Chương 7
Trưởng tôn Vô Ưu, là đệ đệ trưởng của hoàng hậu, tư chất thông minh trời sinh, dáng vẻ xuất chúng, là trưởng tôn trẻ tuổi xuất sắc nhất, đồng thời cũng là trọng thần Binh Bộ Thị Lang.
“Trưởng tôn đại nhân, sao ngươi lại tới đây?” Vũ Huệ Ân cùng Vô Ưu trưởng tôn nhìn nhau, không khí nháy mắt có chút biến hoá kỳ lạ, Sở Nhạn Nguyệt đành phải dẫn đầu lên tiếng đánh vỡ cục diện bế tắc.
Trưởng tôn Vô Ưu cười cười, tiêu sái tự tại nhẹ nhàng phe phẩy cây quạt, “Thể chế việc thẩm tr.a binh khí của năm nay có chỗ khác với năm ngoái, Binh Bộ Thượng Thư đại nhân lo lắng xảy ra nhiễu loạn, cho nên để cho vị Thị Lang nho nhỏ ta này đi một chuyến.” Không nghĩ tới tên họ Vũ lại có thể giành trước một bước, xem ra tựa hồ có biến động .
“Đa tạ đại nhân quan tâm, hiện nay hãy để cho tại hạ làm chủ trì, vì trưởng tôn đại nhân mà mở một yến tiệc đón gió tẩy trần.” Sở Nhạn Nguyệt mâu quang lóe lóe, cùng Sở Bạch Ngọc trao đổi một chút ánh mắt nhưng lại biết rõ lòng dạ lẫn nhau.
Sở Bạch Ngọc thầm gật gật đầu không để người khác biết, tiếp theo nghiêng đầu cười nhìn vẻ mặt Vũ Huệ Ân còn có chút giật mình, “Tướng quân đại nhân đang muốn cùng nhau đi sao?”
Mấy người này đều đã tới, ai. . . . . . Cũng là lúc số trời định hắn tóm gọn hai nhà Sở, Chúc.
Vũ Huệ Ân ánh mắt nặng nề, nhìn thẳng trưởng tôn Vô Ưu “Đó là tất nhiên, trưởng tôn đại nhân, thỉnh!”
Ánh mắt hai người ở giữa không trung giao nhau giống như dấy lên ngọn lửa, trưởng tôn Vô Ưu đáy mắt rất nhanh hiện lên một tia sát khí mạnh mẽ, nhưng nháy mắt lại biến mất.
Sở Nhạn Nguyệt cung kính hộ tống hai vị đại quan rời đi trước, lưu lại Sở Bạch Ngọc cùng người sớm bị xem nhẹ Vũ Thu Đồng, còn có đầu đầy mờ mịt Đỗ Phi Hồng.
Không biết vì sao, Đỗ Phi Hồng trong lòng đột nhiên nổi lên một tia bất an, có chút sợ hãi nắm chặt ống tay áo Sở Bạch Ngọc .
Sở Bạch Ngọc trấn an vỗ vỗ nàng, “Ta cùng Nhạn Nguyệt xuất môn, nàng ngoan ngoãn trong phủ đừng có chạy lung tung, biết không?”
Hôm nay bắt đầu, chính là Sở gia, không, hơn nữa là sự chi thu của thành đô a.*
“Hảo.” Đỗ Phi Hồng nhu thuận gật đầu.
“Vũ tiểu thư, chúng ta cùng nhau đi thôi, thỉnh.” Vũ Huệ Ân quên nữ nhi của hắn, Sở Bạch Ngọc hắn cũng sẽ không quên nữ nhân rắp tâm bất lương này, hắn tuyệt đối không để cho nàng ta cùng Hồng nhi của hắn có cơ hội ở chung một phòng.
Vũ Thu Đồng ghen tỵ đầy mình cố nhịn xuống, lạnh lùng quét Đỗ Phi Hồng liếc mắt một cái, cao ngạo nâng cằm lên, âm thầm hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi.
