Quyển 2 - Chương 96: Mưu kế bắt đầu
Thánh chỉ ban ra, dân tình kinh hãi. Thiêu xác cố Tể tướng Tử Nguyệt vương triều Âu Dương Tán rồi nghiền xương thành tro! Thánh chỉ này không những bất kính với một bậc tiền bối như Âu Dương Tán mà còn bất kính với cả oan hồn người đã khuất. Cách thức tàn nhẫn này đáng lẽ chỉ áp dụng cho tội nhân tội ác tày trời thôi chứ.
Giờ thì dân chúng hoàn toàn phẫn nộ. Họ chẳng tài nào hiểu cớ sao một vị vua tốt lại bỗng trở nên tàn độc thế và đều thoá mạ hoàng đế đương triều Tử Hạo.
Sau đó, chả rõ ai đồn rằng, Tể tướng đương triều Lạc Vũ vì can gián Hoàng thượng hạ thánh chỉ này đã không màng quỳ trước long án một ngày một đêm mong Hoàng thượng thu hồi thánh chỉ. Tuy nhiên, kết quả vẫn không được. Tin này làm địa vị Lạc Vũ trong lòng dân tăng lên đáng kể. Dân chúng luôn miệng tiếc hận thay vị Tể tướng trẻ tuổi. Trên đường, nếu có ai nhận ra y thì đều tỏ ra kính nể y, tán thưởng y là thanh quan. Mọi hoài nghi trước kia đối với y dần tiêu tan hết.
*long án: bàn vua
*thanh quan: vị quan tốt
Mọi sự đều y như kế hoạch của Lạc Vũ. Giờ phút này, y đang nhàn nhã tựa vào ghế thưởng trà, ngắm mây trời, đầu óc nghìn xoay trăm đảo tính xem bước kế tiếp nên làm gì. Hiển nhiên là diệt Nguyệt gia bảo! Ngày nào còn chưa diệt Nguyệt gia bảo, ngày đó kế hoạch của y còn chưa suôn. Có lẽ nên dùng binh lực của Tử Hạo, xuất quân diệt một lần cho gọn. Địa vị Nguyệt gia bảo trong lòng đám dân đen còn cao hơn so với Âu Dương Tán, nếu lấy danh nghĩa Tử Nguyệt vương triều diệt Nguyệt gia bảo thì đúng là một công đôi việc, chả cần y hao sức lại càng khiến dân chúng thêm thất vọng với vị vua hiện tại. Mất lòng dân là điều tồi tệ nhất đối với một bậc đế vương! Khi đó mới chính là thời điểm đích thực để y ra tay.
Đêm ấy, An Nguyệt Quân đắp chăn cho Diệp Khê Thiến, sóng mắt dịu dàng, độc tác nhẹ nhàng. Xong xuôi, hắn xoay người đến bên cửa sổ, gọi: “Vào đi.”
Tinh Ảnh nhảy qua song cửa, quỳ xuống. “Bảo chủ.”
“tr.a chưa?” An Nguyệt Quân lạnh nhạt hỏi.
“Không nằm ngoài dự đoán của bảo chủ, đúng là vậy ạ.” Tinh Ảnh đáp khẽ, trong giọng có biểu lộ sự khâm phục.
“Ừm.” An Nguyệt Quân mắt loé sáng, nhếch môi, nụ cười buốt da buốt xương.
Tinh Ảnh biết, có kẻ sắp xui tận mạng rồi!
Khuya bảy ngày sau.
An Nguyệt Quân và Tề Thiên Phóng như thường lệ vào cung tiếp tục giải cổ cho Tử Hạo. Hôm nay là ngày cuối cũng là ngày mấu chốt. Tuyệt không được xảy ra sơ sót! Tề Thiên Phóng tập trung châm kim, luôn chân luôn tay. An Nguyệt Quân vẫn ngồi cạnh bàn, mắt xa xăm. Chợt hắn rướn mày, dỏng tai nghe tiếng bước chân dồn dập, mắt cuồn cuộn sát khí.
Tiểu Lộ Tử chạy vào điện, toan bước qua cửa thì phát hiện không khí trong điện khác lạ. Y cảnh giác lùi lại. Một bóng trắng chớp nhoáng. Tiểu Lộ Tử chưa kịp phản ứng thì mình đã bị xẻ làm hai.
Tề Thiên Phóng thấy có động bèn ngoái cổ, đi ra, thấy thi thể Tiểu Lộ Tử thì than thở: “Sao bây giờ? Thi thể xử lý thế nào đây?”
An Nguyệt Quân nhàn nhạt liếc y. Hồi lâu, Tề Thiên Phóng thở dài cam chịu. “Thật hết cách với ngươi. Chắc kiếp trước chúng ta là oan gia quá.” Sau đó y quay đầu vào tìm hộp thuốc.
