Chương 60: Lại gặp nữa. . .
Lần này Liễu Hậu trọng thương, phải đến năm sau mới tốt hơn một chút, mặc dù đã có thể tản bộ ở trong viện, đọc sách ở trong phòng, nhưng ông mượn cớ ốm, vẫn còn chưa trở lại triều đình.
Tiết Hàn Vân đã rời khỏi cấm vệ quân, đến nhậm chức ở doanh trại kinh thành, một tháng cũng thường xuyên có mấy ngày nghỉ có thể trở về nhà, bình thường thì chỉ ở lại trong doanh trại.
Mỗi khi hắn trở về nhà, liền cùng với Liễu Minh Nguyệt vợ chồng như hình với bóng, chỉ ngoại trừ buổi chiều lúc nghỉ ngơi, Văn ma ma ở phía sau theo sát chặt chẽ, vợ chồng son hai người mới phải chia phòng mà ngủ, ban ngày ấy à, luôn ở dưới gối Liễu Hậu tẫn hiếu. Hoặc là ở cùng một chỗ chơi đùa với các sư huynh đệ tìm niềm vui, khi thì đến quý phủ của La lão tướng quân hoặc là thư trai của Lâm tiên sinh, cuộc sống vô cùng thoải mái.
Trước và sau khi Liễu Minh Nguyệt thành thân, cũng có rất nhiều nhà quan lớn, dân chúng trong kinh thành tổ chức hỉ sự, đều vì lo nghĩ đến sức khỏe của vua Vũ Đức. Ai ngờ sau khi ông buông tay việc triều chính xong, cũng không biết là do không còn suy nghĩ làm lụng vất vả quá độ nữa, hay là vì lý do nào đó, sức khỏe thế mà lại dần dần tốt lên.
Nghe đôi ba câu mà nhóm cung nhân hầu hạ điện Dao Hoa để lộ ra, bây giờ vua Vũ Đức làm Thái thượng hoàng vô cùng dễ chịu, mỗi ngày đều ngủ sớm dậy sớm, đi đi lại lại trong nội viện hoàng cung, ăn uống bình thường, cũng không gần nữ sắc, từ Hoàng Thái hậu cho tới các phi tần, cung nữ đã từng được sủng hạnh, tất cả đều không thể tới gần thiên nhan, sức khỏe của ông ngược lại từ từ hồi phục, khỏe mạnh còn hơn hai năm trước.
Chỉ là, có chút nhớ cựu thần.
Tư Mã Sách thỉnh thoảng tới thỉnh an, ông có nhắc tới Liễu Hậu, lúc trước Tư Mã Sách lo trải đường để bước lên đế vị, hành động có chút ngoan độc quyết tuyệt, ép phụ hoàng mình phải thoái vị nhường ngôi, làm trái tim phụ hoàng thấy rét lạnh, giờ hắn đã cầm quyền, có lòng muốn bù lại một hai, muốn thành toàn cho tấm lòng thương nhớ thần tử của vua Vũ Đức, cho nên phái cung nhân mang theo kiệu liễn*, mời Liễu Hậu tiến cung tán gẫu với Thái thượng hoàng, còn đặc biệt cho phép Liễu Minh Nguyệt theo hầu ở bên cạnh.
"*: kiệu, ghế ngồi dành cho vua chúa"
Nay sức khỏe của Liễu Hậu vẫn chưa hồi phục hẳn, cả ngày đều sinh hoạt dưới mi mắt của Liễu Minh Nguyệt, hơi uống vào chút rượu, hoặc là tham ăn mấy miếng giò heo nhiều mỡ được hầm nhừ, đều bị nàng lải nhải nửa ngày, ông chỉ cảm thấy từ sau ngày mình bị thương, bất chợt đã kích phát tính ưa lải nhải của nha đầu này rồi, lải nhải nhiều tới mức khiến ông thấy đau đầu.
Lúc ông còn là thần tử của vua Vũ Đức, quân thần ở chung vô cùng hòa hợp, gặp được một quân vương biết thưởng thức mình, tạo ra thành tích lại càng quá rõ ràng, nửa đời cũng coi như chưa từng lãng phí, nay nghe tin vua Vũ Đức tưởng niệm lão thần, lập tức bảo Liễu Minh Nguyệt hầu hạ, chuẩn bị sẵn sàng, ngồi kiệu liễn trong cung cùng con gái đi vào hoàng cung.
Nói đến điện Dao Hoa, nay toàn bộ hoàng cung, cũng chỉ có một mình Tư Mã Sách là may mắn có thể đi vào để thỉnh an Thái Thượng hoàng, ngay cả Tứ Vương gia Tư Mã Khang cũng chưa từng có loại vinh hạnh này.