Sở Bạch Ngọc vẫn là không yên lòng, rồi hướng Đỗ Phi Hồng dặn dò vài câu, mới ở dưới sự thúc giục của Phúc Quế mà rời đi.
Một hồi lâu sau khi đám người đi rồi, hai tỷ muội Đỗ Tri Thư mới chậm rãi đến gần đại sảnh.
“Tỷ tỷ?” Nhìn biểu tình có chút quái dị trên mặt Đỗ Phi Hồng, Đỗ Tri Họa kéo nàng một chút.
“Ân?” Đỗ Phi Hồng lấy lại tinh thần, đối với nàng cười cười, “Không có việc gì, khách nhân đều đi hết, đi thôi, chúng ta trở về tiểu lâu của ta tiếp tục nói chuyện phiếm.”
Song bào tỷ muội liếc mắt nhìn nhau “Ân!”
Ba tỷ muội liền nắm tay nhau, cười cười nói nói hướng hậu viện Sở phủ đi đến.
Trưởng tôn Vô Ưu cùng Vũ Huệ Ân đồng sự xuất hiện ở trong thành đô, quả nhiên tạo thành ảnh hưởng không nhỏ, tuy rằng Sở gia nhiều thế hệ là danh môn đúc binh khí, nhưng là cũng có không thiếu thương nhân vũ khí dã tâm bừng bừng muốn ăn chia đồng bánh lớn* của Sở gia tại triều đình này.
Dù sao, Sở gia độc chiếm cửa này sinh ý đã lâu rồi, cũng nên thay đổi người thử xem, năm nay thẩm tr.a vũ khí điều kiện hoàn toàn để thả lỏng, chỉ là sơ thẩm, cũng đã có hơn mười gia thương đúc vũ khí báo danh, những thương nhân đúc vũ khí này tất cả đều chỉ đến là vì Kiếm Nam, bởi vì thẩm tr.a vũ khí cử hành ở thành đô, cho nên thành đô thành ngày gần đây có rất nhiều người đến, cũng có rất nhiều người rảnh rỗi muốn xem náo nhiệt cũng đều đến góp vui, có thể nói là kín người hết chỗ.
Rất nhiều thương nhân xem thấy đây đúng là thời cơ, bắt đầu kéo nhau đến tăng them sinh ý, cũng có người Hồ, người Đột Quyết, nhiều nhân sĩ ngoại tộc cũng đến theo phong trào vào lúc này, mang theo rất nhiều thứ đồ tới đây.
Đám đông thực sự giúp ích rất lớn đối với việc buôn bán của thành đô, chỉ là nhiều người thì cũng có nghĩa phiền toái cũng nhiều, quan sai trong thành mỗi ngày đều phải mệt mỏi.
Mà Sở gia thân là một trong những thương nhân vũ khí, đương nhiên cũng không được thanh nhàn, Sở gia sinh ý trải rộng toàn thành, bất kể là tửu lâu, quán trà, binh khí lâu toàn bộ đều có phần, Sở Bạch Ngọc cũng đi theo bôn ba làm lụng vất vả, cơ hồ lấy nơi buôn bán làm nhà.
“Mấy ngày nay tổn thất không ít, trong phủ thủ vệ có binh khí cũng đã an bài thỏa đáng sao?” Sở Bạch Ngọc có chút mệt mỏi xoa xoa giữa lông mày, đôi mắt phượng vẫn nhìn thẳng chằm chằm đống sổ sách thương nhân bày ra ở trên bàn.
Sở gia có một cuốn binh khí phổ, đã sớm là chuyện người trong thiên hạ đều biết, binh khí phổ của Sở gia, có thể nói là khai sáng căn cơ đúc vũ khí của Sở gia, cấp trên* viết là phương pháp Sở gia đúc vũ khí tâm đắc, có lẽ binh khí phổ đối với người bình thường mà nói thì không có gì giá trị, nhưng đối với quân đội, thương nhân làm vũ khí mà nói, thì là báu vật thiên hạ khó có được.
