Quyển 2 - Chương 24-2: Đường đi Nam Hoang 2
Nhưng khi Thiên Thanh Hoàng nhìn thấy người đang nằm trên mặt đất, nàng biết mình đã tới chậm!
Phía trước, Tiêu Ngôn đến sớm hơn đang đưa lưng về phía Hoan Lạc, mà đối diện với hắn là một mãng xà chừng mười thước. Hai mắt nó đỏ đậm, không ngừng hộc tâm tử đối chọi với Tiêu Ngôn, muốn xuống tay nhưng lại như đang sợ hắn.
“Hoan Lạc!” Thiên Thanh Hoàng đi tới bên người Hoan Lạc, cẩn thận ôm nàng kiểm tra, lúc này mới tạm yên tâm: “Thật may, chỉ là hôn mê!”
“Tê tê…” Mãng xà nôn nóng bất an di động thân thể qua lại, tiếng động đứt quãng vang lên càng làm nó phát điên.
Cuối cùng, mãng xà liền hung hăng cắn về phía Tiêu Ngôn, cái đuôi cường lực cũng quét qua, động tác không có nhiều tiếng vang, chỉ có tiếng xé gió a a.
Tiêu Ngôn phi thân nhảy lên, muốn đánh một chưởng xuống đầu rắn, nhưng mãng xà lại giảo quay đi, dùng đuôi quất lại, Tiêu Ngôn chỉ đành lui ra phía sau, mũi chân điểm xuống đón nhận, tốc độ lần kế tiếp lại nhanh hơn, đuôi rắn còn chưa quay lại, hắn đã đánh một chưởng vào thân rắn, nhưng con rắn này lại như không có cảm giác, xoay một cái lại xuất động.
Tiêu Ngôn hiển nhiên cũng nhìn ra con rắn này có điểm kỳ lạ, lui lại phạm vi con rắn không thể công kích nghĩ đối sách.
Thiên Thanh Hoàng đặt Hoan Lạc xuống, rút huyền thiết chủy thủ ra, hàn khí lạnh lẽo lập tức lan tràn; xoay người nhảy ra đứng trước mặt mãng xà, trong ánh mắt mang theo ngoan độc, súc sinh này dám làm Hoan Lạc bị thương thì chỉ có một kết cục!
Thiên Thanh Hoàng phi thân nhảy lên, trong nháy mắt đã tới gần sát mặt mãng xà, mãng xà phản ứng rất nhanh, mạnh mẽ dựng đuôi vung qua, nhưng Thiên Thanh Hoàng lại không nhúc nhích, trong mắt mãng xà liền hiện lên một chút đắc ý. Thiên Thanh Hoàng cười lạnh, để cho ngươi tự mình nhìn xem còn đắc ý được không!
Chớp mắt, Thiên Thanh Hoàng biến mất tại chỗ, không chỉ làm mãng xà sửng sốt, ngay cả Tiêu Ngôn đứng một bên cũng có chút kinh ngạc, vừa nãy hắn còn tưởng nàng sẽ bị đả thương, không thể ngờ đột nhiên lại biến mất?!
“Súc sinh!” Tiếng Thiên Thanh Hoàng lạnh lùng truyền đến từ trên không, không đợi ai kịp phản ứng, chủy thủ trong tay nàng đã hung hăng đâm xuống, cắm sâu vào đầu rắn, niết một đường dài, dùng nội lực lớn nhất xoay chủy thủ, mãng xà lập tức bị tách làm hai nửa, ‘oanh’ một tiếng ngã xuống đất.
Thân rắn được dược vật rèn luyện, so với độc xà bình thường cường hãn hơn rất nhiều, nhưng huyền thiết cũng không phải sắc bén bình thường, ngay cả quỷ khí nàng cũng có thể đâm vào thì đừng nói là một con rắn!
Xà huyết đầy trời, nhưng không có một giọt dừng trên người Thiên Thanh Hoàng!
Thu chủy thủ lại, Thiên Thanh Hoàng đi đến bên cạnh Hoan Lạc, xoay người ôm lấy nàng, lúc này mới nhìn về phía Tiêu Ngôn: “Đa tạ!” Nếu không phải hắn đến trước thì chỉ sợ Hoan Lạc đã gặp nạn, cho dù nói thế nào thì nàng đều phải cảm ơn hắn!
