Chương 13: Thế thân

“Hoàng thượng, đừng!” Uất Trì Nghiên San nâng tay ngăn trở môi gã đang càng một gần hơn, gương mặt hồng rực, khó xử nói: “Ta······ ta······ Mấy hôm nay không tiện ······”


Đáy mắt lóe lên một tia sắc bén, Hoàng Phủ Nhiễm Phong nhíu mi: “Có gì mà không tiện? Chẳng lẽ San Nhi không muốn chân chính trở thành nữ nhân của trẫm?”


“Đương nhiên không phải! Chỉ là ······ chỉ là ······” Uất Trì Nghiên San đỏ bừng cả hai bên tai, sau một lúc rối rắm mới xấu hổ giậm chân, gắt giọng: “Ai nha! Chính là ‘cái kia’ đó, hàng tháng con gái đều có vài ngày không tiện ý!”


Hoàng Phủ Nhiễm Phong nghi hoặc nhăn mày, chợt nghĩ tới cái gì, do dự hỏi lại: “Ý của nàng là ······ quỳ thủy?”
“Vâng ······” Uất Trì Nghiên San thẹn thùng cúi đầu, cảm thấy lệ khí tản ra từ trên người gã, khóe môi bất giác cười lạnh.


Hoàng Phủ Nhiễm Phong như quả bóng cao su bất ngờ bị chọc thủng, tâm tình thoáng cái đã trở nên vô cùng buồn bực!
Nguyên bản từ lúc để nàng đi quyến rũ Hoàng Phủ Vũ Trạch, gã đã có chút lo lắng, sợ nàng bị Hoàng Phủ Vũ Trạch câu hồn, đến lúc đó bản thân mình tiền mất tật mang.


Nay lại vừa nghe nghe tin đồn nàng lén trao đổi tín vật đính ước với Hoàng Phủ Vũ Trạch, còn cái gì mà “Lưỡng tình tương duyệt, chí tử không du”, trong lòng gã càng thêm bất an hơn nữa.


available on google playdownload on app store


Muốn hoàn toàn chinh phục một nữ nhân, nhất định không tránh được việc ‘hành sự trên giường’ một hồi, gã có cũng đủ tin tưởng, chỉ cần đoạt trinh tiết, nàng nhất định hoàn toàn thần phục dưới khố hắn!


Nữ nhân mà, nhất là với người đàng hoàng, trinh tiết so với tính mạng còn quan trọng hơn rất nhiều. Một khi nàng thành nữ nhân của gã, nàng tất nhiên một mực chung thủy, chuyên tâm làm việc cho gã, giết ch.ết Hoàng Phủ Vũ Trạch!


Hoàng Phủ Nhiễm Phong này tuyệt đối không cho phép quân cờ gã đã nhìn trúng lại trở thành vật sở hữu của người khác, nhất là, đó lại là kẻ mà gã hận nhất trên đời!
Nhưng ngàn tính vạn tính, cũng không ngờ tới sự kiện như này!
Thật thật là đáng giận!


Đáy mắt âm u sắc bén, khuôn mặt ngụy trang ôn hòa cũng lập tức phủ đầy mây đen, khủng bố đến cực điểm.
Thu lại nụ cười lạnh lùng, Uất Trì Nghiên San “thật cẩn thận” nói: “Chàng sao vậy? Tức giận?”


Hoàng Phủ Nhiễm Phong giấu đii cảm xúc tiêu cực, cười cười: “Đâu có. Chuyện này cũng không phải loại có thể kiểm soát được, trẫm chỉ hơi thất vọng thôi. Vất vả lắm mới xuất cung được một chuyến ······”


Nếu không phải nữ nhân này còn có tác dụng rất lớn, tạm thời còn chưa thể lộ ra một mặt không muốn người ta biết, gã việc gì phải khó xử như thế này!
Bất kể nàng có quỳ thủy hay không, chính gã cao hứng là được!
Nhưng là ······ Haiz!


Mắt thấy sắc mặt Hoàng Phủ Nhiễm Phong ngày càng âm trầm, Uất Trì Nghiên San cười duyên: “Hoàng thượng, việc gì phải như vậy chứ, về sau còn có cơ hội mà, còn nhiều thời gian mà ······”


Ám chỉ rõ ràng như thế, Hoàng Phủ Nhiễm Phong nhất thời tươi cười nở hoa, tà khí nói: “Như vậy cũng tốt, đợi thêm mấy ngày nữa······ Bảo bối, chờ trẫm đến yêu thương nàng thật nhiều nhé.”
“Hoàng thượng!”


Uất Trì Nghiên San mị nhãn như tơ, mị thái yêu kiều pha chút hờn giận, làm cho tâm thần Hoàng Phủ Nhiễm Phong nhộn nhạo không thôi.
Ngọc nhan tươi đẹp tựa như xuân hồng, lúm đồng tiền thanh tú hơn cả kiều hoa, hương thơm xử nữ thanh nhã xông vào mũi, tâm can lòng người đều say.


Lửa nóng trung bụng nhanh chóng dâng trào, càng ngày càng mãnh liệt!
Nơi nào đó trên thân thể thức tỉnh, dục vọng đang điên cuồng rít gào!


Hai tròng mắt gã tràn đầy dục hỏa trắng trợn đảo trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của nàng, tà tứ xâm lược thân thể mềm mại đường cong lả lướt, thậm chí làm cho Uất Trì Nghiên San có loại cảm giác bản thân đang bị lăng nhục ngay tại chỗ. Quá mức ghê tởm!


Uất Trì Nghiên San âm thầm siết chặt tay, cố nén oán hận chán ghét trong lòng lại, lập tức tiến thêm một bước, nói: “Hoàng thượng, Nghiên San không tiện ở lâu bên ngoài, xin cáo lui trước.”


