Chương 18-2: Bất cẩn trúng chiêu (2)
“Uyển Quân, Khởi Lăng vẫn chưa về à?” Uất Trì Nghiên San nhíu mi, chỉ ra ngoài mua ít đồ mà lâu như vậy sao?
Không biết vì sao, trong lòng nàng cứ thấy có gì đó không ổn, thật sự không ổn.
Nha đầu Khởi Lăng tuy hơi ngờ nghệch, bình thường lại thích hóng hớt, nhưng cũng chẳng phải không biết nặng nhẹ, loại tình huống này chưa bao giờ phát sinh.
Uyển Quân cũng có chút lo lắng: “Đúng ạ, chả biết có phải gặp chuyện gì gấp hay không nữa.”
“Tiểu thư, hay để nô tỳ đi ra ngoài tìm thử nhé?”
“Không cần, chờ một chút đi, có lẽ sẽ trở lại ngay thôi.”
Hai người bất an đợi thêm nửa canh giờ, kết quả vẫn không đợi được Khởi Lăng mà chỉ xuất hiện một phong thư và một cái vòng tay!
“Tiểu thư, của Khởi Lăng!” Uyển Quân cả kinh.
“Ta biết.” Nàng sao có thể không biết chứ? Vòng tay là do chính nàng tặng cho nha đầu kia vào dịp sinh nhật, ngày thường đều được coi như bảo bối, ngẫu nhiên mới lấy ra đeo một hồi.
“Tiểu thư, trong thư nói gì ? Có phải Khởi Lăng xảy ra chuyện?” Nếu không gặp chuyện thì cái vòng sao có thể lọt vào tay kẻ khác được!
“Khởi Lăng bị bắt.” Siết chặt tờ giấy mỏng manh trong tay, hai tròng mắt Uất Trì Nghiên San lạnh lùng như hàn băng, nàng mở miệng: “Thư viết, nếu muốn mạng Khởi Lăng thì trong vòng nửa canh giờ phải lập tức một mình tới miếu đổ bên ngoài thành.”
“Không được! Tiểu thư không thể đi!” Uyển Quân lo lắng nói: “Đây rõ ràng là cạm bẫy nhắm vào người, chỉ chờ người nhảy vào trong mà thôi!”
“Nếu ta không đi, Khởi Lăng nhất định phải ch.ết không thể nghi ngờ!”
“Này ······ Vô luận thế nào thì tiểu thư cũng không thể đi! Nếu người vì Khởi Lăng mà xảy ra thương tổn gì, nô tỳ tin Khởi Lăng cũng không nguyện ý đâu! Tiểu thư, cứ để nô tỳ đi đi, chỉ cần nô tỳ còn một hơi thở cũng nhất định đem Khởi Lăng về!”
Uyển Quân ứa lệ đầy mắt, trịnh trọng cất lời. Khởi Lăng với cô mà nói giống như muội muội vậy, cho dù không tương liên huyết mạch, nhưng so với thân nhân còn thân thiết hơn rất nhiều.
Không để tiểu thư mạo hiểm đi cứu muội ấy chẳng phải vì không thương không lo, chỉ là ······
Bảo vệ tiểu thư mới là đại sự quan trọng nhất, không cái gì có thể so sánh được, cô tin, trong lòng Khởi Lăng nhất định cũng nghĩ như vậy.
“Nha đầu ngốc, nếu ngươi đi, cũng chỉ nhiều thêm một đứa chịu ch.ết thôi. Người ta đã điểm danh ta rồi. Cho dù lần này tránh được một kiếp, kẻ kia tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, nhất định còn có lần thứ hai, lần thứ ba nữa, kết quả đều giống nhau cả thôi, sớm hay muộn cũng cần ta đối mặt.
Đã có nguy hiểm như vậy, sớm trừ bỏ mới tốt, đỡ phải nháo ra mấy con thiêu thân phiền toái làm gì, có đúng không nào?
