng, hắn ta thấy bi phẫn muốn ch.ết! Đều là lỗi của hắn ta! Biết rõ hoàng cung là chỗ ăn thịt người, lại còn để Phỉ nhi ở lại, cứ như vậy mà có kết cục như thế! Là do hắn, nghĩ Mộ Dung gia đủ lớn mạnh, lại tự tay đem nữ nhi đẩy vào hố lửa! Đời này chỉ sợ sẽ không còn được gặp lại nữa nhi.
Mộ Dung Cẩn Thiên hắn, thân thể vô cùng tốt, lại không thiếu thê thiếp, vì sao lại không có con kế thừa gia nghiệp? Thủ hạ mới bẩm báo ngoài thành có người có phương pháp sinh con gia truyền, hắn ta quyết định tự mình đi xem, bằng không đến khi đã gài có nhiều thê tử thì cũng không thể làm được gì.
Trên phố nhiệt khí bốc lên, Mộ Dung Cẩn Thiên lau mồ hôi trên trán, đá mạnh xuống bụng ngựa phía dưới, đẩy nhanh tốc độ ra ngoài thành.
Hắn ta không chú ý tới Dạ Nguyệt Ly ôm Mộ Dung Tiểu Tiểu chậm rì rì phi thân theo sau.
“Sư huynh, chuyện này không cho phép ngươi nhúng tay!” Lông mày Mộ Dung Tiểu Tiểu nhíu lại, nàng nghĩ muốn tư mình trả thù cho chủ nhân khối thân thể này, nàng đã giết Mộ Dung Dao, rồi lại giết Mộ Dung Cẩn Thiên, cuối cùng nàng cũng sẽ không tha cho Mộ Dung gia.
Dạ Nguyệt Ly nháy mắt nhìn lại, trng lòng thật sự không muốn tiểu nhân nhi một mình ra tay, với hắn, không có gì quý trọng bằng nàng! Vạn nhất Mộ Dung Cẩn Thiên đả thương nàng, thì làm sao bây giờ.
Nàng nhìn ra sự lo lắng của sư huynh, nàng liền cười nói, “Sư huynh ta sẽ không có chuyện gì, tin tưởng ta.” Lần này nàng vừa vặn lấy Mộ Dung Cẩn Thiên làm thí nghiệm xem Thiên Linh Quyết đã luyện đến đâu.
“Nha đầu….” Ánh mắt Dạ Nguyệt Ly mang theo sự năn nỉ, hắn không muốn mạo hiểm.
“Sư huynh, ngươi không pahir luôn ở bên cạnh ta sao, ta đây là ti tưởng sư huynh sẽ bảo hộ tốt ta!”
Nhìn bộ dạng sư huynh vẫn còn phiền muộn, Mộ Dung Tiểu Tiểu bất đắc dĩ hôn nhẹ lên bạc môi mỗ nào đó, ghé vào bên miệng hắn dụ hoặc nói, “Sư huynh, trở về ta có thưởng lớn nha.” Nàng mang ý cười dạt dào nhìn hắn, một kiểu ngươi hiểu rồi chứ.
Hiện tại nàng hôn môi sư huynh ngày càng tự nhiên, có khi cũng bỗng nhien nghĩ đến, cả đời này sẽ ở bên cạnh sư huynh, đây cũng là chuyện bình thường, nàng đang dự tính sẽ hỏi sư huynh, có muốn vĩnh viễn cùng nàng ở chung một chỗ.
Nội tâm Dạ Nguyệt Ly than nhẹ, tuy rằng hắn rất muốn được thưởng, nhưng cũng không muốn cứ như vậy đã bị thu mua, nhưng mà với nàng hắn cũng thật không có biện pháp cự tuyệt, bất đắc dĩ phải thỏa hiệp, “Ta đây sẽ ở ngay bên cạnh nhìn, không cho phép thương lượng thêm gì nữa.” Hắn khẽ mím môi, một bộ dạng bất đắc dĩ ủy ủy khuất khuất.
Mộ Dung Tiểu Tiểu nhăn mi, như vậy cũng đúng là cực hạn của sư huynh rồi.
Mắt thấy Mộ Dung cẩn Thiên sắp tới ngoại ô, xung quanh lại không có người, Mộ Dung tiểu Tiểu liền biết cơ hội đến rồi.
Dạ Nguyệt Ly đáp xuống ngọn cây, Mộ Dung Tiểu Tiểu dãy dụa nuốn thoát khỏi vòng tay ấp áp, lòng hắn tràn đầy không muốn nắm chặt hai tay, khuôn mặt đau khổ nhìn nàng, hia con mắt nhìn đều là bộ dạng đáng thương hề hề.
Mộ Dung Tiểu Tiểu trừng mắt xem thường, vừa rồi còn nói như thế nào, nàng trừng mắt liếc người nào đó không có chút tự giác! Nàng học bộ dạng hung tợn của Đường Tuyên Tuyên, “Đừng nghĩ nuốt lời, buông tay!”
Người nào đó khẽ ở bạc môi, lông mày cũng nhăn lại, “Nha đầu…” Nội tâm lại vẫn đang giao chiến, thả hay không thả?
Liếc mắt thấy Mộ Dung Cẩn Thiên có chút xa, nàng linh quang chợt lóe, ôm lấy cổ sư huynh hôn loạn, rồi sau đó nhân lúc hắn giật mình, đột nhiên phi thân bay lên, tay áo nàng bay bay, sợi tóc đen nhánh cũng theo gió mà bay, đôi mắt trong suốt phản chiếu ánh sáng lấp lánh, nhẹ nhàng uyển chuyển xinh đẹp như tinh linh trong gió.