Các vị Thái phi trong nội cung và Hoàng thái hậu nghe tin Thái Thượng hoàng triệu Liễu tướng tiến cung, ai nấy đều duỗi dài cổ, chỉ hy vọng có thể nhận được chút tin tức.
Liễu Hậu và Liễu Minh Nguyệt tới trước cửa lớn điện Dao Hoa, liền có thái giám dẫn cha con hai người đi vào. Không ngờ hôm nay Tư Mã Sách cũng ở đây, năm mới sắp đến, cách ngày hắn đăng cơ ước chừng còn khoảng nửa tháng, vậy mà nhìn thấy hắn hết sức thanh nhàn, đứng trước một gốc cây ngô đồng ở điện Dao Hoa trầm mặc không nói.
Hai cha con Liễu Hậu nhìn thấy Tư Mã Sách, đành phải tiến lên hành lễ.
Tư Mã Sách lớn lên cao to tuấn mỹ, lại có một khí tức tôn quý trời sinh của hoàng thất, bây giờ còn mặc một thân phục sức hoàng đế, nếu không phải Liễu Minh Nguyệt đã trải qua một kiếp đau thương, tất nhiên sẽ cảm thấy loại nam nhi tuấn mỹ này đẹp tựa như thần, chỉ sợ một cái nhíu mắt nhăn mày, cũng làm cho trong lòng cô gái thanh xuân kích động không thôi.
Hắn tiến lên đỡ lấy Liễu Hậu, vô cùng thân thiết:
“Sức khỏe của Thái phó gần đây có khá lên chăng? Trẫm còn muốn đợi đến đại điển đăng cơ, không thể thiếu Thái phó người đích thân tới đâu.”
Liễu Hậu cũng biết không thể tiếp tục từ chối nữa, sẽ chọc cho vị tân quân này khó chịu, vì tính toán cho ngày tháng sau này, đại điển đăng cơ của tân quân ông nhất định phải tham gia, bởi vậy cũng nhanh chóng đồng ý, lại nghe Tư Mã Sách nói: “Thái thượng hoàng rất nhớ Thái phó, Thái phó mau vào để Thái thượng hoàng ngài nhìn một chút đi.”
Ngày đó trong điện, Liễu Hậu sống ch.ết không biết, từ đó về sau ở trong cung hôn mê trọn 5 ngày, ngày đó vua Vũ Đức nản lòng thoái chí, sau đó mới nghe tin có hai vị lão thần đã bỏ mạng, bởi vậy đối với mấy lão thần còn sống luôn có chút nhớ mong.
Vua Vũ Đức nhìn thấy hai cha con Liễu Hậu, trước tiên hỏi thăm sức khỏe của Liễu Hậu, thấy bước chân Liễu Hậu ổn thỏa, ngoại trừ khí sắc trên mặt còn chưa khôi phục lại, nhưng người thì rất có tinh thần, cũng thấy cao hứng thay Liễu Hậu.
Tiếp đó lại hỏi Liễu Minh Nguyệt vài câu về việc thành thân, ánh mắt từ ái, y hệt dáng vẻ của người làm tổ phụ, làm sao mà giống người cả đời làm bậc Đế vương.
Nhìn thấy quân thần hai người bọn họ vô cùng mặc sức nhớ lại tư thế năm đó, đề tài đã một đường ngược dòng từ lúc Liễu Hậu còn trẻ đến lúc thi đình sau đó là ra ngoài làm quan, dưới sự dẫn dắt của tiểu thái giám Liễu Minh Nguyệt mới lặng lẽ lui ra.
Có lẽ vì đã lớn tuổi, phần lớn người già đều có lòng hoài niệm quá khứ.
Đã nhiều tháng nàng bồi ở bên cạnh cha già, nghe ông kể lại quãng thời gian mỗi một lần thăng chức làm quan trước kia, kể lại chuyện sinh thời của bà ngoại và mẹ nàng, rất nhiều lúc, nàng chỉ yên lặng lắng nghe, ngược dòng thời gian, đuổi theo hồi ức của cha già, cùng ông hoài niệm những tháng ngày đáng giá lúc trước.
Mãi cho tới bây giờ nàng mới cảm thấy A Đa đã lớn tuổi, không còn không gì là không làm được nữa.
Ít nhất, cha nàng đã không thể chống lại với thời gian.
Có đôi khi ngay cả Tiết Hàn Vân cũng sẽ cảm thấy, gần đây tiểu kiều thê nhà mình trở nên rất thương cảm.