Thời gian này xuất hiện không ít bọn chuột nhắt, đều muốn nhân cơ hội cướp lấy binh khí phổ, thật làm Sở gia bận rộn, lại được triều đình coi trọng, người Sở gia cũng biết, cho nên tại phủ sắp xếp rất nhiều thủ vệ mang binh khí,* cơ sở đúc vũ khí là Chú Vũ phường (sr mọi người hôm nay ta mới coi kĩ phường đúc vũ khí tên là Chú Vũ Phường, các bài trước đều ghi sai, thành thật xin lỗi *cúi đầu*), đều phái người ngày đêm canh chừng, Sở phủ cũng thế.
Nhưng mà vẫn gây cho Sở gia không ít tổn thất, mà Sở gia đã bồi dưỡng người đúc vũ khí, bảo vệ, cũng đều phải làm nên không thể nghỉ ngơi, không ít huynh đệ bị mệt mỏi.
Phúc Quế lật giở sổ sách trên tay, “Đã hướng Lạc Dương tứ thiếu gia sắp xếp nhân công, Chú Vũ phường cùng trong phủ đã bố trí ám vệ cùng ba lượt hậu vệ, sư phó ở Chú Vũ Phường báo lại, mười tám loại dạng vũ khí chuẩn bị để sơ thẩm đã hoàn thành đêm qua, sáng nay mở ra liền niêm phong cái hòm.” Hắn cũng mệt muốn ch.ết rồi, đi theo đại thiếu gia bên người nhiều năm như vậy, lần đầu tiên việc nhiều như vậy.
(e không thích ‘binh khí lâu’ nên thay bằng Chú Vũ phường nhé)
“Vũ Tướng quân cùng Trưởng Tôn đại nhân bên kia có động tĩnh gì không?”
Sở Lôi nhếch miệng, “Sơ thẩm mười tên thương nhân làm vũ khí không ai đạt ngoài Sở gia, Vũ Tướng quân cùng Trưởng Tôn đại nhân đã an bài người vào vòng trong, Vũ Tướng quân những ngày gần đây đều ở binh doanh ngoại ô, chuẩn bị công việc sơ thẩm, trưởng tôn đại nhân động thái ngược lại không rõ, thám tử hồi báo, những ngày gần đây Trưởng Tôn đại nhân cùng Thái Thú, Huyện thái gia tổng tụ cùng một chỗ đàm luận chuyện tình.”
Trên thực tế, Sở Lôi có vẻ không lo lắng Vũ Tướng quân, ngược lại hắn cảm giác cảm thấy Trưởng Tôn đại nhân có vẻ kì lạ, nhưng là bất luận hắn tìm hiểu tin tức như thế nào, nhưng tr.a không ra Trưởng Tôn đại nhân tột cùng là có ý đồ gì.
“Chỗ Lục thiếu gia như thế nào?” Sở Bạch Ngọc trầm tư. Quả nhiên bị hắn đoán trúng, nắm giữ lấy binh khí chẳng khác nào nắm giữ binh quyền, một chuyện Trưởng Tôn cùng Vũ gia tranh đoạt binh quyền, sẽ nổi lên sóng gió .
“Buổi sáng hôm nay Lục thiếu gia tự mình áp tải binh khí được sơ thẩm đến ngoại ô binh doanh, ta đã an bài cũng đủ người, vô luận phát sinh chuyện gì, đều có thể bảo vệ Lục thiếu gia toàn thân an toàn.”
“Vũ Thu Đồng đâu?” Sở Bạch Ngọc không quên, hắn nhớ còn có uy hϊế͙p͙ này, Vũ Thu Đồng cá tính cao ngạo, chỉ càn thấy ngày đó nàng ta cố ý nhục nhã Hồng nhi, xem ra nàng đối với mình vẫn là không chịu dừng tay.
