Quyển 2 - Chương 18: Kỵ sĩ bóng tối

Bốn năm trước.
 
Cánh rừng phía Bắc, Hành Lang Vực Thẳm, đế quốc Aslan phía Tây.
 
Cả đất trời trắng xóa mù mịt trong bão tuyết triền miên. Hàng cây sam rậm rạp với những tán lá nặng trĩu tuyết đọng tựa như các yêu nữ khoác áo lông cáo, trầm mặc đứng trong sắc trời mờ tối. 


Không gian tĩnh mịch bỗng nổ tung, từng đợt sóng nhỏ trong suốt khuếch tán. Kèm theo tiếng nổ là hai làn sương một đen một vàng cuồn cuộn quấn vào nhau như gió lốc thổi đến rồi nhanh chóng ngưng tụ tạo thành dáng hình cụ thể. Gilgamesh cầm ly rượu đỏ trên tay, vẻ mặt thản nhiên đứng trên đất tuyết. Rượu sóng sánh trong ly, dậy lên hương vị ngây ngất trong tiết trời rét mướt. 


“Nếu không uống hết sẽ bị đóng băng đấy!” Giglamesh khẽ lẩm bẩm, sau đó ngẩng đầu uống sạch phần rượu còn lại trong ly của mình. 
“Hồn thú bạo động ở phía trước”. Tất Lạp đi đến, nhìn nơi cuối rừng đang chìm trong bão tuyết mịt mờ, ánh mắt nặng nề. 


Gilgamesh nhẹ nhàng tiến lên hai bước, không hề để lại dấu chân trên tuyết. Anh hướng mặt về nơi gió tuyết đang gào thét kia, nhắm mắt lại, khuôn mặt tuấn tú cao quý như thiên thần dần dần căng thẳng. Anh mở mắt ra, nhìn Tất Lạp nói: “Tại sao lại như vậy…” 


“Tôi cũng không hiểu, lúc nhận được tin Thiên Cách báo, chỉ có Tự Do bạo động thôi, nhưng mấy giờ sau, Khoan Dung cũng đã thức tỉnh dưới lòng đất…” 


“Nhưng điều này là không thể nào….” Gilgamesh quay đầu, vẻ mặt ôn hòa đã biến mất sạch. “Anh cũng biết, Tự Do và Khoan Dung là hai trong bốn hồn thú thượng cổ, hơn nữa còn là hai con đứng đầu, sức mạnh có thể phá hủy nửa vương quốc. Nếu bàn về hồn lực thì chúng đều ở trên anh…” 


available on google playdownload on app store


Tất Lạp im lặng nhìn Gilgamesh, giờ phút này, vẻ lạnh lẽo che phủ khuôn mặt thanh tú của Tất Lạp, ánh mắt run run ẩn chứa sợ hãi tột cùng. Trước đó, anh chỉ biết hai hồn thú bạo động có hồn lực siêu cường, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến hồn thú lại có hồn lực vượt qua cả Vương tước, thậm chí là vượt qua mình – kẻ đã từng là Vương tước cấp Một…. 


Gilgamesh nhìn Tất Lạp im lìm, nói tiếp: “Một trăm năm trở lại đây, Tự Do, Khoan Dung, Chúc Phúc và Chư Thần Hoàng Hôn là bốn hồn thú hung hãn nhất lãnh thổ Aslan, bị phong ấn trong trạng thái ngủ đông. Tự Do ở trong khu rừng đá cực Tây Aslan, Khoan Dung ở sâu trong vùng đất tuyết cực Bắc, Chúc Phúc ở khe núi dưới đáy biển Rannes phía Tây Nam, tuy tung tích Chư Thần Hoàng Hôn không rõ nhưng tôi vẫn có thể chắc chắn mỗi con chiếm cứ một lãnh địa cách xa nhau vạn dặm. Trong lịch sử, số lần chúng thức tỉnh đếm được trên đầu ngón tay, mà khả năng thức tỉnh cùng lúc thì gần như là không. Bởi vì mỗi lần chúng thức tỉnh đều tiêu hao lượng Hồn Vụ Hoàng Kim khổng lồ. Một khi chúng thức tỉnh, đám hồn thú trong bán kính mấy vạn dặm xung quanh phút chốc đều tan thành mây khói, hồn lực sẽ hóa thành hồn vụ lần nữa, bị cưỡng ép hút vào trong cơ thể của chúng. Cho nên, sao có thể trong phạm vi cánh rừng phía Bắc nhỏ bé như vậy lại đồng thời thức tỉnh cả hai con quái vật được…” 


