Chương 4: Thật sự đau lòng
Hoàng Phủ Vũ Trạch tao nhã nhấp một ngụm trà, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nữ nhân phong hoa tuyệt đại dưới lầu, bên môi tựa hồ lộ ra mạt cười châm chọc.
Thật sự không nghĩ tới, vị hôn thê trên danh nghĩa của hắn, cứ tưởng nữ trung hào kiệt, ai ngờ chỉ là một nữ nhân dối trá, tâm tư và thể hiện bề ngoài không hề giống nhau.
Ở ngoài làm bộ như một đôi tỷ đệ tình thâm, kì thực thì coi đệ đệ như con mồi, từng bước từng bước dụ hắn nhảy vào cạm bẫy mình thiết lập.
Hai ả kia mà là con gái nhà lành? A, tuy hai nữ nhân kia có cực lực giả bộ đàng hoàng đi nữa thì khí tức phong trần cũng che dấu không hết được, giơ tay nhấc chân đều lộ ra tư thái mị hoặc quyến rũ người ta.
Lại nhìn đôi tay của bọn họ, trắng nõn non mịn như vậy, so ra cũng chả kém thiên kim tiểu thư nhà người ta bao nhiêu, làm sao có thể là nữ nhi được nuôi trong mấy hộ bần hàn chứ?
Hơn nữa, sau khi thằng nhóc kia đồng ý nhận, bọn họ lại lặng lẽ thở phào, âm thầm liếc mắt nhìn nữ nhân đó.
Một lần trùng hợp này, xem xét thế nào cũng thấy chỉ là vở kịch hay được dàn dựng từ trước!
Mà nàng ta cực lực muốn đưa hai cái nô tỳ, rõ ràng không tốt đẹp gì, đến bên người đệ đệ của chính mình như thế, mưu tính trong đó hắn cũng không hiểu, nhưng có thể xác định, tuyệt đối không có tí hảo tâm nào.
Nghĩ như thế, thời điểm Hoàng Phủ Vũ Trạch quan sát Uất Trì Nghiên San, trong mắt lặng lẽ lộ ra cảm xúc bài xích và chán ghét.
Sống giữa hoàng gia tàn khốc mà lạnh như băng, hắn chán ghét thống hận nhất chính là những kẻ tâm cơ thâm trầm, mưu tính khắp nơi như vậy, hơn nữa, cái loạt không màng tình thân giống nàng càng làm cho hắn liên tưởng đến âm u cùng tàn nhẫn của hoàng thất, đó cũng là hận ý vĩnh cửu sâu trong đáy lòng hắn!
Muốn hắn lấy nữ tử như vậy làm thê tử? Hừ, đừng hòng!
“Đi, sai quân đến mời Trì tiểu thư lên đây.”
“Dạ!”
Ảnh xâm nhập vào đám người, không biết nói gì đó vào tai Uất Trì Nghiên San, chỉ thấy nàng ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Hoàng Phủ Vũ Trạch, sau khi nói với Uất Trì Duẫn vài câu thì dẫn Uyển Quân và Khởi Lăng đi vào quán trà.
“Bái kiến Minh Vương. Không biết Minh Vương tìm Nghiên San có chuyện gì?” Đối diện với con ngươi lạnh băng ấy, theo bản năng, Uất Trì Nghiên San kinh ngạc, trong lòng hơi hơi chua sót và đau nhói.
Trong ký ức, hắn chưa từng dùng loại ánh mắt này nhìn mình, cho dù có lạnh lùng vô tình với người ngoài bao nhiêu đi nữa thì với nàng, vẫn luôn ôn nhu như vậy, luôn cẩn thận như vậy, vẫn luôn tỉ mỉ che chở nàng như bảo bối trân quý nhất. Mà nay······
“Uất Trì tiểu thư, mời ngồi.” Mặt Hoàng Phủ Vũ Trạch không chút thay đổi, nói: “Các ngươi lui xuống đi.”
“Dạ!”
Uyển Quân, Khởi Lăng đều không nhúc nhích, chỉ nhìn về phía Uất Trì Nghiên San, thấy nàng gật gật đầu, hai người mới bắt đầu thối lui. Vừa bước ra khỏi cửa, bọn họ lập tức thở phào nhẹ nhõm, quả tim vẫn còn run lên nhè nhẹ.
Thật không hổ là Minh Vương! Khí thế thôi cũng suýt nữa ép cho các nàng không thở nổi, cái loại lãnh huyết vô tình từ trong xương làm cho người ta kinh hãi như vậy, không biết tiểu thư có chịu được hay không?
Sau khi tiểu thư gả cho Minh Vương, chẳng lẽ mỗi ngày đều phải gặp nam nhân khủng bố ấy sao? Trời ạ······
Hai người ăn ý liếc nhau, cùng bắt được một chút sợ hãi và lo lắng trong mắt đối phương, khó có thể không lo cho cảnh ngộ trước mắt a!
Bên trong nhã gian, hai người ai cũng không mở miệng, chỉ yên lặng uống trà, tự có tâm tư riêng, ấy vậy mà không khí lại hòa hợp đến thần kỳ, thậm chí còn quanh quẩn một loại ấm áp.
Hoàng Phủ Vũ Trạch hiển nhiên cũng cảm giác được điểm khác thường này, không chỉ thế, ngay cả lòng hắn cũng thần kỳ phong phú đến khác thường!