Sở Lôi dao động tay, “Không có bất kỳ hành động nào.”
“Đừng thả lỏng cảnh giác, bảo Sở Văn cùng Sở Vụ (tác giả lúc thì kêu Sở Vụ lúc lại kêu Sở Tú, chẳng biết đường nào mà lần nhưng mà túm lại là cũng một người) coi chừng thiếu phu nhân một tấc cũng không rời.” Tính toán thời gian, còn ba ngày.
Sở Bạch Ngọc nguyên bản ánh mắt nhìn chằm chằm chồng sổ sách thương nhân lại thong thả nâng lên, quay đầu đi, nhìn về phía góc trong phòng nghị sự không có một bóng người.
“Vâng!” Sở Lôi nghi ngờ nhìn chủ tử, theo ánh mắt hắn nhìn đến nơi chủ tử đang nhìn chăm chú, đó là phía giá sách, quan trọng là, bên kia căn bản không có cái gì, vậy chủ tử vì sao nhìn chuyên chú như vậy?
“Đại thiếu gia?”
Sở Bạch Ngọc giật mình, “Đều đi xuống cả đi.” Phất phất tay, cả người dựa vào ghế một chút, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Phúc Quế cùng Sở Lôi tất nhiên là biết chủ tử mấy ngày nay cho tới giờ vẫn chưa nghỉ ngơi, hai người hành lễ sau liền nhỏ giọng lui ra, còn quan tâm khép lại cửa phòng, để cho chủ tử có thể hảo hảo ngủ một giấc.
Đợi cho sau khi hai người đi, Sở Bạch Ngọc mới lại mở mắt ra, lại nhìn về phía góc giá sách, đối với Sở Lôi nếu nhìn, thì ở chỗ kia không có gì cả, nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng một người mặc hắc bào, đội mũ đen. . . . . . Này nọ, chính xác mà nói, là Suy thần.
“Bạch Lân đại nhân, ngài không nên thay đổi thiên mệnh, Đỗ Phi Hồng số mệnh đã định có tử kiếp, ngài làm sao phải liên lụy đến chính mình?” Do chế ngự thần lực trên người Sở Bạch Ngọc, suy thần chỉ có thể đứng ở đằng xa, không thể tới gần.
Từ sau khi Bạch Lân đại nhân cùng Đỗ Phi Hồng chính thức đính hôn, số mạng Đỗ Phi Hồng bắt đầu bởi vì Bạch Lân đại nhân mà thay đổi, ban đầu hắn nghĩ đến sau khi chờ phúc thần ly khai, không quá ba ngày Đỗ Phi Hồng nhất định sẽ hương tan ngọc nát, nhưng không nghĩ tới Bạch Lân đại nhân lại nhúng tay can thiệp, với thần lực Bạch Lân đại nhân, hắn ngay cả tới gần phòng này đều khó có khả năng, chứ đừng nghĩ tới lúc cùng Đỗ Phi Hồng kết hôn, Bạch Lân đại nhân đã bị số mệnh sát khí hung ác của nàng ảnh hưởng, chẳng những vận mệnh Sở gia bị liên lụy, mà ngay cả thần lực cũng vì vậy mà hao tổn.
Sở Bạch Ngọc lộ ra nụ cười khổ “Thay đổi thiên mệnh? Đã thay đổi hơn một người rồi” Hắn thay đổi thiên mạng đâu chỉ có một người là Đỗ Phi Hồng?
Vốn dĩ trên đời hẳn là không có Sở Bạch Ngọc này, phụ thân của Sở Bạch Ngọc là Sở Hòa Kỳ cùng Chúc Dung mến nhau, lúc ấy bị tặc nhân hãm hại, Chúc Dung lẽ ra đã ch.ết thảm ở dưới vách núi, căn bản là không thể sinh ra được Sở Bạch Ngọc, nhưng là hắn lại can thiệp sinh tử Chúc Dung.
