Quyển 1 - Chương 40: Sơn tự mật đạo

Một thân hắc y cắt may tinh xảo bao lấy thân hình thon dài hữu lực, tóc đen dùng vải bố đơn giản vén lên, gió đêm thổi tới làm tóc đen tung bay, giống như một bức tiên tranh thuỷ mặc.


Hắn khoanh tay đứng, khí thế vương giả không thể che giấu tùy ý tản ra, chỉ là một bóng dáng đã khiến lòng người nhịn không được muốn thần phục.


“Đúng là một nam nhân bá đạo!” Thiên Thanh Hoàng đứng ở cửa thành nhìn bức tranh này, cảm thán nói, lập tức bật cười nhẹ nhàng lắc đầu, nàng gần đây luôn bị nam nhân này ảnh hưởng.


Mà lúc này, nàng cũng không biết vì sao mình đứng ở đây.


“Ngươi tới!” Cảm giác được nàng đã đến, Hiên Viên Tuyệt xoay người, lộ ra khuôn mặt kinh thế tuyệt mỹ, hắc đồng sâu thẳm thẳng tắp vọng tiến linh hồn Thiên Thanh Hoàng.


Tâm tư Thiên Thanh Hoàng không thể khống chế run một chút, cường tráng trấn định gật gật đầu, không nói gì.


available on google playdownload on app store


“Đi thôi!” Không biết khi nào Hiên Viên Tuyệt đã xoay người ngồi trên lưng ngựa, thục ngựa đi đến, vươn tay về phía nàng. Thiên Thanh Hoàng nheo mắt thầm mắng chính mình, sớm biết như vậy đã cưỡi ngựa đi! Nhưng hiện nàng còn biết nói gì đây, chỉ đành không cam lòng vươn tay.


Hiên Viên Tuyệt một tay cầm cương ngựa, một tay tự nhiên ôm eo nhỏ của Thiên Thanh Hoàng, động tác tự nhiên này làm thân mình Thiên Thanh Hoàng cứng đờ, nhưng cũng không mở miệng, một chút đỏ ửng rất nhanh hiện lên hai má. Ở nơi nàng nhìn không thấy, hắn nhịn không được cười khẽ.


Tựa vào trong ngực Hiên Viên Tuyệt, cảm giác được nhiệt độ cơ thể hắn ấm áp, Thiên Thanh Hoàng từ đáy lòng thở dài. Cho dù nàng có muốn hay không thì lực ảnh hưởng của nam nhân này đã không phải lớn bình thường, sự bá đạo của hắn đã từng bước một xâm nhập vào thế giới của nàng, hơn nữa còn để lại ấn ký…


Rõ ràng đã hạ quyết tâm phải rời đi, hơn nữa cũng biết rõ càng dây dưa càng có nhiều phiền toái, nhưng vì sao chính nàng cũng khống thể tự khống chế?!


Hiên Viên Tuyệt, ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào?


“Đến rồi.” Hiên Viên Tuyệt lên tiếng kéo Thiên Thanh Hoàng khỏi đống suy nghĩ. Nàng giương mắt nhìn lên, nơi này là chân núi, trước mặt có một cầu thang nối thẳng lên đỉnh.


Hiên Viên Tuyệt từ trên lưng ngựa nhảy xuống, tự nhiên vươn tay với Thiên Thanh Hoàng, làm cho nàng sửng sốt trong chốc lát, động tác hắn tự nhiên như vậy, chẳng lẽ thường xuyên vươn tay với nữ nhân? Bất quá nghĩ đến đến thân phận cùng tính tình của hắn, đương nhiên sẽ không có khả năng! Nhưng một tia cảm xúc không rõ vẫn xẹt qua trái tim, khiến nàng có chút khó chịu.


“Đi thôi!” Vì bình phục cảm xúc khác thường, Thiên Thanh Hoàng dẫn đầu nâng cước bộ; mà Hiên Viên Tuyệt cũng không nói gì, lẳng lặng tiêu sái đi sau nàng hai bước.


Con đường này đã bị cây cối che lấp, ánh trăng chiếu không đến, nhưng lại không ảnh hưởng tới thị giác của hai người. Yên lặng không nói gì, trong không khí chỉ có cước bộ dẫm nát lá cây cùng tiếng hô hấp mỏng manh. Rõ ràng là nơi trống trải, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác hít thở không thông.


Cuối cùng, Thiên Thanh Hoàng nhịn không được dừng lại cước bộ, trong đêm đen thanh âm nàng so với bình thường càng thêm trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Hiên Viên Tuyệt, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”


Dung túng nàng tùy ý, dung túng nàng rời đi, dung túng nàng khiêu khích một quốc gia đế vương như hắn, thậm chí nguyện ý buông tha cao ngạo của đế vương để tự mình đón nàng xuống ngựa… nàng không ngốc, tuy nàng không hiểu cảm tình là gì, cũng không hiểu cái gì là lừa mình dối người, nhưng cho dù về mặt cảm tình nàng có ngu ngốc thì cũng không ngốc đến mức không nhìn ra Hiên Viên Tuyệt đối với chính mình bất đồng. Hết thảy những điều làm cho nàng cảm thấy chân tay luống cuống, làm cho nàng hít thở không thông, thậm chí càng làm cho nàng muốn rời đi!


“Ngươi rốt cục cũng cảm giác được a!” Giống như thán phi thán, ánh mắt Hiên Viên Tuyệt xuyên qua bóng đêm thẳng tắp dừng trên người Thiên Thanh Hoàng, thanh âm bá đạo vô cùng: “Lời ta nói vĩnh viễn không đổi, ta có thể để ngươi rời đi, có thể để ngươi đi làm chuyện ngươi muốn làm, nhưng ngươi tuyệt đối phải là hoàng hậu của ta!”