Tiêu Ngôn hơi vuốt cằm, biểu tình không có biến hóa, nhưng suy nghĩ trong lòng lại không bình tĩnh như mặt ngoài: “Không cần!”
Thiên Thanh Hoàng cũng không nói nhiều, ánh mắt đảo qua đỉnh núi đối diện, ôm Hoan Lạc đi về phía xe ngựa! Tiêu Ngôn thu hồi ánh mắt nhìn theo Thiên Thanh Hoàng lên thứ ở trên mặt đất, chuẩn xác mà nói là hai nửa thân rắn, một chút thâm trầm liền hiện lên.
“Ngô… Tiểu thư…” Hoan Lạc tỉnh lại trong lòng Thiên Thanh Hoàng, thấy mình bị tiểu thư ôm sắc mặt liền ửng đỏ: “Tiểu thư! Mau buông ta xuống!”
Thiên Thanh Hoàng thấy nàng như vậy mới yên tâm, ngoài miệng nhịn không được trêu chọc: “Xấu hổ sao? Có phải thật sự muốn gả cho tiểu thư ta không?”
“Tiểu thư!” Thanh âm của Hoan Lạc mang theo buồn bực, tiểu thư lại bắt đầu đùa giỡn rồi!
“Được rồi! Không đùa ngươi nữa.” Thiên Thanh Hoàng buông nàng ra: “Cơ thể có thoải mái không?”
Hoan Lạc lắc đầu, bỗng nhìn đầu ngón tay có một chỗ có vết máu thì liền nghi hoặc, nàng bị thương bao giờ vậy a? Nhưng chút vết thương nhỏ này không nên để tiểu thư lo lắng, lơ đãng liền che đi: “Ta không sao! Tiểu thư không cần lo lắng!”
“Ừ!” Thiên Thanh Hoàng cũng không hỏi nhiều, hai người cùng nhau trở lại xe ngựa, để Hoan Lạc đi ngủ cùng Hoan Hỷ xong, chỉ còn một mình nàng liền lấy sách, nhảy lên ngọn cây đối diện chỗ Hiên Viên Địch ngồi xem.
Nhìn một hồi, Thiên Thanh Hoàng khép sách lại, sách này là phụ thân Goyard cho nàng, tất cả đều về Vu Cổ (Phù thủy), mà thanh âm ban nãy kia, nếu nàng không đoán sai thì hẳn rất giống cây sáo của Goyard, dùng để khống chế độc xà kia!
( Goyard tên thật là Trình Vu hoặc Qua Vu m.n nhé. Bợn không hỉu sao trong cvt lại ghi thế á. Nhưng trong bản gốc là như kia @@ Vì dùng lâu r nên bạn không đổi nữa. Tránh mn k quen ^^)
Nhắm mắt lại, Thiên Thanh Hoàng suy nghĩ cẩn thận về chuyện của Vu tộc một lần: Vô nhai, Goyard — Trình Qua — Qua — Qua phụ thân — Tộc trưởng — Tranh Hành! Thiên Thanh Hoàng đột nhiên mở to mắt, ba chữ rõ ràng kích động hiện lên trong đầu, Tử Hà thành!
Thiên Thanh Hoàng cười lạnh, nếu ngươi đã dám chọc vào ta trước, thì đừng trách ta không khách khí!
Một đêm này, thực yên tĩnh…
Sáng sớm ngày hôm sau, mọi người lại tiếp tục lên đường, Hiên Viên Địch mở mắt ra, vừa vặn thấy người vốn nên ngủ trong xe Thiên Thanh Hoàng đang ngủ đối diện hắn, kinh ngạc thiếu chút nữa rơi xuống đất, lập tức ôm chặt nhánh cây vươn cổ qua: “Hoàng tẩu! Sao người lại ở đây?”
Thiên Thanh Hoàng mở mắt, bên trong vô cùng tỉnh táo: “Có ý kiến?”
“Ách… Không có!” Hiên Viên Địch lui cổ, hắn nào dám có ý kiến, lập tức chân chó cười hì hì nhảy xuống chạy đi.
