Chương 63: Sự kiện xe rung ở cổ đại

Tống Thế An trốn, Bùi Thụy Chi vẫn bám theo không chịu buông, đầu Tống Thế An như to gấp đôi.
Chờ đến khi nhìn thấy một bóng người đi lại ở đầu đường, Tống Thế An chỉ biết cảm ơn trời phật phù hộ: “Dịch Chi, mau ngăn nàng lại giúp ta!” Nói xong, hắn lại vội vàng chạy về phía hoàng cung.


Hiện giờ hắn chỉ hận tiểu Hoàng đế, tự dung cho đòi nàng tiến cung làm gì, nếu không lúc này hắn đã có thể về thẳng phủ, sau đó thẳng tay — ôi ôi không được nghĩ không được nghĩ, sắp điên mất!


Nhìn thấy Tống Thế An đột nhiên đến rồi đột ngột rời đi chỉ bỏ lại một câu đó, Triển Dịch Chi không hiểu gì cả, nhưng chờ khi nhìn thấy người đuổi theo sau lung xuất hiện, hắn ta mới hiểu ra, vội vàng phi thân tới cản lại.


Bùi Thụy Chi thấy có người bất chợt xuất hiện, vô cùng bực tức. Vừa nhận ra người này cũng là người mình gặp hôm qua, nàng ta càng giận hơn: “Cút ngay cho ta!”
“Ta không biết cút, ngươi làm mẫu đi!” Triển Dịch Chi đùa cợt.
Bùi Thụy Chi không muốn nhiều lời với hắn ta, xông lên tung chiêu.


Hai người nhất thời đánh đến đất đá bay đầy trời.
Mắt Bùi Thụy Chi sa sầm xuống, nhíu mày: “Không ngờ võ công của ngươi cũng không tệ! Xem chưởng đây!”
“Đùa cái gì thế?! Võ công của ta có thứ hạng trên giang hồ đấy! Trả một cước!”
“Ngươi tên gì?! Tiếp quyền!”


“Người mà thiên hạ luôn xưng là Triển đại hiệp ngọc thụ lâm phong tiêu dao độc hành thiên hạ chính là ta! Quét chân!”


available on google playdownload on app store


“Chưa từng nghe tên!… A! ch.ết tiệt! Không phải ngươi vừa nói là quét chân sao?! Sao lại tung chưởng?!” Sau khi trúng một chưởng, Bùi Thụy Chi bị đau lùi lại phía sau, mặt đầy vẻ phẫn nộ nhìn Triển Dịch Chi.


Triển Dịch Chi tỏ vẻ vô tội: “Ta nói quét chân thì ngươi nghĩ ta quét chân thật sao? Ngươi ngây thơ quá đấy! Tục ngữ có câu, dùng binh không ngại thủ đoạn!”
“Đê tiện!” Bùi Thụy Chi vô cùng tức giận, một tay ôm ngực, kích động đến mức muốn giết người.


Lúc này Triển Dịch Chi cũng thoáng thấy cảm giác trên tay mình hơi lạ lùng, hắn nhìn tay mình, buồn bực nói: “Ngươi nên rèn luyện cơ ngực của ngươi đi, mềm mại y như phụ nữ ấy!”


Đúng lúc này, hai người cũng nghe bên cạnh có một giọng nói quen thuộc hô to — “Tướng mạo, chỉ tay, ngày sinh tháng đẻ, đều có thể tính được! Học hành sự nghiệp nhân duyên đường đời, phán là linh nghiệm! Đi qua đây xin đừng bỏ qua… Ôi, vị tiểu thư này, nhìn tướng mạo của cô, hoa đào nở rộ rồi! Xem ra năm nay ắt gặp được lang quân như ý, phải giữ chặt vào nhé! Nếu năm nay không được, chỉ sợ sẽ còn lâu nữa, đương nhiên, chỗ ta có phương pháp hóa giải…”


Hai người nghe vậy, không hẹn mà cùng lao tới, mỗi người túm một bên y phục thầy bói, nói giống y như nhau: “Vì sao ngươi bói cho ta và nàng lại giống nhau như đúc?!”
“…”


Ở bên đó, Bùi Thụy Chi muốn đánh thầy bói, Triển Dịch Chi liều mạng ngăn cản, thì bên này Tống Thế An vừa tới cửa cung lại gặp Tô Đường đang ngồi xe ngựa đi ra.
Thấy nàng, Tống Thế An không nói hai lời liền đẩy phu xe ra, sau đó tự mình đánh xe ngựa đi.