Hắn thật sự vẫn bá đạo như vậy! Đáp án này không phải đã sớm ở đáy lòng sao? Nhưng sao nàng vẫn lựa chọn bỏ qua, để rồi có cục diện ngày hôm nay?!


“Đi thôi!” Nàng lại nâng cước bộ trước, chính là lần này trầm trọng hơn rất nhiều, nhưng cũng thanh tỉnh rất nhiều.


Hiên Viên Tuyệt nhìn bóng dáng nàng, hắn cảm nhận được một loại hơi thở lạnh lùng cùng cao ngạo từ thân thể nàng tản ra như muốn cự nhân ngoài ngàn dặm… Giờ phút này hắn rất muốn kéo nàng vào trong lòng, nói cho nàng biết hắn không muốn làm gì cả, hắn chỉ muốn nàng, nhưng hắn lại không thể… Cho dù dung túng cũng không thể để nàng đi quá xa, vậy nên không thể quá dung túng cũng không thể quá bá đạo, bởi vì chỉ cần nàng không trốn khỏi bên người hắn, hắn tin tưởng có thể làm cho nàng yêu mình.


Hắn biết lòng nàng khẳng định có cảm xúc phản đối hắn, nhưng bởi vì nàng khôn khéo, nàng lý trí, nàng không tiếp thu được giấu diếm cùng lừa gạt, cho nên hắn tình nguyện để nàng hiểu về cảm tình của mình muộn một chút, chứ không muốn sau khi nàng biết xong sẽ rời đi.


Hiên Viên Tuyệt hắn từ đầu đã là một thợ săn, hết thảy đều tính kế rất khá, thậm chí ngay cả tâm tình cùng phản ứng của con mồi cũng tính đến. Thiên Thanh Hoàng lý trí và khôn khéo, nhưng cũng bởi vì quá lý trí, cho nên mới thua cuộc!


“Nơi này?” Thiên Thanh Hoàng nhìn cánh cửa rách nát trước mặt, trên đỉnh đầu có tấm biển đã cũ nhưng vẫn nhìn rõ ba chữ: Phật La Tự!


“Ân!” Hiên Viên Tuyệt gật đầu, lập tức tiến lên đẩy sơn môn không biết đã bao lâu chưa có người mở.


Cánh của rách nát ‘Chi nha’ một tiếng mở ra, lập tức tro bụi liền bay xuống đầy trời sương trắng; đợi tro bụi tản đi, Hiên Viên Tuyệt mới cất bước vào trong, mà Thiên Thanh Hoàng cũng đi theo.


Sơn tự này rất lớn, chỉ là rách nát đã không thành bộ dáng, nơi nơi đều có tro bụi cùng mạng nhện, ngay cả rắn cùng kiến cũng tùy ý có thể thấy được.


Hiên Viên Tuyệt nhìn không chớp mắt, trực tiếp đi về phía sau. Nơi này hẳn là nhất kiện thiện phòng, nhưng hiện tại đơn giản chỉ còn một cái mõ cùng một giường một chăn.


Hiên Viên Tuyệt đi đến bên giường, trực tiếp dùng nội lực dời giường, lộ ra một khối không bản, ánh mắt chung quanh đánh giá, tìm kiếm phương pháp mở ra.


“Ngươi làm sao biết kiếm lệnh ở đây?” Thế nhân đều biết thế gian chỉ có ba khối kiếm lệnh, mà cái mặt khối này tuyệt đối không phải ba khối ban đầu kia, như vậy khối kiếm thứ tư biến mất hắn làm sao biết được?


“Là đại sự giáng trần nơi này nói cho ta biết, bất quá hắn cũng chỉ biết nó ở phía dưới chứ không biết đi xuống thế nào.” Hiên Viên Tuyệt không do dự hồi đáp.


Thiên Thanh Hoàng hơi nâng mâu, đi đến trên khối sàn, xoay người nhẹ nhàng gõ, thanh âm nặng nề nhắc nhở nàng cái mặt này là thật.


Hiển nhiên Hiên Viên Tuyệt cũng phát hiện: “Đại sư kia là trước lúc lâm chung nói cho ta biết, tuyệt đối sẽ không sai.”


Thiên Thanh Hoàng nhớ hình như mình cũng từng gặp qua cơ quan mật như vậy, nhưng chính là nàng chỉ biết phương pháp chứ chưa từng mở qua… Thiên Thanh Hoàng xoay người bắt tay đặt trên mặt đất, mạnh mẽ dùng nội lực tìm kiếm.


Hiên Viên Tuyệt nhìn nội lực trong lòng bàn tay Thiên Thanh Hoàng, con ngươi sâu thẳm giữ kín như bưng thầm tự hỏi, nội lực của nàng sao có thể hùng hậu như vậy? Trừ bỏ ẩn sĩ, hắn chưa từng thấy qua người có nội lực như vậy!


Không đợi hắn nghĩ nhiều, một tiếng vang thanh thúy đã truyền đến, Hiên Viên Tuyệt theo bản năng cảm giác được nguy hiểm, bỗng thấy dưới chân Thiên Thanh Hoàng trong khoảng khắc vỡ ra một cái lỗ to, mà Thiên Thanh Hoàng chưa kịp phản ứng đã ngã vào. Thân thủ Hiên Viên Tuyệt rất nhanh bắt lấy tay Thiên Thanh Hoàng muốn kéo lên, nhưng lại cũng bị cỗ lực đạo cường đại đó kéo xuống…






Truyện liên quan