Quyển 1 - Chương 35: Ngọc bội! Thanh Hoàng sơn trang:

“Tiểu thư! Chúng ta cứ như vậy mà đi sao?” Hoan Hỷ hỏi.


Thiên Thanh Hoàng gật gật đầu: “Ta cần phải xử lý vài chuyện, bất quá…” Thiên Thanh Hoàng nhìn về phía thiếu niên hưng phấn thở hồng hộc: “Chuyện gì xảy ra vậy?”


Hiên Viên Địch vẻ mặt thương tâm, hắn cư nhiên nghe được trong giọng Hoàng tẩu có sự ghét bỏ! Quá mức đau lòng a…


Hoan Hỷ bĩu môi, thực không trách nhiệm giải thích, “Ta cũng không biết, lúc ta xuất môn thì bị hắn bắt gặp, sau đó sống ch.ết muốn đi theo, cho nên hiện tại mới như vậy.”


“Ngươi vì sao biết Hoan Hỷ phải đi?” Ánh mắt Thiên Thanh Hoàng mang theo sự khôn khéo.


“Hoàng tẩu đừng bỏ lại ta a! Nếu như không có người, hoàng huynh khẳng định sẽ tr.a tấn ta! Người thiện tâm cứu giúp tiểu nhân một mạng đi!” Hiên Viên Địch kêu lên, còn phối hợp làm ra vẻ mặt thương tâm cùng bộ dáng hơi sợ hãi.


available on google playdownload on app store


Nhưng thật ra nội tâm Hiên Viên Địch lại không phải như thế: Hoàng tẩu tha thứ cho tiểu đệ a! Hoàng huynh nói muốn ta mặt dày mày dạn đi theo, nếu như bị người đá đít, khi ta trở về sẽ phải chịu đại hình, cho nên vì cái mạng nhỏ này, Hoàng tẩu, ta thực xin lỗi!


“Đi thôi!” Ngay lúc Hiên Viên Địch nghĩ xong, Thiên Thanh Hoàng một câu kéo hắn từ địa ngục lên thiên đường. Hai chữ kia đối với hắn mà nói, quả thực là âm thanh của tự nhiên!


“Hoàng tẩu là tốt nhất!” Chiếm được rồi thì không nên quên chân chó một chút! ( Chân chó: Nịnh hót)


“Hừ!!” Hoan Hỷ tuy vẻ mặt khinh thường, nhưng trong mắt lại lộ ra vui mừng, nếu không có tiểu tử này, nàng biết cãi nhau với ai đây!


Hiên Viên Địch không cãi lại, chỉ nhìn Hoan Hỷ bằng một biểu tình đắc ý, muốn có bao nhiêu đáng đánh liền có bấy nhiêu đáng đánh!


Bởi vì sắc trời đã muộn, cho nên bọn họ cũng không đi quá xa, chỉ đến khi tới được một khách điếm khá xa đội ngũ đón dâu liền dừng lại, hừng đông mới bắt đầu đi tiếp.


Thẳng đến khi bọn họ đều đã ngủ, Thiên Thanh Hoàng vẫn còn tựa vào đầu giường, nhất điểm buồn ngủ cũng không có.


Nghĩ đến chính mình cư nhiên rơi vào bẫy của Hiên Viên Tuyệt, Thiên Thanh Hoàng có chút buồn bực, bất quá so với sự tức giận ban nãy thì bây giờ đã không còn. Mặc kệ Hiên Viên Tuyệt như thế nào, thủy chung đều là sai lầm của nàng, huống hồ kết cục đã định, giận hắn cũng vô dụng.


Lắc đầu đem chuyện này xua đi, Thiên Thanh Hoàng bỗng nhớ tới cái hòm chính mình kêu Hoan Hỷ đi đào, liền đứng dậy mở hành lý, một cái hộp so với hộp trang sức còn nhỏ hơn lẳng lặng nằm bên trong.


Hòm dùng gỗ thượng đẳng tử đàn chế thành, thân hộp điêu khắc vài đóa hoa nhỏ, nhìn qua cũng rất đẹp.


Hòm này là vật nữ nhân kia trước khi ch.ết đưa cho nàng, hơn nữa bà ta một chữ cũng không nói thêm. Nàng tuyệt không tò mò xem bên trong là cái gì, cho nên sau khi nữ nhân kia ch.ết liền chôn cùng, về phần vì sao muốn Hoan Hỷ đào ra, kỳ thật chỉ là một quyết định nhất thời, bỗng cảm thấy mình nên nhìn xem.


Cầm lấy hòm, tử đàn hương khí thản nhiên bay ra, ngón tay phất qua hoa văn, điêu khắc vô cùng tốt…


“Kẹt!” Nhẹ nhàng mở nắp nhìn vào, bên trên cẩm bố màu tím đặt một khối Kỳ Lân Ngọc oánh bạch sáng bóng, vừa thấy đã biết giá trị liên thành!


Cái nữ nhân kia sao lại có được ngọc bội như vậy? Nàng cầm ngọc bội lên, thân ngọc ấm áp, sờ vào cực kỳ thoải mái.


Vạch cẩm bố lên nhưng cũng thấy có cái gì khác, ngay lúc nàng chuẩn bị khép hòm lại, lại bỗng thấy ở dưới đáy có một hàng chữ nho nhỏ, chuẩn xác mà nói là một câu thơ: Nhân sinh chỉ như ban đầu gặp, chuyện tình gió thu bi họa phiến?


Hảo bi thương!