Liễu Minh Nguyệt ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời, nay tuy đã vào đông, còn là gần giữa trưa, nhưng ánh mặt trời trời chiếu vào người cũng không quá nóng, đang xuất thần, ở trên vai lại bị người ta vỗ nhẹ một cái: “Tiểu sư muội ——” Nàng kinh ngạc quay đầu, hoảng sợ.
Còn tưởng rằng Tư Mã Sách đã đi rồi, lúc nàng đi ra còn cố ý liếc mắt nhìn về phía tàng cây ngô đồng kia một cái, thấy Tư Mã Sách không còn ở đó, mới thở phào nhẹ nhõm, ai biết chưa ngẩn người được bao lâu, hắn lại không biết từ nơi nào chui ra.
Nàng vội vàng lui hai bước về phía sau: “Bệ hạ ——” không tự giác tiến vào trạng thái đề phòng.
Tư Mã Sách nhìn nàng bằng ánh mắt vô cùng tò mò, thấy nàng lùi về sau như vậy, trong mắt đều là kỳ dị, rất lâu sau mới nói: “Vừa rồi lúc nàng đi ra, có nhìn về phía tàng cây ngô đồng kia một cái, là định nhìn xem trẫm đã đi hay chưa phải không?”
Liễu Minh Nguyệt thầm nghĩ: lúc nàng đi ra, chắc chắn là hắn đã đứng ở đâu đó nhìn trộm, là bậc đế vương lại thích làm loại chuyện nhìn trộm như vậy, quả thực khiến người ta khó hiểu. Hoặc là, là người đứng đầu thiên hạ, chỉ hận không thể mỗi thời mỗi khắc đều có thể nắm được suy nghĩ trong lòng thần tử, đem tất cả đều nắm trọn trong lòng bàn tay?
Nàng chưa bao giờ hiểu rõ Tư Mã Sách, có biết chỉ là biết hắn ở kiếp trước, hắn chắc chắn là người giỏi mang nặt nạ che đậy nhất.
“Thần phụ không hề đặc biệt nhìn bệ hạ, chỉ là thấy cây ngô đồng trong viện này đã sống lâu năm, phát triển rất tốt, cao lớn hơn nhiều so với cây ngô đồng trong viện của thần phụ, cho nên mới nhìn nhiều thêm một chút.”
Trong viện Cẩm Ngô cũng có trồng hai cây ngô đồng, không biết là trồng từ năm nào, bây giờ cũng là cành lá rậm rạp, vô cùng tươi tốt, chẳng qua vì để đối phó Tư Mã Sách, nàng mới thuận miệng nhắc tới.
Tư Mã Sách không biết trong lòng mình là thứ tư vị nào, bây giờ hắn là vua, mỗi lần bước chân vào chỗ nào trong cung, bất kể là bao nhiêu nữ tử thiên kiều bá mị, hoặc thanh cao hoặc xinh đẹp, người nào không tìm mọi cách xu nịnh hắn? Chỉ hận không thể làm cho hắn nghỉ chân lại nhiều thêm một khắc.
Nhưng từ khi quen biết vị độc nữ của Thái phó này tới nay, đối với hắn nàng luôn rất đề phòng. Chẳng những đề phòng, phàm là đứng gần, nàng liền tìm cớ tránh rất xa.
Hắn tự hỏi mình là một người biết thương hương tiếc ngọc, khi nào thì đã đắc tội với vị tiểu sư muội này, hoàn toàn không nhớ ra.
Liễu Minh Nguyệt lớn lên xinh đẹp ngây thơ, hắn cũng từng ở xa xa nhìn thấy nàng cười rộ lên, ánh mắt trong suốt giống như không hề nhuốm chút dơ bẩn nào, nghe nói tính tình cũng rất hồn nhiên, nữ tử như vậy, lẽ ra nếu hắn từng gặp qua tất sẽ không quên được, sao mà một chút cũng nhớ không ra, khi nào đã dọa vị tiểu sư muội này thành như vậy.
Tư Mã Sách bước tới hai bước, song chỉ cách Liễu Minh Nguyệt chừng một thước, thân hình hắn cao to, vóc dáng của Liễu Minh Nguyệt so với các nữ tử đồng lứa cũng không thấp, nhưng muốn nhìn hắn vẫn phải ngẩng đầu.
“Tiểu sư muội đang sợ trẫm? Nhưng trẫm đã đắc tội tiểu sư muội khi nào chứ?”
Tư Mã Sách càng thêm tò mò, thái độ khác thường của hắn như muốn đập vỡ nồi đất.