“San Nhi!” Nhìn bóng dáng giai nhân rời đi, đáy mắt Hoàng Phủ Nhiễm Phong phủ đầy sắc thái tà nịnh âm ngoan, “Đáng ch.ết! Uất Trì Nghiên San, sớm muộn gì trẫm cũng phải hung hăng ngươi dưới thân, bắt ngươi thần phục hoàn toàn dưới khố trẫm!”


ch.ết tiệt, gã muốn khẩn cấp xé rách lớp mặt nạ kiêu ngạo thanh cao kia của nàng!
Không biết sau khi từng lớp từng lớp bị xé đi, nàng ở trên giường sẽ có bộ dáng ɖâʍ đãng như thế nào đây?


Làm cho một nữ nhân thường ngày nhìn như thần thánh không thể xâm phạm luân hãm trở thành đồ chơi trên giường của mình, nhất định sẽ phi thường thú vị, đúng không?


Bạc môi chậm rãi gợi lên độ cong âm lãnh tà tứ, cảm thấy lửa nóng trong thân thể không ngừng bành trướng, kịch liệt sưng phồng, gã thật sự khó chịu đến cực điểm!
Mày kiếm nhíu chặt, oán hận mắng một tiếng rồi lập tức lắc mình rời khỏi thuyền hoa.


“Ai?!” Uất Trì Hàm Tranh cảnh giác nhìn bóng đen vừa xông vào phòng. Đến khi thấy rõ người tới, bỗng dưng kinh hô: “Hoàng thượng?”


Hoàng Phủ Nhiễm Phong không nói một lời, trực tiếp áp đảo người vào trong lòng, không chút thương tiếc hôn môi, chà đạp thân thể mềm mại trước mặt, làm cho giai nhân thở gấp từng trận. Không chờ nàng ta chuẩn bị sẵn sàng, Hoàng Phủ Nhiễm Phong khẩn cấp đẩy hạ thân tiến vào.


Uất Trì Hàm Tranh nhất thời đau đớn, kinh hô ra tiếng, đôi mi thanh tú nhíu chặt lại, không khỏi có chút oán hận sự khẩn cấp của gã hôm nay.
Nhưng rất nhanh, Uất Trì Hàm Tranh liền luân hãm hoàn toàn dưới công kích cuồng dã mãnh liệt của gã, từng âm thanh ái muội phiêu đãng khắp phòng.


Nhìn khuôn mặt trước mắt, Uất Trì Hàm Tranh không khỏi nhớ tới nam nhân tuấn mỹ như thiên thần kia, tâm thần dao động.
Nếu có thể cá nước thân mật với hắn một hồi thì thật tốt biết bao?
Đáng tiếc, hắn chỉ là Vương, hắn không thể thỏa mãn khát vọng quyền thế của mình.


Nhìn khuôn mặt trước mắt tương tự với hắn vài phần, Uất Trì Hàm Tranh bất giác hoảng thần, trong giây phút hoảng hốt ấy, nàng cảm thấy chính nam nhân lãnh khốc khí phách kia mới là người đang đè lên thân thể mình! (TND: *mãnh liệt phun* Thật sự là, YY cũng quá ghê tởm, không thể chấp nhận được!)


Uất Trì Hàm Tranh cảm thấy vui vẻ, thân thể càng phóng đãng hơn, một chữ “Trạch” trong cổ họng cũng bật thốt ra mấy lần!
Một hồi hoan ái, hai người đạt cao trào không ngừng, nhuần nhuyễn đến độ trước nay chưa từng có!


Nhưng hai người cũng chưa từng nghĩ đến, đối phương đều tự ảo tưởng đem mình trở thành người khác, thân thể hoàn mỹ phù hợp, nhưng tâm lại cách nhau đâu chỉ vạn dặm.
Lại nói đến Uất Trì Duẫn, vừa mới nếm thử trái cấm, đúng như Uất Trì Nghiên San nghĩ, cậu ta thật sự lkhông thể quay đầu.


Cuộc sống dĩ vãng ngoài học tập vẫn là học tập, nhưng hôm nay, mỗi khi lên lớp xong rồi trở lại phủ, cậu ta liền khẩn cấp gọi hai người Hồng Y, Lục Ngạc vào phòng trong lăn lộn.


Kỹ xảo hai nàng cao siêu mà đa dạng, mỗi lần đều đem lại kích thích mới mẻ bất đồng, ép cậu đến dục tiên dục tử muốn ngừng mà không được, thậm chí, ngay cả thời điểm đi học cũng luôn nghĩ đến thân thể nữ nhân, tưởng tượng xem hôm nay các nàng sẽ có trò gì khác biệt.


Sau một lần hoan ái nào đó, bọn họ “vô ý” tiết lộ một tin tức — cô nương thanh lâu trong phương diện này người người đều có tay nghề rất cao, đa dạng đến nỗi các nàng cũng phải mặc cảm.


Uất Trì Duẫn vừa nghe, tâm liền ngứa ngày. Hai người này đã lợi hại như thế này, mà cô nương thanh lâu còn lợi hại hơn nữa, vậy chẳng phải là muốn ép nam nhân trở thành thần tiên luôn sao?


Càng nghĩ, trong lòng càng khó nhịn. Hơn nữa, hiện tại cậu ta đã khai trai, ngày thường cũng có chung đề tài để bàn luận với đám bạn ở trường, không có gì làm đều tụ tập “tham thảo tham thảo” vui thú khuê phòng.


Qua vài lần bạn hữu dụ dỗ, Uất Trì Duẫn ỡm ờ bước chân vào cánh cửa thanh lâu, bắt đầu cuộc sống ăn chơi đàng điếm xa xỉ của cậu ta.






Truyện liên quan