An Nguyệt Quân dường như đã sớm biết sẽ thế này, thong dong về chỗ. Lát sau, Tề Thiên Phóng trở ra mang theo một lọ sứ nhỏ màu vàng, mở lọ nhỏ lên thi thể Tiểu Lộ Tử vài giọt.
Thất khiếu Tiểu Lộ Tử chảy máu, thịt trên người rữa ra, con mắt rớt khỏi tròng, xương teo lại, cuối cùng y biến mất chỉ còn đọng lại một vũng máu. Mọi thứ diễn ra trong nháy mắt.
Tề Thiên Phóng đắc chí với hiệu quả của dược, gật gù. “Quả nhiên mình tính không sai.”
An Nguyệt Quân đăm đăm nhìn giữa vũng máu còn sót một chiếc nhẫn ngọc. Hắn tiến lên, khom lưng nhặt nó, quan sát rồi cười một cách đắc thắng. Hắn nói với Tề Thiên Phóng mấy câu, Tề Thiên Phóng gật đầu.
Lúc này bên trong bỗng có tiếng rên.
“Ưm… Người đâu…?”
Tiếng nói đứt quãng khiến Tề Thiên Phóng cười cười. Tỉnh rồi à! Y liếc An Nguyệt Quân vẫn lạnh nhạt ở bên, một mình vào trước. An Nguyệt Quân thấy vậy mới đi theo.
Sau tấm bình phong, Tử Hạo đã tỉnh, thấy người tới dĩ nhiên hết hồn, qua mấy giây mới trấn định tinh thần gượng dậy, hết hơi hỏi: “Các ngươi… khụ khụ… sao… sao lại… ở đây?”
An Nguyệt Quân không thèm giải thích, quay đầu kêu: “Vào đi.”
Một nam tử phong thần tuấn lãng, mặc y phục màu đỏ sắc tím, cổ đeo chuỗi ngọc, trông rất giống với Tử Hạo ào vào. Y chính là Tiêu Dao vương của Tử Nguyệt vương triều – Tử Ngạo.
“Hoàng huynh, rốt cuộc huynh cũng tỉnh!” Tử Ngạo mừng rỡ đỡ Tử Hạo.
“Rốt cuộc… là… có chuyện gì?” Tử Hạo vẫn không hiểu.
“Ngắn gọn là thế này: một tháng trước hoàng huynh gán tội phản quốc và bỏ tù Âu Dương Tán, cho Lạc Vũ làm Tể tướng, sau đó không lâu thì ký hiệp ước với Khải quốc hàng năm tiến cống vô số tài vật, ngân lượng, mấy ngày trước Âu Dương Tán bị ám sát, hoàng huynh còn hạ thánh chỉ thiêu thi thể Âu Dương Tán rồi nghiền xương thành tro. Thần đệ định vào cung tìm hoàng huynh thì phủ bỗng bị binh lính bao vây, trên danh nghĩa là canh giữ nhưng thật ra là giam lỏng, không cho thần đệ ra ngoài.” Tử Ngạo từ từ giải thích.
“Âu Dương… Tán… bị ám sát?” Tử Hạo ho khan, không dám tin hỏi lại.
“Vâng, mấy hôm trước đã xác nhận rồi ạ.” Tử Ngạo liếc Tử Hạo bị đả kích nặng trước tin Âu Dương tán ch.ết bèn tiếp sang chuyện khác: “Hôm qua, An Nguyệt Quân và bằng hữu của hắn đến phủ báo cho thần đệ hoàng huynh trúng cổ độc, hôm nay hoàng huynh sẽ khoẻ lại, sợ hoàng huynh không tin nên dẫn thần đệ tới giải thích cho hoàng huynh.”
“Trúng… cổ độc?” Dứt lời, Tử Hạo ho sặc sụa.
Tề Thiên Phóng nãy giờ vốn im lặng bỗng chen vào: “Yên tâm, đã giải giúp ngươi rồi.”
“Lạc Vũ… đáng ch.ết!” Tử Hạo dù suy yếu, mặt mày trắng bệch nhưng nổi giận vẫn có khí thế của một đế vương. Y là vua, tất cả đều phải tôn quý, sụp lạy y!
An Nguyệt Quân nhàn nhạt mở miệng: “Hắn không phải Lạc Vũ, Lạc Vũ sớm đã bị giết rồi.”
“Vậy sao hắn…” Tử Hạo ngừng lời, mắt lộ vẻ căm tức. Vì sao y phải hỏi tin từ An Nguyệt Quân? Sao hắn dám cao cao tại thượng dùng vẻ khinh khỉnh ấy nhìn y? Rõ ràng y mới là vua! Y không cam lòng!
An Nguyệt Quân liếc Tử Hạo, tự động đưa ra lời đáp khiến ba người còn lại kinh hãi.
“Làm sao đây?” Tử Ngạo cau mày.