Khi đám người Thiên Thanh Hoàng chuẩn bị bỏ lại xe ngựa đi tiếp, thì thấy một chiếc xe ngựa xa hoa màu tím lại gần, sự xa hoa nhất thời hấp dẫn tầm mắt của mọi người, nhưng trên xe ngựa lại khắc một đồ văn phức tạp, rất nhiều người liếc mắt một cái đã nhận ra, đây là xe ngựa của Tử Hà thành!
Một đồ án phức tạp bao xung quanh một chữ “Hà” khiến người ta không thể xem nhẹ.
Phía sau xe có mấy con ngựa, bốn nữ tử hoàng y lập tức nhảy xuống, cung kính chờ phía trước xe, rất nhanh sau đó, một nữ tử che màn sa đi ra, một thân cẩm y hoa bố, đầu đội kim xoa, cho dù không nhìn rõ bộ dáng của nàng, nhưng như vậy cũng cực mỹ.
“Ai nha! Đại tiểu thư đại giá không phải đùa đâu!” Nhìn đám người phía trước khoa trương, lập tức có người khinh thường ra tiếng, chính là Liễu Mi của Chuyên Môn phái. Nhưng Thu Nhược Yên lại như không nghe thấy, không có so đo.
Lúc này Thu Nhược Yên đã xuống xe ngựa, bốn tỳ nữ vây xung quanh nàng ta, mấy người cùng nhau hướng về phía đỉnh núi.
“Chạy đến nơi này khoe khoang, có quan trọng sao?” Minh Tử Tuyền cũng đi tới, đoàn người nhìn Thu Nhược Yên như khổng tước cao ngạo đi qua trước mặt mà vô cùng khó chịu.
Không ai trả lời nàng, nhưng dù sao rất nhiều người đều đồng ý khinh thường Thu Nhược Yên này!
Thiên Thanh Hoàng bỗng nghĩ tới tiểu tử Thu Triển Hạo, nàng nhớ hắn nói tỷ tỷ này có hay không đều giống nhau, hôm nay nàng lần thứ hai nhìn thấy cái gọi là Đệ nhất mỹ nhân, lần đầu tiên không chú ý vì nàng ta đứng phía sau Tô Như Tuyết, nhưng hôm nay bộ dáng cao ngạo không coi ai ra gì kia quả nhiên rất giống mẫu thân nàng ta, khiến người khác không có hào cảm.
Nghĩ xong, Thiên Thanh Hoàng lại có chút nhớ tiểu tử Thu Triển Hạo, đột nhiên rời đi nên còn chưa kịp gặp hắn!
“Tỷ tỷ!” Đột nhiên, Thiên Thanh Hoàng nghe thấy giọng nói quen thuộc, cảm giác mình như sinh ảo giác, đến tận khi thiếu niên mặc lam sam đứng trước mặt, nàng vẫn thấy không đúng: “Sao ngươi lại tới đây?” Hơn nữa còn cố tình chọn lúc nàng đang nhớ hắn.
Thu Triển Hạo nhìn Thiên Thanh Hoàng vẻ mặt không thể tin, trên khuôn mặt trững trạc cười khẽ: “Chẳng lẽ tỷ tỷ không muốn gặp ta?”
“Không có!” Thiên Thanh Hoàng cũng cười khẽ: “Vừa nãy thấy tỷ tỷ ngươi, ta bỗng nghĩ ngươi có đến hay không, không ngờ ngươi liền xuất hiện!”
“Tỷ tỷ thật sự có nhớ ta sao?” Thu Triển Hạo nhìn chằm chằm Thiên Thanh Hoàng, đôi mắt trong suốt phá lệ xinh đẹp.
Thiên Thanh Hoàng véo mũi hắn: “Đúng! Nhưng sao ngươi không đi cùng tỷ tỷ?”
Nghe xong, Thu Triển Hạo trầm mặt: “Xe ngựa của tỷ ấy chưa bao giờ để người khác vào, cho dù biết ta cũng đến nhưng không muốn đi chung.”
Ai! Thiên Thanh Hoàng thở dài dưới đáy lòng, vỗ nhẹ vai hắn: “Một khi đã vậy, ngươi đi cùng chúng ta đi, vừa vặn có bạn!”
“Được!” Thu Triển Hạo lại vui vẻ, chỉ có ở trước mặt Thiên Thanh Hoàng, khuôn mặt nhỏ của hắn mới ấm nắng.