Nào biết hắn không hỏi thì còn tốt, vừa hỏi xong, đôi mắt trong suốt của Liễu Minh Nguyệt nhất thời bịt kín một tầng bóng ma, nhanh chóng lùi hai bước lớn về phía sau, gần như có chút cứng họng, giống như bị người ta bắt được khuyết điểm gì đó: “Không… Không có… Bệ hạ làm sao có thể đắc tội thần phụ?”
“Vậy là muội đang sợ trẫm? Vì sao tiểu sư muội lại sợ trẫm?” Hắn mỉm cười, lộ ra một nụ cười có thể làm cho các nữ nhân ở hậu cung không thể rời mắt, ai biết hắn không cười thì còn tốt, vừa cười xong, tiểu sư muội của hắn liền biến thành giống hệt như con thỏ, vèo một cái lập tức lùi về phía sau sáu bảy bước, thần sắc trên mặt mang vẻ đề phòng sâu sắc.
Tư Mã Sách cảm thấy vô cùng thất bại.
Tối hôm đó, Tư Mã Sách nghỉ ở tẩm điện của Trầm Kỳ Diệp.
Hắn dò hỏi về chuyện của Liễu Minh Nguyệt, Trầm Kỳ Diệp cho rằng bây giờ Liễu Minh Nguyệt đã gả cho người ta, dù sao cũng không tạo thành uy hϊế͙p͙ gì cho ả, thuận miệng nói: “Nguyệt Nhi muội muội tính tình đơn thuần, nhiệt tình, làm người có chút hồn nhiên…” Nếu không làm sao có thể cùng ả trở thành khuê trung mật hữu.
Lại nói tiếp, nói dễ nghe Liễu Minh Nguyệt là hồn nhiên ngây thơ, nói trắng ra đó là không có đầu óc.
Nữ nhân trong cung, chắc là đều khinh bỉ loại nữ tử ngu xuẩn không có đầu óc này.
Chỉ là Liễu Minh Nguyệt thật sự biết đầu thai, chọn Liễu Hậu làm cha, trong phủ lại không có mẹ kế quản thúc, quá vô ưu vô lự khiến người ta phải đố kỵ.
Tư Mã Sách càng nghĩ càng không hiểu vì sao mỗi khi tiểu sư muội gặp hắn, liền giống như nhìn thấy quỷ, vẻ mặt hoảng sợ mang theo thần sắc đề phòng.
Mà Trầm Kỳ Diệp đã quấn lên, cánh tay ngọc ôm lấy hắn, nũng nịu nói nhỏ: “Đã lâu bệ hạ không đến thăm nô tì, khiến nô tì rất nhớ nhung…” Song cho dù Tư Mã Sách không đến, phụ thân của ả cũng đã lên làm Thượng thư Hộ bộ, tay cầm túi tiền của Hoàng đế, cũng coi như là trọng thần tâm phúc, bây giờ ả đi đường, sống lưng cũng vô cùng thẳng tắp.
—— Nam nhân này, không chỉ cho ả tình yêu nam nữ, mà còn có vinh quang gia tộc.
Trầm Kỳ Diệp gần như cảm thấy, từ lúc Tư Mã Sách đăng cơ, tình yêu mà ả từng cho rằng đã sớm mất đi, giờ đã trở lại.
Hóa ra tình yêu thắm thiết, có đôi khi cũng có thể được thay thế bằng quyền thế và phú quý.
Mà tất cả những chuyện này, Liễu Minh Nguyệt nàng không thể hiểu hết.
Nàng theo Liễu Hậu về nhà, trái lo phải nghĩ, đành phải cho ra một cái kết luận: đối với những chuyện kiếp trước Tư Mã Sách hoàn toàn không biết gì cả, chắc là hắn đã quen được quá nhiều nữ nhân nịnh hót, ngẫu nhiên nhìn thấy người không những không nịnh hót còn tránh né hắn, mới làm cho hắn thấy mới mẻ thôi.
Kết luận này cũng chẳng có gì đáng nói.
Song xét thấy bây giờ nàng đã gả cho Tiết Hàn Vân làm vợ, dù gì cũng không sợ hắn có suy nghĩ không đứng đắn gì trong đầu, nàng cứ tiếp tục trải qua cuộc sống thanh thản ổn định của mình thôi.
Nửa tháng sau, đại điển đăng cơ của Tư Mã Sách chính thức cử hành.
Cùng lúc đó, nguyệt sự của Liễu Minh Nguyệt cũng tới, khiến Văn ma ma vui đến phát điên.