Từ lúc mấy trăm năm trước, hắn đáp ứng nguyện vọng tổ tiên Chúc gia thì hết thảy liền đều có chuyển biến, Chúc gia vốn chỉ nên là sơn dã tiều phu, mà không phải là bá chủ đệ nhất phương hiện nay, cũng bởi vì Chúc gia thành đại thương nhân buôn vật liệu gỗ, mới kết bạn với Sở gia, Sở gia nguyên bản cũng không trở thành danh môn thế gia đúc vũ khí, đây hết thảy liên quan đến nhau, đều là vì hắn mới có thay đổi.
Cho đến thế hệ này, Sở gia mặc dù đối với triều đình có công, nhưng nay Lý gia khí thế suy yếu, đế vương Vũ hậu khí thế lại dần dần bày ra, Sở gia nhiều thế hệ vì Lý gia đúc vũ khí, sau khi nữ hoàng chấp chính, mọi người ở Sở gia vì thân cận với Lý gia mà bị gán tội danh, bị họa diệt môn, tính cả Chúc gia, cộng lại cũng gần ba trăm mạng người đều bị diệt bởi Nữ Đế, đây chính là nguyên nhân hắn xuất thế, hắn muốn thay đổi vận mệnh này, hắn đã là người làm ra rắc rối này, hắn phải tự mình tháo gỡ.
“Bạch Lân đại nhân, chúc ngài vận khí tốt, nhiệm kỳ hạ quan còn có ba ngày.” Suy thần nhẹ giọng nhắc nhở.
Sở Bạch Ngọc kinh ngạc ngẩng mắt lên nhìn hắn, rồi sau đó cười, “Còn tưởng rằng ngươi ý chí sắt đá.”
Suy thần cười nhẹ, “Trần thế trăm kiếp, hạ quan đã thấy nhiều, cũng chấp hành nhiều, Đỗ Phi Hồng là một đứa nhỏ ôn nhu thiện lương, ta đi theo phía sau nàng mười sáu năm, nếu có thể, ta cũng hi vọng nàng có thể được hạnh phúc”
Trên đời vốn là sức mạnh của ác nhiều hơn thiện, cho nên cần tới bốn phúc thần mới có thể khống chế được pháp lực của một suy thần như hắn, nếu không phải do hắn lưu tình, Đỗ Phi Hồng sao có thể bình yên sống đến bây giờ.
“Bạch Lân đại nhân, kính xin ngài ba ngày này, hãy để tâm chiếu cố đứa bé kia đi. . . . . .” Suy thần vừa nói, bóng dáng biến dần nhạt đi.
Sở Bạch Ngọc cười nhíu mày, “Ta sẽ làm.”
“Thiếu phu nhân, đại thiếu gia đang ở bên trong nghỉ ngơi, người có muốn tiểu nhân đi vào thông báo một tiếng trước không?” thanh âm của Phúc Quế nhỏ nhẹ từ ngoài cửa truyền đến.
“Được rồi, đừng làm phiền hắn!” Đỗ Phi Hồng hạ giọng, vươn ngón trỏ dán môi, bộ dáng thập phần đáng yêu, “Hừ, không cần đánh thức hắn, chúng ta ra kia nói chuyện” nàng hướng phía Phúc Quế vẫy tay, nháy mắt ra hiệu.
Phúc Quế cố nén cười, thuận theo nàng cùng đi ra xa một chút, mới nghe nàng mở miệng ——
“Đây là ta hầm canh gà, nhớ rõ lấy đến khi còn nóng, chờ hắn tỉnh lại cho hắn uống” Đỗ Phi Hồng tỉ mỉ dặn dò, tay nâng lên một cái giỏ bằng trúc màu xanh, mở cái nắp che trên giỏ bằng trúc ra, bên trong có một cái áo choàng màu trăng non nằm lẳng lặng “Gần nhất thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, nếu hắn phải ra khỏi cửa, nhớ rõ cho hắn mặc vào.”