Hoàng Phủ Vũ Trạch vô cùng chán ghét loại cảm xúc khó hiểu mà chính mình không thể nắm bắt, phiền chán buông chén, cười lạnh, nói với Uất Trì Nghiên San: “Tâm tư Uất Trì tiểu thư thật thâm độc, tính kế đệ đệ nhà mình như vậy, không phải quá nhẫn tâm rồi sao?”
Đồng tử Uất Trì Nghiên San mạnh mẽ co lại, một chút bi thương hiện lên đáy mắt, nhưng nàng chỉ tỏ ra đạm mạc cất lời: “Chưa từng đi con đường của ta thì đừng tùy tiện phê phán hay nhận định hắc bạch thị phi.”
“Cảm tình của bất luận kẻ nào đối với người khác, yêu cũng tốt, mà hận cũng được, đều không phải tin đồn vô căn cứ, nhưng bản thân người không biết bất kỳ cái gì, sao có thể dễ dàng định luận như vậy? Ngài không thấy quá bất công với ta à?”
Thanh âm bay bổng khắp không gian, mang đến một cảm giác lạ lùng, rõ ràng không hề tức giận, rõ ràng không mang theo hận ý, nhưng lại toát ra cái loại bi thương từ sâu bên trong, cái loại oán khí như ăn vào xương tủy, mà nó làm cho tâm Hoàng Phủ Vũ Trạch hung hăng co rút, vô cùng đau đớn!
Nhưng bản năng che dấu đi mâu thuẫn giữa bài xích và đau lòng bên trong, hắn nói ra những lời càng lạnh lùng và tuyệt tình hơn nữa.
“Chuyện nhà ngươi, cô vương không quan tâm. Hôm nay tìm ngươi đến chính là muốn nói, cô vương tuyệt đối sẽ không lấy ngươi, nếu thông minh thì tự từ chối hôn sự đi!”
Uất Trì Nghiên San giật mình ngẩng đầu lên, kinh ngạc hỏi: “Vì sao?”
“Bởi vì cô vương chán ghét loại nữ nhân tâm cơ thâm trầm, suy nghĩ bên trong và thể hiện bên ngoài lại khác biệt mà dối trá ra vẻ như ngươi!” Lời vừa ra khỏi miệng, Hoàng Phủ Vũ Trạch liền hối hận, muốn cắn đứt đầu lưỡi luôn! Từ bao giờ hắn, Hoàng Phủ Vũ Trạch, muốn làm gì cũng phải giải thích trình bày nguyên do?
Trong ngoài khác biệt? Tâm cơ thâm trầm? Dối trá ra vẻ? Ha ha······ Hóa ra, đây là những gì chàng đánh giá về ta của kiếp này đấy ư?
Uất Trì Nghiên San nở nụ cười thê lương, nhắm nghiền hai mắt, đầu ngẩng lên, liều mạng giấu đi hơi nước mông lung nơi đáy mắt.
Uất Trì Nghiên San, thời điểm muốn khóc liền ngẩng đầu nuốt nước mắt vào bụng đi, cô không có tư cách rơi lệ!
Lúc chàng yêu cô, cô lại thương tổn chàng không lưu tình như vậy, cho dù hiện tại chàng đã không thương cô nữa, thậm chí chán ghét cô, oán hận cô, thì cô cũng chẳng có tư cách để thương tâm!
Hết thảy đều do cô tự gieo gió gặt bảo, trách gì đến người khác đây? Chính mình trồng quả đắng, chính mình tự hưởng, cho dù khổ nữa đau nữa cũng phải nuốt lệ vào lòng. Ngẫm lại lúc trước, chàng, so với cô, càng đau khổ gấp trăm gấp ngàn lần······
“Ta chỉ là muốn bọn họ trả lại toàn bộ những gì đã nợ ta, thế cũng là sai lầm à? Ta chỉ muốn sống đàng hoàng hơn, thế cũng là sai lầm chắc?”
Hơi thở nồng đậm bi thương ép tâm Hoàng Phủ Vũ Trạch từng trận đau đớn, nhưng mà bản năng thân thể, tiềm thức linh hồn lại đang bài xích và cự tuyệt nó. Hoàng Phủ Vũ Trạch phiền loạn nhíu mày, nói “Nói tóm lại, cô vương nhất định không lấy ngươi, ngươi tự hiểu cho rõ ràng, suy nghĩ biện pháp từ chối hôn sự đi!”
“Nếu ta không đồng ý, thì sao?” Uất Trì Nghiên San thản nhiên.
“Vậy đừng trách cô vương dùng thủ đoạn đặc thù!” Hoàng Phủ Vũ Trạch chỉ lạnh lùng nói, “Ngươi là kẻ thông minh, làm thế nào mới là tốt nhất cho bản thân, ta tin ngươi hẳn là rõ ràng rồi, đừng để đến lúc đó lại hối hận cũng không kịp.”
Uất Trì Nghiên San lạnh nhạt cười: “Ngươi muốn làm cái gì thì cứ việc làm đi. Dù sao, vô luận thế nào đi nữa, ta tuyệt đối không từ bỏ hôn sự này! Uất Trì Nghiên San nhất định là thê tử của ngươi, cả đời là thê tử của ngươi!”
Nói xong, Uất Trì Nghiên San liền đứng dậy ly khai, trên mặt có thể giả bộ trấn định, coi như không sao, nhưng bước chân loạng choạng và bóng dáng như muốn chạy trốn vẫn tiết lộ tình cảm chân thực nhất lòng nàng.
Nàng thật sự tổn thương, thật sự đau lòng.