Quyển 1 - Chương 51: Sáng sớm
Trong vòng một đêm, trên dưới Nguyệt gia bảo đều rỉ tai nhau sự kiện hai tỳ nữ mạo phạm bảo chủ phu nhân bị bảo chủ móc mắt, đồng thời họ cũng tự giác ngộ ra một điều: nữ nhân nọ có vị trí rất cao trong bảo, có thể xem như ngang hàng với bảo chủ, à không, thậm chí còn hơn cả bảo chủ nữa kìa.
Một ví dụ nhé…
“Nương tử, ta muốn ôm.” Đôi mắt to tròn ngập nước tràn đầy cầu khẩn, hai tay nóng lòng mở rộng.
Nhưng bốn bề lại lặng lẽ chẳng tiếng động…
…
Vì vậy, to nhỏ lớn bé trong bảo đều nhất trí gật đầu thề rằng: chọc ai thì chọc chứ tuyệt đối không thể chọc tới phu nhân.
Sáng sớm ngày thứ hai.
Diệp Khê Thiến tỉnh giấc thì ngay lập tức bị Thu nhi và Đông nhi kéo đi ấn ngồi trước bàn trang điểm. Nàng vừa ngáp vừa bảo: “Hai đứa nhóc mấy em gọi chị sớm vậy làm gì?”
“Tỷ tỷ, đến giờ ăn sáng rồi.” Đông nhi trả lời.
Sau ngày hôm qua, Diệp Khê Thiến vì Thu nhi mà dạy dỗ hai tỳ nữ đáng ghét kia, Đông nhi lập tức xem nàng trở thành chủ tử thực sự của mình. Đông nhi tin, khi đó Diệp Khê Thiến là tức thật, Đông nhi cũng tin, Diệp Khê Thiến tức là vì những tỳ nữ bé nhỏ như mình. Vậy nên Đông nhi liền yên tâm bỏ bớt sợ hãi trong lòng với Diệp Khê Thiến, thêm nhiều phần thân thiết hơn, học theo Thu nhi kêu chủ là tỷ tỷ.
“Ăn sáng thì trang điểm làm gì?” Diệp Khê Thiến tức giận nói, lại mở miệng ngáp một cái, lòng thầm bực bội chửi thề.
“Tỷ tỷ, nữ nhân thì có mấy cái xuân xanh? Dĩ nhiên phải nhân lúc xuân sắc còn phơi phới mà trang điểm cho thật xinh, mê hoặc bảo chủ đến thần hồn điên đảo chứ.” Đông nhi khẽ cười nói.
“Đông nhi, em từng có một thời đọc sách hả?” Nghe những từ ngữ Đông nhi nói, đáy mắt Diệp Khê Thiến thoáng tia u quang, nhẹ nhàng hỏi.
“Vâng, có đọc một chút, nhưng về sau trong nhà xảy ra chuyện nên bỏ ạ.” Đôi mắt Đông nhi ảm đảm, dáng vẻ trông hơi bi thương.
“Em thích đọc sách à?” Diệp Khê Thiến hỏi. Đông nhi giống nàng, lúc còn nhỏ, sau khi cha mẹ mất thì nàng đành bỏ học, cũng chẳng muốn học nữa, thế là trôi nổi giữa dòng đời xô đẩy sống lay lắt, qua ngày nào hay ngày đó, hiện tại, chữ 大 (đại) viết thế nào cũng không biết. Ánh mắt tối sầm, tâm rối bời, nàng như vậy xứng với hắn ư? Nàng có nên nỗ lực thêm chút nữa?
“Vâng, con gái không thích hợp với việc đọc sách, cha cũng phản đối.” Đông nhi lại cười khẽ một tiếng, nói một cách ngập tràn khổ sở.
Diệp Khê Thiến gật đầu một cái, thoáng chốc hiểu rõ.
Trải qua công cuộc “gia công” tỉ mỉ của hai tỳ nữ nhỏ, một tiểu mỹ nhân xuất hiện, gò má trắng nõn nhàn nhạt lớp phấn hồng đáng yêu, lông mày thanh tú, hàng mi đen rợp khẽ rủ thấp thoáng đôi đồng tử sáng rỡ, ánh mắt trong suốt, đôi môi đầy đặn đỏ bừng say lòng người, bộ y phục màu lam nhạt trên người thướt tha càng làm mỹ nhân thêm yểu điệu.