“Tôi cũng không rõ…Vương tước cấp Hai U Minh, Vương tước cấp Năm Elena và Vương tước cấp Bảy Ferre đã chạy đến rồi, không biết tình trạng hiện giờ của họ thế nào…” Tất Lạp đứng sau Gilgamesh, hết sức lo lắng. 


“Ngoại trừ U Minh là tôi không dám chắc, còn những người khác, đến người nào ch.ết người đó.” Gilgamesh quay đầu nhìn Tất Lạp, “Bao gồm cả anh.” 
Gương mặt Tất Lạp hoảng sợ tột độ. 


“Vì thế…tôi khuyên anh nên đi về nhanh đi. Nếu tôi cảm ứng không sai thì Tự Do và Khoan Dung hiện nay đã bị U Minh và Elena chọc giận, chúng đang ở trạng thái nửa thức tỉnh. Anh nói cho hai người họ biết, bây giờ đi vẫn còn kịp, đến lúc chúng hoàn toàn thức tỉnh thì hai người họ sẽ bị xé vụn trong tích tắc đấy!” 


“Nhưng mà….lẽ nào để mặc hai hồn thú bạo động không quan tâm sao?” Tất Lạp  nhìn khu rừng chìm trong gió tuyết, nơi xa mơ hồ liên tiếp truyền đến dư chấn. 


“Hai hồn thú này là hồn thú cấp bậc cao, không thể nào bạo động lâu được. Chỉ cần không có người cố ý kéo dài kích động chúng, khiến chúng thức tỉnh hoàn toàn, như vậy, hồn vụ xung quanh sẽ hao hết, chúng tự nhiên lại trở về trạng thái ngủ say, không cần phải để ý.” 


“Nhưng chúng tôi nhận được lệnh của Tư tế Bạch Ngân, bảo là phải bắt được hai hồn thú này.” Tất Lạp nhìn Gilgamesh, nói. 


“Bọn anh muốn bắt chúng ư? Đừng nói đùa, chỉ bằng thực lực của mấy người, ngay cả đến bên cạnh chân Khoan Dung cũng không được nữa kìa, đừng nói đến Tự Do luôn đứng ở đỉnh cao hồn thú mấy vạn năm nay, chưa từng có hồn thú nào vượt qua được nó. Tất Lạp, anh thật sự có biết mình đang nói gì không? Với kinh nghiệm của anh, không thể nào không biết thực lực của bốn hồn thú kia. Anh biết chúng đã sống trong lãnh thổ Aslan bao nhiêu năm rồi không? Bốn hồn thú này gần như là di tích sống của Aslan…” Gilgamesh nhìn Tất Lạp, lạnh lùng nói, “Dù sao, tôi cũng không đi! Trừ phi đích thân Tư tế Bạch Ngân đến hạ lệnh. Nếu không, bất cứ kẻ nào đến truyền tin, trong mắt tôi đều là hoang đường. Tôi tin rằng Tư tế Bạch Ngân sẽ không làm chuyện như vậy.” 


“Không phải chúng tôi bắt….” Tất Lạp nhìn Gilgamesh, “…mà là Tư tế Bạch Ngân bảo chúng tôi hỗ trợ anh bắt Khoan Dung, trở thành hồn thú thứ nhất của anh.” 
Gilgamesh nhìn ánh mắt có chút né tránh của Tất Lạp, gương mặt anh trở nên lạnh lùng: “Vì thế….bọn anh cố ý đánh thức chúng nó?” 