Nhìn sắc mặt hắn đỏ bừng, hành vi kỳ quái, Tô Đường không khỏi ngạc nhiên: “Sao thế? Chàng không sao chứ?”


Hiện giờ dục hỏa đang thiêu đốt Tống Thế An, cũng không nói gì nhiều, chỉ không ngừng vung roi ngựa. Chờ đến khi chạy đến một rừng hồng thụ gần đó, hắn dừng ngựa ở một hẻm núi kín đáo xong, rồi lao vào trong xe.


Tô Đường thấy hắn vừa lao tới vừa cởi nút áo của mình, sợ đến mức trắng bệch mặt mũi — không phải chứ, chỉ mới có vài ngày mà hắn đã kìm nén đến mức này sao?!
Tống Thế An hôn mạnh vào đôi môi đỏ mọng mà hắn nhớ nhung bao nhiêu lâu nay, sau đó khan giọng nói: “Ta lại bị hạ dược.”


“Sao lại dùng từ ‘lại’? Hả?! Không thể nào! Lần này là ai?!” Tô Đường không còn gì để nói.
“Chuyện này nói sau đi!” Giờ làm gì có tâm trạng mà nói mấy chuyện này!


Một tay Tống Thế An cởi xiêm y của mình, một tay kéo xiêm y của Tô Đường, nhưng bây giờ đã vào thu mát mẻ, xiêm y hết tầng này đến lớp khác, nút cài vừa nhiều vừa khó cởi, phiền ch.ết đi được! Cuối cùng, không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, Tống Thế An xé toạc hết cả ra!


“Chàng điên à! Lát nữa làm sao xuống xe được?!”
Làm sao nghĩ được nhiều như thế!
Tống Thế An vén áo lót lên, hai quả đào trắng nõn liền bật ra, một tay hắn ôm lấy, miệng lại ghé tới cắn ʍút̼, tay kia lần xuống mông nàng, nhẹ nhàng kéo một cái, quần cũng tuột xuống theo.


Nhìn ngoài trời vẫn còn sáng, Tô Đường cảm thấy rất mất tự nhiên, chuyện tuyên ɖâʍ giữa ban ngày thế này cũng đã đủ thẹn thùng lắm rồi, huống chi còn dã ngoại trong rừng sâu nữa, nếu để người khác đi qua thấy được… Tô Đường không nghĩ thì thôi, càng nghĩ càng hết hồn. Nhìn lại người đàn ông này đang vô cùng thống khổ, nàng đành cắn răng một cái, thôi kệ đi, thế nào cũng được!


Ngón tay Tống Thế An đã thăm dò vào cửa vực sâu thẳm, sau khi nhẹ nhàng vuốt ve vài cái, cửa động dần ướt át, Tống Thế An lấy con rồng lớn đã phấn chấn đứng thẳng khiến Tô Đường kinh hãi kia, tiến thân thẳng vào trong đường mòn.


“Chàng chàng chàng nhẹ một chút!” Tô Đường hoảng hốt vội kêu lên.


Trong lòng Tống Thế An cũng hiểu, không dám dùng sức nhiều, chỉ kiềm chế sự kích động, chậm rãi ra vào cửa động, chờ đến khi đường mòn lại được mưa xuân tưới ướt đẫm, hắn mới nương theo sự ẩm ướt đó mà thâm nhập vào trong. Nhưng dù vậy, vì mấy ngày nay không làm chuyện này, con đường nhỏ vô cùng chật hẹp, hắn xâm nhập cũng cực kỳ gian nan, cuối cùng, thực sự không nhịn được nữa, thấy còn một nửa bên ngoài, liền mạnh mẽ cử động eo, đẩy toàn bộ con rồng lớn vào trong.


Chạm đến vách tường sâu nhất, con rồng lớn run lên, toàn thân Tống Thế An chấn động, suýt nữa thất thủ, Tô Đường cũng rên lên một tiếng, nhíu chặt mày.


Tống Thế An vô cùng yêu thích dáng vẻ của nàng khi khẽ nhíu mày như đau đớn lại như sung sướng, lúc cử động eo, hắn lại cúi đầu ngậm lấy môi nàng, ɭϊếʍƈ, cắn, ʍút̼, cuối cùng, hắn vô cùng động tình, đưa lưỡi vào thăm dò, tìm kiếm sự ngọt ngào khiến hắn muốn ngừng cũng không ngừng được.


Môi Tô Đường bị phong bế lại, tiếng rên rỉ cũng bị chặn hết, mà ở thân dưới lại bị va chạm mạnh hết lần này đến lần khác, vì thế, một đợt cao trào lập tức hung hãn ập tới.
Toàn thân Tô Đường căng lên, động sâu co rút khiến nàng như hôn mê.