Còn nữa, tiểu thư nhà ngươi mạnh mẽ thế này, có thể dễ dàng bị đả đảo sao? Đừng quên, tốt xấu gì tiểu thư đây cũng là một Võ linh tướng, thế gian không có bao nhiêu kẻ đủ tư cách làm đối thủ của ta.”
Lời tuy như thế, nhưng Uyển Quân vẫn lo lắng không thôi, vừa định mở miệng nói chuyện đã bị Uất Trì Nghiên San điểm huyệt, thân mình không thể nhúc nhích, trong miệng cũng chẳng phát ra được âm thanh nào, chỉ đành trừng mắt nhìn nàng cầu xin.
“Ta chỉ có nửa canh giờ, không thể lãng phí nữa, hai khắc sau huyệt đạo sẽ tự giải.” Uất Trì Nghiên San cười nhạt: “Nha đầu ngốc, yên tâm, ta cam đoan nhất định bình an đưa Khởi Lăng về nhà.
Đúng rồi, huyệt đạo giải rồi cũng đừng nói việc này cho bất luận kẻ nào trong phủ, biết không? KẺ dám bắt Khởi Lăng uy hϊế͙p͙ ta, tất nhiên phải biết tầm quan trọng của muội ấy, hản là người quen gây ra.”
Nhìn bóng dáng Uất Trì Nghiên San quyết đoán mà kiên định, nhất thời, nước mắt Uyển Quân rơi xuống như mưa.
Dắt bảo bối “Truy Vân” được phụ thân tặng ra khỏi chuồng, nàng xoay người nhảy lên lưng ngựa, một đường giục ngựa chạy như điên, tư thế hiên ngang oai hùng khiến người qua đường phải đứng lại tán thưởng mãi không thôi.
Nhưng mà, hàn khí đông ch.ết người trên thân nàng cũng làm không ít kẻ run rẩy cả tâm can. Trong đôi mắt xinh đẹp giờ chỉ còn duy nhất sát khí âm lãnh tràn lan.
Có vài người, quả thật, để cô đơn một chút đã không chịu nổi rồi!
Được! Được lắm!
Thù mới hận cũ, chúng ta sẽ tính luôn một lượt!
Sau hai khắc dày vò như ngồi trên chảo nóng, huyệt đạo quả nhiên tự giải, cả người Uyển Quân đã gấp tới độ lo lắng chạy qua chạy lại, mày liễu nhíu chặt.
Lúc này đuổi theo hẳn là đuổi không kịp, mà một mình đuổi cũng không cứu được ai, rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?
Theo ý tiểu thư thì chắc kẻ âm thầm đứng sau rất có khả năng chính là người trong phủ, hoặc là có tai mắt trong phủ.
Một khi báo mọi người nghĩ cách cứu viện, đối phương nhất định sẽ biết tin, đến lúc đó, nói không chừng còn lộng xảo thành chuyên* mà hại tiểu thư và Khởi Lăng cũng nên.
(*lộng xảo thành chuyên: chữa tốt thành xấu, có thể hiểu nó tương tự với câu “chữa lợn lành thành lợn què”)
Làm sao bây giờ ······ Phải làm sao bây giờ? Rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?
Uyển Quân gấp đến độ nước mắt chảy ròng ròng, thân mình không khỏi run lên, nôn nóng đầy khủng hoảng.
A!
Mắt đẹp ẩn sương mù bỗng ngời sáng, từ trong bế tắc nháy mắt đã mở một lỗ hổng.
Tiểu thư chỉ bảo đừng nói cho người trong phủ chứ chẳng ám chỉ không thể xuất phủ xin viện trợ! Nếu không thì tại sao chỉ điểm huyệt mình hai khắc?
Đúng, nhất định là như vậy!
Nhưng mà, bên ngoài thì mình có đủ năng lực để cầu ai đây?
Mà ai mới có đủ năng lực để chắc chắn cứu tiểu thư trở về?
Đúng rồi! Là cô gia tương lai ······ Minh Vương!
Công lực bí hiểm, thuộc hạ lại có không ít người năng lực trác tuyệt, thân phận cũng là vị hôn phu của tiểu thư. Việc cứu người không để hắn thì còn ai nữa chứ!
