Quyển 2 - Chương 13
Thiên Thanh Hoàng nhìn người tới thì sửng sốt, một thân long bào, vẻ mặt hàn sương kia không phải Hiên Viên Tuyệt sao? Cặp con ngươi sâu thẳm lúc này phức tạp vô cùng, có phẫn nộ, có bị thương, có quyết tuyệt, có áp lực… uy áp cường đại làm nàng thấy khó thở.
“Hoàng Nhi! Ngươi quen?” Hoa Úc vẫn cười, nhưng trong mắt lại không có độ ấm, đây chính là bộ dáng khi hắn đối mặt với người ngoài. Ngoại trừ khi ở cùng Thiên Thanh Hoàng hắn chân thật cười, thì những thời điểm khác đều có sát ý.
“Ta không tin ngươi không đoán được thân phận của hắn!” Ánh mắt Thiên Thanh Hoàng không dời Hiên Viên Tuyệt, tay phải đặt trên tay Hoa Úc, Hoa Úc biết Thiên Thanh Hoàng đang ngăn cản hắn ra tay, nhưng ở trong mắt Hiên Viên Tuyệt lại biến thành Thiên Thanh Hoàng lựa chọn Hoa Úc, trong mắt càng thêm khắc sâu đau đớn.
Ánh mắt dừng trên người Hoa Úc, đây là nam nhân hắn đã sớm muốn gặp nhưng vẫn không có cơ hội, không ngờ sẽ gặp trong hoàn cảnh này! Nhưng quả nhiên như trong lời đồn, bất quá chỉ khi chân chính thấy mới cảm giác được hắn có bao nhiêu yêu mị. Không biết nam nhân như vậy trưởng thành như thế nào.
Đồng thời khi Hiên Viên Tuyệt đánh giá Hoa Úc, Hoa Úc cũng đánh giá nam nhân này. Khuôn mặt? Trước mắt xem như đạt tiêu chuẩn, bất quá không đẹp bằng hắn, quá cứng ngắc! Dáng người? Ân! Cường tráng hơn hắn, nhưng hắn cũng không kém! Tính tình? Tựa hồ rất kém, toàn thân đều tản lãnh khí!
Một yêu một tiên, lạnh lùng nóng rực, không ai nhường ai, cũng không ai thắng nổi ai, uy áp đế vương của Hiên Viên Tuyệt cường đại, sát khí của Hoa Úc cũng làm người khác kinh hãi. Thiên Thanh Hoàng ở một bên nhìn hai nam nhân phân cao thấp, nhưng cũng không lo lắng, chuyện của nam nhân nữ nhân tốt nhất không nên tham dự, bằng không chính là tự tìm phiền phức.
“Hoàng Nhi! Hắn là người ngươi liều lĩnh muốn gả?” Hoa Úc thu hồi sát khí hỏi, trên mặt không chút để ý, trong lòng rất thưởng thức Hiên Viên Tuyệt.
Hoàng Nhi? Nghe xưng hô như vậy, trong lòng Hiên Viên Tuyệt càng tức giận, hắn còn chưa thân thiết gọi nàng như vậy đâu! Bất quá câu sau kia làm hắn nghi hoặc, ‘liều lĩnh gả’ là có ý gì?
“Theo ta về!” Hiên Viên Tuyệt lạnh lùng nói, có lẽ tâm tình không tốt, ngữ khí cũng không tự chủ tăng cao.
“Thật bá đạo!” Hoa Úc bất mãn hừ hừ, lập tức cười quyến rũ nhìn Thiên Thanh Hoàng: “Hoàng Nhi không cần hắn được không? Gả cho ta cũng tốt mà!”
Được! Thiên Thanh Hoàng thiếu chút nữa há miệng, nhưng biết bây giờ không thể tùy tiện nói giỡn, bởi vì ánh mắt quyết liệt của Hiên Viên Tuyệt làm lòng nàng đau đớn, nàng không muốn nói thêm những lời khiến hắn hiểu lầm.
“Theo ta về!” Tuy rằng đau lòng vô cùng, nhưng lý trí còn lại nói cho hắn biết, hắn không thể đánh mất chính mình.
“Được!” Thiên Thanh Hoàng đứng dậy, đi tới bên cạnh Hiên Viên Tuyệt, càng lại gần, Thiên Thanh Hoàng càng kinh hãi, vì sao trên người hắn lại có hơi thở cô tuyệt dày đặc như vậy? Ánh mắt chạm vào mắt, tâm tư bỗng co rút, chủ động giữ chặt tay hắn: “Đi thôi!”