Mà Tống Thế An thừa lúc động sâu co rút tuôn ra mưa xuân xối xả, lại mãnh liệt tiến lên.


Tuy xe ngựa không quá nhỏ, nhưng dù sao cũng không thoải mái như ở trên giường, lúc này Tô Đường đang nửa nằm nửa ngồi trên ghế, hai chân lại bị Tống Thế An vòng lên trên lung. Duy trì tư thế này một lúc lâu, dù chỗ ngồi có trải đệm mềm, nhưng hoạt động qua lại, Tô Đường vẫn cảm thấy sau lưng bị cọ xát đau rát.


“Thế này sau lưng đau lắm.” Tô Đường ưỡn lưng nói.
Tống Thế An vốn cao gầy, nửa quỳ nửa đứng cũng không thể dùng toàn lực được, giờ nghe nàng kêu như vậy, hắn xót xa, ôm nàng lên, còn mình thì chuyển thành tư thế ngồi.


Hắn tách hai chân nàng ra, tìm đúng mục tiêu lại đi vào, trong khoảnh khắc vào tận đến trong cùng. Nghe tiếng rên khẽ mất hồn của Tô Đường, Tống Thế An cử động thắt lưng, lên lên xuống xuống, dùng sức hơn một chút, hai tay cũng đồng thời đỡ eo nhỏ của nàng nâng cao xuống thấp, rồi lại hỏi: “Thế này thì sao?”


“À, thế này tốt hơn nhiều.” Ít ra là không đau.
Tống Thế An nghe vậy khẽ nở nụ cười gian xảo.
“A a a! Nhẹ chút nhẹ chút!” Tô Đường lại nhanh chóng kêu lên, hu hu, nói không đau thì chàng cũng đừng mạnh quá như thế chứ?!


Tống Thế An hôn lên mặt nàng, nhẹ nhàng nói: “Cố nhịn chút nữa, trời sắp tối rồi, tốc chiến tốc thắng!”
“A —- a!” Nhìn ánh mặt trời len qua khe cửa xe, Tô Đường trầm mặc, nhưng rồi lại nhanh chóng kêu lên: “Tốc chiến tốc thắng cũng không phải như thế này! A, chàng nhẹ một chút cho ta nhờ!”


Bên trong xe ngựa đang đại chiến ba trăm hiệp, bên ngoài xe ngựa lại có cảnh sắc rất khác.
Mặt trời dần lặn về phía Tây, nước suối róc rách chảy, chim chóc quay về tổ, nhưng vừa chạm vào cành cây lại nghe tiếng khóc lóc tỉ tê, vì thế lại rào rào tung cánh bay đi.


Còn chú ngựa kia, nhàm chán muốn ch.ết đứng gặm cỏ, cảm giác sau xe rung lên, nó mơ mơ hồ hồ quay lại nhìn, thấy không có động tĩnh gì, liền bước lên vài bước, tiếp tục gặm cỏ, sau đó lại cảm thấy hơi rung lên, lại quay đầu nhìn…


Chờ đến khi Tô Đường ló đầu ra khỏi xe ngựa, trăng đã lên cao — ông trời ơi! Lâu lắm rồi!!!
Nhưng còn chưa kịp buồn bã rơi lệ, một đôi tay to đưa ra từ sau lưng, kéo nàng quay trở vào trong xe!
— Trời đất ơi, còn muốn bao lâu nữa?!


Đến khi nàng tỉnh lại thì đã nằm trên giường của mình trong phủ tướng quân. Hiện giờ, cây nến đỏ bên giường đã cháy chỉ còn nửa cây.


Tô Đường được Tống Thế An ôm vào lòng ngủ, nên nàng vừa tỉnh dậy, cử động một chút cũng khiến Tống Thế An tỉnh dậy theo, sau đó lại hôn một cái lên đôi môi đỏ mọng kia.
Tô Đường sợ hắn lại muốn tới nữa, vội đẩy hắn ra, mặt đầy vẻ đề phòng.


Tống Thế An thấy thế liền ôm nàng cười nói: “Yên tâm đi, đêm nay sẽ không làm nữa.”
Đêm nay không làm, còn sáng mai thì chưa biết được.


Uống xong tách trà mà Tống Thế An bê tới cho, Tô Đường không buồn ngủ nữa, nhớ đến rất nhiều vấn đề chưa hiểu được, vội hỏi: “Rốt cuộc là sao lại thế này? Ai hạ dược chàng?”