Tất Lạp nhìn đôi mắt sáng ngời như tuyết của Gilgamesh, chậm rãi gật đầu: “Chúng tôi chỉ muốn đánh thức Khoan Dung đang ngủ say ở vùng đất tuyết cực Bắc, kết quả không biết vì nguyên nhân gì mà Tự do lại xuất hiện ở cánh rừng phía Bắc cách đó không xa. Hai hồn thú cảm ứng được hồn lực mạnh mẽ của đối phương, đều muốn nuốt lẫn nhau… Vì vậy chúng từ từ vừa đến gần nhau vừa thức tỉnh, cuối cùng tụ họp tại cuối cánh rừng phía Bắc.” 


“Bọn anh có biết mình đã làm một chuyện đáng sợ cỡ nào không….” Gilgamesh nhìn bão tuyết mờ mịt ở phía xa xa, tiếng nói vọng trong gió lốc. 


“Vương tước, nếu bây giờ anh đi vẫn còn kịp. Với lực lượng của tất cả Vương tước chúng ta, cộng thêm thực lực của anh, chắc hẳn có thể bắt được Khoan Dung… Nhưng phải nhanh lên, giờ phút này, mọi người đang kéo dài sự thức tỉnh của nó, nếu chậm chạp, khi chúng đã hoàn toàn tỉnh lại…” 


Gilgamesh quay đầu nhìn Tất Lạp, lâu thật lâu sau, cuối cùng nặng nề gật đầu: “Anh làm quân cờ đi, chúng ta trực tiếp đến đó.” 


Cây cối xung quanh đổ ngổn ngang, thân cây gãy lìa, hồn lực quay cuồng gào thét trong không trung tựa hàng loạt lưỡi dao trong suốt bay xoáy nhanh như chớp. Tuyết đóng dày trên mặt đất bị bốc lên, xoay vần khắp đất trời làm mờ mắt người. Tiếng va chạm ầm ĩ liên tiếp vang lên, từng thân cây cao chọc trời không ngừng ngã xuống, sau đó lại nhanh chóng bị gió lốc đánh nát từng mảnh gỗ vụn rồi thổi tan đi. Trong phạm vi một nghìn mét bỗng chốc biến thành vùng bình địa. 


Vương tước cấp Năm Elena đang thở hổn hển, một chân quỳ trên đất, lưng khom xuống, tay cầm kiếm cắm sâu vào đất, dùng sức tàn cố duy trì tư thế, tránh bị ngã xuống. Sau lưng cô là Vương tước cấp Bảy Ferrer, trên áo giáp sắc bén của anh ta loang lổ từng mảng máu tươi đầm đìa, chiến bào cũng thấm đẫm máu. Anh ta quỳ trên mặt đất, tấm chắn trên tay đã bị nứt hai đường sâu hoắm, cây thương to nằm bên chân, miệng thỉnh thoảng tuôn ra máu nóng, rỏ xuống đất, nhanh chóng đóng lại thành băng đỏ. 


Ở bên cạnh Ferrer, U Minh mặt trắng như tờ giấy, đang dựa vào một gốc cây to, hai mắt nhắm nghiền. Thân thể gã như bị các lưỡi dao sắc lẹm cắt ra, rất nhiều vết thương sâu cạn khác nhau. Ba lỗ thủng to cỡ nắm tay trên lồng ngực rắn chắc đang chảy máu ào ạt. Dường như gã đã mất đi ý thức, co ro ngã trên mặt đất, may mắn thay các vết thương trên ngực đang dần dần tái sinh thịt non đỏ au, chứng minh gã còn sống. 


Còn ở đằng xa, một đóa hoa sen khổng lồ đang chập chờn đong đưa trong cơn bão tuyết. 


Tim Elena nặng trĩu như vị tảng đá to đè lên. Trước đây, cô chỉ nghe nói hồn thú thượng cổ vạn năm này còn sống, theo truyền thuyết thì có dáng vẻ giống hệt hoa sen. Nói chính xác hơn, Khoan Dung thật ra là một đóa hoa, không biết vì sao lại có thể hoạt động và có ý thức, sống tại vùng cực Bắc. Giờ khắc này, trong gió lốc lồng lộng, đóa sen khổng lồ kia trông như một ngọn núi sừng sững vậy. 


