Quyển 1 - Chương 12: Cha và con gái chi tình
Thiên Thanh Hoàng vừa mới xuống xe ngựa, ngẩng đầu nháy mắt thấy một người ngoài ý muốn, Thiên Gia gia chủ, cũng chính là cái người nàng gọi là phụ thân Thiên Dịch Ngôn!
Năm mươi tuổi không tính lớn nên hắn thoạt nhìn thân thể cường tráng vô cùng, một thân quan bào bao vây lấy thân hình có chút gầy của hắn, gầy yếu hai má, ngũ quan đoan chính, khóe miệng có hai phiết râu cá trê, đôi hữu thần*mắt* sáng ngời, vừa thấy đã biết đây chính là một cái quan tốt thanh liêm!
Quả thật! Hắn một lòng trung thành vì triều đình, công chúa người ta nói một câu không nghĩ gả, hắn lập tức nhìn trông mong muốn đem nữ nhi của chính mình đưa lên, cũng không quản sống hay ch.ết, quả thật đủ trung tâm.
Từ khi thánh chỉ hạ đến bây giờ Thiên Dịch Ngôn đều không có thấy quá Thiên Thanh Hoàng, có lẽ là hắn cố ý không nghĩ thấy, giờ phút này đột nhiên trông thấy quả thật làm cho hắn có chút ngoài ý muốn, nhưng rất nhanh liền trấn định xuống dưới, trên mặt bày ra nghiêm túc bộ dáng, hỏi: “Nghe nói hoàng hậu nương nương truyền ngươi tiến cung, hoàng hậu nương nương có nói ngươi cái gì?”
“Không có!”
Trả lời không mặn không nhạt làm cho Thiên dịch Ngôn nhíu mày, trong mắt hiện ra không hờn giận: “Ngươi đây là đang cùng phụ thân nói chuyện sao?”
“Ngươi muốn ta nói cái gì?” Phụ thân? Hiện tại hắn mới nhớ tới mình là một cái phụ thân sao?
“Thiên Thanh Hoàng! Ngươi đây là cái gì thái độ?”
“Thái độ?” Thiên Thanh Hoàng cười lạnh, trong mắt tất cả đều là châm chọc: “Ngươi nói ta nên dùng cái gì thái độ để thể hiện với ngươi? Phụ — thân — đại — nhân của ta?”
“Ngươi…” Thiên dịch Ngôn bị ánh mắt châm chọc kia của Thiên Thanh Hoàng đâm đến, tức giận đến nói không ra lời.
“Ba!” Một cái bàn tay đánh vào mặt Thiên Thanh Hoàng, làm cho Hoan Lạc đang đứng một bên nháy mắt thay đổi sắc mặt: “Tiểu thư!”
Khuôn mặt trắng nõn nháy mắt sưng đỏ, một tia vết máu theo khóe môi của Thiên Thanh Hoàng chảy xuống dưới, nàng rõ ràng có thể né tránh, nhưng là nàng lại sinh sôi muốn bị đánh một cái tát này, coi như là sự phân biệt cuối cùng, từ nay về sau nam nhân này cùng nàng không còn quan hệ.
“Lão gia! Ngươi như thế nào đánh tiểu thư a! Tiểu thư cho dù có như thế nào không đúng, nàng cũng đều là thân sinh nữ nhi của ngài a!” Hoan Lạc đau lòng nhìn mặt của Thiên Thanh Hoàng, trong mắt nước mắt đều bắt đầu đảo quanh.
“Cút ngay! Bổn tướng không có nữ nhi như vậy!” Thiên Dịch Ngôn lửa giận tận trời, cho tới bây giờ không nghĩ tới nữ nhi không có tiếng tăm này cư nhiên dám chống đối hắn: “Ngươi đừng tưởng rằng ngươi được Hoàng Thượng phong tước là Phong công chúa ta sẽ không dám đánh ngươi, cho dù ngươi thành Phượng Hoàng bay lên trời ta cũng sẽ đem ngươi đánh xuống dưới; ngươi xem ngươi làm sao có bộ dáng tiểu thư khuê các? Hiện tại cút trở về cho ta hảo hảo tỉnh lại!”
Thiên Thanh Hoàng ngẩng đầu nhìn thẳng Thiên Dịch Ngôn, đôi mắt giờ phút này u ám như hàn băng, hơi thở quanh thân làm cho không khí đều giảm xuống mấy độ: “Quả thật! Danh hiệu công chúa này của ta vẫn là do ngươi ban tặng đâu! Nếu không phải ngươi tự mình hướng đến Hoàng thượng tiến cử, chỉ sợ ta sự thật đúng là không đảm đương nổi công chúa đâu! Dùng chính mình nữ nhi thay thế công chúa gả cho quân vương tàn bạo thị huyết như vậy, tướng gia thật đúng là trung quân ái quốc, quả nhiên là thần tử tốt của Hoàng Thượng!”
Châm chọc trong lời nói làm cho Thiên Dịch Ngôn nhất thời nói không nên lời, nhưng cũng không có cảm thấy việc làm của chính mình có chỗ nào không đúng, ánh mắt dừng ở trên mặt thường thường vô kị của Thiên Thanh Hoàng, càng xem càng hận, hắn như thế nào sinh ra một cái nữ nhi như vậy!
“Nghiệp chướng!” Nghẹn xuất một câu như vậy, Thiên Dịch Ngôn phẫn nộ phất tay áo mà đi.
“Tiểu thư!” Tuy rằng biết chính mình tiểu thư rất hận cái gọi là gia*nhà* này, nhưng là đối phụ thân này nàng vẫn còn tia lưu luyến, thái độ trước mắt của Thiên Dịch Ngôn, sinh sôi đem cuối cùng một tia huyết mạch của cha và con gái đều đánh tan, nàng biết tiểu thư tuy rằng thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng vẫn thực bận tâm đến thân tình, bằng không lấy thái độ của người trong Thiên Gia đối tiểu thư, bọn họ cũng không biết đã ch.ết bao nhiêu lần!
Nếu như trong mắt của Thiên Dịch Ngôn giờ phút này có một tia áy náy, có lẽ về sau kết cục của hắn sẽ tốt hơn một chút, đáng tiếc hắn không có!
“Không có việc gì!” Thiên Thanh Hoàng nâng tay, con ngươi lại khôi phục bộ dáng bình thản vô ba, tựa hồ sự lãnh liệt kia của nàng chính là người khác nhìn nhầm: “Chúng ta vào đi thôi!”
Thiên Thanh Hoàng bước đi về phía trước, so với sự tùy ý của trước kia, giờ phút này bộ pháp của nàng càng thêm kiên định!
Thiên Dịch Ngôn! Đây là ngươi bức ta!