“Ai? Sao ngươi lại tới đây?” Hiên Viên Địch một bộ anh em tốt chạy lại khoác vai Thu Triển Hạo.
Thu Triển Hạo lập tức thu hồi tươi cười, nhưng mặt cũng không cứng ngắc: “Cha bảo ta đến, không ngờ sẽ gặp mọi người!”
“Hai tỷ đệ các ngươi, một người theo phụ thân, một người theo mẫu thân, phân biệt thật rõ!” Hiên Viên Địch trêu chọc nói; mà sắc mặt của Thu Triển Hạo nháy mắt trầm xuống: “Mẫu thân ta không thích ta, phụ thân ngoại trừ bảo ta tập võ cùng làm việc ở ngoài thì rất ít cùng ta nói chuyện, tỷ tỷ cũng không thích ta…”
Yết hầu Thu Triển Hạo có chút nghẹn ngào, hắn không biết vì sao muốn nói, nhưng trong lòng thật sự rất ủy khuất, hắn nghĩ chỉ cần mình học võ công thật giỏi thì có thể sẽ được phụ thân khen ngợi, nhưng đáng tiếc cho tới giờ phụ thân chưa từng liếc hắn một cái; mà mẫu thân cũng luôn trầm mê trong quyền thế, chỉ thích nhất tỷ tỷ có tính cách giống bà!
Tỷ tỷ không những không để ý đến hắn mà còn chán ghét hắn, hắn chính là người đáng ghét nhất trong toàn bộ thành chủ phủ!
“Được rồi!” Một đôi tay hơi lạnh xoa hai má hắn, mang theo chút cảm giác mát mẻ, giọng nói lại khiến hắn nghe vô cùng thoải mái; ngẩng đầu lên, con ngươi ưu thương toàn bộ rơi vào mắt Thiên Thanh Hoàng.
“Tỷ tỷ…” Nhìn ảnh ngược trong mắt Thiên Thanh Hoàng của mình, Thu Triển Hạo có chút luống cuống: “Ta…”
Thiên Thanh Hoàng xoa má hắn: “Đừng nghĩ nữa, đi thôi!”
“Ân!” Thu Triển Hạo rầu rĩ gật đầu, chờ khi hắn vừa định nói gì đó thì Thiên Thanh Hoàng đã đi xa, lưu lại cho hắn một bóng lưng tiêu sái.
Khố Kỳ sơn rất thưa người ở, có thể nói là tuyệt tích. Vừa mới vào dãy núi Khố Kỳ, dưới mấy cây gỗ lớn đã có rất nhiều cỏ hoang và bụi gai, đám người trong võ lâm không thể không vung đao chém đi, ngẫu nhiên còn xuất hiện vài động vật nhỏ cùng độc xà, tất cả đều thành vong hồn dưới đao.
Bên Thiên Thanh Hoàng, Vũ Đức đi trước, dùng cổ tay không bị thương vung đao mở đường, Hiên Viên Địch cùng Thu Triển Hạo cũng không nhàn rỗi, rút kiếm tiến đến giúp đỡ, ba người đi phía sau chậm rãi tiêu sái, rất thích ý.
Khác với người trong võ lâm từng bước từng bước đi về phía trước, Thu Nhược Yên có bốn người che chở bên cạnh, đứng thẳng như nữ thần, tùy ý để bốn người nâng nàng ta đi. Nhìn thấy như vậy, hai đội nhân mã vừa chặt bụi gai vừa nhổ vài ngụm nước bọt!
“Đầu óc của Thu Nhược Yên này không phải có vấn đề chứ? Chạy tới nơi này còn muốn khoe khoang sao?” Minh Tử Tuyền trừng mắt to, không lý giải nổi hành vi của Thu Nhược Yên.
“Kệ nàng ta đi, đi nhanh lên!” Minh Tử Nặc chém một bụi cây phía trước nói.
Minh Tử Tuyền liếc trắng mắt: “Ta nói này sư huynh, không phải ngươi coi trọng nàng ta chứ?”
Minh Tử Nặc hơi nhíu mày: “Ta làm sao có thể coi trọng nữ nhân như vậy?”