Tống Thế An do dự một chút, cân nhắc xem nên trả lời thế nào, nghĩ giấy cũng không gói được lửa, chi bằng thẳng thắn nói thật cho xong, liền nói: “Hôm nay ở trên triều, Bùi Thụy Hòa đưa ra một điều kiện đàm phán nữa, nói là muốn gả Trưởng công chúa nước Diên cho ta…” Nói tới đây, hắn dừng lại quan sát sắc mặt Tô Đường, muốn nhìn xem rốt cuộc nàng có phản ứng gì.


Tô Đường thấy vậy liền cười: “Vậy à?! Còn công chúa cơ à?! Tốt quá! Quý phủ này trừ ta ra chẳng còn ai khác, gả về đây cũng náo nhiệt hơn.”
Tống Thế An nheo mắt: “Thật sao?”
“Đương nhiên!” Tô Đường mở to hai mắt ra vẻ chân thành.


Tống Thế An không phân biệt được thật giả, đành phải khai trước: “Tiếc là đã bị ta cự tuyệt rồi!”
“Ôi, tiếc thế.” Tô Đường ra vẻ rất tiếc nuối.
Tống Thế An tức tối, nhéo nhẹ vào eo nàng: “Vậy lần sau ta nhất định sẽ không từ chối nữa.”


Tô Đường sợ ngứa vội tránh ra, nghe thấy câu sau của hắn, liền trừng mắt: “Chàng dám!”
Lúc này Tống Thế An mới hiểu vừa rồi nàng giả vờ, không khỏi cười thành tiếng.
“Chàng còn chưa nói chuyện hạ dược đâu.” Tô Đường chọc chọc vào ngực hắn, nói.


“Dược là do vị công chúa kia hạ, nói là muốn nấu gạo thành cơm.” Tống Thế An kể hết lại chuyện hoang đường lúc chiều.


Tô Đường vừa nghe, sắc mặt chợt thay đổi, vừa khâm phục vị trưởng công chúa này to gan, lại vừa giận dữ sao cô nàng ấy lại liều lĩnh đến thế — dám hạ dược người đàn ông của nàng, còn muốn ‘nấu cơm’ trong phòng ăn của tiệm rượu…
Hàng này, cố chấp thật!


Sau đó, nàng lại trừng mắt nhìn Tống Thế An: “Nàng ta bảo chàng ra ngoài uống rượu thì chàng đi theo thật à!!!”
Tống Thế An xoa trán nói: “Lúc ấy nàng ta xuất thủ rất tàn nhẫn, ta cũng không muốn làm lớn chuyện! Nàng ta thật sự rất khó chơi!”


“Thì ra thế! Nhưng hôm nay không có chuyện gì, sau này nàng ta lại quấn lấy chàng thì làm sao bây giờ?” Tô Đường nhíu mày nói. Trưởng công chúa này đúng là đồ điên, mà mấy kẻ điên thì thường vô cùng khó hiểu! Trời mới biết tiếp theo nàng ta sẽ làm gì!


Tống Thế An cũng thấy buồn phiền: “Sau này mang theo nhiều người bên cạnh một chút vậy.”
“Ừ.” Trước mắt dường như cũng không có cách nào tốt hơn, có điều, “Ha ha, rốt cuộc vì sao chàng lại cự tuyệt hôn sự này hả?”


Nhìn mặt nàng ửng hồng tươi cười đùa giỡn, trong tim Tống Thế An run lên, liền thốt ra: “Ta có một mình nàng là đủ rồi!”
Trong khoảnh khắc, Tô Đường bay lên tận trời xanh!


“Chà! Mặt lạnh nhà chàng đừng có nói mấy lời kỳ quái như vậy được không? Người ta xấu hổ ch.ết đi được!” Tô Đường ôm mặt, quay lưng lại.
Tống Thế An cười lắc đầu, rốt cuộc ai kỳ quái chứ?


Đột nhiên Tô Đường lại quay lại: “Vậy sau này chàng cũng sẽ không tìm phụ nữ khác sao? Tiểu thiếp, thông phòng này nọ ấy.”
“Nàng bằng lòng à?” Tống Thế An hỏi lại.
Tô Đường cắn môi suy nghĩ: “Hình như không quá bằng lòng.”


Tống Thế An kéo nàng vào lòng, cười nói: “Vậy ta sẽ không tìm.”
“Nhưng như thế ta sẽ thực sự thành vợ ghen!”
“Thì nàng cứ làm vợ ghen đi!…”






Truyện liên quan