Chương 69-3: Thế nào là hạnh phúc (3)

Nhắm mắt lại, gã tựa hồ có thể nhìn tới vô vàn những ánh mắt châm chọc, khinh bỉ của người đời. Từng tiếng “bất lực”, “không phải nam nhân”, “thái giám”,… cứ luôn phiêu đãng ở bên tai, khiến gã đồng thời chịu đủ tr.a tấn, tính cách cũng thay đổi xoành xạch.


Gã thật sự không dám tưởng tượng, nếu cả đời gã chỉ có thể như vậy, nếu một ngày bí mật này bị truyền ra ngoài ······
Không! Không thể! Chuyện này tuyệt không thể để bất luận kẻ nào biết! Tất cả những kẻ biết chuyện đều đáng ch.ết! Đáng ch.ết!


Một bụng tà hỏa không chỗ phát tiết, vốn định đem Hoàng Phủ Vũ Trạch và Uất Trì Nghiên San làm bia ngắm, còn không đợi gã nghĩ ra biện pháp âm độc vừa lòng gì, bỗng một tin tức bay tới tai khiến hắn choáng váng, suýt nữa hộc máu tại chỗ!


Hoàng Phủ Vũ Trạch tìm được long mạch trong truyền thuyết cất giữ cả đống kho báu phú khả địch quốc, đã gửi thiếp mời các anh hùng khắp nơi, những người cầm quyền các nước, các đại thế gia, các đại môn phái, một tháng sau sẽ tập trung lại, cùng tiến lên thám hiểm bảo vật!


Trong một khoảng thời gian không quá sai biệt, thiếp mời đều được đưa đến tận tay người nhận, tất cả mọi người đều chấn kinh, sục sôi điên cuồng, thậm chí có không ít người đã bắt đầu vội vã chạy đến Vương Đô.


Không phải không ai hoài nghi mục đích thật sự của Hoàng Phủ Vũ Trạch, chỉ vì lực hấp dẫn của bảo vật thật sự quá lớn, cho nên, dù không hiểu nội tình cho lắm thì vẫn khối kẻ ngoan ngoãn dâng đến tận miệng. Đây chính là nhân tính.
Đạo lý này gọi là, người ch.ết vì tài, chim ch.ết vì ăn.


available on google playdownload on app store


Vì thế, y như ý định của Hoàng Phủ Vũ Trạch và Uất Trì Nghiên San, các thế lực lớn sau khi nhận được tin đã lập tức tiến hành chọn lựa tinh anh trong nhà. Ai cũng biết, lần tìm kiếm bảo vật này tất có nguy hiểm rất lớn. Tạm không đề cập tới đám hổ rình mồi ở xung quanh, nhưng phàm là nơi cất giữ bảo vật, đương nhiên luôn giấu vô số cơ quan cạm bẫy bên trong, thương vong là không thể tránh được.


Mà điều Hoàng Phủ Vũ Trạch và Uất Trì Nghiên San chưa từng nghĩ đến là, sự kiện lần này còn cho bọn họ một kinh hỉ ngoài ý muốn.
Số người lớn như thế đều hướng đến Vương Đô đã làm thúc đẩy kinh tế, phát triển vô cùng, làm cho tiểu kim khố của hai vợ chồng lại tăng thêm không ít.


Sóng gió bên ngoài đã bắt đầu nổi lên, hai tên “đầu sỏ gây chuyện” cũng không thư nhàn gì mấy. Biết rõ lần này chắc chắn sẽ có một trận ác chiến xảy ra cho nên họ đều nắm chắc thời gian để tăng cường thực lực của chính mình.


Hai người vừa rảnh rỗi sẽ vào phòng khổ luyện công pháp, thậm chí đôi khi còn tỉ thí với nhau để tự nâng cao kinh nghiệm chiến đấu.


Nếu lúc này có người bên ngoài đến, tất sẽ bị sự nghiêm túc của bọn họ dọa cho kinh sợ. Nhìn bộ dáng khai triển chiêu thức liều mạng, không lưu tình chút nào đó, ai không biết nhất định sẽ tưởng bọn họ là kẻ thù không đội trời chung!


Điểm này coi như là ưu điểm chung của cả hai người, vô cùng lý trí, lúc cần nghiêm túc thì tuyệt không để ý tới nhi nữ tình trường.
Bởi vì bọn họ đều biết, nếu lúc này không nhẫn tâm, vậy không phải yêu, mà chính là hại đối phương.


Trong chiến đấu, một khi đối mặt với kẻ địch, không có ai mềm lòng cho hai người cả.
Ngày thường chịu khổ nhiều, lên chiến trường mới ít bị thương.


