Chương 4: Nam tử thần bí one or two?
Edit: Ngân Đường
Beta: Sally
Bên trong cửa hàng bánh bao nho nhỏ, nóng hôi hổi. Rất nhiều người, tiếng nói chuyện thường thường vang lên.
“Ha ha ha…tiểu thư, người thật là lợi hại nga.” Nhu Mễ tay trái cầm cái bánh bao, tay phải bỏ một cái vào trong miệng, tròng mắt chuyển động, tràn đầy kính nể. Nàng luôn luôn ở bênh cạnh Tri Nhã, đương nhiên có thể thấy biến đổi đó.
“Tất nhiên.” Tri Nhã từ tốn cắn bánh bao, lông mày nhướn lên, vô cùng bình tĩnh.
“Thế nhưng tiểu thư a, nếu như thái tử từ hôn thì làm sao bây giờ? Vạn nhất lão gia rầy la thì sao?” Nghĩ đến đây, khuôn mặt nhỏ nhắn rực rỡ nhất thời buồn bã xuống, lão gia rất tốt với tiểu thư, nhưng hôn ước với thái tử là lão gia tốn không ít tâm tư mới nắm được trong tay, không phải ai cũng nguyện ý lấy một kẻ ngu si.
“Huống chi, nếu như thái tử đem chuyện này nói ra ngoài! Làm sao bây giờ nha! Tiểu thư…”
Ồn quá, Tri Nhã nhíu mày, trực tiếp đem bánh bao mình ăn dở nhét vào mồm Nhu Mễ.
Nhu Mễ mở to hai mắt nhìn, tiểu thư thật mất vệ sinh!
Tri Nhã phủi phủi tay, liếc mắt: “Ngươi cho là thái tử ngu như ngươi, sẽ đem loại chuyện này nói ra.”
Nhu Mễ ồ một tiếng, tiểu thư thông minh. Thái tử làm sao có thể đem loại chuyện mất mặt này khoe ra ngoài. “Nhưng, nếu như bị từ hôn thì làm sao bây giờ?”
“Thì tìm người khác thôi.” Tri Nhã nhướng mày, đần gì mà đần dữ vậy. Nhìn mặt tròn vo kia lại không nỡ tức giận. Lập tức đứng dậy, thuận tiện đoạt đi cái bánh trên tay Nhu Mễ. “Đừng có ăn nữa, càng ăn càng ngu.”
Nhu Mễ nhìn tiểu thư sinh khí, vội vàng cầm hai cái bánh bao chạy theo. “Tiểu thư, chờ ta một chút…”
“Ngựa mất khống chế!” Đột nhiên một tiếng thét chói tai truyền đến, cắt đứt lời Nhu Mễ.
Tri Nhã nâng đầu lên, nhìn về phía đó, nhìn thấy một người tóc tai bù xù đang chạy như điên về phía các nàng, phía sau một tuấn mã cũng không biết làm sao, lao như bay đuổi theo người kia.
Mọi người trên đường sợ hãi, đứng hết sang một bên, không dám tới gần.
Khóe miệng Tri Nhã cong lên, hiện đại, cổ đại đều giống nhau, người làm việc nghĩa vô cùng ít, thế đạo này thực sự là. . .
“Tiểu thư, ngựa đang chạy về phía chúng ta đó!” Nhu Mễ nhìn con ngựa điên, sắc mặt thay đổi.
“Ngoan, Nhu Mễ, sang bên!” Tri Nhã miễn cưỡng giật giật thân thể, tiểu thư này thật là ít vận động mà, vừa lúc luyện tập cổ tay một chút.
“Tiểu thư, người muốn làm gì nha?” Nhu Mễ sợ thè lưỡi, tiểu thư không phải là muốn…
Tri Nhã liếc nàng, Nhu Mễ lập tức ngậm miệng lại, đứng ở một bên. Mấy bữa nay tiểu thư không giống như trước kia, sơ ý là cho kẻ khác ăn vài cái tát liền.
Lúc này nam tử động kinh kia đã chạy về phía Tri Nhã, thì thấy tiểu cô nương này đứng tại chỗ căn bản không nhúc nhích. Ôi trơi ơi, muốn kéo cô ấy cùng chạy, nhưng bởi vì quán tính nên không ngừng cước bộ được.
Chu vi người xem náo nhiệt sớm đã tụ tập thành hai bên, đều nhìn ngựa hoang chạy như điên về phía bé gái, sợ hãi nhắm chặt mắt, không dám nhìn tới một màn máu tanh.