Nghe vậy, Minh Tử Tuyền sang sảng nở nụ cười: “Ta biết mà, ánh mắt của sư huynh ta đâu kém như vậy!”
“Hừ!” Bên kia Liễu Mi cũng trừng mắt nhìn Thu Nhược Yên đã đi xa, trong mắt đầy ý khinh thường, thanh cao cái con khỉ, nhìn xem ngươi cùng vài cái tỳ nữ kia có thể chống đỡ tới khi nào!
Ngược lại, Hà Kiều bên cạnh lại vẻ mặt si mê: “Mỹ nhân đúng là mỹ nhân, quả nhiên rất giống tiên nữ!”
Liễu Mi hung hăng trừng hắn: “Cho dù ngươi xem người ta vừa mắt, người ta cũng thấy ngươi chướng mắt!”
Hà Kiều thu hồi ánh mắt không có hảo ý nhìn về phía Liễu Mi: “Ngươi cảm thấy lần trước ta trừng phạt còn chưa đủ sao?”
Dứt lời, sắc mặt Liễu Mi lập tức trắng bệch, nàng làm sao quên được ác ma Hà Kiều này đối xử với nàng như thế nào?! Nghe hắn nói vậy, thân thể nhịn không được run rẩy lui về sau hai bước, lại bị bụi gai phía sau cào xước tay, lúc này mới hoàn hồn, miễn cưỡng cười: “Sư… Sư huynh nói gì vậy, chúng ta đi nhanh đi, bằng không sẽ không đuổi kịp bọn họ.”
“Hừ!” Thu ánh mắt lại, trong lòng hắn không khỏi đắc ý: Liễu Mi ở Chuyên Môn phái là người kiêu ngạo mạnh mẽ, nay không phải còn ngoan ngoãn thần phục hắn sao?
Ở phía sau đoàn người, Tiêu Ngôn một thân áo trắng không nhanh không chậm tiêu sái đi, ánh mắt thủy chung không rời nữ tử kia. Hắn không biết tên nàng, nhưng bọn họ đã từng nói hai câu, chỉ tiếc lời duy nhất là nàng nói ‘Cảm ơn’, còn hắn nói ‘Không cần’, hai chữ đối thoại này là vào lúc hai người cùng xuất hiện.
Đêm qua hắn theo thói quen đứng ở nơi trống trải, không ngờ lại thấy nàng cũng đi tới bên hồ, hắn không nhìn nàng, cũng không nói chuyện, nàng cũng không nói gì, hai người ăn ý vẫn duy trì trầm mặc, nhưng lại biết lẫn nhau tồn tại.
Sau đó hắn nghe thấy tiếng cổ tiếu trong rừng cây, cứu được một tiểu nha đầu, không ngờ nha đầu kia là người bên cạnh nàng. Khi hắn không có cách nào hạ gục mãng xà, nàng lại dứt khoát chặt đứt nó làm hai nửa. Tại kia một khắc kia hắn mới thật sự nhìn cô gái này. Không tính đẹp nhất, nhưng lại có một hơi thở cao quý làm người ta không thể bỏ qua, rõ ràng mới chỉ hơn mười tuổi, nhưng lại có vẻ bình tĩnh cùng ổn trầm.
Tính hắn đạm mạc, rất ít chú ý một người, ở Minh Tông, cho dù một đệ tử có ngày nào cũng xuất hiện ở trước mặt hắn, hắn cũng chưa chắc nhớ rõ. Nhưng cô gái này, chỉ một cái liếc mắt kia hắn liền nhớ kỹ nàng, hơn nữa suốt một đường, ánh mắt luôn không chịu khống chế nhìn về phía nàng, loại cảm giác không tự chủ như vậy vẫn là lần đầu tiên xuất hiện! Chỉ có thể nói người này rất đặc biệt!
Thiên Thanh Hoàng tất nhiên cũng biết có một người đang nhìn mình chăm chú, nhưng nàng không chủ động quay đầu hoặc muốn kết giao với hắn, tuy nàng không chán ghét, vì từ đêm qua mà nói, nàng bây giờ còn nợ hắn một ân tình, nhưng ở thời điểm thích hợp nàng sẽ trả lại cho hắn, nàng không thích đem việc này bắt tại ngoài miệng, chính mình nhớ rõ là tốt rồi!
