Quyển 1 - Chương 1: Hắn gọi nàng là nương tử?
“Nương tử, nương tử, nàng đừng bỏ ta đi mà…” An Nguyệt Quân vẻ mặt đích như một người chồng bị ruồng bỏ, thương cảm buồn tủi nhìn Diệp Khê Thiến lửa giận ngút trời. Hắn chớp chớp hàng lông mi dài, mím chặt đôi môi anh đào đỏ bừng, miệng nhỏ nhắn mếu mếu, ánh mắt ngập nước, phảng phất người kia không đáp ứng liền trực tiếp khóc toáng lên.
Diệp Khê Thiến quay ngoắt lại hung tợn quát: “Tôi đã nói rất nhiều lần, tôi không phải nương tử nhà anh!”
“Nhưng mà… Nhưng mà…” An Nguyệt Quân ngập ngừng không dám đáp.
“Nhưng mà cái gì?!” Diệp Khê Thiến nghiến răng nghiến lợi quát to lần nữa.
“Nhưng mà nương tử chính là nương tử của ta mà…” An Nguyệt Quân khúm núm nói nốt.
Diệp Khê Thiến lửa giận bốc ngùn ngụt, đi đến trước túm lấy cổ áo hắn, uy hϊế͙p͙: “Còn dám nói tôi là nương tử của anh, tôi liền đánh cho anh bầm mặt!” Diệp Khê Thiến thật điên rồi. Nàng bị kẻ bắt cóc ám hại, tỉnh lại đã thấy mình ở nơi khỉ ho cò gáy này, vậy còn chưa đủ, bên cạnh còn có một tên điên cứ nhìn chằm chằm nàng, hô to gọi nhỏ nàng là nương tử, nương tử!? Ông Trời, nàng cũng chỉ là một bartender bé xíu cỏn con, vừa không tài vừa không sắc, làm sao lại gặp chuyện này?!
An Nguyệt Quân thì nụ cười rạng rỡ, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn thẳng vào nàng, hoàn toàn chẳng đem chút uy hϊế͙p͙ nào của nàng vào đầu. Diệp Khê Thiến lén nuốt nuốt nước bọt. Cái tên mê người này, gương mặt trắng nõn hồng nộn, lông mi dài rợp như cánh bướm, hơn nữa cái miệng kia, đôi môi múm mím lại đỏ bừng, mắt phượng loé lên tia trong sáng thuần khiết, quả thực là đang dụ dỗ người ta phạm tội mà!
Diệp Khê Thiến nhìn hắn, chau mày hỏi: “Sao? Không sợ à?” Nói rồi liền kiễng chân lên, tay đã không tự chủ được mà chạm vào gương mặt hắn. Tên này da dẻ trơn bóng nhẵn nhụi, không giống nàng, dùng đủ thứ mỹ phẩm cao cấp cũng chẳng được như hắn, ôi, chỉ có thể ghen tỵ…
An Nguyệt Quân cũng chẳng ngăn nàng, lại hồn nhiên đáp: “Nương tử sẽ không làm vậy đâu.”
“Tại sao?” Diệp Khê Thiến hỏi nhẹ nhưng tràn đầy nguy hiểm.
“Bởi vì nương tử rất dịu dàng.” An Nguyệt Quân trong mắt ngập tràn tình cảm, ghé vào tai nàng mà nhẹ nhàng nói câu đó, còn cố phả hơi thở của hắn lên mặt nàng, phảng phất như một cái hôn nhẹ, nhưng ngay sau đó liền rời đi.
“Anh…” Diệp Khê Thiến mặt đỏ bừng, nói cà lăm.
“Nương tử thật thơm nha…” An Nguyệt Quân làm nũng nói, đáy mắt chợt loé, phút chốc nhanh lẹ ôm chặt nàng, hai gò má phúng phính ghé vào trước ngực nàng, dùng sức cọ, mắt nheo lại, mặt bướng bỉnh mơ hồ thấy chút sắc bén.
Diệp Khê Thiến xấu hổ một tay đẩy hắn ra, quẫn bách quát: “Anh… đứng cách tôi ít nhất mười thước!!!”
“Nương tử à…” An Nguyệt Quân đáng thương gọi.
“Câm miệng! Anh có phải bị bại não rồi không?! Ai lại gọi người mới gặp lần đầu là nương tử…” Diệp Khê Thiến nhìn y phục không tầm thường trên người hắn, ánh mắt đảo quanh, thâm trầm ngó chăm chăm hắn hồi lâu, rồi bỗng dưng đương thô lỗ rống giận lại ngoắt 180 độ, dịu dàng cười híp mắt hỏi hắn: “Này ‘phu quân’, anh có nhiều tiền lắm hả?”
An Nguyệt Quân sửng sốt, đáy mắt chợt loé: “Cũng không hẳn, bất quá đủ nuôi nương tử.”
Diệp Khê Thiến phút chốc mặt mày hớn hở, vui vẻ lôi kéo hắn, nói: “Vậy được rồi, chúng ta đi nhanh thôi.”
“Nương tử, đi đâu?”
“Anh mới gọi tôi cái gì?” Diệp Khê Thiến quay đầu híp mắt hỏi.
