Quyển 1 - Chương 67: An Nguyệt Quân khóc

“Lăng Ba Vi Bộ? Thiên Nữ Tán Hoa? Hay Ngọc Nữ Tâm Kinh?” Diệp Khê Thiến hưng phấn tuôn hàng loạt cái tên trong phim võ hiệp từng xem.
“Nương tử, nàng nói gì vậy?” An Nguyệt Quân ngơ ngác.
“À…” Diệp Khê Thiến cứng họng, cơn kích động xẹp hơn phân nửa. “Vậy anh định dạy em cái gì?”


“Khinh công.” An Nguyệt Quân vui vẻ trả lời. Có khinh công, thời điểm gặp nguy hiểm nương tử có thể chạy trước, như vậy sẽ chẳng ai chạm vào nương tử được hết.


Càng nghĩ càng vui, dung nhan điên đảo chúng sinh sáng bừng. Vẻ đẹp tuyệt diễm ấy dường như không thuộc về nhân gian. Đôi mắt hắn lấp lánh hương vị hạnh phúc, làn da nõn nà ửng hồng như chú mèo trộm được cá. Hắn nở nụ cười đáng yêu, đáy lòng mừng rỡ: nương tử là của hắn!


“Anh đang âm mưu cái gì đúng không?” Diệp Khê Thiến nheo mắt liếc An Nguyệt Quân. Nụ cười của hắn sặc mùi gian trá thế cơ mà!
An Nguyệt Quân cực lực lắc đầu, vô (số) tội hô: “Không, ta có âm mưu gì đâu!”


Rồi An Nguyệt Quân cười rộ bảo: “Nương tử, chúng ta bắt đầu nhé?” Chỉ cần được ở bên nương tử, dù một chút thôi hắn cũng thấy hạnh phúc.
“Ừ.”

Một đêm yên tĩnh. Yên tĩnh lạ thường.


“Ai đó?!” Diệp Khê Thiến đang thiu thiu ngủ, chợt cảm giác có người lảng vảng bèn bật dậy lớn tiếng quát.
Xung quanh im ắng không tiếng động, nhưng nàng vẫn thấy chưa ổn. Không khí thoang thoảng một mùi hương nghe quen quen.


available on google playdownload on app store


Vội xuống giường, mò mẫm đến bên bàn thắp đèn lên, Diệp Khê Thiến ngó quanh bốn phía, tuy nhiên chẳng phát hiện điểm nào khả nghi. Nàng nhíu mày lẩm bẩm: “Chả lẽ mình đa nghi quá?”


Ngáp dài, nàng toan quay về giường, đột nhiên cơ thể lảo đảo ngã xuống đất, hôn mê. Ngọn đèn trên bàn bị nàng gạt phải cũng theo đó văng trúng trướng màn, bắt lửa, cháy ngày càng to.
Màn đêm tịch mịch tựa mặt hồ phẳng lặng không lấy một gợn, chỉ thấp thoáng tiếng lửa lách tách li ti.


Cuối cùng, lâu sau, ai đó hô hoán: “ch.ết! Cháy rồi!”
“Có cháy! Có cháy! Mọi người dậy mau!”
“Lạc An các cháy!”


Lập tức, trên dưới Nguyệt gia bảo rối rít tụ tập, người bưng thau, người xách thùng múc nước giếng tới tấp dập hoả. Không may, đám cháy chẳng hề giảm, ngược lại còn có xu hướng bốc cao hơn.


Đương lúc ai nấy luống cuống, bỗng một bóng người cao cao phi vào đám lửa, theo sau là Dương Hoà hết lời khuyên can: “Bảo chủ! Bảo chủ, đừng! Hiện giờ lửa rất lớn, ngài gặp nguy hiểm mất!”


“Đừng cản ta!” An Nguyệt Quân lạnh lùng đáp, thanh âm không một chút nhân tình, băng giá như địa ngục sâu thẳm. Vẻ mặt hắn vặn vẹo đến rợn người, hàn khí ầm ầm lan toả tưởng chừng có thể đóng băng cả thời gian.


“Bảo chủ, nhỡ ngài vào mà không có phu nhân trong đó thì chỉ uổng công thôi.” Dương Hoà tìm mọi lời khuyên ngăn.


“Nàng ch.ết, ta cũng chẳng thiết sống.” Câu nói kiên định khiến Dương Hoà chấn động, bàn tay già nua cố sống cố ch.ết níu chủ cũng từ từ buông lỏng. Không có trái tim, An Nguyệt Quân hắn sống thế nào được nữa? Không có nàng, hắn biết bước tiếp quãng đời còn lại ra sao? Bây giờ, ngay cả thở, hắn cũng đau đến tê dại. Có phải hắn yếu đuối lắm không? Phụ thuộc vào nàng, chẳng ai thay thế nổi nàng, nhất định phải là nàng… Diệp Khê Thiến, ta yếu đuối thế đấy… nên nàng sẽ không nỡ bỏ ta đi… đúng không?