“Không ngờ tỷ tỷ lại là một đại mỹ nhân.” Thu nhi ngó trái ngó phải nửa ngày, bật thốt.
Diệp Khê Thiến tức giận trừng mắt với Thu nhi, đảo đảo cặp mắt, hung tợn hỏi: “Thu nhi, trước kia chị xấu lắm à?”
“Không, không, không, tỷ tỷ đẹp nhất.” Thu nhi lắc đầu quầy quậy, lời ngon tiếng ngọt nịnh bợ.
“Phải không?” Diệp Khê Thiến hừ lạnh một tiếng, chống nạnh nhìn Thu nhi.
“Cả hai đừng chộn rộn nữa, để bảo chủ đợi lâu không hay đâu.” Đông nhi trông hai chủ tớ đây một câu kia một câu cười đùa liền vội vã chen miệng nhắc nhở.
“Được rồi, Thu nhi, bản mỹ nữ bỏ qua cho em đó.” Diệp Khê Thiến khoan hồng độ lượng khoát khoát tay.
Thu nhi và Đông nhi len lén cười, ngay cả Diệp Khê Thiến nói xong cũng thấy buồn cười, cười phì ra.
…
Thu nhi lẫn Đông nhi cùng Diệp Khê Thiến đến đại sảnh, thấy An Nguyệt Quân an toạ ở ngay chính giữa, trước mặt là một bàn lớn sơn hào hải vị nhưng dáng vẻ vẫn lạnh băng, không nói một từ, đăm đăm nhìn về phía trước. Quét mắt nhìn bên cạnh hắn, Thi Tiêu An ngồi ngay ngắn tại chỗ, ánh mắt vụng trộm có chút mơ màng, Diệp Khê Thiến nhỏ nhẹ nở nụ cười với Tư Đồ Khiêm và Ngô Vũ Thi, sau khi được bọn họ đáp lại mới quay đầu về phía An Nguyệt Quân.
“Nương tử, ngồi chỗ này!” Thấy Diệp Khê Thiến tới, An Nguyệt Quân lập tức cười xán lạn như mặt trời, đáy mắt mê đắm bao trùm lấy bóng dáng xinh đẹp của nàng, cười híp mắt vẫy tay với nàng, hô to gọi nhỏ.
Diệp Khê Thiến chép miệng, toan bước tới trước một bước, tuy nhiên vô ý giẫm phải tà váy quá dài, lảo đảo nghiêng người muốn ngã.
Thu nhi với Đông nhi theo sau kinh hô, lập tức khẩn trương lao lên muốn níu chủ lại, chẳng ngờ An Nguyệt Quân nhanh hơn, động một cái liền đem nàng ôm vào trong lòng mình.
An Nguyệt Quân chớp nhá tia hứng thú nơi khoé mắt, dung nhan tuyệt thế ngập ý trêu đùa, đồng tử trắng đen rõ ràng nháy nháy, nói một cách rất chất phác: “Nương tử, thấy tướng công không cần phải hành đại lễ vậy đâu, nhưng nếu nương tử muốn, phu quân sẽ rất vui lòng phối hợp.”
Diệp Khê Thiến trợn mắt ngó hắn trừng trừng, bất mãn mở miệng: “Nhìn anh trông hả hê nhỉ?”
“Đâu có, đâu có, nương tử, ta nào dám.” An Nguyệt Quân liều mạng lắc đầu, vô tội trả lời, song khoé miệng hơi hơi cong lên.
Diệp Khê Thiến tách đôi tay hắn đang ôm mình ra, bước lên trước, chọn một chỗ xa hắn nhất, ngồi xuống.
An Nguyệt Quân mất hứng bĩu môi, chỉ vào chỗ gần bên mình nhất, nũng nịu lại gọi: “Nương tử, ngồi chỗ này cơ.”
“Được…” Diệp Khê Thiến liếc An Nguyệt Quân, canh đúng lúc hắn vì lời của nàng mà cười híp mắt, cao hứng nở nụ cười ngọt ngào thì ác độc quăng một đấm: “… Mới là lạ.”