Cũng vì biết rõ đạo lý này, cho nên nhìn những vết xanh tím rồi đến vết thương xuất hiện ngày càng nhiều trên da thịt hoàn mỹ của Uất Trì Nghiên San, Hoàng Phủ Vũ Trạch đau lòng, nhưng tuyệt không mềm lòng.


Mà huấn luyện tàn khốc cũng đưa lại hiệu quả rõ rệt. Lúc đầu, Uất Trì Nghiên San chỉ có thể chịu đòn, nhưng hiện tại, nàng cũng đã bắt đầu chống đỡ với hắn mấy chiêu, thậm chí ngẫu nhiên còn có thể đánh cho hắn vài phát.


Mà bình cảnh “Kim Phượng giương cánh” nàng bị kẹt bấy lâu, được Hoàng Phủ Vũ Trạch chỉ điểm một hai đã dần đột phá tới thức thư ba là “Phượng phi trùng thiên”.


Về phần Hoàng Phủ Vũ Trạch, mặc dù chưa tăng lên được bao nhiêu thực lực, nhưng lại tiến bộ không ít về kinh nghiệm chiến đấu. Kiếp trước Uất Trì Nghiên San có tới mười năm kinh nghiệm chinh chiến sa trường, mọi loại thủ pháp chiến đấu, xảo quyệt quỷ dị nhiều vô kể, làm cho hắn dù có võ công ước chừng cao hơn nàng một bậc thì cũng phải ăn không ít đau khổ.


Chỉ là, năng lực học tập của Hoàng Phủ Vũ Trạch rất mạnh, từ kinh ngạc, không ngừng chịu đòn trong quá trình luyện tập, hắn dần học được toàn bộ cách đánh của nàng. Đương nhiên, đây cũng vì Uất Trì Nghiên San chưa từng che giấu, có ý muốn dạy hết cho hắn.


Chỉ là, nam nhân nào đó thường xuyên suy một ra ba, thậm chí còn ẩn ẩn có xu thế sóng nước Trường Giang, sóng sau vượt sóng trước, sóng trước bị vứt lại nơi bãi cát ven sông.


Về điểm này, Uất Trì Nghiên San thực sự nghẹn khuất, thực sự bất đắc dĩ, nhưng điều này cũng càng kích thích tâm trạng hiếu thắng của nàng, càng ra sức luyện công.


Hai người buổi tối là tình nhân, ban ngày là kẻ thù, trong ngày không ngừng trau dồi tiến bộ, ăn ý cũng ngày càng gia tăng, rèn luyện trụ cột cơ sở cho bộ song kiếm hợp bích “Long Du – Phượng Vũ” sau này.


“Mệt rồi à? Nàng nghỉ ngơi một chút đi đã.” Nhìn mặt mày nàng mướt mải mồ hôi, Hoàng Phủ Vũ Trạch lại bắt đầu đau lòng.
Uất Trì Nghiên San buồn bực: “Không cần, tiếp tục luyện, ta nhất định phải đánh bại chàng!”


Hoàng Phủ Vũ Trạch nhăn nhó tuấn nhan, “Vì sao nhất định phải đánh bại ta chứ? Ta có phải kẻ thù của nàng đâu.” Huống hồ, nếu hắn không mạnh hơn nàng, làm sao bảo hộ được nàng chứ? Chẳng lẽ còn muốn nữ nhân của mình bảo hộ cho mình hay sao? Như thế còn gọi là nam nhân sao? ch.ết luôn cho đỡ chật đất!


“Chàng xem trên người em toàn những vết xanh vết tím do chàng gây ra, em cũng muốn gậy ông đập lưng ông!” Nghĩ mình mỗi ngày đi tắm đều phải nhìn nhiều dấu vết như vậy, Uất Trì Nghiên San ủy khuất.
Tuy là nghiêm túc thì cũng không cần nhẫn tâm đến thế chứ?


Nam nhân nào đó nghe nàng nói như vậy, nở nụ cười quỷ dị, lập tức ném kiếm, bắt đầu cởi áo tháo đai lưng.
“Chàng làm gì vậy?”
“Không phải nàng nói nàng muốn lấy thân thể đền bù cho thân thể sao?” Mỗ nam thực vô tội, chớp chớp mắt.


“Liên quan gì với việc chàng cởi y phục chứ?” Mỗ nữ thực buồn bực.
Hoàng Phủ Vũ Trạch không nói gì, vẫn tiếp tục luôn tay cởi đồ, cuối cùng chỉ còn lại một cái tiết khố lõa lồ, bày ra tư thế “mặc quân chà đạp”, hiên ngang lẫm liệt nói: “Đến đây đi, ta cho nàng đòi lại gấp bội!”