Hiên Viên Tuyệt không nói, nhưng vẫn thuận theo để Thiên Thanh Hoàng kéo ra.
Hoa Úc tựa trên tháp nhìn hai người dắt tay rời đi, ánh mắt trở nên mê ly cùng giật mình, không tự giác nỉ non: “Vì sao khi ta nhìn Hoàng Nhi đi cùng hắn, trong lòng lại có cảm giác không thoải mái?”
“Hoàng huynh?” Hiên Viên Địch nhìn thấy hai thân ảnh rời đi, trong đó một người hình như là hoàng huynh của hắn, hỏi ám vệ mới biết hoàng huynh đã tới, gánh nặng trong lòng rốt cục đã có thể buông xuống.
“Ngươi ở đây làm gì?” Hoan Hỷ kéo hắn, vẻ mặt hồ nghi.
“Không có gì!” Hiên Viên Địch lập tức phủ nhận, nếu nói cho nàng biết hắn đi mật báo, nàng không đánh hắn thành cái bánh nướng mới là lạ!
“Thật sự không có gì?” Hoan Hỷ vẻ mặt không tin.
“Thật sự không có gì, tin ta đi!” Biểu tình của Hiên Viên Địch muốn thành khẩn bao nhiêu có thành khẩn bấy nhiêu.
“Hừ!” Hoan Hỷ cuối cùng cũng đại từ đại bi buông tha.
Hoàng cung:
“Tham kiến Hoàng Thượng!”
Hiên Viên Tuyệt không thèm nhìn người đang quỳ, kéo tay Thiên Thanh Hoàng trực tiếp đi vào Tê Phượng Cung, Thiên Thanh Hoàng cười khẽ, rõ ràng là nàng kéo hắn đi ra, kết quả lại biến thành hắn kéo nàng đi về, hơn nữa dọc đường không nói câu nào, đúng là vô cùng dọa người!
Đi đến tẩm điện của nàng, Hiên Viên Tuyệt mới dừng lại, nhưng vẫn kéo tay nàng, không quay đầu lại.
“Hiên…” Thiên Thanh Hoàng vừa mới muốn gọi hắn, không ngờ hắn đã đột nhiên xoay người, mạnh mẽ ôm nàng, phủ môi lên, ngăn chặn nàng nói.
Đau! Hắn đang hôn sao? Vừa cắn vừa phát tiết mới đúng! Thiên Thanh Hoàng muốn kháng nghị, nhưng lại bị hắn gắt gao ôm chặt.
Thiên Thanh Hoàng ban đầu còn muốn giãy dụa, cuối cùng lại không từ chối nữa, bởi vì nàng cảm giác được Hiên Viên Tuyệt đang sợ hãi. Bá đạo như hắn, cường đại như hắn, vậy mà cư nhiên sẽ có cảm xúc sợ hãi, nhưng khi hắn ôm nàng, rõ ràng hơi run.
Dần dần, Hiên Viên Tuyệt mới bình tĩnh trở lại, buông môi nàng ra, khẽ hôn lên mi tâm.
“Hiên Viên Tuyệt… Chàng sợ cái gì?” Thiên Thanh Hoàng vươn tay ôm thắt lưng hắn, bỗng nhiên cảm thấy đau lòng.
Hiên Viên Tuyệt ôm Thiên Thanh Hoàng bất động, hồi lâu sau, lâu đến mức Thiên Thanh Hoàng nghĩ hắn sẽ không nói, hắn mới hơi khàn khàn lên tiếng: “Nàng có thể không rời bỏ ta không?”
Thiên Thanh Hoàng bị kiềm hãm, nhẹ nhàng lắc đầu: “Chỉ cần chàng không phụ ta, ta sẽ không rời đi.”
“Thật tốt!” Hiên Viên Tuyệt nhẹ nhõm thở dài một hơi, thanh âm mới thoáng bằng lặng: “Sau khi mẫu phi rời xa ta, ta chỉ còn một mình, hiện tại ta chỉ có nàng, nàng tuyệt đừng rời xa ta… Ta thật sự không muốn có một ngày sẽ làm ra chuyện thương tổn nàng…”
Thiên Thanh Hoàng đau lòng lại kinh hãi, lúc này mới nhớ mình chưa từng nghe về mẫu phi của Hiên Viên Tuyệt! “Mẫu thân chàng đâu?”