Hụt hẫng, An Nguyệt Quân buồn bã ngó Diệp Khê Thiến, đáy mắt tràn đầy ai oán cùng tội nghiệp, trông nàng mãi vẫn không có ý dịch chuyển chỗ ngồi thì bèn càng thêm rầu rĩ cúi đầu, đáng thương sụt sịt.
Nhưng chưa tới một chốc, hắn lại vui vẻ ngẩng phắt đầu lên, cầm theo ghế xê tới chỗ Diệp Khê Thiến, chen vào ngồi giữa nàng và Ngô Vũ Thi, an vị xong liền quay qua nói với tất cả những kẻ còn lại trên bàn cơm đang há hốc mồm nhìn mình, lạnh lùng hạ: “Ăn cơm.”
“Nương tử, ăn cái này đi.”
“Nương tử, cái đó ăn không ngon đâu, ăn cái này nè.”
Thi Tiêu An nhìn một màn trước mắt, đáy mắt ngập tràn đau đớn lẫn ghen tị, bàn tay nắm đũa run run. Rốt cuộc nàng ta buông chén đũa xuống, mềm yếu nói với An Nguyệt Quân: “Biểu ca, ăn xong thì cùng Tiêu Tiêu dạo chợ nhé? Lâu rồi chúng ta chưa đi.”
Tựa hồ không nghe thủng lời của Thi Tiêu An, An Nguyệt Quân vẫn tiếp tục bận rộn luôn chân luôn tay, khi thì gắp thức ăn, khi thì múc canh, tuy nhiên dù làm gì thì trước sau vẫn chẳng hề liếc về phía Thi Tiêu An. Thi Tiêu An lúng túng đảo mắt sang hướng khác.
“Quân, chốc nữa tôi muốn ra ngoài dạo chợ tí, tiện mua ít đồ.” Diệp Khê Thiến thông báo.
“Nương tử, ta cũng muốn đi.” An Nguyệt Quân lập tức đồng ý hai tay hai chân, khuôn mặt tuyệt mỹ toát thêm vài nét trẻ con, nở nụ cười nịnh nọt nhìn Diệp Khê Thiến.
Dương Hoà ở một bên lù lù tiến lên như một cái “bóng đèn” vô duyên, nhắc nhở: “Bảo chủ, hôm nay chẳng phải người muốn đi thị sát cửa hàng ư?”
“Nhiều chuyện!” Âm thanh rét lạnh truyền tới khiến Dương Hoà hoàn toàn ngậm tăm.
“An Nguyệt Quân, anh không cần đi.” Diệp Khê Thiến liếc liếc hắn, tuyên bố.
“Nương tử, tại sao?! Tại sao lại bỏ ta?!” Đôi mắt nai của An Nguyệt Quân tràn đầy phẫn uất cùng buồn bã, miệng đáng thương nỉ non.
“Ngốc à, anh nên đi giải quyết chuyện trong bảo đi, có Tư Đồ Khiêm theo tôi là được rồi.” Diệp Khê Thiến véo véo gò má trơn mềm của hắn, cười bảo.
“Ừ, ta đi với Thiến Thiến, đảm bảo an toàn.” Tư Đồ Khiêm điềm đạm gật đầu.
“Mấy người sao còn chưa đi? Sao cứ thích ăn cơm chùa hoài vậy?” An Nguyệt Quân nhỏ giọng oán thán.
Câu nói nhỏ xíu như tiếng muỗi vo ve này không lọt vào tai hai vị khách đáng thương kia nhưng lại bị Diệp Khê Thiến nghe được. Nàng bất đắc dĩ ngó hắn, sau đó hỏi Thi Tiêu An bị cho ra rìa nãy giờ: “Tiêu Tiêu, em có muốn đi cùng không?”
Thi Tiêu An dịu dàng cười cười, ho khan một cái, đáp: “Tiêu Tiêu từ nhỏ thân thể không khoẻ, ít ra ngoài lắm.”
Diệp Khê Thiến gật đầu, không hỏi nữa, nhưng đáy lòng lại lẩm bẩm buồn cười: “Ha ha ha… Thân thể không khoẻ? Vậy mà lúc nãy còn kêu An Nguyệt Quân cùng dạo chợ làm gì? Haizzz, thay đổi nhanh như chong chóng.”