Với bọn gia nhân, câu An Nguyệt Quân vừa nói làm họ nín lặng, nước mắt lã chã tuôn rơi. Phu nhân ch.ết, bảo chủ cũng chẳng thiết sống! Hoá ra tình cảm bảo chủ dành cho phu nhân sâu đậm tới vậy!


An Nguyệt Quân vọt vào biển lửa, bóng dáng tuyệt sắc dần dần chìm trong không gian đỏ rực. Mọi người đều âm thầm cầu nguyện: cầu cho bảo chủ, phu nhân bình an vô sự; cầu trời hãy đổ cơn mưa, dập tắt trận hoả hoạn tàn nhẫn này đi.
Im lặng…


Lâu sau, rất lâu sau, hy vọng bắt đầu hoá tuyệt vọng. Vài nô tỳ nhỏ tuổi xúc động còn khóc nấc lên.
Đột nhiên, đám lửa khổng lồ bị tách làm hai. Bóng người cao lớn cẩn thận ôm lấy một thân hình bé nhỏ, thoát khỏi tay Tử Thần.
Bảo chủ!
Phu nhân!


Phút chốc, tiếng hoan hô rầm trời. Dương Hoà đứng tại chỗ, hốc mắt ẩm ướt. Bảo chủ dám tự tách ngọn lửa làm hai! Việc này hao phí biết bao nội lực chứ! Tất cả chỉ vì mong phu nhân không phải chịu thêm thương tổn nào nữa mà thôi! Lão thực sự bị cảm động. Cảm động bởi sự si tình của bảo chủ. Bảo chủ không vô tình, mà chỉ vì toàn bộ tình cảm đều đã dành trọn cho người duy nhất rồi.


“Mau tìm đại phu!” An Nguyệt Quân quát lớn, ôm chặt Diệp Khê Thiến yếu ớt nhắm nghiền mắt vào lòng, tưởng chừng hắn sợ chỉ giây kế tiếp, nàng sẽ rời hắn mà đi. Tim đau như bị ai cắt. Ban nãy, lúc mới xông vào đám lửa, vết thương trên da hắn vẫn đau. Vậy mà giờ, nhìn người trong ngực mình, hắn còn đau hơn. Mặt, tay, mình, toàn thân nàng đều bị phỏng. Những vết thương đâm nhói mắt hắn, làm lệ lóng lánh tràn mi, giọt giọt nhỏ xuống, tí tách lăn trên gương mặt tái nhợt của nàng. Hệt như con tim đang rỉ máu của hắn vậy: đau!


Chưa, chưa đâu, nhất định nương tử chưa muốn bỏ hắn, nhất định nàng còn muốn ở bên hắn, cả đời bắt nạt hắn!
Nàng chưa thể ch.ết!


Ôm siết Diệp Khê Thiến, An Nguyệt Quân như muốn khảm nàng vào thân thể mình. Hắn run run, đáy mắt đen quánh, nồng đậm sát ý, khát máu, tàn nhẫn. Hắn nâng tay trỏ vào cái bóng cách Lạc An các không xa, bờ môi lành lạnh nở nụ cười dữ tợn. Dù là ai, chỉ cần làm nàng bị thương thì sẽ phải trả giá đắt, sống không bằng ch.ết!


Dưới ánh lửa bập bùng, gương mặt tuyệt mỹ trông quỷ dị gấp vàn lần Diêm La. Nét khủng khiếp ấy làm những ai có mặt nơi này đều rùng mình ớn lạnh, run rẩy trước thứ sát khí nhuộm đen trời đất, nhấn chìm thế gian vào địa ngục kia.
“Bảo chủ, đại phu tới.”


An Nguyệt Quân chẳng nhúc nhích, vẫn ôm cứng Diệp Khê Thiến. Dương Hoà vội lớn tiếng báo lại: “Bảo chủ, đại phu tới rồi! Chúng ta phải mau mau đưa phu nhân đến chỗ sạch sẽ để đại phu chữa cho phu nhân!”


Nghe đến hai chữ “phu nhân”, An Nguyệt Quân mới có phản ứng, chầm chậm bế Diệp Khê Thiến lên. Đoàn người nối đuôi nhau theo bóng An Nguyệt Quân, cũng lo cho thương thế của phu nhân họ.


Tại Thấm Tuyết các cách Lạc An các không xa, quang cảnh thanh nhã, mùi hương thoang thoảng, nếu chẳng phải bảo đang gặp biến thì đúng là tiên cảnh.


Vào Thấm Tuyết các, An Nguyệt Quân nhẹ nhàng đặt Diệp Khê Thiến lên giường, mân mê vuốt ve gương mặt nàng, thì thào: “Nương tử hư, sau này không được doạ ta thế nữa!”. Cũng đừng để ta kinh hãi tới vậy nữa! Nếu còn thêm một lần, có khi hắn hoá điên mất! Hoá điên mất!


Khẽ hôn nhẹ lên môi Diệp Khê Thiến, An Nguyệt Quân tiếp tục thủ thỉ: “May mà nàng không sao…” Cảm ơn trời đất, nàng vẫn còn đây với hắn…






Truyện liên quan