“Nhân sinh chỉ như ban đầu gặp, chuyện tình gió thu bi họa phiến? Gió thu, họa phiến…” Thiên Thanh Hoàng cả kinh, Thu Thủy Ly? Họa phiến? Không thể nào?!


Thiên Thanh Hoàng thu hồi ngọc bội, nàng không biết cái đó và kia hai người có quan hệ gì, cũng không muốn miệt mài theo đuổi; nàng chán ghét sự phiền toái, trừ phi phiền toái tự tìm tới cửa, nếu không nàng tuyệt đối sẽ không quản chuyện dư thừa!


Trạm dịch:


Hiên Viên Tuyệt đứng bên giường nhìn Lãnh Nguyệt, dung nhan băng lạnh như sương không mang theo một tia cảm tình. Phía sau là một hắc y nhân đang báo cáo kết quả điều tra.


“Khởi bẩm chủ thượng! Nương nương đã đi khá xa khỏi trạm dịch, hết thảy đều bình thường!”


Hiên Viên Tuyệt thản nhiên ân một tiếng: “Nói chuyện khác.”


“Dạ. Nam Phong cùng Tây Lương đều có động, Tư Đồ Thanh đem hai người chúng ta bắt được giải đến Nam Phong, mà Đông Phương Vô Dật cũng nhận được tin tức, Đông Phương Hằng nhiều ngày lo đối sách.”


“Tây Lương vì lần hòa thân này mà đã phái đi mấy đội nhân mã, thuộc hạ đã âm thầm giải quyết ba, hơn nữa còn cho người mai phục phía trước; ngoài hai quốc gia trên còn có Thái Hậu!”


“Thái Hậu!” Lúc Hiên Viên Tuyệt nói đến này hai chữ, thanh âm lạnh đi vài độ, vẫy tay: “Lui ra!”


“Thuộc hạ cáo lui!” Dứt lời, người nọ trong chớp mắt liền biến mất.


Hiên Viên Tuyệt đứng bất động phía trước cửa sổ thật lâu, nhưng trên người lại phát ra cô tuyệt cùng hận ý làm cho tim người ta nhịn không được đập nhanh…


“Thái Hậu sao…”


Hôm sau:


Đoàn người của Thiên Thanh Hoàng từ rất sớm đã xuất phát, bởi vì tốc độ xe ngựa quá chậm nên tất cả đều cưỡi ngựa. Nhưng ngoài ý muốn của Thiên Thanh Hoàng các nàng chính là, Hiên Viên Địch này cũng có phong thái hoàng tử a, thuật cưỡi ngựa không phải tốt bình thường! Kết quả là sau khi Hiên Viên Địch nói một câu, đã làm cho ba người triệt để thu hồi tâm tư tán thưởng!


“Ta đây là vì chạy trốn nên mới phải học, bằng không đã sớm bị người của hoàng huynh túm trở về!” Nhìn ánh mắt ba người chuyển biến, Hiên Viên Địch không hiểu vì sao: “Ta nói sai cái gì sao?”


Hoan Hỷ liếc trắng mắt, giục ngựa tiến lên đi cùng Thiên Thanh Hoàng.


Đột nhiên, Hiên Viên Địch chỉ về phía cách đó không xa kêu lên: “Mau nhìn, là người Thanh Hoàng sơn trang a!”


Mấy người nhìn lại, quả nhiên thấy một đội nhân ngũ mặc quần áo Thanh Hoàng sơn trang màu xám, đằng sau mỗi kiện quần áo đều có Phượng Hoàng màu xanh, Phượng Hoàng phía dưới không phải Hỏa Diễm, mà là một cây tùng bụi gai, trên bụi gai cùng Phượng Hoàng có dấu hiệu của Thanh Hoàng sơn trang.


“Có cần kinh ngạc vậy không?” Bọn họ chỉ là người bình thường trong Thanh Hoàng sơn trang thôi mà!


“Nhưng là người của Thiên hạ đệ nhất sơn trang a, nghe nói cũng là sơn trang thiên hạ đệ nhất có tiền. Kỳ lạ là người trong sơn trang ai cũng thực trẻ tuổi, hơn nữa người người đều võ nghệ phi phàm.”


“Sản nghiệp Thanh Hoàng sơn trang trải rộng thiên hạ, không thể đếm hết, hơn nữa Thanh Hoàng sơn trang trang chủ thích cứu giúp người khác, những người không nhà để về đều được nhận đến làm nhân công, cho bọn họ có cơm ăn, đúng là người tốt!”


Hiên Viên Địch hưng phấn nói, không nhìn đến bộ dáng Hoan Hỷ và Hoan Lạc nghẹn cười, hai người đồng thời ở trong lòng thầm nghĩ: Không biết nếu Hiên Viên Địch biết người hắn nói tốt đẹp trong miệng kia chính là tiểu thư thì sẽ có biểu tình gì?


Mà Thiên Thanh Hoàng cũng nghi hoặc nhìn về phía Hoan Lạc, tựa hồ đang hỏi: Người hắn nói là ta?


Hoan Lạc nhịn cười gật gật đầu: Tiểu thư! Người hắn nói chính là ngươi!


Đột nhiên bên kia truyền đến động tĩnh, lôi kéo lại sự chú ý của bọn họ, trong nháy mắt khi Thiên Thanh Hoàng nhìn đến, sắc mặt chợt lạnh xuống, con ngươi lạnh lùng nổi lên mưa rền gió dữ…






Truyện liên quan