Nàng nhanh nhẹn xoay người, sau đó xoay mũi chân đạp xuống lá cây nhanh chóng vụt đi.
Dạ Nguyệt Ly khẽ nhếch môi, cười đến tà khí mười phần, khi nào thì nha đầu của hắn biết dùng tới mỹ nhân kế?
Bất quá nhìn dáng người nhỏ nhắn càng ngày càng xa, trái tim Dạ Nguyệt Ly không hiểu sao bỗng run rẩy, lại bỗng có cảm giác nàng sẽ không trở về nữa.
Ánh mắt hắn chợt tối, mũi chân khẽ điểm, không chút do dự vọt đi theo, tận lực duy trì khoảng cách không để nàng phát hiện.
Mộ Dung Cẩn Thiên đang mắng thầm trời quá oi bức, bỗng nhiên thấy một bóng trắng từ trên trời đáp xuống, kéo ngựa dừng lại, hắn ta nheo mắt nhìn kỹ, hóa ra chỉ là một tiểu nữ oa, người này hắn ta có biết, hắn ta bình tĩnh hỏi, “Tiểu cô nương tìm lão phu có chuyện gì?”
Hắn ta cũng không cho rằng đây là ngẫu nhiên gặp, rõ ràng là từ phía sau hắn đuôi tới, mới nhỏ tuổi như vậy, nhưng có thể che dấu hơi thở không để hắn phát hiện, đệ tử của thần phong lão nhân, đúng là danh bất hư truyền.
“Ta tìm ngươi muốn một vật.” Mộ Dung Tiểu Tiểu cười lạnh nói.
“Sao? Lão phu có vật gì, mà đệ tử của thần phong lão nhân lại muốn có?” Mộ Dung Cẩn Thiên lạnh giọng hỏi, tròng mắt xẹt qua một tia trào phúng.
“Mạng của ngươi.”
“Ha ha ha, chỉ là một nha đầu mà muốn mạng ta, ta không có nghe nhầm đi, ngươi có thể sao?” Mộ Dung Cẩn Thiên cười xong nói, “Xem thân phận ngươi là đệ tử của thần phong lão, lão phu không so đo cùng ngươi, cút xa một chút, lần sau đừng tới nói bừa!” Sau khi châm chọc định giục ngựa rời đi.
“Ta họ Mộ Dung.” Mộ Dung Tiểu Tiểu thản nhiên nói.
Đôi mắt Mộ Dung Cẩn Thiên mở to, theo như hắn biết, toàn bộ Bắc Địch chỉ có mình Mộ Dung thế gia hắn! Chẳng lẽ là người từ phương xa tới? Chỉ là vừa vặn họ Mộ Dung?
“Lão phu không biết rốt cuộc ý của tiểu cô nương là gì!” Hắn ta trầm giọng nói, tay nắm chặt dây cương, nhịn xuống không nghĩ tới phương hướng kia.
“Mộ Dung Chiến Thiên là cha ta, Tuyết nhàn là nương ta, ta chính là đứa trẻ sơ sinh năm đó, Mộ Dung Tiểu Tiểu.” Mộ Dung Tiểu Tiểu trực tiếp oanh tạc.
Tiếng nói vừa dứt, “A a a a a…”những tràng âm thanh liên mien la mãi không dứt, từ trong thành lan ra, ở ngoại ô cũng la lên vài âm thanh tương tự, cho dù đứng xa, vẫn vang dội vô cùng.
Mộ Dung Cẩn Thiên mãnh liệt ngẩng đầu nhìn trời, kinh hô, “Thiên cẩu ăn ngày, quả nhiên có người ch.ết, dị tượng thiên hàng!” (Vân Phiêu: Nhật thực thời xưa được xem là điểm gở báo trước một hồi chém giết liên miên a~~) Hắn ngoan tuyệt nhìn Mộ Dung Tiểu Tiểu, nếu hôm nay nhất định phải có người ch.ết, như vậy không thể để cho nàng sống sót rồi. Không nghĩ tới nàng có thể bái thần phong lão nhân làm sư phụ, đáng tiếc, hắn ta sẽ nhanh chóng cho nàng đi gặp cha mẹ.
Mộ Dung Tiểu Tiểu nhíu mày, đây là hắn thừa nhận rồi sao?
Tròng mắt nàng lạnh lùng, mắng nàng là yêu nữ sao? Chỉ là nhật thực bình thường thôi, có gì mà phải ngạc nhiên? Mặc dù quả thật khó gặp, nhưng lúc ở thế kỷ 21 nàng đã gặp qua.
Dạ Nguyệt Ly cách đó không xa, đôi mắt sâu thẳm tràn đầy sát khí, được lắm, Mộ Dung cẩn Thiên, ngươi rất nhanh sẽ biết được cái gì gọi là nghiền xương thành tro!
Phía trên mặt trời xuất hiện bóng đen bao trùm, gió lốc thổi tới như muốn quét bay tất cả, bỗng nhiên nội tâm Dạ Nguyệt Ly nổi lên lo lắng, hắn mím môi thành một đường thẳng tắp, rủa thầm sao lúc này lại xuất hiện dị tượng, cả bầu trời đều đen, tiểu nhân nhi của hắn sẽ không có chuyện gì đi? Hai tay trong tay áo nắm chặt, mở ra lại nắm lại, xiết chặt thành nắm đấm.