“Nương tử.” An Nguyệt Quân ngoan ngoãn trả lời.
“Vậy ‘phu quân’ phải có trách nhiệm nuôi ‘nương tử’ đúng không nhỉ?” Diệp Khê Thiến giống như lừa gạt trẻ con, nghĩ muốn vỗ vỗ đầu hắn, nhưng bàn tay đến một nửa đã dừng lại. Hắn sao lại cao vậy?!
An Nguyệt Quân gật đầu.
“Vậy còn không mau dẫn đường!?”
An Nguyệt Quân liền kéo tay nàng rời đi, âm thầm cười một tiếng, nhưng ngay sau đó nhìn hai người bọn họ nắm lấy tay nhau, trong mắt nhãn quang lưu chuyển như ánh mặt trời, khuôn mặt tuyệt mỹ bất chợt ý cười càng sâu, vô cùng mị hoặc, khẽ nói: “Nương tử, nàng nhất định là của ta, trốn không thoát đâu!”
Dọc theo đường, Diệp Khê Thiến đột nhiên hỏi: “Này, anh tên gì?”
An Nguyệt Quân mím môi, không chịu để ý tới nàng, một bộ sinh khí giận dỗi. Nhìn một tên ước chừng 1m8 làm bộ kiểu đó, kì lạ sao không làm cho nàng thấy chán ghét, ngược lại còn có chút đau lòng.
“Sao vậy?” Mới nãy không phải vẫn tốt sao? Thế nào đột nhiên giận? Cứ nói lòng phụ nữ như kim dưới đáy biển, không nghĩ tới tâm đàn ông còn khó nắm hơn.
“Phu quân.” An Nguyệt Quân rầu rĩ nói.
Diệp Khê Thiến đầu tiên là sửng sốt, ngay tức thì liền hiểu, “xì” cười một tiếng, vừa cười vừa nói: “Có cái gì đâu chứ.”
An Nguyệt Quân tức giận buông tay nàng ra đi một mình.
Nhìn phiếu cơm dài hạn bỏ đi, Diệp Khê Thiến chỉ có thể đuổi theo chữa cháy: “Phu quân! Thế được chưa?!” Nói xong đảo cặp mắt trắng dã.
An Nguyệt Quân thấy thế hài lòng gật đầu, nói: “An Nguyệt Quân.”
Diệp Khê Thiến chỉ có thể buồn cười lắc đầu, thật tình, hệt như đứa con nít!
Khoảng chừng một canh giờ sau, Diệp Khê Thiến vẫn không thấy có đường ra, liền vỗ vỗ cánh tay đang nắm mình, cười híp mắt hỏi: “Tiểu Quân Quân, rừng này rộng bao nhiêu vậy? Sao đi lâu thế mà chưa ra ngoài được?”
An Nguyệt Quân vừa nghe nàng gọi, đáy mắt liền hiện lên tia thoả mãn, nhưng ngay sau đó lại chớp đôi mắt to, không vui nhìn nàng, có chút rầu rĩ: “Nương tử không muốn đi cùng ta sao?”
“Sao lại không chứ! Chúng ta cứ đi đi!” Diệp Khê Thiến sợ hắn bỏ nàng lại, vội vàng sửa lời. Người này nói thay đổi liền thay đổi ngay, nàng hoàn toàn chẳng theo kịp. Chao ôi! Có phải nàng già rồi hay không?
Chừng đi thêm một canh giờ nữa, Diệp Khê Thiến thật sự không chịu nổi nữa, mất kiên nhẫn đẩy An Nguyệt Quân phía trước, hỏi: “Rốt cuộc còn bao lâu nữa mới tới?”
Không có ai trả lời…
Diệp Khê Thiến có chút kỳ quái, chạy đến cạnh hắn, cầm tay áo hắn vồn vã hỏi: “Phu quân, sao không nói chuyện?”
An Nguyệt Quân một đôi mắt tà mị lộ ra vẻ vô tội, thẳng tắp nhìn nàng, tẽn tò cười làm lành, nói: “Nương tử, đi có mệt không, có muốn nghỉ một chút không?”
Diệp Khê Thiến mắt nhìn quanh, nhíu nhíu mày, nói: “Sao mà được, nơi này không có chỗ nghỉ ngơi, hay là đi ra ngoài rồi tính đi.”
An Nguyệt Quân vẻ mặt kiên quyết nhìn nàng, nhẹ giọng thuyết phục: “Nương tử, ta xem nàng cũng mệt mỏi rồi, hay là nghỉ đi.”
Nói xong cũng không chờ nàng phản ứng, lập tức chạy đến bên dưới một gốc cây, từ trên người mình cởi bỏ y phục cao cấp trải lên đất. Diệp Khê Thiến thấy vậy cau mày, không khỏi đau lòng, y phục tốt vậy mà lại làm hỏng. An Nguyệt Quân hướng nàng phất tay, cười hi hi gọi: “Nương tử, nương tử, mau tới đây.”
Diệp Khê Thiến chạy tới, cũng chẳng nói tiếng cảm ơn, trực tiếp ngồi xuống.