Uất Trì Nghiên San không khỏi đỏ mặt, có chút lạnh cả sống lưng. Tình hình này thấy quái dị thế nào ấy!
“Chàng rốt cục muốn gì?!” Nàng chỉ là muốn đánh hắn hai cái, cởi hết y phục làm chi? Còn lại bày ra phong thái chọc người mơ màng này ······


Hoàng Phủ Vũ Trạch mỉm cười tà mị, ái muội nói: “Chẳng lẽ nương tử còn không biết vết xanh vết tím là từ đâu mà đến sao? Ừ, được rồi, vi phu đành làm phu tử một lát để dạy dỗ nàng vậy.”


Nói xong, mỗ nam nhanh chóng nhảy hai bước tới, dang cánh tay cứng cáp ôm mỗ nữ vào trong lòng, sau đó ngậm lấy cần cổ non mịn của nàng vào mồm, ʍút̼ thật mạnh.
“Á—”


“Hiểu chưa? Chính là như vậy.” Hoàng Phủ Vũ Trạch cười xấu xa nói: “Được rồi chứ, hiện tại đến phiên nương tử ‘báo thù’ đó nha. Đến đây đi, gấp trăm lần, gấp ngàn lần cũng được, vi phu đều chịu tất.”


Tiểu nữ nhân này đôi khi thật sự rất ngốc nghếch. Tuy rằng lúc luyện công hắn đánh trúng nàng không ít, nhưng hắn có thể thực sự đả thương nàng sao?


Cứ đến khắc cuối cùng, hắn đều cố gắng giảm bớt lực đạo, trừ lúc đầu quá nghiêm túc, ngẫu nhiên làm ra vài vết nhàn nhạt, về sau làm gì còn nữa chứ.
Mà những vết mờ mờ nhạt nhạt xuất hiện trên người nàng ······ hắc hắc, hiểu là được, không cần nói ra.


Đã đến nước này, Uất Trì Nghiên San còn có thể không hiểu sao? Tiếu nhan lập tức đỏ bừng!
Nhớ lúc nãy bản thân còn lớn tiếng nói muốn dùng gậy ông đập lưng ông, nàng liền xấu hổ, hận không thể tìm được một cái hố để chui vào.


“Nương tử, còn chờ gì nữa? Vi phu đang chờ nàng báo thù đây.” Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, tuấn mỹ phi phàm, giờ phút này chỉ còn nụ cười vô lại và ác thú.


Hắn phát hiện, ngẫu nhiên trêu chọc tiểu nương tử nhà hắn, nhìn nàng đỏ mặt ngượng ngùng, rất là đáng yêu nhé. Mỗi lần thấy bộ dáng nàng thẹn thùng e lệ, lòng hắn lại mềm mại đến rối tinh rối mù. Chỉ hận không thể ôm nàng vào lòng mà yêu thương.


Ác thú mấy khi mới có, càng như vậy, hắn lại càng muốn trêu chọc nàng.
Uất Trì Nghiên San hiển nhiên cũng phát hiện ra, oán hận trong lòng đã bốc lên đỉnh đầu rồi, thề phải “giáo huấn” hắn bằng được!


Rũ rèm mi xuống, giấu đi ánh sáng tà ác trong mắt, chậm rãi cất bước tiến lên. Hơi kiễng mũi chân, khuôn mặt nhỏ nhắn dần dần ghé sát vào cổ hắn.


Hoàng Phủ Vũ Trạch thấy thế không khỏi sửng sốt, tiểu nương tử nhà mình trở nên to gan như vậy từ bao giờ rồi? Chẳng lẽ nàng thật sự muốn ······
Còn chưa đợi hắn phục hồi tinh thần đã cảm thấy đau xót trên cổ, lập tức rít lên xuýt xoa.


“Hừ hừ, đây là để giáo huấn chàng. Nhìn chàng về sau còn dám bắt nạt ta nữa không?!” Tiểu nữ nhân kiêu ngạo giương cằm, nhìn dấu răng trên cổ hắn còn thoáng ít máu thì không khỏi hối hận một chút, hối hận chính mình đã “nặng răng” như vậy.


Một tia hối hận kia không tránh khỏi hoả nhãn kim tinh của Hoàng Phủ Vũ Trạch. Hắn cố nén cười, ôm dấu răng trên cổ ra vẻ thống khổ nhăn nhó, “Nương tử, nàng thật nhẫn tâm, cổ là điểm yếu nhất, thế mà nàng cắn một mảng lớn như vậy, muốn mưu sát chồng sao?”