Uyển Quân nhất thời cười lớn, hung hăng lau nước mắt trên mặt rồi chạy vội ra ngoài.
***
Bên ngoài biệt viện của Hoàng Phủ Vũ Trạch.
“Vị tiểu ca này, ta là tỳ nữ bên người Uất Trì Đại tiểu thư, có việc gấp cầu kiến Minh Vương, làm phiền tiểu ca thông báo dùm một tiếng, được không?”
Thị vệ canh cổng thấy người đến là tỳ nữ của Vương hậu tương lai, lại nhìn bộ dạng lo lắng hốc mắt hồng hồng, chỉ sợ Vương hậu xảy ra chuyện, lập tức không dám trì hoãn, để lại một chữ “Chờ” liền chạy vào bẩm báo.
Rất nhanh, thị vệ canh cổng đã đưa Uyển Quân vào phủ.
Tiến vào lương đình, vừa thấy Hoàng Phủ Vũ Trạch, Uyển Quân lập tức quỳ xuống.
“Nô tỳ Uyển Quân bái kiến Minh Vương! Xin Minh Vương cứu tiểu thư, cầu xin ngài, nô tỳ dập đầu cầu xin ngài nhất định phải giúp tiểu thư, nếu không ······ nếu không tiểu thư sợ là ······ sợ là khó thoát được một kiếp a!”
Hoàng Phủ Vũ Trạch giật mình, gặng hỏi: “Tiểu thư nhà ngươi làm sao?”
Ngay sau đó, Uyển Quân liền ngắn gọn giản lược báo toàn bộ sự tình cho hắn biết. Hoàng Phủ Vũ Trạch nghe xong việc này, thầm mắng một tiếng “Ngu xuẩn”, dưới chân lại không trì hoãn một khắc nào, một trận gió thoáng qua đã không thấy bóng người.
Sải bước nhảy lên lưng hãn huyết bảo mã rồi nóng lòng như lửa đốt lao thẳng về phía miếu đổ ngoài thành, một người xưa nay không biểu lộ hỉ giận ra ngoài như hắn, giờ phút này cũng đầy mặt lo lắng không yên, đáy mắt thậm chí còn mơ hồ hiện ra một tia bối rối.
Nhưng mà cùng lúc đó, Uất Trì Nghiên San đã đến nơi.
Nhảy xuống ngựa, rút nhuyễn kiếm bên hông ra, nàng vừa cảnh giác chú ý động tĩnh bốn phía vừa cẩn thận đi về phía miếu đổ.
Vừa vào trong, Uất Trì Nghiên San đã thấy Khởi Lăng bất tỉnh nằm trên mặt đất, chung quanh không có một bóng người.
“Khởi Lăng? Khởi Lăng?” Uất Trì Nghiên San liên tiếp gọi vài tiếng, Khởi Lăng vẫn không nhúc nhích chút nào, thậm chí ngay cả hô hấp cũng vô cùng mỏng manh!
Cảnh giác dò xét bốn phía vẫn không thấy một bóng người nào như trước, thậm chí ngay cả cảm giác của nàng cũng không nhận ra có người thứ ba tồn tại, tuy nghi hoặc khó hiểu, không ngừng lo lắng trong lòng, nhưng nàng vẫn nắm kiếm thật cẩn thận rồi đi về phía Khởi Lăng.
Ai ngờ vừa tới gần Khởi Lăng, Uất Trì Nghiên San đột nhiên ngửi được một mùi hương cổ quái, chuông cảnh báo trong lòng lập tức kêu vang!
Nhưng còn chưa kịp phản ứng gì, đầu nàng đã rơi vào choáng váng, thân mình cũng dần mềm oặt.
Đáng ch.ết, quả nhiên quan tâm ắt sẽ loạn nên mới bất cẩn trúng chiêu như vậy, nàng chỉ nghĩ võ công của mình cao cường mà xem nhẹ mấy thứ độc thuật kiểu này