Chương 2: Tình cờ
Phương bước xuống sân bay thành phố B của Trung Quốc, bắt taxi về nhà cô. Vẫn bộ đồ đen ấy,vẫn cái mũ le ấy cô có đeo thêm 1 chiếc kính màu đen, tay kéo 2 chiếc vali, trên lưng đeo 1 chiếc balo, địa chỉ thì đã đc ghi trong giấy vẫy mà đến của nhà thì ko có ai, cửa thì khóa. Cô gửi vali của mk sang nhà bên cạnh rồi chạy đi chơi lượn lờ xung quanh. Cách nhà dì có 1 công viên lũ trẻ con đang chơi ở đó còn có thêm 1 vài người già đang tập dưỡng sinh, có 1 đám đông đang hô hòa cổ vũ" cố lên" "cố lên""cố lên"
Phương tiến lại gần đám đông thì phát hiện ra đó là 1 cuộc thi nhảy. 4 người 2 nữ 2 năm đấu vs 3 năm. Đội có ba người cử ra 1 người đầu tiên, từng bước nhảy của cậu ta luôn mềm mại, mạnh mẽ thể hiện sự cao lãnh lạnh lùng của cậu ta. Người thứ 2 là 1 người có khuôn mặt đẹp trai điệu nhảy nói lên tất cả thần thái của cn người. Người thứ ba có vẻ như là 1 người nhí nhảnh hay đùa giỡn bởi qua cách cậu ta nhảy cũng khiến cho nhiều bạn gái ở đó phải ch.ết mê ch.ết mệt.Đội bên kia đáp trả bằng một cô gái có gương mặt xinh đẹp khi lạnh lùng và có thể đáng yêu hơn khi cô ấy cười tươi nhưng động tác của cô ấy khá mạnh mẽ theo kiểu của con gái ( đừng điều tr.a làm j nhé bởi vì k tự nghĩ hết đấy) sexy, cô ấy nhảy tập chung vào vòng 1 và 3 mà quên mất vòng 2 khiến cho người cô ấy người cô ấy hơi cứng. Cho ra con gái nhảy theo kiểu sexy như vậy thì đội 3 người con trai kia làm sao mà đáp trả lại 1 cách hoàn chỉnh đcThấy vậy Phương ra tay giúp đỡ, cô chìa bàn tay ra lượn qua giữa 2 đội nhưng mặt quay về phía của đội ba người
‘ nhảy 1 điệu để lại kí ức để lại ấn tượng tốt, dân nhảy nhót chắc các cậu cũng biết chỉ cần đập tay là đã trở thành đồng đội’ Phương nói.
Nhưng nhìn ánh mắt của 3 người con trai này thật khiến cô thất vọng ko còn j để nói. Mãi đến khi lửa giận trong người Phương sắp phun ra ngoài thì 1 bàn tay của cậu nhảy thứ ba đập vào tay cô
‘ Cố lên’ cậu thứ ba
Phương quay người ra phía trước hai cô gái đang chưa hiểu chuyện j mà nhảy. từng động tác đều bị Phương bật lại 1 cách mạnh mẽ, từng bước chân, từng động tác tay và đặc biệt là động tác ở phần eo đc cô chú trọng. Đánh bật đội bên kia cho đến cuối cùng.
‘ đc lắm hôm nay tụi bay ăn may thôi chứ đừng tưởng lúc nào cũng có người đến cứu’ 1 cậu con trai ở bên đôi 4 người nói
‘em gái, em nhảy rất đẹp đấy có muốn đi cùng tụi này ko’
‘ xin lỗi tôi thích chơi vs những người kiêu ngạo như mấy người’ Chỉ 1 câu của Phương thôi mà khiến cho bọn họ tức ko chịu nổi
‘NÀY’ ‘bạn tên j vậy có thể cho tụi này làm quen ko’ Phương bước đi thì bị cậu nhảy thứ ba gọi lại nhưng cô vẫn tiếp
‘ nếu có duyên thì sẽ gặp lại’ Phương vẫy tay đi.
Ngồi đợi tầm 15’ sau dì đã về
‘dì Nguyên"
‘Phương cháu sang lâu chưa’
‘cháu sang đc tầm 1 tiếng rồi’
‘vậy hả ăn j chưa’
‘cháu ăn trên máy bay rồi’
‘ thôi vào nhà đi dì nấu đồ ăn cho’ dì đẩy Phương vào nhà. Đây là 1 căn nhà khá rộng có thể là từ hai căn nhà ghép lại. Vì đây là quán ăn nên tầng 1 và nửa tầng hai là bàn ăn đứng ở dưới có thể nhìn thấy tầng hai. Một nửa còn lại của tầng hai là phòng sinh hoạt chung của m.n được ngăn cách bằng 1 bức tường. Mở cửa đi vào sẽ thấy hai bên là buồng ngủ, 6 buồng và có 2 phòng tắm ở cuối hành lang. Ở giữa sát cửa là nơi đủ lớn để đặt 1 bộ bàn ghế và 1 chiếc tivi
" Phương đây là phòng của cháu,cạnh phòng cháu là phòng của dì và em Dương, kia là phòng của cô Lâm, đối diện phòng cháu là phòng của con cô Lâm và bạn của cậu ấy còn hai phòng kia là phòng trọ đã có người ở đừng đi lung tung biết chưa"
" dạ cháu biết rồi"
" thôi cất đồ đi " Phương xếp đồ 1 hồi rồi đi xuống tầng 1 ôm lấy dì nói
"dì sao dì lại tốt vs con vậy chứ đã mua đủ sách vở cho con rồi"
"dì đã mua từ lâu rồi từ khi con nói là con muốn sang đây, thế việc học tiếng thế nào có tốt ko"
" dì yên tâm con đã nói lưu loát rồi"
" mai là thứ 2 chuẩn bị đi học nhé"
" hả đã đi học rồi "
" đương nhiên rồi dì có quen 1 số thầy cô trong trường nên việc nhờ cậy cũng ko khó"
"vậy tên con là j ạ."
" vẫn là Phương nhưng j nói nếu như gọi là Phương thì nó sẽ ko nghe mà phải gọi là Linh thì nó ms trả lời nên thầy cô cũng chấp nhận để tên khác của con là Hoàng Thùy Linh"
" thật sao vậy bây giờ con sẽ là Linh, Linh xinh dì ko đc gọi con là Phương nữa "
" thôi đc rồi bây giờ đi theo dì đi đón em về"
" vâng" Dì gửi Tiểu Mỹ ở 1 trường mầm non ở gần nhà để đi lại cho tiện"
"Chị Phương " Tiểu Mỹ hét to * Tiểu Mỹ là 1 đứa trẻ ngoan rất dễ thương*
" lại đây nào " Phương vẫy tay gọi Tiểu Mỹ lại gần mình
" Tiểu Mỹ từ giờ ko đc gọi chị là chị Phương nữa mà phải gọi là chị Linh nghe chưa" dì dặn Tiểu Mỹ
" sao vậy ạ" Con bé bày cái vẻ mặt dễ thương ra hỏi
" ko sao chỉ là tên tiếng trung thôi mà."
" dạ vâng chị Linh, chị Linh xinh."
" ừ ngoan Tiểu Mỹ nhà mk ngoan quá"