“Tỷ tỷ, ngươi có mệt không?” Phù Linh nhìn Thiên Thanh Hoàng, lấy lòng hỏi, bàn tay nhỏ bé kéo một mảnh áo nàng, một chút cũng không dám buông ra!
Thiên Thanh Hoàng nhìn nàng như vậy, nhẹ nhàng cười, tuy nàng không thích Phù Linh tính kế mình, nhưng tiểu nha đầu này trong khoảng thời gian qua đã chuộc lỗi rất nhiều, dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ, nàng tử tâm nhãn so đo cùng một đứa nhỏ như vậy làm gì? Bàn tay sờ sờ đầu nàng như Hoan Hỷ: “Ta không sao, ngươi mệt à?”
“Không có!” Phù Linh nhanh chóng lắc đầu, một chút nàng cũng không mệt, chỉ là không có người nói chuyện cùng nàng, nàng sợ Thiên Thanh Hoàng sẽ bỏ quên nàng; không ngờ Thiên Thanh Hoàng lại thân thiết sờ đầu nàng như vậy, khiến nàng nhất thời vui vẻ lên, làm sao còn biết mệt hay không.
Thiên Thanh Hoàng gỡ bàn tay nhỏ nắm góc áo mình ra, dưới ánh mắt không yên của Phù Linh chợt nắm lấy: “Ngươi còn chưa nói cho ta biết ngươi bao nhiêu tuổi nha!”
“Dạ?” Phù Linh còn chưa kịp hoàn hồn từ chuyện Thiên Thanh Hoàng nắm tay nàng, nàng biết Thiên Thanh Hoàng không thích đụng chạm với người xa lạ, cho nên nàng đến đây lâu như vậy, nhiều nhất cũng chỉ được nắm góc áo Thiên Thanh Hoàng, ngoại trừ Hoan Hỷ Hoan Lạc thì cũng chỉ có Thu Triển Hạo được Thiên Thanh Hoàng đụng tới, nhưng hiện tại đại tỷ lại đang chủ động nắm tay nàng: “Tỷ tỷ… Ngươi tha thứ cho ta?” Giống như không thể tin hỏi.
Thiên Thanh Hoàng xoa tay nàng: “Chỉ cần ngươi chân thành, ta liền tha thứ cho ngươi!”
“Cảm ơn tỷ tỷ!” Phù Linh kích động ôm cổ Thiên Thanh Hoàng, trong mắt chát chát, hai giọt nước mắt liền như vậy rơi xuống.
“Được rồi! Không có việc gì!” Thiên Thanh Hoàng hơi thả ngữ khí nhu hòa, càng làm nội tâm Phù Linh thêm kích động, mọi tủi thân cho tới giờ rốt cuộc không nhịn được nữa khóc ra, bả vai nhỏ bất lực run run.
Vì nàng đùa giỡn tâm cơ nên Thiên Thanh Hoàng không thể không giữ nàng bên người, nhưng như vậy cũng mất đi sự tín nhiệm của bọn họ. Hoan Hỷ cùng Hoan Lạc không để ý tới nàng, Hiên Viên Địch cũng không nói chuyện cùng nàng, Thiên Thanh Hoàng càng không cần nói. Tuy bọn họ không nói gì đả thương người, nhưng thái độ hờ hững lại như một con dao vô hình lăng trì nàng; nàng cũng không dám nói chuyện phiếm với bọn họ, nàng sợ, chỉ dám im lặng để ý giúp Thiên Thanh Hoàng.
Nàng nghĩ Thiên Thanh Hoàng vĩnh viễn cũng không tha thứ cho mình, nhưng không ngờ tỷ tỷ chẳng những tha thứ mà còn đối xử với nàng tốt như vậy!
“Tỷ… Tỷ…” Phù Linh nhịn xuống tiếng nức nở, trả lời vấn đề Thiên Thanh Hoàng vừa hỏi: “Ta năm nay mười tuổi!”
Thiên Thanh Hoàng có chút kinh ngạc, nhìn Phù Linh cao gầy như vậy, nàng nghĩ đã mười hai a, không ngờ mới mười tuổi, thì ra nhỏ như vậy!
