Quyển 2 - Chương 4
Tê Phượng Cung là chỗ ở của Tây Hạ Lịch Đại hoàng hậu, nhưng nay Tê Phượng Cung lại đột nhiên xuất hiện một nữ tử thần bí, cho nên tất nhiên dẫn tới rất nhiều sự chú ý từ các Cung, chỉ tiếc là Hiên Viên Tuyệt đã ra lệnh không một ai được tới gần Tê Phượng Cung nửa bước, cho nên không ai còn dám tìm hiểu.
Đêm nay là ngày Hiên Viên Tuyệt triệu kiến công chúa hai quốc gia, lúc trước nghe nói Hiên Viên Tuyệt đã chiêu cáo phong Đông Hán công chúa làm Hoàng hậu, nhưng chỗ ở của Hoàng hậu đột nhiên lại bị một nữ tử khác chiếm mất, cho nên tất cả đều khẳng định Đông Hán công chúa kia sẽ không từ bỏ ý đồ, hết thảy ánh mắt đều hướng vào tiệc tối đêm nay.
“Cô nương! Hoàng Thượng thỉnh người hiện tại đi qua!” Thái giám tổng quản bên người Hiên Viên Tuyệt, An công công cung kính cúi người với Thiên Thanh Hoàng, lẽ ra một nữ tử không có phi vị như Thiên Thanh Hoàng không đáng để hắn hành lễ, nhưng vì vị cô nương này rất đặc biệt, cho nên thần sắc cung kính mới không có chút làm bộ.
Nếu như nói Hiên Viên Tuyệt thô bạo, thì chỉ sợ không ai rõ ràng hơn người vẫn luôn bồi bên cạnh Hiên Viên Tuyệt như hắn, nhưng một người vô tình như vậy lại không chút để bụng nào đối với nữ tử trước mắt, không chỉ đón nàng tiến cung, mà còn vì nàng mà giam lỏng Lưu quý phi, càng không cần phải nói để nàng ở tại nơi chỉ có Hoàng hậu mới có tư cách bước chân vào, Tê Phượng Cung!
Cho dù nữ tử này có thân phận như thế nào, thì sau này khả năng trở thành chủ nhân của Tê Phượng Cung cũng đến tám chín phần, làm sao hắn có thể không cung kính!
“Ân!” Thiên Thanh Hoàng thản nhiên lên tiếng, ánh mắt đảo qua nội điện: “Hoan Hỷ đâu?”
Hoan Lạc bất đắc dĩ nói: “Bị Thất hoàng tử kéo đi yến hội rồi.”
Thiên Thanh Hoàng không quá ngoài ý muốn, đối với hai kẻ dở hơi này đã thấy nhưng không thể trách: “Vậy chúng ta đi thôi!”
“Cô nương, thỉnh!” An công công chạy nhanh nhường đường, đối Thiên Thanh Hoàng làm một động tác mời.
“Ân!” Thản nhiên lên tiếng liền nâng bước đi về phía trước, bình thản nhưng không ngạo mạn, lạnh lùng nhưng không mất cao quý, cung trang dù không tính hoa lệ nhưng mặc lên người nàng cũng không tổn hại nửa phần khí chất, rõ ràng là khuôn mặt bình thường vô kỳ, nhưng lại khiến người ta có cảm giác không dám nhìn thẳng.
Cho dù là người đã nhìn qua đủ cung nhân mỹ nhân như An công công khi nhìn nàng cũng nhịn không được than lên sợ hãi, loại khí chất này, không có bất kỳ một phi tần hậu cung nào có được.
Vừa mới đi đến đại điện yến hội, Thiên Thanh Hoàng đã nhìn thấy thiếu niên lạnh lùng kia. Ở trong nháy mắt khi Lãnh Nguyệt thấy nàng liền muốn xoay người hành lễ, lại lập tức bị Thiên Thanh Hoàng ngăn lại: “Ta đã nói ngươi không cần hành lễ với ta.”
Lãnh Nguyệt hơi sửng sốt, cũng không kiên trì hành lễ, xoay người vén mạc liêm qua một bên lên, ý bảo Thiên Thanh Hoàng đi vào. Một màn này sau khi rơi vào trong mắt An công công lại càng làm hắn thêm khẳng định ý nghĩ trong lòng, lập tức xoay người đi về phía Hiên Viên Tuyệt báo cáo. Vừa vặn lúc này, Thái giám tư lễ Cao công công bên ngoài hô lên một tiếng, “Đông Hán công chúa, Tây Lương công chúa yết kiến”. Nghe vậy, bước chân Thiên Thanh Hoàng vừa nâng lên liền dừng lại.