Tri Nhã miễn cưỡng đứng tại chỗ bất động, hai tròng mắt trong suốt dưới ánh mặt trời lòe lòe chiếu sáng như bảo thạch vô cùng chói mắt. Dưới bàn tay nhỏ là mười cái ngân châm, vụt sáng ra bạch quang lăng liệt.
“A a…” Mọi người đã bắt đầu hốt hoảng mà kêu thành tiếng.
Tri Nhã lúc này mới giương cánh tay non mịn lên, đang muốn bắn ra. Thì một đạo thân ảnh từ trước mắt bay qua, một nam tử áo đen tung đôi chân dài. Một cước đá bay con ngựa!
Đám người chung quanh thời khắc này thét chói tai cũng vô pháp đình chỉ.
“Tiểu cô nương, cô không sao chứ?” Nam tử áo đen ưu nhã xoay người lại, nhìn Tri Nhã, giọng nói như gió, ấm áp xẹt qua. Khiến tâm các cô nương trẻ tuổi nhất thời run động.
“Thân thủ thật là giỏi!”
“Công tử thật anh tuấn a!”
“…”
Thậm chí có nữ tử gan dạ đã không nhịn được nhìn trộm, rụt rè đỏ bừng mặt.
Tri Nhã nâng mắt lên đánh giá nam tử, đại khái hai mươi mấy tuổi, mày kiếm thoáng cong lên, dưới hàng lông mi thật dài đôi mắt sáng như sao. Quần áo hắc bào lười biếng khoác lên người, lộ ra tảng lớn da thịt màu đồng… tóc đen xõa xuống cổ.
Bất quá cô sẽ không vì nhan sắc này mà tha thứ hắn đã làm cô mất nhã hứng, cũng đừng hy vọng cô cảm tạ.
Tri Nhã ngẩng đầu lên, lộ ra gương mặt tinh xảo, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hoàn toàn không có bất kỳ sợ hãi. “Ta vốn không có việc gì, phiền phức công tử nhường đường.”
“Tiểu cô nương, thiếu gia nhà ta cứu ngươi, ngươi thế nào cũng không nói tiếng cám ơn.” Bên người một gã sai vặt nhịn không được chen vào một câu: “Nếu không phải vì cứu ngươi, thiếu gia nhà ta phải ngừng tắm mà xuống cứu ngươi sao?”
Ánh mắt thờ ơ của Tri Nhã lướt nhìn tên sai vặt, trong mắt bình tĩnh mang theo chút hàn khí.
Gã sai vặt bụm miệng, ánh mắt thật là khủng khiếp a.
Nam tử áo đen lại ôm tay, rất thú vị quan sát Tri Nhã, hắn biết ngân châm trên tay Tri Nhã, thế nhưng nha đầu to gan tự tin như vậy thật hiếm thấy.
Tri Nhã nhìn vẻ mặt Nhu Mễ mê trai, khóe miệng co quắp một chút, nha đầu này thật nhiều tật xấu, thẳng thắn lần sau tìm ai dễ nhìn gã cho nàng là được rồi.
“Đi thôi.” Thanh âm non nớt nhưng lộ uy nghiêm. Nhu Mễ mới hồi phục tinh thần lại, mỗi bước đi đều phát tay với nam tử kia.
“Cám ơn ngài cứu tiểu thư nhà chúng ta nga!”
“Không khách khí.” Nam tử áo đen hai tròng mắt trong suốt, thanh âm ấm áp, không chút nào bởi vì Tri Nhã vô lý mà tức giận.
“Công tử, các nàng thật chẳng biết lễ phép!” Gã sai vặt bao che khuyết điểm oán giận.
“Suỵt ——” Nam tử áo đen dựng lên một ngón tay. Bằng vào nội lực hùng hậu, có thể nghe tiếng nói chuyện của chủ tớ Tri Nhã.
“Tiểu thư, công tử kia tốt hơn thái tử nhiều! Nếu không, chờ thái tử từ hôn, người gả cho công tử kia đi.”
“Nam nhân vừa già vừa khoái khoe da thịt kia hả?”
“Xì ——” Nam tử áo đen bất đắc dĩ mỉm cười. Vừa già vừa khoái khoe da thịt, đúng là lần đầu tiên bị người nói như thế.
Có điều, hắn mong sẽ được gặp lại.
Nhưng không có ai chú ý tới trong một phòng trà, nam tử áo lam đứng ở bên cửa sổ, mâu quang quét khắp nơi, hắn bỗng nhiên chậm rãi lộ ra tươi cười tà mị.
Nguyên lai là nàng… khi đó những gì lưu lại trong cơ thể nàng, có nên thu hồi lại không?