“Được rồi! Đừng khóc, ta không thích nước mắt!” Thiên Thanh Hoàng dùng khăn lau khô nước mắt của nàng, nói.
“Dạ! Ta không khóc!” Vừa nghe Thiên Thanh Hoàng không thích, Phù Linh lập tức nuốt nước mắt lại, một bộ muốn chảy nhưng không chảy được, rất đáng thương!
“Lúc ngươi đi ra là từ nơi này sao?” Thiên Thanh Hoàng nắm tay Phù Linh đi, nhìn bộ dáng nàng, trong lòng than nhẹ: Đúng là vẫn còn là một đứa nhỏ a!
Nghe vậy, Phù Linh lắc đầu: “Ta không rõ, ta được đại trưởng lão cõng ra, lúc ấy chỉ lo chạy, không nhớ đường a!”
“Nói một chút về chuyện Hiến tế tộc đi!” Thiên Thanh Hoàng nhìn xa xa, nói.
Thiên Thanh Hoàng hỏi, Phù Linh cũng không chút giữ lại, chậm rãi nói: “Hiến tế tộc bắt đầu hình thành là vì hiến tế tổ tiên cùng Thần, Thần nữ của Hiến tế tộc có thể đọc ý chỉ của Thần, sau đó nhắn dùm, muốn trở thành thần nữ thì phải trải qua lễ rửa tội Thần trì, được Thần ban cho sức mạnh, thi pháp, có khả hô phong hoán vũ, bảo mưa thuận gió hoà!”
“Thần nữ Hiến tế tộc vĩnh viễn chỉ có thể ở điện Hiến tế, nơi duy nhất có thể đi là tế đàn. Sau này đến tuổi, mỗi thần nữ đều phải cùng dũng sĩ mạnh nhất trong tộc kết hợp, sinh hạ nữ nhi là đại thần nữ kế tiếp! Đây là truyền thừa của thần nữ.”
“Không phải chứ? Nếu như sinh con trai thì sao?” Hoan Hỷ nhịn không được sáp miệng lại gần, khuôn mặt bánh bao nổi lên tò mò, nếu chỉ sinh nam không sinh nữ thì sao a?
“Không có khả năng!” Phù Linh kiên quyết phủ định: “Có thần lực tồn tại, thần nữ vĩnh viễn đều sinh hạ nữ anh, chưa từng có nam anh xuất hiện!”
“Lại còn có chuyện như vậy sao?” Hoan Hỷ kinh ngạc.
“Người cao nhất cầm quyền là thần nữ sao?” Thiên Thanh Hoàng đối với cái chuyện chỉ sinh nữ nhi gì kia một chút cũng không thèm để ý.
“Không phải!” Phù Linh lắc đầu: “Tín ngưỡng cao nhất là thần nữ, nhưng thật sự nắm giữ tất cả lại là trưởng lão. Thần nữ cần thanh tâm quả dục tu luyện, mọi lúc quan trọng đi ra đều là dùng thần lực vì tộc nhân tiêu trừ kiếp nạn, ngoài ra thời gian còn lại đều đứng ở điện Hiến tế.”
“Vậy không phải còn thảm hơn ta sao?” Hiên Viên Địch cũng lại gần góp vui, hắn vì không chịu không nổi hoàng cung mới nhiều lần trốn đi, nhưng hắn là hoàng tử, ít nhất còn có thể đi chơi, mà thần nữ này thì thật thảm!
“Không tính là thảm đi?” Phù Linh như không có cảm giác gì.
Thiên Thanh Hoàng nhìn Phù Linh, đột nhiên có chút đau lòng vì đứa nhỏ này, vừa sinh ra đã bị sắp đặt tất cả, không có tự do, không được làm những thứ bình thường nhất, thậm chí thứ đơn giản như là thân tình cũng không nhất định có, tuy mọi thứ đều không thảm như nàng, nhưng cũng tương tự a.
Tay Thiên Thanh Hoàng nắm Phù Linh hơi dùng sức, nếu như nói vừa nãy nàng vì thái độ mà tha thứ, thì hiện tại nàng vì đau lòng mà tiếp nhận! Nàng tuyệt đối sẽ không để đứa nhỏ này cứ như vậy cả đời!
“Gào…” Một tiếng hổ rống bỗng vang vọng núi rừng.