Lãnh Nguyệt đứng một bên nghe được một tiếng “Đông Hán công chúa” lập tức theo bản năng nhìn về phía Thiên Thanh Hoàng, thấy trên mặt nàng không có thần sắc phẫn nộ mới thoáng yên lòng một chút.
Hai đạo thân ảnh một trắng một đỏ song song mà đến, Triệu Phi Tuyết một thân y phục màu trắng, hoa văn tinh xảo trang sức trang nhã, tựa như bạch liên xuất thủy, mà Tư Đồ Văn Thiên lại hoàn toàn tương phản, một thân hồng y yêu diễm như đóa hồng liên, rất xứng với tính cách của nàng ta.
Hai người tiến lên hành lễ, một người ôn nhu nhược nhược, một người dáng vẻ ngàn vạn: “Phi Tuyết ( Văn Thiên) tham kiến Hoàng Thượng!”
Lúc này Thiên Thanh Hoàng mới đem ánh mắt chuyển lên cao đài, nhìn Hiên Viên Tuyệt như trước một thân long bào màu đen, mái tóc dùng ngọc quan cẩn thận vén lên, tuấn mỹ không một tia biểu tình, hắn tùy ý ngồi trên cao, không cần cố ý đã khiến người ta cảm giác được uy áp của đế vương, khí chất này so với Tư Đồ Thanh không biết uy nghiêm hơn bao nhiêu lần.
Có lẽ là cảm giác được ánh mắt của Thiên Thanh Hoàng, Hiên Viên Tuyệt cũng nhìn qua, sau đó tùy ý nâng tay: “Bình thân!”
“Tạ Hoàng Thượng!” Hai người hành lễ xong liền tự đi tới vị trí ngồi, bất quá ánh mắt vẫn không rời Hiên Viên Tuyệt, tình ý dạt dào kia chỉ cần không phải người mù thì đều sẽ thấy.
Thiên Thanh Hoàng đảo mắt qua đại điện, bởi vì lần này có công chúa tới, cho nên đặc biệt cho phép các quan viên mang theo nữ quyến cùng tiến cung, ngoài ra các tần phi có địa vị cũng đến tham dự. Trừ bỏ Lưu quý phi không được ra ngoài thì nơi này tổng cộng có một Quý phi, một Đức Phi, một Hiền phi và hai Tiệp dư, chỉ nhìn năm người này cũng đủ biết Hiên Viên Tuyệt rất lạnh lùng với hậu cung.
Ngoại trừ các phi tần và hai người vừa mới vào, dưới đài cũng có một ít đại thần chi nữ si mê nhìn lên, tất cả đều muốn Hiên Viên Tuyệt có thể liếc tới các nàng một cái, cho dù thủ đoạn của Hiên Viên Tuyệt có làm người ta đảm chiến, nhưng tuấn mỹ của hắn vẫn có thể hấp dẫn rất nhiều thiêu thân lao đầu vào lửa.
Thiên Thanh Hoàng lắc đầu, dư quang khóe mắt liếc tới Hiên Viên Địch cùng Hoan Hỷ, bên cạnh còn một người gần đây không thấy thân ảnh, Goyard, cả ba đều đang trốn trong góc uống rượu dùng bữa, xem ra rất thích ý.
Đột nhiên, Thiên Thanh Hoàng nghe được một trận thanh âm hít vào, tiếp theo cảm giác vô số ánh mắt đang nhìn lại đây, quay đầu lập tức thấy thân mình cao thẳng của Hiên Viên Tuyệt đang đi tới phía mình, cùng với đó là vô số ánh mắt đạo hỏa vù vù bay đến, Thiên Thanh Hoàng bất đắc dĩ cười khổ, Hiên Viên Tuyệt này muốn kết thù hộ nàng sao!
Hiên Viên Tuyệt đi đến trước mặt Thiên Thanh Hoàng, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng vươn tay: “Đi thôi!”
Thiên Thanh Hoàng vừa mới vươn tay đặt lên, hơi lạnh từ lòng bàn tay hắn đã liền truyền đến, nhưng cảm giác này lại làm lòng người cảm thấy vô cùng an tâm, đáp lại hắn một nụ cười yếu ớt, nàng tùy ý để hắn nắm tay mình đi lên đại điện, chậm rãi tới vị trí cao nhất.