“Đã ch.ết!” Thanh âm Hiên Viên Tuyệt thực bình thản, nhưng chính loại bình thản này lại khiến Thiên Thanh Hoàng đau lòng.
“Hiên Viên Tuyệt! Bộ dáng vừa rồi của chàng thực dọa người, về sau đừng vậy nữa được không?” Loại biểu tình này cùng sự tuyệt vọng kia khiến nàng nghĩ tới kiếp trước của mình. Không ai rõ hơn nàng cảm giác tuyệt vọng đến tan nát cõi lòng ấy.
“Hoa Úc có quan hệ gì với nàng?” Thanh âm Hiên Viên Tuyệt rầu rĩ từ đỉnh đầu truyền xuống, hơi có vị ghen tuông. Hắn đã bình phục tâm tình, nhưng một màn vừa nãy lại khắc sau trong đầu, làm hắn rất khó chịu.
“Chàng ghen sao?” Thiên Thanh Hoàng đột nhiên ngẩng đầu, vừa vặn thấy trong mắt Hiên Viên Tuyệt có ghen tị, ý cười trên mặt càng thêm tỏa sáng.
Thấy vậy, Hiên Viên Tuyệt cúi đầu trừng phạt cắn một ngụm lên môi nàng: “Không được nói sang chuyện khác, nàng còn chưa trả lời ta?”
Sắc mặt Thiên Thanh Hoàng đột nhiên trở nên vô cùng nghiêm túc: “Quan hệ của Hoa Úc với ta là bằng hữu cũng như là huynh muội, so với thân huynh muội chỉ thiếu huyết thống, tuy ta rất để ý hắn, nhưng không phải như chàng nghĩ.”
Nghe vậy, Hiên Viên Tuyệt mới thoáng thư thái, nhưng nghĩ đến quan hệ của hắn cùng nàng rất tốt nên trong lòng vẫn ê ẩm: “Sao lại quen?”
Một người là tiểu thư khuê phòng, một người là kẻ đứng đầu tổ chức trong giang hồ, nghĩ thế nào cũng không thấy liên quan.
“Cái này ta không thể nói, mỗi người đều có bí mật riêng, quan hệ này ảnh hưởng đến an nguy của Hoa Úc, ta không thể nói cho chàng.”
“Ta biết rồi.” Hiên Viên Tuyệt không truy vấn nữa, hắn biết nàng nói vậy nhất định là có chuyện lo lắng riêng.
“Ách… Cái kia… chàng có thể thả ta ra không?” Hai tay bị hắn nắm chặt rất đau.
Hiên Viên Tuyệt nới lỏng tay, nhưng không buông ra: “Hắn gọi nàng là Hoàng Nhi!”
Thiên Thanh Hoàng mờ mịt: “Có vấn đề gì?”
“Về sau ta cũng gọi nàng là Hoàng Nhi!”
“Được!” Cái này căn bản không thể nói là vấn đề có được không?
“Nhưng nàng không thể gọi đầy đủ tên ta, mà phải gọi là ‘Tuyệt’!” Bá đạo vô cùng.
Thiên Thanh Hoàng nghịch ngợm trong ngực hắn: “Đổi cái tên khác được không?” Gọi vậy rất buồn nôn a!
“Gọi ta là Tuyệt!” Cố chấp nhắc lại.
“…” Hồi lâu sau, Thiên Thanh Hoàng nhịn không được muốn đẩy hắn ra, không ngờ nàng đã xem nhẹ sự cố chấp của hắn, hai tay không buông cũng không làm đau nàng, chỉ không để nàng rời đi.
“Hiên Viên Tuyệt! Chàng…”
“Gọi ta là Tuyệt!” Hiên Viên Tuyệt đánh gãy lời nàng, nhắc lại lần nữa, sự cố chấp làm Thiên Thanh Hoàng bội phục!
Cuối cùng, Thiên Thanh Hoàng vẫn không thể lay chuyển được hắn, thanh âm có chút không được tự nhiên: “Tuyệt!”
“Ân!” Nghe nàng gọi như vậy, Hiên Viên Tuyệt rất mỹ mãn, lúc này mới nhẹ nhàng buông Thiên Thanh Hoàng trong lòng ra.