Mỗ nữ bắt đầu lo lắng hốt hoảng, gạt tay hắn ra để cẩn thận quan sát dấu răng, đau lòng mở miệng: “Sao? Rất đau à? Xin lỗi, em ······em ······”


Ai ngờ bên hông bỗng trườn đến một đôi cánh tay cứng rắn, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt trêu ngươi của hắn, Uất Trì Nghiên San biết, chính mình lại bị tên sói phúc hắc này lừa!
Nữ nhân nổi giận, tóm lấy cánh tay bên hông, hung hăng nhéo một cái, “Chàng lừa đảo này! Chàng dám gạt em này!”


Mỗ nam “da dày thịt béo”, không có chút cảm giác đau đớn nào, còn mập mờ cười cười: “Cừu nhỏ biến thành mèo hoang. Ừm, chí khí lớn hơn rồi hử?”
Không biết vì sao, Uất Trì Nghiên San bỗng hơi rùng mình, sợ hắn không thích······


Không ngờ Hoàng Phủ Vũ Trạch lại cười nói: “So với cừu nhỏ, vi phu vẫn thích mèo hoang hơn.”
Uất Trì Nghiên San có chút choáng váng, “Không phải nam nhân luôn thích ôn nhu, nhu thuận sao?”


“Chẳng lẽ nương tử của ta lại không ôn nhu, không nhu thuận?” Hoàng Phủ Vũ Trạch cười, xoa xoa đầu nàng, “Nhưng là, vi phu vẫn cho phép nàng ngẫu nhiên tùy hứng đùa giỡn một chút, có thể điêu ngoa một chút, mạnh mẽ một chút······ Tóm lại một câu, hết thảy tùy ý. Không cần miễn cưỡng lấy lòng, không cần phải lo cái này sợ cái kia. Cứ kiêu ngạo bốc đồng đi, ta cho phép.


Đương nhiên, đối mặt với người ngoài vẫn là đạo lý này. Đừng vì bất luận kẻ nào mà ủy khuất bản thân. Không có ai đáng giá hơn nàng, để cho nàng phải chịu ủy khuất hết, bao gồm cả ta!


Về sau, nếu ai dám mắng nàng, nàng phải hung hăng mắng lại. Nếu ai dám đánh nàng, nàng phải đánh trả gấp trăm ngàn lần cho ta! Gặp người đáng ghét, bất luận là kẻ nào, muốn đá muốn giết đều tùy nàng! Bất kể xảy ra chuyện gì, nàng cũng không cần lo lắng. Trong mắt ta, nàng chỉ là nàng, là người duy nhất ta yêu mà thôi.”


Không biết từ khi nào, Uất Trì Nghiên San đã lệ rơi đầy mặt. Nàng không ngờ chút cảm xúc nho nhỏ của mình đều không thể thoát được ánh mắt của hắn. Nàng càng không ngờ, hắn lại nói với mình những lời như vậy.
Hắn nói: Cứ kiêu ngạo bốc đồng đi, ta cho phép.


Hắn nói: Không có ai đáng giá hơn nàng, để cho nàng phải chịu ủy khuất hết, bao gồm cả ta.
Hắn nói: Trong mắt ta, nàng chỉ là nàng, là người duy nhất ta yêu mà thôi.
“Đồ ngốc, sao lại khóc rồi? Hầy, đa sầu đa cảm như vậy là sao? Vương cung của ta sớm hay muộn sẽ bị nàng khóc ngập mất.”


“Xì  ̄ Đáng ghét!” Nàng yêu kiều liếc mắt giận giữ một cái, “Vũ Trạch, chàng như vậy sẽ làm hư em mất.”
Hoàng Phủ Vũ Trạch cười bừa bãi, “Làm hư nàng chính là tâm nguyện lớn nhất trong đời ta! Người nào có thể gây khó dễ cho ta chứ?”


Nữ nhân của hắn, hắn cam tâm tình nguyện yêu nàng sủng nàng. Hắn thích xem bộ dáng kiêu ngạo bốc đồng của nàng, thích nhìn nàng giương nanh múa vuốt!
Uất Trì Nghiên San than nhẹ: “Vũ Trạch, chàng đối tốt với em như vậy, em biết báo đáp chàng thế nào đây?”


Tình của kiếp trước, yêu của kiếp này ······ Nàng thật sự không có cách gì báo đáp.
“Vậy lấy thân báo đáp là được mà.” Hoàng Phủ Vũ Trạch ái muội cười.
“Lại vớ vẩn rồi!”


Vòng tay ôm chặt nàng vào lòng, khóe miệng thoáng hiện nụ cười ôn nhu, hắn nghiêm túc cất lời: “Ngoan ngoãn ở lại bên người ta, sinh con cho ta, làm bạn với ta đến tận khi bách niên giai lão. Đó là hồi báo tốt nhất.”
“Được.” Nàng thản nhiên cười, khó che giấu được ngọt ngào hạnh phúc.






Truyện liên quan