“Dạ, thiếu phu nhân.” Phúc Quế cười gật đầu, đại thiếu gia thực may mắn chọn lấy một cái thiếu phu nhân ôn nhu lại tri kỷ.
Đỗ Phi Hồng vẫn là thực lo lắng, nàng đã không thấy Bạch Ngọc năm ngày liên tục rồi, tuy rằng Thanh Trúc cùng Tử Yến đều nói cho nàng biết, bởi vì triều đình sơ thẩm, cho nên Bạch Ngọc đều bận bịu ở lại cửa hàng, nhưng nàng vẫn là không ngừng nghĩ hắn có hay không ngủ tốt, ăn cơm thật ngon. . . . . .
Hôm nay rốt cục kìm nén không được, nói muốn tự tay hầm canh gà cho hắn, hơn nữa thời tiết trở nên lạnh rồi, liền thuận đường đem luôn áo choàng vì hắn may thật tốt đó cùng nhau mang tới, tuy rằng rất muốn thấy hắn, lại không nỡ đánh thức hắn. . . . . .
Đúng rồi! Theo cửa sổ liếc mắt nhìn lén hắn một cái cũng tốt a! Đỗ Phi Hồng vì chính mình thông minh mà cao hứng, cầm lên làn váy cười trộm tới gần cánh cửa, nhìn trái nhìn phải xung quanh nhìn xuống dưới, mới chọn lấy cái cửa sổ khắc phiến hoa bên phải kia đi qua, ngón trỏ xinh xắn có dấu vết nước miếng, ở trên cửa chọt một cái lỗ, tròng mắt tròn tròn mới dán lên.
Di? Như thế nào lại không công rồi? Cái đầu xinh xắn dịch trái chuyển phải, như thế nào xem đều là một mảnh màu trắng, buồn bực dụi dụi mắt, không tin lại dán mắt lên xem một lần, vẫn là một mảnh trắng? Sao lại thế này a?
Phúc Quế cùng Thanh Trúc, Tử Yến vài cái nô bộc tất cả đều cố nén cười, nhìn thiếu phu nhân đáng yêu nghịch ngợm. Kia phiến cửa sổ cũng làm cho người đi ra đây, thiếu phu nhân lại còn ngốc nghếch muốn đi đến bên trong xem, người nàng muốn xem không phải đang đứng ở trước mặt nàng sao?
Sở Bạch Ngọc liếc mắt nhìn trời, lại đối với vài tên nô bộc đứng ở một bên xem kịch vui quăng một ánh mắt lạnh như băng, Phúc Quế thực thức thời, đang cầm chung canh gà liền rời đi trước, Thanh Trúc cùng Tử Yến sau khi hành lễ cũng cười cười, để lại giỏ bằng trúc trang bị áo choàng, cũng lập tức lui ra.
“Kỳ quái. . . . . . Người đâu?” Liếc mắt tìm kiếm, ân? Tại sao cửa sổ không có lỗ? Đỗ Phi Hồng rốt cục phát hiện không được bình thường, buồn bực ngẩng đầu.
“Bạch Ngọc. . . . . .” Kinh ngạc nhìn hắn.
Sở Bạch Ngọc liếc mắt nhìn nàng một cái, sau đó cánh tay dài duỗi ra, đem cả người nàng từ ngoài cửa sổ trực tiếp bế tiến vào lòng “Nàng nha đầu này! Như thế nào lại ở ngoài kia như vậy? Đến gặp ta rồi sao không tiến vào?” Ân, vẫn là ôm nha đầu kia thoải mái hơn, người mẹ ham chơi của hắn, khi nào thì mới trở về thành đô? Hắn đã viết phong thư thúc giục rồi, nếu không hôn sự của hắn cùng nha đầu kia sẽ chậm trễ, hắn phải chờ tới khi nào thì mới có thể ôm nhuyễn ngọc ôn hương vào trong lòng?