Vốn dĩ, Elena nghĩ rằng, thiên phú Thôi miên hồn thú của mình đủ để khống chế Khoan Dung, cộng thêm hồn lực mạnh mẽ của Vương tước cấp Hai, dù không thể bắt được nó nhưng ít ra cũng sẽ không rơi vào cục diện hiện giờ. Nhưng trên thực tế, cả ba người bọn họ còn chưa tiếp cận để có thể thấy được nó một cách rõ ràng, đã bị vài thứ đỏ lòm như chiếc lưỡi trong bão tuyết tấn công đột ngột, không cách nào chống trả được. 


*** 
Bốn năm trước. 
Đảo Vụ Ẩn Lục, đế quốc Aslan phía Tây.
 


Hồ Vụ Ẩn dưới màn đêm trông yên ả và xinh đẹp. Từ trên trời cao, ánh trăng sáng ngời dát bạc lên khu rừng rậm rạp. Tia sáng như thủy ngân dập dìu lưu chuyển trên mặt hồ, trên những hòn đảo lớn nhỏ rải rác thỉnh thoảng truyền đến tiếng chim kêu văng vẳng. Chốc chốc có một hai chú cá nhảy lên mặt nước, gợn lên sóng nước lăn tăn. 


Ngân Trần, Đông Hách và Glanz ngồi bên bờ hồ, không nói gì với nhau. Kể từ lúc chiều Tất Lạp đến đây, Vương tước không nói lời nào với họ đã vội vã rời đi. Trên cả quần đảo chỉ còn lại ba người họ bơ vơ. 


Trước khi đi, Tất Lạp nhìn ba người họ với vẻ mặt rất nghiêm trọng, dặn họ tạm thời phong ấn cảm ứng liên lạc giữa tước ấn của họ và Vương tước, bởi vì anh ta và Gilgamesh phải lập tức đi thi hành một nhiệm vụ cực kỳ nguy hiểm, nên nhất thiết không để bất kỳ điều gì quấy nhiễu đến Gilgamesh, khiến ngài phân tâm hoặc bị triệu hồi. Lúc ấy, ba người họ gật đầu, tạm thời ngắt cảm ứng liên lạc tước ấn của mình. Họ mơ hồ cảm nhận được hơi thở nguy hiểm bủa vây từ nét mặt của Tất Lạp. 


Tuy trước đây cũng từng xảy ra tình huống Gilgamesh bị Tư tế Bạch Ngân triệu hồi đột ngột, thoắt cái biến mất, Ngân Trần cũng đã quen với hành tung thoắt ẩn thoắt hiện của Gilgamesh, nhưng xưa nay, anh chưa từng thấy vẻ mặt Tất Lạp nghiêm trọng như thế. Anh biết nhiệm vụ lần này nhất định là vô cùng nguy hiểm. 


“Hai người nói xem Vương tước đi đâu vậy nhỉ?” Glanz nhặt hòn đá bên chân, nhàm chán tạt nó nhảy trên mặt nước. 


Ngân Trần và Đông Hách đều không đáp lời, ánh mắt hai người đều rất băn khoăn. Bỗng có một vòng sóng vô hình lan tỏa trong không khí, mong manh đến mức khó mà phát hiện. 


“Hai người có cảm giác được…” Glanz đang lười nhác đột nhiên căng thẳng. Anh nhanh chóng quay đầu lại, nhìn xoáy vào rừng cây đen như mực. 


“Hai cậu đứng ra sau đi!” Đông Hách đứng bật dậy, kéo Glanz và Ngân Trần ra sau mình. Anh thận trọng tiến lên hai bước, hoa văn vàng rực hiện rõ, tiếng hồn lực chấn động trong không khí. 