“Hạ thánh chỉ… giết Lạc Vũ!” Tử Hạo gằn giọng. Y không thể để một kẻ như vậy tiếp tục sống trên đời!
An Nguyệt Quân giễu cợt ngó Tử Hạo, không thèm can, thay vào đó là Tử Hạo: “Hoàng huynh, không ổn đâu. Hiện địa vị Lạc Vũ trong lòng dân chúng rất cao, e là còn… khụ khụ… còn cao hơn hoàng huynh.” Nếu Tử Hạo hạ thánh chỉ giết Lạc Vũ, sợ rằng sẽ khiến dân chúng phẫn nộ.
Tử Hạo trầm mặc, lâu sau mới hỏi: “Vậy phải làm sao?”
An Nguyệt Quân đứng dậy tới trước mặt Tử Hạo, lạnh nhạt nói: “Ngươi cứ như cũ, đừng để lộ chuyện cổ đã được giải. Tử Ngạo sẽ giả thành gian tế Lạc Vũ an bài cạnh ngươi, Tiểu Lộ Tử. Những chuyện khác ta sẽ tự sắp xếp. Tuy nhiên nhất cử nhất động đều phải báo cho ta.”
“Sao trẫm… phải nghe ngươi?” Tử Hạo không cam lòng. Tình hình rất nghiêm trọng, y biết mình không thể phản đối. Song y cũng là một đế vương, có hoang đường không khi phải báo mọi chuyện của vua cho một tên dân thường?
An Nguyệt Quân không thèm đếm xỉa, lẳng lặng nhìn Tử Hạo. Tử Ngạo ở bên tha thiết khuyên: “Hoàng huynh, chẳng lẽ an nguy của Tử Nguyệt vương triều không bằng thể diện của chúng ta?”
Lời Tử Ngạo khiến Tử Hạo nhắm mắt trầm tư, lâu sau mới ngẩng đầu. “Vì sao… giúp trẫm?”
An Nguyệt Quân không trả lời thẳng. “Ngươi nghĩ xem.”
Tử Hạo cứng họng. Diệp Khê Thiến! Vì nàng, hắn không ngại dính vào cuộc đấu chốn cung đình. Vì nàng, hắn chẳng cần mạng. Vì nàng, hắn chả tiếc gì. Chỉ vì nàng! Chỉ vì nàng! Chỉ vì người con gái ấy! Hắn có thể bất cần tất cả, thậm chí bất cần cả bản thân, nhưng không thể không quan tâm nàng.
Y vẫn nhớ bộ dạng si mê, khủng khiếp lẫn tuyệt vọng của hắn đối với Diệp Khê Thiến. Nó quá sâu sắc, y vẫn luôn nhớ…
Cho nên đừng đụng tới vấn đề này, đừng nên hỏi.
“Được.” Tử Hạo đồng ý nhưng vẫn còn thắc mắc. “Mình ngươi không thể đối đầu với Lạc Vũ nên mới giúp trẫm?”
An Nguyệt Quân trầm mặc. Mãi không thấy hắn trả lời, Tử Hạo tưởng hắn không muốn nói, không ngờ cuối cùng hắn trả lời thật: “Bởi vì mấy tháng nữa nàng ấy sinh rồi.”
Khi nàng lâm bồn, hắn phải ở bên xua tan hết mọi nguy hiểm hộ nàng. Thế nên hắn mới để kẻ khác nhổ cỏ tận gốc Lạc Vũ thay.
Cũng không quan tâm đối phương nghe có hiểu không, An Nguyệt Quân liền rời đi. Giữa chừng, hắn dừng bước, nói vọng lại: “Âu Dương Tán đã được ta cứu.” Rồi lại không chờ ai phản ứng, hắn mất tăm.
Tề Thiên Phóng nói vội với Tử Ngạo: “Mai ta sẽ đưa da mặt tới, trước đó ngươi phải trốn kỹ.” và ném cho Tử Hạo mấy lọ thuốc. “Mỗi ngày dùng một lần, cho đến khi vết thương ở ngực lành hẳn.”
Dứt lời, y cũng bỏ đi.
Chốc sau, An Nguyệt Quân đã về Nguyệt gia bảo. Hắn tới Thấm Tuyết các, gật đầu với Tinh Ảnh vẫn đứng canh trước cửa một cái rồi vào. Tinh Ảnh thấy chủ về liền rời đi. Dù sao đã có bảo chủ, thêm một Tinh Ảnh hay bớt một Tinh Ảnh cũng chả có gì khác.
An Nguyệt Quân ngắm người trên giường, nở nụ cười cưng chiều. Nương tử ngủ say ghê.
Hắn cởi áo ngoài, leo lên giường, nhẹ nhàng ôm Diệp Khê Thiến vào lòng, hôn khẽ lên môi nàng rồi nhắm mắt.
Có nàng, một đêm ngủ ngon.