“Thiếp không dám làm phiền chàng chứ sao. . . . . .” Mím môi, Đỗ Phi Hồng đáy mắt có sương mù “Làm sao ngươi gầy như vậy? Cũng không ăn cơm thật no sao? Quần áo cũng mặc mỏng như vậy, không sợ trời đông lạnh sao?” tay nhỏ bé non mềm mơn trớn khuôn mặt gầy yếu của hắn, đau lòng nhắc đi nhắc lại .
Xoay người vội vàng đi vào cửa phòng, cầm lấy giỏ bằng trúc để ở một bên, rút ra áo choàng bên trong, rất nhanh vì hắn mặc vào.
Sở Bạch Ngọc lẳng lặng nhìn động tác của nàng, mắt cười thỏa mãn, thân mình hơi lạnh sau khi phủ thêm áo choàng, cảm thấy ấm áp rất nhiều, tựu liên đáy lòng cũng thấy ấm áp, thoải mái cực kỳ.
“Chàng không phải đang ngủ sao?” Chủ động dắt tay hắn đi vào trong phòng.
“Thanh âm của nàng to như vậy, cũng có thể làm cho người khác bị nàng đánh thức.” Hắn làm bộ oán giận.
Đỗ Phi Hồng quả nhiên lập tức lộ ra biểu tình xấu hổ “Đều là thiếp không tốt, vậy chàng bây giờ mau ngủ, thiếp không làm phiền chàng.” Đem hắn ấn đến ghế trên ngồi xong, kéo nhanh một sợi dây của áo choàng, mở to đôi mắt tròn tròn ngồi vào một cái ghế dựa khác, nhưng tầm mắt thủy chung dừng ở trên người hắn.
“. . . . . .” Sở Bạch Ngọc vốn còn muốn trêu chọc nàng, nhưng xem nàng như vậy áy náy, chính mình ngược lại đau lòng trước “Đùa nàng thôi, đứa ngốc, lại đây để cho ta ôm nào” Mở ra hai tay chờ đợi.
Đỗ Phi Hồng không do dự, giống như tiểu cẩu chỉ mong lấy được sủng ái của chủ nhân, lập tức đứng lên, rất nhanh nhào vào trong lòng ngực của hắn, có chút nghẹn ngào lẩm bẩm nhỏ “Thiếp rất nhớ chàng. . . . . .” Mặc dù ở Sở phủ mọi chuyện đều tốt, nhưng là không có mỗi ngày nhìn thấy hắn, trong lòng nàng chính là có chút bất an.
“Ta không phải ở đây sao, nghĩ cái gì, nha đầu ngốc!” Nghe ra trong giọng nói của nàng là sự bất na, Sở Bạch Ngọc trấn an vỗ vỗ lưng của nàng, “Hồng nhi, nàng có phải hay không gầy hơn trước?” Như thế nào ôm lấy thấy nhẹ đi?
Đỗ Phi Hồng hai tay vòng quanh hông của hắn, dán chặt lấy lồng ngực của hắn gật gật đầu, “Chàng không theo giúp thiếp ăn cơm, thiếp ăn không được.” Tách ra mấy ngày nay nàng mới biết được, nàng có bao nhiêu thích hắn, không nhìn thấy hắn khiến nàng lo lắng, nghĩ đến hắn đã cảm thấy vừa chua xót lại ngọt, ngủ cũng ngủ không xong, ăn cũng ăn không ngon.
“Nàng từ lúc nào lại ỷ vào ta như vậy?” Sở Bạch Ngọc buồn cười hỏi. Không nghĩ tới xa cách vài ngày, lại có thể hưởng thụ tình cảm nàng bày tỏ nhiệt tình như lửa đến thế, khó có được lúc nha đầu ngốc nghếch này nghĩ thông suốt .
“Chàng còn muốn làm việc thật lâu sao?” Đỗ Phi Hồng không thèm để ý giễu cợt của hắn, nàng chỉ lo lắng thân thể hắn, nguyên bản thể trạng của hắn thực không tráng kiện khỏe mạnh, có vẻ giống thư sinh, người cao dong dỏng trông có vẻ gầy yếu, nàng sợ vạn nhất bị bệnh thì làm sao bây giờ?