Nỗi khiếp đảm bủa vây từ trong bóng tối phía trước, tĩnh lặng như tờ, không có bất cứ âm thanh nào, không có bất kỳ hình bóng nào. Chỉ có cảm giác sự khủng khiếp dày đặc kinh người rõ ràng ùa đến từ nơi nào đó không biết, không thể nhìn thấy, không thể sờ được. 


Sắc mặt Ngân Trần và Glanz xám ngoét như người ch.ết. Đông Hách vận hồn lực, mặt hồ phía sau phun lên vô số cột nước, nhanh chóng đông lại thành những mũi tên sắc bén, thần tốc lao thẳng về phía bóng tối đậm đặc. Nhưng tất cả tên băng như đá chìm xuống biển, không hề có âm thanh nào vọng lại, cứ như bị một quái thú vô hình nuốt chửng. 


Đột nhiên, nơi tối tăm truyền đến tiếng cười khẽ khàng như thể u hồn, một âm hồn ma nữ. Trong bóng tối, ánh sáng mờ mờ dần hiện ra càng lúc càng rõ, từng bước từng bước, một người phụ nữ xinh đẹp mặc váy lụa trắng muốt chậm chạp tiến về phía ba người họ. 


Ngân Trần nhanh chóng bày trận. Ánh sáng xoay tròn trên cỏ, chưa kịp phóng ra thì đã thình lình bị thứ gì đó nuốt sạch, giống như bị mặt đất hút sâu xuống bên dưới. 


Hai tay Đông Hách nâng lên, mặt hồ phía sau nổ tung, vài cột nước to bằng vòng tay ôm bắn phụt lên, như rồng băng sắc bén đâm về phía người phụ nữ kia. Đồng thời hai tay Glanz ấn xuống mặt đất, hàng loạt kiếm băng soàn soạt đâm thủng đất đai, điên cuồng lao đến chỗ cô ta. 


Tuy nhiên, tất cả tấn công lúc đến gần thân thể cô ta đều bất chợt mất hút, giống như bị chiếc váy trắng lượn lờ tựa sương mù nuốt chửng, rơi vào im lặng rồi biến mất. Cô ta trước sau vẫn tươi cười, đôi chân trần giẫm lên bãi cỏ, nhẹ nhàng cất từng bước đến gần họ, như loài ma quỷ chậm chạp đi đến từ bóng tối. 


“Điều này…không thể nào…” Nỗi khiếp sợ như dây leo sinh trưởng nhanh chóng quấn chặt trái tim Đông Hách đến ngạt thở. Anh đột nhiên phát hiện thân thể mình hoàn toàn không thể cử động được, anh ngẩng đầu nhìn nữ quỷ mặc váy trắng đang đứng trước mặt mình hiện giờ. 


“Tôi còn tưởng rằng tất cả Sứ đồ trên đời này đều lợi hại giống như tên ở nhà tôi.” Cô ta khẽ giơ bàn tay trắng nõn, che khóe môi cười quyến rũ. “Không ngờ Sứ đồ của Vương tước cấp Một lại kém quá đi mất…” 


Đông Hách ngỡ ngàng, không biết tự lúc nào người phụ nữ kia đã đưa tay đến vị trí tước ấn nơi xương cụt của mình. Anh chưa kịp lên tiếng thì hai mắt đã tối sầm, ngã xuống như một tảng đá. 
“Cô là ai…” Glanz cố nén lệ nóng nơi hốc mắt, nghiến răng hỏi. 


Người phụ nữ xinh đẹp nhấc chân giẫm lên khuôn mặt của Đông Hách đã ch.ết. Cô ta ngẩng đầu nhìn Ngân Trần và Glanz trước mặt, nở nụ cười quỷ quyệt, nhìn họ bằng đôi mắt đầy sương mù quay cuồng mãnh liệt, khẽ nói: “Ôi chao, tôi thật là bất lịch sự quá, quên mất nói cho các cậu biết tên của tôi. Hai cậu nhất định phải nhớ nhé, tôi tên Đặc Lôi Á. Hôm nay, tôi chịu trách nhiệm đến đây để giết ch.ết các người.” 


***






Truyện liên quan