Nghi hoặc, khó hiểu, ghen tị, hận thù, vô số ánh mắt tùy bắn về phía bóng dáng Thiên Thanh Hoàng, nhưng nàng vẫn như trước thong dong bình tĩnh, không có một tia bối rối.
Cuối cùng, Hiên Viên Tuyệt dắt nàng ngồi trên long ỷ, buông bàn tay kéo nàng ra, thuận thế để nàng ngồi bên hông, động tác bá đạo không cho phép kháng cự. Thiên Thanh Hoàng cứng đờ, lập tức tự nhiên bán ỷ dựa vào lòng hắn, ngửi mùi hương trên người hắn mà tâm tình đột nhiên thư thái.
“Hoàng Thượng! Từ trước tới nay chỉ có Hoàng hậu mới được ngồi bên cạnh Hoàng Thượng, hơn nữa cho dù ngồi chung cũng sẽ có thiết bàn riêng. Hiện tại người làm sao có thể để một nữ tử lai lịch không rõ ngồi trên long ỷ như vậy! Sao có thể a!” Hai người vừa mới ngồi xuống, một đại thần hơn năm mươi tuổi đã lập tức đứng dậy, vẻ mặt giận dữ nói.
“Hoàng Thượng! Nữ tử tọa trên long ỷ là không hợp lễ, thỉnh Hoàng Thượng cân nhắc!” Một đại thần trung niên khác cũng đi theo quỳ xuống.
“Thỉnh Hoàng Thượng cân nhắc!” Ngay sau đó, tất cả mọi người phía dưới đều quỳ xuống.
Trong nháy mắt, Thiên Thanh Hoàng rõ ràng cảm giác được người bên cạnh đang tản ra lãnh ý, Hiên Viên Tuyệt không nhìn người phía dưới, một tay bưng chén rượu lên, thanh âm không lớn nhưng đủ truyền khắp cung điện: “Các ngươi muốn trẫm theo đạo làm thế nào?” Tuy nói là nghi vấn, nhưng ngữ khí kia cũng là không thể hoài nghi, đế vương uy áp làm những đại thần đang quỳ nhịn không được run rẩy.
“Hoàng Thượng tha mạng!”
“Hoàng Thượng! Từ khai quốc tới nay, lễ pháp có quy định chỗ ngồi của Hoàng hậu phải thấp hơn Hoàng Thượng một bậc, càng không cần nói phi tần, huống hồ nữ tử này lại không có phi vị, thật sự không hợp chút lễ nào, thỉnh Hoàng Thượng đừng nên tổn hại lễ pháp!” Một quan viên lớn mật không sợ ch.ết nói ra.
Hiên Viên Tuyệt nâng mắt nhìn một chút xuống đất, lạnh lùng mở miệng: “Người tới! Kéo hắn xuống chém!”
Một câu, không chỉ quan viên kia, mà ngay cả những người bên cạnh cũng nhịn không được kinh hãi!
“Hoàng Thượng cân nhắc!”
“Hoàng Thượng! Thần có tội gì?” Đại thần kia nghe xong không phục ngẩng đầu, ánh mắt khi chạm đến Hiên Viên Tuyệt lại nháy mắt hạ xuống: “Hoàng thượng! Những câu của thần là trung ngôn, Hoàng thượng không để ý lễ pháp, đây là bất kính với tổ tiên!”
“Tây Hạ hoàng đế là trẫm, hết thảy đều do trẫm định đoạt, nếu Lý Thượng thư trung với tổ tiên, vậy trẫm để ngươi đi xuống tiếp tục trung với tổ tiên!” Thanh âm Hiên Viên Tuyệt vô tình lạnh như băng, dứt lời, hai binh lính liền tiến lên kéo Lý Thượng thư ra ngoài.
“Hoàng Thượng tha mạng… Hoàng Thượng tha mạng a…” Lý Thượng thư cuối cùng cũng biết chuyện mình làm có bao nhiêu ngu xuẩn, nhưng Hiên Viên Tuyệt ngay cả một cơ hội cũng không cho hắn, làm cho tất cả các đại thần khác sợ hãi không dám mở miệng.
Hai binh lính kéo Lý Thượng thư tới cửa, lập tức giơ đao chém đầu, trước mắt bao người, Hiên Viên Tuyệt tàn nhẫn huyết sái đại điện, chưa bao giờ nói rồi thôi!