Sở Bạch Ngọc cúi đầu lẳng lặng nhìn nàng, sau một lúc lâu mới nói: “Ít nhất còn bận khoảng chừng mười ngày, đừng lo lắng, có Phúc Quế theo chú ý ta rồi, nàng phải ngoan ngoan ở trong phủ không cho phép chạy loạn, có nghe hay không?”
Nàng lo lắng hắn, hắn còn lo lắng cho nàng hơn đấy! Ba ngày này nhất định phải hảo hảo coi chừng nàng, chỉ cần sống qua, nàng cả đời này là có thể an an ổn ổn, kế tiếp hắn cũng chỉ cần lo lắng vấn đề Sở gia.
Nói đến đây, hắn đột nhiên phát hiện không đúng, “Nàng hôm nay sao lại đi ra ngoài?”
Đỗ Phi Hồng mắc cỡ đỏ mặt, “Nương nói có chuyện tìm thiếp, thiếp xuất môn thuận tiện lại đây đưa quần áo cùng canh gà cho chàng.” Nàng ngượng ngùng nói là bởi vì nàng ở trong phủ rất nhớ hắn, cho nên mới đến.
“Ha ha, là thế này phải không?” Nghĩ định lừa hắn? Cửa hàng này là ở trên đường lớn phía Thành Tây, mà Đỗ gia cùng với Sở phủ trên cùng một cái đường ở Thành Nam, Thành Tây cùng Thành Nam hoàn toàn ngược hướng, chỉ là ngồi kiệu cũng tiêu tốn nửa canh giờ là đến, tiểu nha đầu này thật đúng là không thành thật.
“Đúng vậy.” Đánh ch.ết nàng cũng sẽ không thừa nhận .
Sở Bạch Ngọc sủng nịch cười cười, cũng không nói lộ chân tướng, xem bộ dáng nàng thẹn thùng lại mồm mép ngoan cố, thật sự là đáng yêu, không chút nghĩ ngợi liền cúi đầu hôn nàng, Đỗ Phi Hồng đầu tiên là ngẩn người, phần môi nếm đến hơi thở của hắn, đầu bắt đầu thành một mảnh mơ hồ, Sở Bạch Ngọc nhiệt tình hôn cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào của nàng, cuộn chặt đầu lưỡi của nàng khiêu khích đùa bỡn, đã lâu không hôn mãnh liệt, khiến cho hai người phục hồi nhiệt tình trước kia. . . . . .
Ngoài cửa đóng chặt, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng than nhẹ truyền tới làm người ta mặt đỏ tim đập, ngẫu nhiên xen lẫn tiếng thở dốc của nam nhân ồ ồ, còn có nữ tử tiếng khẽ nấc nhỏ, thật lâu không tiêu tan.
Đang định mang thiếu phu nhân hồi phủ Thanh Trúc, Tử Yến, còn có Phúc Quế đang bưng canh gà hảo nóng cấp cho chủ tử uống, đang nghe thanh âm này thì đều phi thường ăn ý cùng nhau dừng bước lại, lúng túng nhìn nhau, trên mặt đều là một mảng đỏ ửng.
“Ách. . . . . . Chúng ta đi ra ngoài trước cũng được.” Phúc Quế nhẹ giọng đề nghị, nếu hiện tại đi vào quấy rầy đại thiếu gia hưng trí, hắn nghĩ tới tương lai hắn mười năm sau, hẳn là thập phần bi thảm.
Thanh Trúc cùng Tử Yến hai cái cô gái đã sớm đỏ mặt chạy đi, Phúc Quế nhún nhún vai, kiễng chân, cũng đi theo chuồn mất, lần này, hắn như trước không quên đóng lại cửa sổ, đem cảnh xuân tất cả đều giữ lại ở trong phòng.